Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 14

Mèo thì là mèo tốt, nhưng gà có phải gà tốt không? 

“Alpha cậu xấu quá đi!”

Nghe câu đó thôi, chắc chắn là không rồi.

Lê Ngạo đứng ngay trước cánh cửa kim loại đóng kín, giơ móng cào loạn xạ, nhanh như chớp. Từng vệt tuyết trắng lấp lánh bay ra, trông như có hiệu ứng đặc biệt kèm theo tiếng ‘kho kho kho’ vang dội.

Huân cũng nhảy lại gần, bắt chước theo y hệt, móng nhỏ cũng gãi gãi lên cửa, phối hợp rất ăn ý.

Người máy mà cũng dám nói cậu hư? Chính nó mới là hư cơ ấy!

Bên trong phòng điều khiển, Alpha-13 mở camera ngoài cổng, nhìn thấy cảnh tượng cả một đám dị chủng xếp hàng nhìn chằm chằm vào mèo nhỏ trước cửa, nét mặt dữ tợn như thể đang xếp hàng chờ lãnh cơm, từng giọt nước từ trên hàm răng rớt xuống "tí tách tí tách".

Mười một con.

Chuẩn chỉnh cho một đội bóng đá.

Còn trái bóng đâu à?

Người máy lia tầm nhìn xuống mèo chân ngắn phía dưới — gần như không nhìn thấy chân. Ừm, chính là con mèo này rồi.

Alpha biết rõ con mèo này không “bình thường”, nhưng không ngờ lại không bình thường đến mức đó.

Nhưng mà dù sao đi nữa, đây là con non từ trứng trăm năm của nó nở ra, đã vậy còn là tự tay nó ủ ấm. Cho nên tất cả những gì thuộc về mèo nhỏ , nó đều phải chấp nhận.

Lê Ngạo tiếp tục vung tay múa chân một trận, gương mặt tròn trĩnh tức giận quay lại nhìn đám dị chủng phía sau và tuôn ra một tràng lời nói dài dòng.

Con Đường Lang Quái số 1 từng được cậu chải chuốt ngày hôm qua, giờ lẳng lặng đứng một bên như đang đợi mệnh lệnh.

Alpha-13 tận mắt thấy cậu như con quay chạy quanh một con dị chủng, tay cào chân bứt, móng vuốt như đang làm tóc.

Điều khiến người máy chết máy trong vài giây là con dị chủng mặt mũi hung ác kia vậy mà lại trưng ra biểu cảm thẹn thùng sảng khoái?

Alpha rốt cuộc không chịu nổi nữa, mở cửa, giọng lạnh tanh: “AL0731, ngươi đang làm gì vậy?”

“A?” - Lê Ngạo bị gọi, vô tội ngẩng đầu, mắt tròn vo chớp chớp, giơ móng vuốt lên lắc lắc vài sợi trắng trắng - “Đang xả len sợi á.”

Cậu có lót thịt mềm mềm dưới móng, cả ngày chạy ra chạy vào, móng vuốt dính ít bụi, đen đen. Người máy rà quét toàn diện cũng không phát hiện bất kỳ thứ gì gọi là “len sợi”.

“Len đâu?”

“Là cái này nè, cậu không thấy hả?” - Mèo nhỏ nghiêng đầu, lấy móng gảy gảy sợi "vô hình", rồi gọi Huân hỏi -“Huân, cậu nhìn thấy không?”

Cục bột đen còn đang nghiêm túc nghiên cứu móng vuốt của mèo, bị gọi liền theo phản xạ ngẩng đầu: “Lê Ngạo!”

“Ơ kìa, cậu cũng không nhìn thấy sao? Hả? Nhưng sao cậu biết mình bị cái mạng lưới len sợi đó bao bọc thế?”

Người máy: ?

Từ hai chữ “xả len sợi”, mèo chân cụt kia có thể phân tích ra cái quỷ quái gì vậy?

Quá nhiều bí ẩn chưa được giải, Alpha-13 nhất thời không phân tích được nữa. Chỉ có thể nhìn đám dị chủng ngoan ngoãn rời đi, mỗi con đều như vừa trải qua một cú sốc tinh thần cực mạnh, biểu cảm thì ngơ ngác, ánh mắt lại đờ đẫn, đầy vẻ kinh ngạc.

Giao dịch hoàn tất, Lê Ngạo bốn chân chạm đất, nằm bẹt ra như vũng chất lỏng, thở dài một tiếng.

“Haiz, không trúng đích rồi...”

Alpha-13 vừa định đi đến xách cậu lên, thì thấy tiểu quái vật kia chạy tới, cúi đầu chui vào bụng cậu, đẩy cậu lên đầu mình, rồi nhảy tung tăng vào căn cứ.

Người máy chỉ có thể im lặng cúi đầu nhặt từng món trong cái ba lô rơi rớt đầy đất.

Cậu phát hiện Alpha-13 có chân mới vào lúc ăn cơm chiều.

Cậu ấy hớn hở chạy vòng quanh người máy hai vòng, đưa móng vuốt xuống gầm cào cào.

“Alpha ơi! Cậu thay “giày” rồi à? Có phải dùng cái bánh xích mà Lê Ngạo nhặt được để làm không thế?”

Người máy đang cầm mâm đồ ăn, khựng lại một chút, nhưng không vạch trần ảo tưởng của mèo nhỏ.

“Phải, ta thay mô-đun di chuyển mới.”

Mô khối gì đó, mèo nghe không hiểu. Cậu chỉ biết một điều: mình nhặt được đồ có ích cho người máy!

“Vậy giày mới có phải có thể đi được trên cát không?”

Alpha-13 cúi đầu nhìn mèo con đang phấn khởi: “Đúng.”

“Vậy tốt quá rồi!” - Lê Ngạo ôm mâm đồ ăn, cúi đầu gặm một miếng to, miệng lien tục - “Chúng ta cùng nhau đi ngắm mây nha~”

Người máy yên lặng nhìn cậu nhảy nhót, sâu trong hệ thống có cảm giác gì đó kỳ lạ, không rõ ràng lắm, nhưng không ghét.

Sau khi ăn xong, bị Alpha-13 từ chối việc rửa chén, Lê Ngạo liền chạy đến bên Huân tụm đầu thì thầm.

“Để tớ xem móng vuốt cậu coi nào.” - Cậu mở tay nhỏ của Huân ra, lắc đầu -
“Ai da, móng không phải như này đâu.”

Cậu giơ cao móng mình, trắng trắng cong cong, tự hào nói: “Mèo phải là móng uốn uốn, không phải thẳng đuột như cậu nha.”

Huân nhìn kỹ một hồi, nghiêm túc gật đầu: “Lê Ngạo!”

"Đúng rồi, sau này chỉ cần làm như vậy là có thể thu móng vuốt vào, biến thành móng tay rồi!"

Chỉ mới làm mèo chưa được mấy ngày, nhưng Lê Ngạo đã rất có kinh nghiệm, hào hứng truyền thụ tri thức quý giá của mình cho cún con bên cạnh.

“Có điều chân cậu đúng là ngắn ghê á.”

Cậu vừa dứt lời, một người máy quét dọn đi ngang qua, giọng lạnh tanh phát ra một câu mỉa mai, giống như siêu xe ghét bỏ chiếc xe con thấp lè tè khác: “Hừ.”

Lê Ngạo hoàn toàn không biết mình đang bị một cỗ máy lạnh như băng chê bai, cậu lúc này đang mê mẩn nghiên cứu cái miệng nhỏ của Huân.

“Ai nha, cậu còn có răng nữa kìa!”

Như phát hiện ra thế giới mới, Lê Ngạo cách một hồi là lại tìm được gì đó mới mẻ trên người cục bông đen tròn xoe như hạt dẻ. Nhìn đâu cũng thấy dễ thương.

Người máy bảo mẫu tuy chỉ được trang bị tính năng quét cơ bản, nhưng Alpha-13 vẫn có thể cảm nhận được — tiểu quái vật nằm kế bên mèo chân ngắn kia, đang dần dần từ hư vô trở nên hữu hình, từ ảo ảnh biến thành máu thịt chân thật.

“Cái này đẹp!”

Lê Ngạo vung vuốt, gắn cái nơ bướm đỏ rực vừa nhặt được sáng nay lên đầu Huân, rồi xuýt xoa: “Nhìn đáng yêu quá trời luôn!”

Cậu cảm thấy cún con của mình thật sự rất đáng yêu, liền ôm lên quay vòng hai cái, lại cọ má thêm hai cái.

Hạt dẻ tròn có vẻ rất hưởng thụ, kế tiếp, lại vèo một cái mọc thêm hai cái chân nữa.

Hiện tại hắn giống như mèo chân ngắn, đã có đủ bốn chi.

Hắn đang học theo cậu, bắt chước những điều cậu thích.

Alpha-13 hơi khựng lại, trung tâm xử lý dữ liệu của nó ngừng nhịp trong tích tắc. Kế đó, nó quyết định làm một thực nghiệm. Một luồng điện cực nhỏ được truyền từ đỉnh đầu tiểu quái vật tỏa ra vòng quanh.

Chỉ là điện áp ở mức tối thiểu, nhưng đủ để xác nhận một phỏng đoán.

Kết quả là tiểu quái vật bị giật nhẹ một cái.

Rõ ràng là không bình thường.

Lần trước, tại không gian vô định, dù có tăng điện áp lên cực hạn cũng không thể gây ảnh hưởng. Vậy mà hiện tại, một luồng điện nhỏ lại khiến hắn có phản ứng.

Hắn đang lớn lên.

Hắn đang dần có máu thịt và đồng thời cũng trở nên yếu ớt hơn.

Alpha-13 đang ghi lại dữ liệu, thì nghe thấy mèo chân ngắn nhỏ giọng gọi.

“Cậu lạnh sao? Làm gì run lên vậy? A? Gì cơ? Alpha giật điện cậu á?”

“…”

Người máy im bặt, một cảm giác chột dạ không biết từ đâu kéo đến. Vừa mới xoay người định đi thì liền bị một móng vuốt nhỏ chắn trước mặt.

“Alpha! Cậu quá xấu rồi!”

Lê Ngạo giơ móng vuốt bắt đầu tung meo meo quyền về phía người máy, tiểu quái vật ở bên cạnh cũng nhảy cẫng lên cổ vũ không ngừng: “Lê Ngạo! Lê Ngạo!”

Này đúng là… CPU của Alpha-13 thiếu chút nữa quá tải.

Ngày hôm sau, trước khi ra cửa, Lê Ngạo như thường lệ chạy lại xem hai chậu hoa.

Trên cành nhỏ có hai lá cây non xíu, cậu cẩn thận sờ sờ, rồi lại niệm pháp cho nó.

Alpha-13 đang thu dọn đồ đạc bên ngoài, nghe thấy mèo chân ngắn niệm “Meo ô li li bùm!”, thì liền đẩy chậu hoa chưa nảy mầm về phía cậu: “Cái này cũng niệm một chút.”

Lê Ngạo chẳng rõ nguyên do, nhưng miệng đã niệm một lần thì niệm hai cái cũng đâu sao.

Cậu đối với hai chậu hoa đều nhiệt tình thi pháp, miệng niệm đến khô khốc mới thôi.

Sau đó, cậu hì hục muốn đẩy chậu hoa ra ngoài.

“Ngươi làm gì vậy?” Người máy nghiêng đầu hỏi.

“Phơi nắng á!”

Lê Ngạo gắng sức đẩy, đẩy không được liền ngoắc Huân đến giúp một tay.

“Thực vật phải chiếu nắng mới lớn tốt. Hoa của bà nội cũng là nhờ nắng mới nở được đó!”

Hai chậu hoa được dời ra ngoài cửa lớn, đặt ở nơi nhiều ánh nắng nhất. Lê Ngạo phủi tay, hài lòng ngồi xuống, quay đầu hô to.

“Alpha, cậu phải nhanh lên nha, không đi là muộn á!”

Âm thanh máy móc khẽ rung, Alpha-13 chậm rãi bước ra, nửa thân mình chìm trong nắng.

Lần đầu tiên sau trăm năm đặt chân lên tinh cầu này, nó tiếp xúc với cát.

Cảm nhận cảm giác mơ hồ truyền qua cơ giáp, nhưng khi nhìn thấy mèo chân cụt kia nhảy nhót trên bãi cát, nó lại đột nhiên cảm thấy có vẻ cát rất mềm.

“Mau tới đây! Mau lên nha!”

Lê Ngạo vừa kéo Huân chạy được một đoạn, liền ngoái đầu lại gọi: “Có gió, thoải mái lắm!”

Một trăm năm là bao lâu chứ?

Alpha-13 lặng lẽ nhìn theo. Nơi đó có hai dấu chân nhỏ, thẳng tắp in trên cát. Đó là dấu của mèo chân ngắn . Bình thường mèo đâu có để lại dấu chân kiểu đó chứ. Nhưng chân của mèo con này lại vừa ngắn vừa tròn, còn để dấu cong nữa!

Nó cứ thế chạy lung tung một lúc, bỗng nhiên bị hai chiếc móng vuốt ôm lấy cánh tay máy.

"Sao cậu vẫn chưa đi?" 

Đôi mắt xanh to tròn, long lanh đầy vẻ nghi hoặc, cậu nói tiếp: "Đi theo tớ đi mà."

Trời xanh, mây trắng, cậu mèo đang nắm lấy tay nó. Đằng xa, tiểu quái vật lắc lư cái nơ đỏ buồn cười trên đầu. Người máy khẽ đáp.

“Ta theo cậu đi.”

【Aaa, mèo con điện hạ sao còn chưa xuất hiện vậy chứ!】

【 Hôm nay đã trễ thế này rồi, máy theo dõi còn chưa tìm được mèo con sao! 】

【 Kháng nghị mạnh mẽ! Cái máy này rõ ràng không làm việc!! 】

Chỉ mới vỏn vẹn hai ngày, toàn bộ Thự Quang Liên Minh, người xem Tinh Võng đã đồng loạt lên cơn nghiện mèo.

【 Meoooo!! (gào rống)(phát cuồng) Tui muốn thấy mèo!!! 】

Ngay lúc đó, hình ảnh bị chặn ngoài tầng năng lượng đột nhiên nhảy số.

[ Bắt được mục tiêu, chỉ số sinh tồn +1, tổng điểm tích lũy hiện tại: 14, hạng 1 bảng xếp hạng. ]

【 A a a! Có cập nhật rồi! Ở đâu? Ở đâu? Sao tui vẫn chưa thấy mèo con! 】

【 Thấy rồi thấy rồi! Kìa kìa, phía trước bãi cát kìa——a a a điện hạ của tui (hắc hắc), bên cạnh còn có một... người máy bảo mẫu? 】

Lê Ngạo một chân sâu một chân cạn lội trên bãi cát, cậu vừa đi vừa nghiêng đầu liếc người máy đi bên cạnh, đang suy nghĩ lung tung thì Alpha-13 rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Cậu đi sai cách rồi.”

“Hả?” - Cậu ngơ ngác - “Là sao?”

“Cậu đi trông vụng về quá, mèo không có đi kiểu đó đâu.”

Mèo dũng mãnh là phải có kiêu ngạo! Cậu lập tức phản bác: “Tớ mới không vụng về! Tớ đi rất chuẩn luôn đó!”

Rồi cậu nghiêm túc làm mẫu: chân phải trước, chân phải sau, rồi chân trái trước, chân trái sau — “Lê Ngạo đi đúng kiểu mèo, vô cùng chuẩn mực!”

Chuẩn mực cái đầu cậu ấy!

Alpha-13 không buồn đôi co, chỉ trầm mặc lặng lẽ theo sau. Nó vốn định đi vài bước làm mẫu cho tiểu quái vật này xem, ai ngờ đi rồi mới nhận ra — tiểu quái vật này… chẳng có dấu chân!?

Rõ ràng dài hơn bốn chân, lại không để lại dấu chân!?

Càng nhìn càng thấy không bình thường.

Lê Ngạo thì vẫn đang trong chế độ “bùng nổ tự ái”, thấy đối phương im lặng thì càng không vui, bèn lấy gương mặt tròn tròn mà công kích.

“Cậu đâu phải mèo! Cậu lấy gì ra nói mèo đi không đúng? Tớ có chân, tớ tự biết!”

Bốn cái chân ngắn bé xíu của cậu vẫn cứ lạch bạch đi, mà lại đi cực nhanh. Tức giận đến nỗi cậu cứ thế lạch bạch chạy càng lúc càng xa.

【 Cảm giác mèo nhỏ đang giận đó nha? Tai còn cụp cụp về sau, sắp dính luôn cái đuôi kìa hahahaha 】

【 Mèo giận rồi! Nhất định là người máy nói gì đó làm cậu ấy khó chịu! 】

Thế nhưng cụ thể người máy nói gì thì không ai biết. Hình ảnh thì rõ ràng mà âm thanh lại bị cắt, khiến khán giả ngồi trước màn hình vò đầu bứt tai.

【 Nói chứ người máy này nhìn to ghê… (sờ cằm đánh giá) 】

【 Ờ há, sao tui thấy chưa từng thấy loại người máy nào to vậy? 】

【 Trên lầu mấy tuổi? Dạng người máy này đã ngưng sản xuất hơn trăm năm rồi, mấy đứa nhỏ chưa chắc đã từng gặp. 】

Ở thời đại tinh tế hiện tại, tuổi thọ con người đã kéo dài đáng kể, trung bình khoảng 200 tuổi, một số chủng tộc đặc biệt còn có thể vượt mốc 300.

【 Trên trăm năm? Chẳng phải là đã bị đình sản từ thời kỳ tinh kỷ trước rồi sao? 】

【 Đúng vậy. Mặc dù tuổi mấy đứa còn nhỏ nhưng chắc cũng biết vụ chiến tranh máy móc chứ? 】

【 Biết chớ! Trong sách lịch sử đều có viết mà. 】

Trong kỷ nguyên vũ trụ trước đây, nguồn gốc của sự sống được chia thành hai loại chính: Sinh vật Nguyên bản và Sinh vật Tái tạo.

Sinh vật Nguyên bản: đây là những dạng sống được sinh ra từ quá trình tiến hóa tự nhiên. Chúng tuân theo các quy luật tiến hóa sinh học, có thể tự sinh sản và phát triển mà không cần sự can thiệp của trí tuệ bên ngoài. Loại này bao gồm động thực vật, vi sinh vật và trùng tộc.

Sinh vật Tái tạo: ngược lại, đây là những dạng sống được các Sinh vật Nguyên bản chủ động chế tạo hoặc can thiệp trực tiếp để tạo ra. Chúng không thể tự phát sinh qua quá trình tiến hóa tự nhiên. Loại này bao gồm các sinh vật nhân tạo, sinh mệnh cơ khí.

【Khoảng một trăm năm trước, vào thời kỳ đỉnh cao của kỷ nguyên sinh vật cơ khí, người máy đã trở nên quá mạnh mẽ, vượt ngoài tầm kiểm soát của nhân loại. 】

【Tôi rất thích thời kỳ đó, đã nghiên cứu rất kỹ rồi. Mạnh mẽ nhất là nhóm máy móc đời đầu, được đánh số hiệu là Alpha!】

【Chính xác! Đã không thể gọi chúng là máy móc nữa. Chúng có tư duy giống loài người, nhưng cơ thể lại mạnh hơn nhiều. Chính vì loài người không thể kiểm soát nổi, chiến tranh mới bùng nổ.】

【Ban đầu, khi đối mặt với trùng tộc, loài người còn có các cỗ máy hỗ trợ. Gặp phải dị chủng cấp B, chỉ cần một phát pháo năng lượng là đã nổ tan xác!】

【Không đến mức phóng đại như vậy đâu, nhưng Alpha thật sự rất mạnh. Chỉ có 12 cỗ máy thôi mà đã đủ sức làm loạn cả thế giới, mở đầu cuộc đại cách mạng máy móc. Loài người phải trả một cái giá cực kỳ đắt, với vô số cái chết bi thảm, mới tạm thời giành được chiến thắng. Sau đó, toàn bộ Alpha đều bị tiêu hủy và ngay cả những người máy vô hại cũng bị giáng cấp thành đồ chơi hỗ trợ nuôi trẻ.】

【Sau khi mất đi máy móc, loài người dần trở nên yếu thế trong các cuộc chiến với trùng tộc.】

Lịch sử đoạn đó u tối đến mức, dù đã qua bao năm, nhắc lại vẫn khiến người ta thở dài.

【Nói mới nhớ, Delphi đúng là mạnh thật. Dù bị chê là dị đoan, tụt hậu và tách biệt với công nghệ… nhưng vẫn có thể tay không chém được trùng tộc.. 】

【 Vô nghĩa, Delphi là Delphi, so sao được! 】

Delphi người thì ai cũng mạnh, nhưng mạnh nhất chắc chắn là hoàng tộc Leganes.

Vị mèo nhỏ đang lạch bạch đi xa dần kia — hóa ra lại là một hậu duệ hoàng tộc.

Lê Ngạo đi mãi đến khi mệt thì dừng lại uống nước cùng Huân.

【 Khó tin thật đấy, một đứa nhỏ như vậy lại là hậu duệ Leganes. 】

【 Tuy nhỏ nhưng người ta mạnh nha! 】 

Một bạn khán giả từng xem livestream tối qua bày tỏ sự kính nể: 【Họ xông vào phòng đấu rồi kìa! Nghe nói mỗi Leganes đều có một khả năng đặc biệt. Không biết mèo nhỏ sẽ có khả năng gì đây? 】

Khán giả thì có người tò mò, có người cưng chiều cậu đến nghiện, nhưng đám người đứng đầu Liên Bang thì không dễ chịu nổi.

“Một tân sinh Leganes mạnh như vậy…” 

Một thủ lĩnh nhíu mày, trong lòng vô cùng kiêng dè. Delphi vốn dĩ đã là một mối đe dọa đối với chế độ hiện tại. May mà Isilis tính cách tàn nhẫn, không được lòng dân. Nhưng đứa nhỏ này thì khác…

Yếu ớt đáng yêu, nhưng lại mạnh mẽ khác thường. Nếu để cậu lớn lên…

“Con mèo đó ở đâu? Đã định vị được chưa?”

Tần Miện đứng dậy báo cáo: “Tín hiệu gốc đã bị khoanh vùng, chỉ cần thêm chút phân tích là có thể...”

Chưa nói hết câu, có người hốt hoảng chạy vào.

“Máy theo dõi đã bị phá hủy, tín hiệu biến mất!”

【!!! Màn hình đen thui thế này! Mèo của tui đâu rồi?!!! 】

【Vừa nãy còn đang xem mèo con nhảy dựng lên đấm đầu gối người máy mà! Sao tự dưng lại mất hình thế này!?】

Alpha-13 điều động một trường năng lượng, chỉ một phát đã đánh rơi máy theo dõi.

Sau đó, nó túm gáy Lê Ngạo xách lên, tức giận nhưng không cãi cọ, chỉ lặng lẽ vỗ một cái xuống mông cậu.

Cái đồ mèo con không biết sống chết này, bị theo dõi mà cũng không hay biết gì!

...

Tác giả có lời muốn nói:

Alpha-13: "Thật ra ta ngầu lắm đấy nhé."

Lê Tiểu Miêu nhìn cái đ*ng q**n bị vỗ, rồi lại ngước lên nhìn người máy:

"Cậu có mà tớ không có."

Bình Luận (0)
Comment