Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 16

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biểu tượng hoa

Khám phá trải nghiệm mới trên App Mọt Truyện!

- Hái hoa nhận thưởng mỗi ngày- Nhận thông báo khi có chương mới- Nhiều tính năng hấp dẫn chỉ có trên AppTải ngay

“PJ, giờ làm sao bây giờ?” Có người quay sang nhìn chàng thanh niên tóc đen đang ngồi trong góc.

PJ chỉ liếc nhìn bảng xếp hạng rồi nói một cách lạnh nhạt: "Kỹ năng không bằng người ta."

Anh ta đưa ra một lựa chọn dứt khoát: "Một là tiếp tục diệt trùng, hai là nghỉ ngơi. Hợp tác kết thúc, tôi đi đây."

Đây chỉ là việc lập đội để tiêu diệt một con dị chủng mà thôi, không cần thiết phải dài dòng với bọn họ.

Thái độ thản nhiên của thanh niên khiến người khác tức đến nghiến răng: “Có gì hay ho đâu? Chỉ có một gương mặt phương Đông hết sức bình thường, lại còn lấy một cái tên qua loa như vậy.”

“Trừ người của Delphi ra thì tất cả đều là một lũ quái thai.”

Thính lực của PJ rất tốt, nhưng anh lười để ý tới mấy kẻ yếu kém này. Top 10 bảng xếp hạng mỗi ngày đều được một tiếng đồng hồ kết nối mạng, người khác sẽ tận dụng để liên lạc với bên ngoài bàn chiến thuật, còn PJ thì mở phòng livestream của Lê Ngạo, gửi một làn đạn:

【 Meo meo điện hạ, chụt chụt~ (mặt đỏ ngượng ngùng) 】

【 Ông anh si hán trên kia hôm nay tới muộn nha~ 】

Con dị chủng này thật sự quá to, Lê Ngạo chỉ mới vòng quanh nó một vòng mà đã tốn kha khá thời gian.

“Các ngươi sao lại bị quấn nhiều sợi len thế này vậy?” May mà những sợi này giống hệt loại trên người Đường Lang Quái, chỉ cần giật mạnh một cái là đứt, dễ xử lý hơn Huân nhiều.

Qua biểu hiện của mười một con dị chủng ngày hôm qua, cùng với lời mèo chân ngắn đã nói, người máy hiểu rằng chỉ có mèo con này mới nhìn thấy những sợi tơ xâm nhập ấy.

Cậu có thể giúp chúng thoát khỏi đau đớn, nên chúng không hề làm hại cậu. Nhưng dị chủng vốn là dã thú, chẳng lẽ chúng biết thương hoa tiếc ngọc? 

Ắt hẳn phải có thứ gì đó đang kiềm chế chúng, khiến chúng nén bản năng, yên tĩnh phục tùng.

Alpha-13 đưa ánh mắt sang con tiểu quái vật ngoan ngoãn đứng cạnh mèo chân ngắn. Hắn rốt cuộc có mục đích gì?

Huân có mục đích gì?

Hắn sinh ra từ vực sâu, là kẻ đứng trên muôn loài. Ý nghĩa tồn tại của hắn chính là cắn nuốt, là cứu vớt tộc loài của mình. Hắn có thể cắn nuốt tất cả, nhưng ngay cả chính mình cũng chẳng thể cứu nổi… cho đến khi gặp Lê Ngạo.

“Lê Ngạo.” Tiểu quái vật không hiểu tình cảm loài người ấy theo bản năng mà dính chặt vào thứ ánh sáng ấm áp kia.

[Rất thích.]

[Rất thích Lê Ngạo.]

Mèo nhỏ bị hắn cọ đến mức ngã lăn ra đất, lồm cồm bò khắp nơi để tránh bị l**m: “Tớ biết rồi! Cậu đừng l**m tớ nữa!”

Huân vốn không có nước bọt, chỉ bất ngờ thè ra chiếc lưỡi dài, trên đầu lưỡi có gai ngược, không trơn trượt. Quẹt qua lông còn hơi đau nữa.

Tiểu quái vật có phần tủi thân, nhìn mèo con đang chạy trốn, khó hiểu mà thè lưỡi, chìa móng vuốt nhỏ ra quan sát.

[Cũng là lông đen như mèo nhỏ, sao lại không cho tớ l**m?]

Quả cầu lông đen hạt dẻ thè lưỡi ngơ ngác.jpg

【 Sao con dị chủng này lại cứ nằm im như vậy? Còn trông như kiểu đáng thương vô cùng ấy… 】

【Này lầu trên, nhìn xem cặp sừng còn sắc hơn cả lưỡi dao kìa! Thế mà cậu lại nói nó đáng thương ư? (cười lạnh) Tá Lạp Khắc Tư là đội xung phong chủ lực của trùng triều, số nhân loại chết dưới sừng của nó là không thể đếm hết. Vậy mà còn đáng thương sao? 】

【 Đừng vì Leganes cường đại và đặc thù mà quên mất — trùng tộc vốn là thứ tàn bạo, khát máu! 】

Phần lớn người xem phòng livestream của Lê Ngạo dường như đều đồng ý rằng chỉ nhờ vào đặc thù của mèo nhỏ này mà mới có thể khiến trùng tộc thần phục.

【 Là do tinh thần lực sao? 】

Trong thời đại Tinh tế, con người tiến hóa, thức tỉnh “tinh thần lực”, một loại năng lượng ý thức vượt trên cả thân thể.

Tinh thần lực không chỉ giúp con người đột phá giới hạn sinh lý, nâng cao khả năng cảm nhận, tính toán, điều khiển… mà trong tình huống cực đoan, thậm chí còn có thể ảnh hưởng trực tiếp tới vật chất bên ngoài.

Chỉ số tinh thần lực được chia từ 0–100. 

Chỉ cần vượt qua 1 là đã bước vào phạm trù “tân nhân loại”. Nhưng phần lớn tân nhân loại có tinh thần lực không vượt quá 20, rất hiếm ai đột phá mốc 30. Những người đạt tới mức này đều được xếp vào hàng cường giả đứng đầu.

【 Trong lịch sử, tinh thần lực cao nhất của loài người thuộc về đời đầu tiên của đế vương Delphi — Leganes. Nghe nói chỉ với một thanh kiếm trong tay, hắn đã chặn được trùng triều ngay bên ngoài lãnh thổ. 】

【 Đúng vậy, hiện nay giá trị tinh thần lực cao nhất được ghi nhận cũng là của Leganes. Nghe nói sau đó Đại đế Isilis cũng từng đạt tới con số 100. 】

【 Vậy ra, mèo điện hạ tuy nhỏ bé, chân ngắn, nhưng tinh thần lực lại siêu cao? 】

Tinh thần lực đúng là có thể giúp con người vượt qua giới hạn bản thân, nhưng liệu tinh thần lực của loài người có thực sự đạt tới mức tạo ra tình huống trước mắt này?

Người ngoài không hiểu, nhưng Isilis thì rõ. Con mèo nhỏ này thật sự rất bất thường.

Vị đế vương tóc vàng cầm quân cờ trong tay: “Phía Liên Bang đã có hồi đáp chưa?”

Thẩm Xác đáp: “Liên Bang nói thiết bị định vị tinh hệ của máy giám sát bị trục trặc. Dù đã kết nối lại nhưng vẫn không thể xác định tọa độ của tiểu điện hạ.”

“Tiểu điện hạ?” 

Isilis nhàn nhạt liếc sang hắn: “Chẳng phải là vẫn chưa biết rõ sao.”

Con mèo này xuất hiện quá mức kỳ lạ, khiến người ta không thể không đề phòng.

“Ta không chấp nhận lý do thoái thác như vậy. Gây áp lực với Liên Bang. Nếu họ dám công bố ra ngoài rằng đây là hậu duệ của Leganes, thì phải đưa bằng chứng cho ta.”

Lời nói bá đạo, giống như một cú trả đòn vậy. Trước đây, người đồng ý công bố ra ngoài là hắn, giờ lại quay sang ép đối phương.

Người thuộc hạ trung thành không hề nghi ngờ, chỉ cúi đầu đặt quân cờ xuống bàn, rồi hỏi tiếp: “Có cần thông báo chuyện mè con cho các thành viên hoàng thất và người dân không?”

Người Delphi vốn không ưa cuộc sống công nghệ cao, toàn bộ tinh cầu gần như bế tắc thông tin. Mọi tin tức liên quan đến mèo nhỏ đều nằm trong sự kiểm soát của đế vương, chưa từng lọt ra ngoài.

“Tạm thời chưa.” Ánh mắt sắc bén của Isilis hơi hạ xuống.

“Nếu thật là hậu duệ của Tán Ân, tất nhiên phải đưa nó trở về.” Lại một lần nữa nhấc đuôi mắt lên, giọng trở nên lạnh lùng.

“Nhưng nếu đây là cái bẫy mà Liên Bang giăng ra…”

Hắn ném quân cờ lên bàn cờ, rõ ràng đã không còn tâm trạng chơi tiếp.

“Yêu cầu Liên Bang đồng bộ tín hiệu cho Delphi. Đồng thời điều động chiến hạm tìm kiếm các hành tinh hoang mạc có đặc thù phù hợp. Dù thế nào, ta cũng phải nắm quyền chủ động.” 

Lời vừa dứt, thanh bảo kiếm trong tay không biết từ đâu xuất hiện, hắn đi nhanh ra ngoài.

“Rõ.” Người đàn ông mắt tím với tính tình điềm đạm đứng dậy, thu dọn tàn cục trên bàn cờ.

...

Lê Ngạo sau khi xả hết mệt mỏi thì nằm gục trên đầu con dị chủng khổng lồ, thỉnh thoảng lười biếng nhấc móng vuốt.

“Bọn Đường Lang Quái vẫn chưa tới à…” Mèo nhỏ ngáp dài, nước mắt long lanh rơi ra.

Huân thử liên lạc với mấy con dị chủng kia, nhưng khoảng cách quá xa nên không thể kết nối.

“Lê Ngạo.”

“À… Có khi chúng nó đi chơi xa rồi…” Cậu thật sự quá buồn ngủ, vừa nói vừa nghiêng đầu, nhắm mắt lại.

Con quái vật cấp C nằm sấp trên mặt đất, cảm thấy một chút ấm áp trên đầu. Nó chưa bao giờ cảm thấy sướng như vậy, cái cảm giác được v**t v* tinh thần này còn tuyệt vời hơn cả việc ăn thịt con mồi.

Mà cái sự “tuyệt vời” này lại đang khò khè ngủ ngon lành.

Huân vốn không hứng thú chia sẻ thức ăn với dã thú khác. 

Trong mắt hắn, những dị chủng cấp thấp này chỉ là nguồn lương thực dự phòng mà thôi. Sở dĩ hắn cho phép chúng tiếp cận Lê Ngạo và nhận v**t v*, chỉ vì mèo nhỏ yêu cầu. 

Hắn không hiểu chuyện đời, nhưng vẫn cảm nhận được rằng yêu cầu và sự ỷ lại này sẽ khiến mèo vui.

“Lê Ngạo.”

Hắn đã mọc đủ bốn chân, nhưng vẫn không biết đi lại, chỉ nhảy đến bên cạnh cậu, dụi dụi người.

“Lê Ngạo.”

Mèo vừa ngã xuống là ngủ ngay trong ba giây, bốn chân nhỏ dựng thẳng lên trời, bụng lông trắng mềm mại phập phồng theo tiếng ngáy.

Huân nhìn mèo nhỏ, muốn bế cậu lên. Nhưng móng vuốt quá ngắn, loay hoay mãi vẫn không nhấc được, còn làm phiền giấc ngủ của cậu nên bị tát cho một cái.

Hắn chẳng có khiếu thẩm mỹ, chỉ đơn thuần bắt chước hình dạng móng vuốt của mèo con, nhưng lại không biết cách dùng. Lúc này, nhìn đôi tay mình, hắn chợt nảy ra ý nghĩ: “Quá ngắn, không bế được mèo nhỏ, thật là bất tiện.”

Chỉ là, trong mắt hắn, tất cả những gì “tay dài” mà hắn từng thấy — như Đường Lang Quái hay người máy — đều rất xấu xí. 

Hắn không muốn biến thành như thế, nên có chút buồn bã, giơ móng vuốt ra mà chẳng biết nên làm gì.

“AL0731.” - Người máy đã sửa xong bộ khuếch tán năng lượng, đứng dưới con dị chủng gọi - “Chúng ta đã đi đủ xa rồi, trở về căn cứ thôi.”

Tiểu quái vật buông tay, nheo mắt xuống nhìn phía dưới rồi đáp: “Lê Ngạo, ngủ.”

Đây là lần đầu tiên Alpha-13 chính thức nghe thấy tiểu quái vật phát ra giọng nói của loài người, lại còn là giọng cổ ngữ.

Người máy ngẩn ra một lúc, vài giây sau mới bò dọc theo thân hình gồ ghề của dị chủng l*n đ*nh đầu nó. 

Vừa lên tới nơi thì thấy mèo chân ngắn kia chẳng có chút phòng bị nào, nằm dài lộ cả cái bụng ra, ngay cả đầu lưỡi cũng hở ra ngoài khóe môi vì ngủ say.

【 Cục lông đen này vừa nói chuyện sao? Ủa, sao lại bị làm mờ hình và cắt tiếng vậy? (ngơ ngác) 】

Hệ thống ghi âm đã bị Alpha-13 chỉnh sửa, ngoài tiếng mèo kêu ra thì chẳng thể truyền đi âm thanh nào khác.

【 Không hiểu sao, nhưng nhìn mặt con robot lại thấy đầy vẻ “cạn lời”. 】

【 Thật sự, cảm giác những thứ bên cạnh mèo con đều rất có tính người? 】

【 Hay là ảo giác nhỉ (dụi mắt) 】

“Đi thôi.”

Alpha-13 ôm mèo con đang ngủ say như chết vào khuỷu tay, khi đi ngang qua tiểu quái vật, nó dừng lại một chút, rồi đưa cánh tay máy ra, xách hắn lên luôn.

Huân chớp mắt mấy cái, lập tức nhảy sang bên cạnh cậu, cuộn tròn lại, sát sát vào nhau.

Lớn lên thật xấu.

Người máy thầm chê bai.

Đã đen sì rồi lại còn đeo cái nơ đỏ rực to tướng - thẩm mỹ kiểu gì thế không biết.

Hệ thống theo dõi lại tiếp tục bị tách ra khỏi khu vực năng lượng của căn cứ, chỉ có thể nhìn từ xa cái bóng của người máy dần biến mất khỏi tầm mắt.

【 Cảm giác hành tinh này kỳ quái thật… 】

Sau mấy ngày, mọi người cũng nhận ra dường như có thứ gì đó cản trở hệ thống theo dõi bám theo.

【 Hoang vu như vậy mà lại có một khu vực năng lượng lớn thế này. Ngay cả ở thủ đô Liên Bang phồn hoa, chỉ có khu trung tâm mới được trang bị tấm chắn bảo hộ. 】

【 Đúng thế, để duy trì một khu năng lượng lớn như vậy, chi phí chắc khủng khiếp lắm. Rốt cuộc đây là hành tinh gì? Có thể xác định tọa độ hệ sao không? 】

Liên Bang cũng đau đầu. Đây rốt cuộc là chỗ nào mà ngay cả công nghệ theo dõi tiên tiến nhất hiện tại cũng không bắt được.

“Trưởng quan, có tin tức từ Delphi.”

Thủ lĩnh Liên Bang vừa xem xong, huyết áp lập tức tăng vọt: “Một hành tinh quân chủ chuyên chế nghèo nàn lạc hậu cũng dám uy h**p chính phủ Liên Bang!”

Sao lại không dám chứ?

Có kẻ trong lòng lẩm bẩm: “Người ta dám uy h**p ngài, còn ngài… dám uy h**p lại người ta không?”

“Không thể chia sẻ dữ liệu theo dõi trực tiếp cho bọn họ.”

Tần Miện đứng lên, nói: “Hệ thống theo dõi này thuộc kỹ thuật lõi của Liên Bang, thành viên ngoài Liên Bang tuyệt đối không được kết nối chung.”

“Đương nhiên là không thể cho rồi.”

Một người đàn ông cười tủm tỉm chen vào: “Kỹ thuật thì cứ để sau, nhưng tuyệt đối không thể để Delphi tìm được con mèo trước.”

“Đúng. Có nguồn tin nói bên ngoài Delphi đang tập hợp hạm đội tìm kiếm, họ đã bắt đầu hành động.”

“Chúng ta phải giành trước, bắt được con mèo này thì sẽ có lợi thế áp chế Delphi.”

Dù con mèo này không phải hậu duệ của Leganes, nhưng chỉ riêng khả năng áp chế dị chủng của con mèo đó đã đủ để cử nguyên một sư đoàn đi tìm kiếm.

Một sư đoàn?

Nếu bọn họ biết được Lê Ngạo trong tương lai có thể đạt tới thành tựu thế nào, chắc hẳn sẽ hối hận vì lúc này chưa dốc toàn bộ lực lượng.

Tiếc là trên đời không có “nếu”, mọi việc luôn xảy ra đúng như vậy.

Nhờ sự tồn tại của Kiến Tạo Giả nên người máy vốn có thiện cảm với Delphi, đã cố ý để lại một chút dấu vết trong hệ thống theo dõi, nhưng chỉ có nhân tài Delphi mới giải mã được.

Và lúc này, con robot thông minh ấy đang đứng trước cổng căn cứ, nhìn toàn bộ cửa ra vào bị bao phủ bởi những dây leo xanh rậm rạp.

“AL0731, lại đây.”

Người máy túm lấy cái đuôi mèo lắc lắc: “Lại đây mà nhìn xem, hạt giống cậu gieo mọc ra cái quái gì thế này!”

Bình Luận (0)
Comment