Lê Ngạo bị xách lên giữa không trung, sau đó “bẹp” một cái bị đánh nhẹ lên mông.
Mèo con đầu tiên còn hơi ngơ ngác, mấy giây sau mới kịp phản ứng – cậu bị người máy đánh!
Thù mới cộng thêm thù cũ, cậu tức thì đã bùng nổ!
Nam tử hán đại trượng phu, dù là mèo cũng không thể chịu nhục như vậy! Cậu lập tức quẫy đạp bốn chân loạn xạ trong không trung, cổ nhỏ bị xách mà cứ vặn qua vặn lại muốn thoát thân.
Chân ngắn yếu ớt nhưng sức vặn thì có thừa.
Alpha-13 hết cách, đành buông cái cục bột mèo đang xoắn tít trong tay. Vừa mới rơi xuống đất, cậu đã giơ hai cái móng trắng muốt lên đấm thùm thụp.
“Tại sao cậu lại đánh Lê Ngạo hả?!”
Cái cục nhỏ như nắm tay, vậy mà giận lên thì khí thế chẳng nhỏ chút nào.
Người máy tưởng rằng có thể tránh được, nhưng vừa nhúc nhích đã bị đuổi theo tóm lại. Nó bất đắc dĩ đành mở miệng: “Cậu bị máy theo dõi bám theo mà cũng không hay biết gì à?”
“Máy theo dõi? Đó là cái gì?” Cậu nhóc lông xù dựng hết cả lên, hỏi với vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa mơ hồ.
Alpha-13 kéo mèo, mèo kéo Huân, ba bên dắt nhau đến chỗ cái máy theo dõi vừa rơi xuống.
“Cái này.” Người máy nhặt lên vật thể lạ trông như một quả cầu.
Là dạng đời mới mà nó chưa từng thấy qua, tuy có hư tổn nhẹ nhưng linh kiện đều thuộc loại xịn sò. Trăm năm trước, tinh cầu hoang phế thế này không thể nào tồn tại thứ như vậy. Mà thiết bị theo dõi này lại cần trói định mục tiêu mới kích hoạt được. Vậy ai lại trói định cậu mèo chân ngắn này?
Nhưng điều khiến Alpha-13 ngạc nhiên hơn chính là Lê Ngạo nhận ra quả cầu ấy!
Cậu giơ móng đào tới đào lui trong tay người máy, thiếu điều muốn làm rớt luôn quả cầu xuống đất.
“Huân! Cậu xem, đây chẳng phải là cái quả cầu kỳ trước chúng ta nhặt được sao?”
“Lê Ngạo!” Quả cầu đen nhỏ cũng vang tiếng đồng tình.
“Cậu nhặt được?” Alpha-13 theo hai cục nhỏ đi tới, thấy một mèo một tiểu quái vật thật sự đang đá cái máy theo dõi như bóng đá.
“Đúng vậy đó, tớ thấy nó bị chôn trong một đống rác to oành, nên lôi ra chơi với Huân. Ai ngờ đâu đang chơi vui thì nó bay lên trời mất tiêu luôn.”
Nghe kiểu này thì đúng là không ai cố ý theo dõi cả. Alpha-13 bớt căng chút, nhưng vẫn âm thầm cảnh giác. Dù sao thì cậu mèo chân ngắn này cũng quá kỳ lạ rồi.
Máy móc mạnh mẽ không chỉ vì thân xác bền bỉ, mà còn bởi vì trí nhớ truyền thừa. Nhân loại chết là hết, kinh nghiệm và ký ức cũng tan thành mây khói. Nhưng máy móc chỉ cần có vật dẫn, thì ký ức có thể sống mãi.
Máy móc là bất tử.
Đó cũng là lý do khiến loài người trăm năm trước sợ hãi và tìm cách diệt trừ máy móc, ngay cả khi đang phải đối đầu với trùng tộc.
Còn trọng sinh? Linh hồn sống lại vốn không được phép tồn tại trong quy tắc của vũ trụ, là đối tượng bị nghiên cứu phân tích không khoan nhượng ở bất cứ thời đại nào.
Alpha-13 liếc nhìn tiểu quái vật đang quấn lấy cục mèo không chút sợ hãi kia, quyết định phải nói rõ cho cậu biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
Lê Ngạo vừa đá quả cầu cho Huân xong thì bị gọi lại: “AL0731, ta có chuyện muốn nói với cậu.”
Alpha-13 nghĩ cậu có chỉ số thông minh thấp, nên đã cố gắng giải thích rõ ràng nhất có thể. Nhưng khi thấy cậu ôm hai móng trước ngồi ngay ngắn, đầu nghiêng nghiêng nhìn lên với vẻ mặt lơ ngơ dễ thương, nó không nhịn được mà ngừng lại hỏi: “Cậu nghe hiểu không?”
“Nghe hiểu chứ sao không.” - Cậu ưỡn cái ngực lông xù nhỏ lên - “Chuyện dễ như ăn cá khô.”
“…” - Alpha-13 bán tín bán nghi - “Vậy cậu thử nói lại xem.”
“Chính là, Lê Ngạo trọng sinh thành mèo con, bị phát hiện thì sẽ bị người xấu bắt đi nghiên cứu. Giống hệt như Đông Hi Hi vậy đó.” Dù còn nhỏ, cách diễn đạt chưa hoàn chỉnh nhưng người máy vẫn hiểu được ý cậu.
“Đông Hi Hi là gì?”
“Đông Hi Hi chính là Đông Hi Hi a! Một bạn mèo rất dũng cảm! Cậu ấy cũng từ người biến thành mèo, còn bị người ta đuổi giết luôn đó!” Hai mắt Lê Ngạo lấp lánh sùng bái, y như đang nói về thần tượng.
Alpha-13 load dữ liệu nửa ngày mới nhận ra Đông Hi Hi là nhân vật anime.
Một người từ nhân loại trọng sinh thành mèo, bị rượt đuổi y hệt như AL0731.
Bảo sao cậu thích nghi nhanh đến thế.
Nhưng mà… chuyện này có vẻ quá trùng hợp rồi nhỉ?
“Dù sao thì, về sau cậu phải cẩn thận một chút.” - Người máy nhắc nhở - “Không được nói với ai chuyện cậu trọng sinh.”
“Tớ có nói với ai đâu?” Mặt mèo vô tội nhìn lại.
Alpha-13 suýt nữa thì bật cười. Ngay khi vừa ra khỏi trứng, cậu đã nói mình tên Lê Ngạo, còn đòi tìm bà nội nữa kia mà. Cái này mà không tính là lộ thì cái gì mới tính?
Thôi kệ, chỉ số thông minh là trời sinh, thấp cũng không thay đổi được. Đành chăm sóc kỹ chút vậy.
Alpha-13 đẩy đẩy cái mông lông xù để cậu quay lại nhặt rác cùng tiểu quái vật, còn mình thì bắt đầu nghiên cứu lại cái máy theo dõi.
“Alpha xấu quá đi.” - c** nh* lẩm bẩm - “Không lo làm việc, còn tranh chơi bóng.”
“Lê Ngạo.” Quả cầu đen lập tức phụ họa.
“Đúng rồi, Alpha còn đánh cậu mà. Để Lê Ngạothổi thổi cho nhé, thổi thổi một cái là sẽ hết đau ngay.”
Người máy nắm chặt quả cầu trong tay, cảm thấy mạch điện trong não sắp chập mạch.
Trong lúc hai cục nhỏ loay hoay nhặt rác, Alpha-13 đã truy ra trình tự trung tâm của máy theo dõi. Đó là loại dùng cho thi đấu, và mục tiêu trói định, chính là cậu mèo chân ngắn nhà nó!
Tên đăng ký: Tán Ân - Leganes.
Người máy chưa nghe tên người này, nhưng họ Leganes thì quen. Đó là dòng tộc hoàng gia của Delphi.
Người tạo ra Alpha-13 chính là người Delphi.
Người tạo ra nó chính là người Delphi. Nhiều năm về trước, vào một buổi chiều nọ, người ấy từng bưng một ly trà nói với nó: “Ta đã già rồi, ta phải trở về quê hương của mình. Ngươi…”
Người ấy chưa kịp nói hết câu, nó cũng không hỏi thêm. Từ đó về sau, nó liền ở lại nơi này một mình. Cho đến tận hôm nay, nó mới lại nhìn thấy nơi phát ra thông tin về Delphi.
Alpha-13 tháo bỏ mô-đun định vị khỏi máy theo dõi, sửa chữa vài bộ phận, rồi để mặc nó bay trở lại.
Máy theo dõi: [Đang đồng bộ số liệu điểm tích lũy… Mục tiêu hiện tại: điểm tích lũy 14, xếp hạng thứ 2.]
Ngay lúc đó, mấy thí sinh khác hợp sức tiêu diệt một con dị chủng D cấp, tạm thời đẩy cậu xuống hạng.
【!! Hình ảnh khôi phục!! Aaaa quá tốt rồi!!】
【Mèo đâu rồi mèo đâu!! Trả mèo lại đây!!】
【Tiến lên, tiến lên! Máy theo dõi, hạ độ cao xuống, mau đuổi kịp cục bông tam thể ở đằng trước kìa!!】
【Không phải tam thể! Mà là mèo lông vàng pha trắng!!!】
Lê Ngạo vừa kéo túi rác, vừa trò chuyện với Huân: “Sao hôm nay Đường Lang Quái lại không đến nhỉ?”
Máy theo dõi lập tức chuyển tiếng Trung của cậu thành tiếng mèo, phát ra ngoài.
【Trời ạ, máy theo dõi đã có tiếng nói!】
【Aaaa… thì ra mèo nhỏ kêu kiểu này sao? (xấu hổ)】
【Nghe như nhạc trời ạ!! Điện hạ! Kêu thêm vài tiếng nữa đi!】
Cậu bĩu môi: “Không có tụi nó, nhiều rác thế này tớ không dọn nổi mất.”
Huân lập tức xoay người, bắt đầu gửi đi tín hiệu dụ dị chủng đến.
Alpha-13 thì đang cố sửa năng lượng bị hỏng. Trường năng lượng vốn phủ cả một vùng rộng lớn, giờ chỉ còn bao lấy căn cứ với một mảnh sa mạc nhỏ xíu.
Vừa dựng lại một cây cột năng lượng bị đổ, người máy bỗng khựng lại.
Đất đang rung.
【Trời ạ, tại sao trời tối đi thế?】
Mèo nhỏ vốn bị nắng làm lông xù lên, giờ như bị thứ gì đó che kín.
【Là mây sao?】
【Không phải! Trời ạ, đó là… Tá Lạp Khắc Tư?!】
Một con quái vật khổng lồ lù lù xuất hiện sau lưng cậu.
Dữ liệu hiển thị: Tá Lạp Khắc Tư – Dị chủng cấp C
Chiều cao: 35m
Cân nặng: gần 120 tấn
Lê Ngạo ngẩng đầu nhìn bóng đen to sừng sững: “Hở… Động đất hả Huân? Có mưa không?”
Cậu không mang áo mưa. Mưa thì không nhặt rác được, bị mưa sẽ ốm, mà đói bụng thì càng khổ. Nên cậu rất ghét trời mưa.
Con ngươi của quả cầu đen co lại như kim, đang điều khiển mấy dị chủng nhỏ thì nghe cậu nói, vội lao tới ôm chặt lấy cậu.
“Lê Ngạo.”
“Không sợ! Chúng ta không nhặt nữa, chạy về căn cứ nha!”
Cậu ôm lấy cún con định chạy, nhưng bộp một cái đụng vào vật gì đó ngã sõng soài.
“Ui da… đau quá…” - Cậu ôm mũi, nước mắt lưng tròng, tự an ủi chính mình - “Xoa xoa thì hết đau rồi…”
Cậu khóc nức nở rồi tự an ủi mình trong chốc lát. Khi ngẩng đầu lên, cậu mới phát hiện ra có điều không ổn.
Quái vật có thân hình khủng long, mang trên mình cái đầu trâu. Nó di chuyển cơ thể cao lớn với bốn chi thô to như thùng nước, khiến mỗi bước chân rơi xuống đều làm mặt đất chấn động. Cặp sừng uốn lượn giống như hai lưỡi dao sắc bén, lấp loáng ánh sáng sắc lạnh dưới ánh mặt trời.
Cậu tròn mắt, nhìn lên cái sừng uốn lượn như lưỡi dao lạnh băng, ngơ ngác gọi: “Meo?”
【Mi meo cái gì mà meo!!! Chạy đi aaaa!!!】
“AL0731! Mau chạy!!” Alpha-13 lao đến như bay, lần đầu tiên nó cảm thấy sợ hãi.
Cậu sợ quá, cả người nhỏ xíu bị dọa đến sững sờ. Cậu ngây ngốc ngẩng đầu lên, không biết phải chạy đi đâu.
Lê Ngạo run lập cập, nhưng lại không phải vì bị dọa: “Sao trên người ngươi… có nhiều dây quá vậy?”
Những đường xám uốn quanh giống như mạng nhện quấn đầy người nó. Có mấy sợi còn đâm xuyên qua lớp giáp vào da thịt.
Không có máu. Nhưng cậu cảm thấy nó sẽ rất đau. Đau ở linh hồn.
“Lê Ngạo!” Huân nhảy đến sát bên cậu, áp sát vào người mèo nhỏ để truyền lại một thông tin nào đó.
“Tớ, tớ không biết đâu. Tuy tớ đã từng xả len cho cậu, nhưng chưa xả nhiều như thế này bao giờ. Tớ, tớ cảm thấy tớ không làm nổi đâu.”
“Cái gì? Có thể giúp Lê Ngạo chất hết rác vào trong hố cát sao?”
Mèo nhỏ nghiêm túc hẳn lên: “Tất cả sao? Bao gồm cả rác từ những chỗ khác à? Lê Ngạo yêu cầu gì thì nó sẽ làm cái đó à?”
“Vậy thì được rồi!” - Bà nội vẫn luôn nói - “Không được vứt rác bừa bãi, chúng ta phải yêu quý môi trường, phải bảo vệ Mẹ Trái Đất.”
“Vậy thì mèo làm!”
Một ngày không xong thì hai ngày!
Mèo giơ móng vuốt lên!
Người máy há hốc nhìn quái vật đổ rầm xuống đất, cát bay mù trời. Khi bụi lắng xuống, chỉ thấy một cục tròn nhỏ đang bò lên bò xuống trên thân nó.
“...” Chuyện quái quỷ, đúng là chuyện quỷ quái! “Thôi, ta đi sửa trường năng lượng thì hơn.”
Máy theo dõi: [Điểm tích lũy +100. Tổng điểm 114. Đứng hạng 1.]
【…Đây là lần thứ ba rồi đó. Mọi người đừng ngây thơ nữa.】
【Xin lỗi, tui sai rồi. Không nên lo cho điện hạ của chúng ta… Ngài quá mạnh (nằm bẹp).】
Cùng lúc đó, các thí sinh vừa mới chiến đấu vất vả giành top 1, hoang mang nhìn bảng xếp hạng lại bị cậu đá xuống.
“Không thể nào… 114 điểm? Vậy còn ai dám chơi nữa…”
...
Tác giả có lời muốn nói:
Tuy rằng điểm của tiểu miêu rất cao, nhưng cuối cùng á...
Cũng sẽ không hạng nhất đâu! Vì tiểu miêu còn có nhược điểm chết người đó nha (cười gian).