Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 13

Thái độ của con người rốt cuộc cần bao lâu để thay đổi?

Thường thì chẳng cần lâu đâu, đôi khi chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Sau khi chính phủ đưa ra thông cáo, dân mạng từng gọi mèo là “Mèo Chân Ngắn” kia, liền đồng loạt “trở mặt”.

Từ “mạo danh anh hùng”, chuyển thành “hậu duệ đáng yêu của anh hùng”.

【Trời ơi, đây chính là Tán Ân điện hạ thời thơ ấu sao! (ánh mắt lấp lánh) Cái mặt bánh nướng nhỏ mềm mềm, cậu ấy lúc đó chắc chỉ mới mười tuổi thôi nhỉ?】

【 Mười tuổi chắc đúng rồi, chứ nhỏ hơn thì Leganes làm gì để cậu ấy lang thang bên ngoài, mà lớn hơn thì… Tán Ân điện hạ đã... haizz. 】

【 Thế nên, đây là điện hạ thật sao? Mèo con điện hạ đáng yêu! 】

Mặc dù thời đại tinh tế đã tuyên bố từ bỏ chế độ quân chủ từ lâu, người người hô hào tự do và bình đẳng. Nhưng ai mà chẳng có một góc trong tim để thương nhớ những huyền thoại? Đặc biệt là một vị hoàng tử nhỏ, đáng yêu như vậy.

【 Haiz… máy kiểm tra sinh học hiển thị là nam, đáng tiếc ghê, tớ còn đang mong là một tiểu công chúa nữa chứ! 】

【 Ê, mấy người trước đây gọi mèo nhỏ là “đại ca” đâu hết rồi? Mau ra đây mà nhìn! Giờ còn dám gọi không? 】

【 Gọi chứ sao không! (mạnh miệng) “Đại ca” là một loại khí chất, đâu phải tuổi tác! Mèo điện hạ của tụi tui là hàng thuần chủng bá đạo như thế, không gọi “đại ca” thì gọi gì?! 】

【 Chính là! Tính sơ sơ tụi tui cũng là đời thứ ba gọi huynh gọi đệ với điện hạ đó nha (cười hí hí) 】

【 Điện hạaaa ~ (mặt đỏ tim bay bay) 】

【 Người trên lầu, thực sự không thích hợp xuất hiện ở chốn công cộng này (không nỡ nhìn thẳng) 】

Lê Ngạo mở túi vải nhỏ ra xem đồng hồ. Gần tới giờ thiên xích rồi!

Cậu vội vã ngẩng đầu gọi nhóm dị chủng: “Chúng ta về thôi! Mấy cái này giúp ta vận chuyển nghen? Đổi lại, ta sẽ giúp các ngươi xả len sợi. Đây là… giao dịch!”

[Giao dịch.]

Dị chủng nghe không hiểu nghĩa của từ này, nhưng lại rất thích âm thanh của cậu.

Cái âm “giao dịch” ấy, tựa như ma chú. Miễn là bọn chúng nghe cậu mèo nói vậy, là sẽ có chuyện vui xảy ra!

Lê Ngạo giơ móng vuốt nhỏ lên, nghiêm túc nhìn đám dị chủng to con: “Đồng ý thì ngoéo tay nhé!” 

Thấy tụi nó vẫn chưa hiểu, cậu liền duỗi móng vuốt ra, chạm nhẹ vào móng vuốt to đen xì của Huân: “Như vầy nè!”

Đường Lang Quái số 1 có vẻ thông minh hơn các bạn, nó thử vươn móng ra, nhưng vừa chạm chút xíu đã hoảng hốt rụt tay lại, lùi hẳn mấy bước.

【 Không được. Không thể chạm vào cậu. 】

Không phải vì e ngại uy áp của kẻ mạnh kia, mà là nó không dám làm tổn thương cậu.

c** nh* như vậy, yếu ớt như vậy, lỡ nó làm cậu đau thì sao?

Lê Ngạo ngẩng đầu nhìn vẻ ngập ngừng trên mặt to bự kia, rồi thấy ở giữa ngực Đường Lang Quái có một chỗ tròn trơn bóng.

“Ở đó!” Cậu nhón chân chỉ chỉ: “Ta có thể chạm vào chỗ đó được không?”

Chính là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể dị chủng - vị trí của trái tim.

Đường Lang Quái do dự.

“Ơ… vậy là các ngươi không muốn giao dịch với ta hả?” 

Mèo con rũ tai, cụp đuôi, lủi xuống chân đá đá cát, giọng nhỏ xíu: “Ta chỉ có thể giúp xả len sợi thôi, nếu không cần thì… cũng không sao.”

[Không.]

[Muốn.]

Dù không có ngôn ngữ chung, nhưng đám dị chủng lại hiểu được cảm xúc của cậu mèo trước mắt.

Giống như cảm ứng được tâm trạng của cậu, y hệt cảm giác khi ở cạnh những dị chủng cấp cao.

Không ai hiểu lý do vì sao, càng không rõ tại sao lại xảy ra. Chỉ biết rằng, kể từ lúc sinh ra, chúng nó đã luôn đói khát, đau đớn, gào thét trong bóng tối… chỉ là để chờ đến ngày gặp được cậu mà thôi.

“Vậy thì, mỗi bạn một cái bánh quy nha!” Cậu vỗ vỗ cái túi: “Coi như tiền công hôm nay!”

Lê Ngạo cúi đầu tự ngẫm: Mình có làm gì nhiều đâu? Mới chỉ giúp bọn chúng lăn lăn mấy sợi len, mà còn chưa kịp cuộn tròn thành cuộn nữa. Trong khi tụi nó thì giúp cậu nhặt đồ, còn xách phụ nữa…

Sao cậu cảm thấy, hình như mình đang chiếm tiện nghi của Đường Lang Quái?

Cậu mèo lương thiện cảm thấy hơi chột dạ.

Cậu đâu biết, hành động nhỏ ấy lại mang đến cho tụi dị chủng một cảm giác bình yên chưa từng có.

Cảm giác ấy giống như một người bị đau đầu mãn tính nhiều năm, bất ngờ được chữa khỏi trong khoảnh khắc. Không còn đau đớn, không còn chịu đựng.

Thế là – trước khi cậu kịp thu móng vuốt lại, bọn chúng đồng loạt quỳ xuống, dâng lên trái tim.

“Ơ? Muốn giao dịch nữa hả?” Mèo con hưng phấn đến nỗi mắt tròn xoe, nhanh nhẹn giơ móng lên đóng dấu tiếp!

Cậu không hề biết, đám dị chủng này đã đặt vào cậu niềm tin sâu thẳm đến nhường nào.

【 (xoa mắt)(mở mắt)(sững sờ)(nhìn lại)(xoa lần nữa) Cậu ấy… đang sờ điểm yếu của Kricks? 】

Con người và dị chủng đánh nhau cả ngàn năm, ai cũng biết điểm yếu trí mạng của chúng chính là nơi gọi là “bảy tấc”.

Vậy mà giờ, bọn dị chủng lại nằm im cho một con mèo v**t v* “bảy tấc” đó…?

【 Chuyện này… loài người có thể làm được sao? 】

【 Không, loài người thì không. Nhưng mà… Leganes thì có. Gia tộc đó vốn đã rất quái lạ, không hợp với loài người. Có khi nào là do huyết mạch đó không? 】

Chẳng ai biết tại sao, chỉ thấy rõ một điều, không ai khác ngoài con mèo con kia có thể khiến đám quái vật đó ngoan như thú cưng.

Lê Ngạo dán từng cái dấu “giao dịch” lên chỗ trái tim, vui vẻ gật đầu: “Rồi! Đều mang ba lô lên lưng đi, về tới căn cứ tớ sẽ giúp xả len nha!”

Meo meo đại vương đã nói là làm, lần sau nhất định sẽ giúp tụi nó cuộn len cho đẹp đẹp!

Lúc mèo chân cụt kia ra ngoài, Alpha-13 đang ghi chú kết quả thực nghiệm.

Nó nhìn hai chậu đất nhỏ — một chậu từ tay của mèo con, đã bắt đầu nảy mầm.

Còn chậu kia, chính tay nó gieo, lại hoàn toàn trơ trọi.

Nó làm y hệt như cậu. Thậm chí còn tốt hơn, vì nó là người máy, tay chắc chắn khéo hơn.

Nhưng hạt vẫn không mọc.

Thật ra cũng dễ hiểu, vì đó là một túi giống chết.

【 Kết quả: không có dấu hiệu sống. Chuyển mục tiêu về phòng quan sát. 】— nhật ký ghi lại ngắn gọn.

Xong xuôi, Alpha-13 bắt đầu dọn dẹp.

Mèo con quá lộn xộn. Cứ nhặt hết đồ này đồ nọ bỏ vào tổ, chẳng thèm sắp xếp. Y như sóc con trữ thức ăn mùa đông, chất đống đầy ổ.

Nó lẩm bẩm trong CPU, vừa rút ra từ đống đồ một tấm sticker hình robot cực kỳ xấu xí. Cái này là do mèo nhỏ làm, từng cố dán lên người nó, bị nó từ chối dữ dội nên thoát chết.

Bên cạnh đó, là một cuốn sách cũ nát về bánh xích?

“Không muốn ra ngoài chơi à? Trời xanh mây trắng đẹp lắm đó.” — Giọng non nớt của cậu vang lên trong CPU.

Cái loại sách vở vô dụng này, căn bản không giúp robot chạy trong sa mạc được.

Alpha-13 nhìn quyển sách bánh xích rất lâu, rồi quay người đi tới phòng tạo tác.

Từ khi người đó rời đi, nó đã không vào căn phòng này suốt trăm năm.

Giữa gian phòng trống lạnh, có một chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn.

Nó mở ra, mặt trên có dòng chữ:

[Để ta đoán xem, bao lâu nữa ngươi mới chịu bước vào phòng này.]

[Mười năm?]

Sai rồi. Đã ba mươi ngàn bảy trăm hai mươi lăm ngày trôi qua.

Ánh sáng trong mắt Alpha-13 khựng lại một chút. 

Trong hộp, là bộ bánh xích dành riêng cho nó để chạy trong sa mạc.

[Có lẽ ngươi đã muốn đi thử trên sa mạc một chút rồi? ^ ^ ]

Nét chữ mềm mại, mơ hồ hiện lên bóng dáng già nua của người đó khi ngồi viết.

Người ấy đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi rời đi.

[Là ngươi tự tiến hóa hay đã gặp thứ gì khiến ngươi muốn bước ra ngoài?]

Người máy làm gì có thứ gọi là tiến hóa. Không có tư tưởng. Chỉ có chương trình. Vậy mà…

Nó đã gặp một con Mèo Chân Ngắn.

Một con mèo nhỏ, mới nở không bao lâu, vừa mềm vừa ngốc lại vừa tốt bụng.

Nó là bảo mẫu, nhiệm vụ là chăm sóc tốt cậu ấy. Chứ không phải để cậu chạy ra ngoài kiếm đồ ăn, còn kéo theo một con tiểu quái vật nữa!

Cái gì? Con mèo kia nói không phải chỉ có một mình à, chẳng phải còn có một con quái vật nhỏ đi theo sao?

Thứ đó mà cũng tính hả? Nó chỉ đáng một cọng lông thôi! 

Alpha-13 lập tức bỏ qua.

“Ta chỉ đang làm theo trình tự.” — Giọng điện tử đều đều vang lên. Như là nói cho nhà tạo tác nghe, cũng như là nói với chính mình.

Sau vài giây im lặng, nó bắt đầu thay bánh xích mới.

Cửa căn cứ mở ra. Ngoài trời xanh biếc, nắng chan hòa.

Alpha-13 còn chưa kịp bước ra, đã nghe thấy giọng non nớt quen thuộc.

“Ơ? Alpha! Cậu muốn ra ngoài chơi rồi hả?”

Mèo nhỏ hôm nay về sớm ghê.

Người máy ngẩng đầu…

“…”

?

“…”

Quay người, vào nhà, đóng cửa, nhắm mắt, tắt nguồn - trơn tru như quy trình vận hành.

Năm giây sau, mở mắt. Ánh điện tử trong mắt chớp loạn.

Con mèo thúi không biết sợ này — vậy mà dắt về cả một đội bóng dị chủng!!!

...

Tác giả có lời muốn nói:

Alpha-13: Máy móc không có trái tim, máy móc không biết mệt… nhưng lòng ta thì mệt thiệt rồi đó.

Mèo nhỏ rực rở như ánh mặt trời, chính là để sưởi ấm và chữa lành tất cả mọi người đó~

Bình Luận (0)
Comment