Hoa hòe rực rỡ.
Đây vốn là một từ để miêu tả, nhưng lúc này, những dây leo bùng phát từ trong chậu hoa đang dùng hành động để diễn giải sinh động ý nghĩa ấy, chúng hỗn loạn bám vào bức tường ngoài của căn cứ, điên cuồng vươn dài, giống như hàng ngàn bàn tay trang điểm lộng lẫy của Phật thủ đằng (*), nối tiếp nhau trồi lên tận khung mái.
Mèo nhỏ đang ngủ mơ mơ màng màng thì đột nhiên cảm thấy cái đuôi bị đau nhói.
Nghe thấy người máy hỏi chuyện, cậu theo phản xạ nuốt nước miếng, đánh “ực” một tiếng: “Cà chua.”
Người máy bế cậu lên, mắt vẫn nhắm tịt: “Cậu gọi cái này là cà chua?”
Lê Ngạo ngủ đến mức mắt trắng dã, mất vài giây mới lấy lại tinh thần. Cậu chớp đôi mắt xanh lam, ngơ ngác hỏi: “Cà chua? À…”
Chưa kịp nói hết câu, cậu đã nhìn thấy những cành xanh biếc cùng “bàn tay” kỳ dị trên đó.
“Cà chua này… hình như không bình thường.”
Alpha-13 thật sự muốn lắc cái đầu bé xíu của cậu cho tỉnh: “Đây không phải cà chua!”
“Không phải cà chua thì là gì?” Lê Ngạo ngốc nghếch hỏi.
Mèo dũng mãnh thích nhất là ăn cà chua và cũng chỉ biết trồng cà chua.
“Đây là phật thủ đằng.”
Alpha-13 nhớ trong căn cứ có một nhà nghiên cứu rất thích trồng loại này, nhưng không ngờ hạt giống nguy hiểm như thế lại bị con mèo cụt đuôi này nhặt về như rác.
Đây là một loại dây leo ăn thịt. Bề ngoài nó giống như hai ngón tay đỏ tươi ghép lại, trông như móng tay của phụ nữ, nên còn được gọi là Phật thủ đằng.
Loại cây này sinh sản cực nhanh, khả năng cảm nhận và phản ứng rất mạnh, bất cứ nơi nào nó mọc, không một sinh vật nào khác có thể tồn tại.
Giữa hai “ngón tay” ấy không phải trái cây, mà là một túi dạ dày mọc đầy răng nanh. Đáng sợ hơn, nó còn có thể tạm thời rời khỏi dây leo để bò sát, vồ lấy con mồi.
Alpha-13 nhìn chằm chằm hơn mười “bàn tay” tách ra từ trên cao, với tốc độ khiến người ta rợn tóc gáy, bò sát lại gần.
“AL0731, ta sẽ lập tức mở cửa căn cứ, ném cậu vào!”
CPU của người máy hoạt động với tốc độ cao, tính toán góc độ để vứt mèo.
Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, những “bàn tay” ấy đã bò lên đến vai nó.
[Cút ngay.]
Huân gầm gừ đe dọa, nhưng không thể khiến loài khác sợ hãi. Hắn trừng đôi đồng tử, chuẩn bị mở lĩnh vực để nuốt chửng chúng thì một “bàn tay” bất ngờ nổ tung, túi dạ dày dữ tợn phun ra.
Một đóa hoa?
Mọi người đều biết trong phật thủ đằng là một miệng máu, nhưng không ai biết, phía sau hàng răng nanh ấy còn có một đóa hoa.
Đóa hoa nhỏ đong đưa trong gió, như đang chơi đùa, khiến mèo con bật cười “khục khục”, vươn móng vuốt gẩy nhẹ.
Tiểu quái vật há hốc mồm đứng ngẩn ra. Người máy cũng “lag” vài giây.
Hoa này đẹp quá! Lê Ngạo ôm lấy bằng hai móng vuốt, hơi ngại ngùng hỏi: “Thật… tặng cho tớ sao?”
Cành lá lay động trong gió, như đáp lại câu hỏi ấy.
“Cảm ơn nha. Đẹp quá, lại còn thơm nữa.”
Đóa hoa trắng phấn nhỏ xinh tỏa hương nhẹ nhàng, đây là sự dịu dàng mà phật thủ đằng hiếm hoi sở hữu.
Lê Ngạo nhảy khỏi vòng tay người máy, ôm đóa hoa phun ra từ phật thủ đằng vào lòng: “Có ăn được không ta? Có nên ngâm trong nước cho nó lớn không? Tốt! Tớ biết rồi!”
Tiểu quái vật cũng nhảy xuống, ghé sát bên mèo đuôi cụt: “Lê Ngạo?”
Cậu đưa một đóa hoa tới trước mặt Huân: “Ngửi thử đi. Đúng không? Đây là mùi hoa, thơm lắm đúng không?”
Một vài nhánh dây leo thụt lùi về phía trên. Lê Ngạo ôm đầy một vòng hoa, quay đầu hỏi người máy: “Alpha, tại sao cậu lại không mở cửa vậy?”
“… Sắp rồi.”
May mà camera giám sát không ghi lại cảnh này, chứ dọa chết người ta mất.
Sau khi nghe Hoa Mỹ Mỹ “nói”, Lê Ngạo liền đem tất cả hoa đi ngâm vào trong nước.
Bạn hỏi Hoa Mỹ Mỹ là ai à? À, đó là cái tên mới mà Lê Ngạo đặt cho phật thủ đằng.
Alpha-13 thì trông như đang nấu cơm, nhưng thực ra vừa đảo muỗng vừa âm thầm tìm kiếm lời giải thích khoa học cho chuyện này.
Không lạ gì mà bồn hạt giống thứ hai không thể nảy mầm — bởi đặc tính của dây treo cổ là bài xích nhau, trong một khu vực chỉ có thể tồn tại một cây duy nhất.
Không đúng… nhưng như vậy cũng không giải thích nổi!
Giống cây đã chết thì rốt cuộc làm sao có thể nảy mầm?
Còn dây treo cổ vì sao lại dỗ dành mèo con?
Rõ ràng nó chỉ là một loại thực vật không có não, không có tư duy, dựa vào cái gì mà còn biết dỗ meo chân ngắn chứ?
“AL0731, đây là đồ ăn của cậu và tiểu quái vật!”
Lê Ngạo buồn bực ngẩng đầu nhìn Alpha, không hiểu sao lại có cảm giác nó đang giận dỗi.
Bình thường, người máy sau khi mang đồ ăn đến sẽ lập tức rời đi để dọn dẹp, vậy mà hôm nay lại đứng đó, cứ nhìn chằm chằm xem họ ăn cái gì.
Lê Ngạo vùi mặt vào bát, vừa ăn vừa hơi ngơ ngác nhìn người máy vẫn đứng nguyên chỗ.
Cậu lau lau khóe miệng, cúi đầu nhìn chậu cơm, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, đẩy chậu về phía người máy: “Cậu cũng muốn ăn à?”
Alpha-13: “…”
Ai thèm ăn cơm của cậu? Sao cậu không bảo ta làm cho cái gì ngon hơn chứ?!
Thôi… ta đi rửa bát đây.
Lê Ngạo không hiểu lý do, cúi đầu tiếp tục ăn.
Thực ra cơm này cũng chẳng ngon gì mấy, dù tay nghề có giỏi đến đâu cũng khó mà làm bánh nén khô trở thành mỹ vị. Loại đồ ăn khô cứng này, có thể ngon nổi sao?
Nhưng với Lê Ngạo, một con mèo con ăn gì cũng thấy ngon, thì so với việc đói meo hoặc phải nhặt táo thối trong thùng rác, bánh nén khô quả thật là mỹ thực của mèo!
“Huân, cậu ăn no chưa?” - Cậu vừa l**m cơm còn dính trên mép quả cầu đen tròn lông mềm vừa hỏi - “No rồi à? Thế… tớ vẫn thấy hơi đói, cậu để phần cho tớ ăn nhé.”
Huân ngoan ngoãn nhích sang một bên, nhìn mèo nhỏ thở phì phò ăn sạch luôn phần cơm của mình.
Hai cái chậu cơm bị l**m sạch bóng. Bụng nhỏ của Lê Ngạo căng tròn như quả bóng, nhưng cậu vẫn còn hơi đói.
Không do dự, cậu ngậm chậu cơm chạy thẳng vào bếp.
Alpha-13 vừa lau xong bệ bếp thì nghe sau lưng “loảng xoảng” một tiếng.
Quay lại, nó thấy mèo chân ngắn đặt chậu cơm lên bàn, tròn mắt, chìa móng vuốt đỡ bát: “Còn cơm không? Lê Ngạo muốn ăn thêm một chút.”
“… Bụng cậu sắp chạm đất rồi còn ăn nữa?” Miệng thì nói vậy, nhưng người máy lại xoay sang nấu cơm với tốc độ nhanh hơn hẳn.
Mèo ta ăn được nhiều như thế, chứng tỏ cậu rất thích cơm nó nấu.
Người máy chẳng nghĩ đến việc mèo con đói là vì tiêu hao tinh thần quá lớn, nó chỉ cảm thấy hài lòng, coi cậu là một “con mèo ngoan”.
...
Những đóa hoa trôi lềnh bềnh trong chậu nước. Lê Ngạo nằm ở cạnh, chống đầu lên móng vuốt, đôi mắt mèo con mơ màng.
“Lê Ngạo?” Huân nhảy đến bên cạnh, định bắt chước tư thế của cậu, đặt đầu lên tay, nhưng cổ quá ngắn, chỉ đành cọ nhẹ vào mèo nhỏ, rồi chen hẳn vào dưới thân cậu.
Lê Ngạo xoay người, vùi mặt vào lớp lông mềm của Huân: “Huân, tớ nhớ bà nội.”
Mèo con rất thích cà chua, còn bà nội rất thích hoa.
Cậu và bà nội gặp nhau cũng là nhờ hoa tươi và cà chua.
Cậu còn nhớ rõ ngày hôm ấy, đã vài ngày bố mẹ không trở về. Cậu đói, đói đến mức định tự mình ra ngoài tìm đồ ăn.
Cậu cẩn thận mở cánh cửa lớn một khe nhỏ để quan sát. Tốt quá, không có bọn buôn người, cũng không có chú xấu.
Mèo nhỏ, đừng sợ. Mày làm được, mày có thể ra ngoài."
Một đứa trẻ hơn ba tuổi đã tự mình lấy hết can đảm.
Nhưng đúng vào giây phút cậu dốc hết sức lực để trấn áp nỗi sợ hãi và bước ra khỏi cửa, một tiếng bước chân đã vang lên từ dưới lầu.
Cậu đột nhiên lùi vào trong phòng, người run rẩy và liếc nhìn ra bên ngoài qua khe cửa.
Là bà hàng xóm mới chuyển tới. Bà vừa mua đồ ăn về, đang loay hoay lấy chìa khóa mở cửa. Túi nilon bị rách, hoa tươi rơi xuống đất, mấy quả cà chua tròn mọng lăn lộc cộc, lăn tới ngay trước mặt đứa bé.
Đó là quả cà chua vô cùng đẹp và ngon, cho đến tận bây giờ, khi nhớ lại, Lê Ngạo vẫn còn nhớ rõ mùi vị của nó.
Cậu nuốt nước miếng, mở cửa nhặt lên, kiễng chân đưa cho bà:
“Bà… bà ơi, bà làm rơi cà chua rồi.”
Cậu nhớ rõ, đôi bàn tay đầy nếp nhăn ấy đã khẽ xoa l*n đ*nh đầu mình, dịu dàng nói: “Cảm ơn con nhé.”
Hôm ấy, ánh mặt trời đẹp đến lạ. Nắng hắt qua hiên nhà, rọi xuống những cánh hoa rơi và quả cà chua đỏ mọng, rồi vương cả lên mái tóc điểm bạc của bà.
“Cháu từng ăn qua chưa?” – Bà hỏi.
Ký ức của trẻ con vốn ngắn ngủi và mơ hồ, nhưng Lê Ngạo vẫn nhớ rõ, từ ngày hôm đó trở đi, cậu chưa từng phải chịu cảnh đói bụng nữa.
Không biết từ khi nào, người máy đã đứng bên cạnh, lặng lẽ nghe giọng khàn khàn của cậu kể lại cuộc gặp gỡ với bà.
Mèo chân ngắn thật ra không khóc, ngay cả giọng nói cũng bình tĩnh đến mức chẳng giống một đứa trẻ. Nhưng người máy lại cảm nhận rõ rang, cậu đang đau khổ.
Trách không được cậu lúc nào cũng nhắc phải về nhà tìm bà, nhưng chưa bao giờ nói sẽ về tìm ba mẹ.
Trách không được cậu đã sáu tuổi mà chưa từng đến trường một ngày nào, thậm chí ngay cả việc phân biệt “Lê Ngạo” và “tớ” khi nói chuyện cũng không rõ ràng.
Trách không được, trách không được cậu rõ ràng đã ăn no mà vẫn luôn thích ăn thêm vài miếng nữa.
Làm sao lại có cha mẹ như vậy? Sinh con mà không nuôi dưỡng, chẳng xứng làm người.
“AL0731.” - Người máy lên tiếng - “Cậu muốn trở về bên bà sao?”
Khi kể mình đói bụng, cậu không khóc. Khi một mình bước đi trên vùng đất xa lạ, cậu cũng không khóc. Đối mặt với quái vật đáng sợ, cậu vẫn không khóc. Nhưng giây phút nghe câu hỏi này, cậu bật khóc.
Mèo nhỏ không nói một lời, chỉ im lặng ch** n**c mắt, không ngừng gật đầu.
“Được.” – Người máy hứa – “Ta sẽ giúp cậu tìm đường về nhà.”
Trước đây, khi nói với mèo chân ngắn rằng nó có thể về nhà, người máy chỉ muốn cho nó một động lực sống tạm bợ. Dù có để lại vài manh mối trong hệ thống giám sát, cũng chỉ mong có ai đó chủ động phát hiện và bất chấp mọi khó khăn tiến vào nơi này.
Nhưng tất cả những điều đó đều là bị động, xa vời và mong manh như sợi khói.
Đêm hôm ấy, Alpha-13 bắt đầu nghiêm túc tính toán cách để giúp cậu tìm đường về nhà.
Thời gian trôi qua, mặt trời lại mọc như thường lệ. Lê Ngạo hớn hở kéo Huân đi theo sau người máy: “Bên cạnh cũng có phòng ở à?”
“Đúng vậy, đây là một cụm kiến trúc.”
Căn cứ này thực chất là một quần thể gồm hai khối kiến trúc hình cầu. Một nơi luôn là khu vực nuôi cấy vật thí nghiệm và nơi còn lại là khu vực sinh hoạt của các nhà nghiên cứu.
“Bên trong có Tinh Võng, có thể kết nối với thế giới bên ngoài.” – Nhưng điều này rất nguy hiểm. Với sự tồn tại của hệ thống giám sát, chắc chắn mèo chân ngắn khác thường này đã bị phát hiện từ lâu.
Người máy thầm tính toán, ngay cả khi kết nối Tinh Võng, cũng phải ẩn đi vị trí trước, rồi tìm một phương pháp an toàn hơn.
Delphi… Nếu Delphi thật sự đáng tin như lời người sáng lập nói, thì có lẽ đó sẽ là cách tốt nhất để mèo nhỏ trở về nhà.
“Đến rồi.” Chỉ sau một đêm, dây leo treo đầy đã lan ra.
Lê Ngạo vẫy vuốt với một con thú bên cạnh, rồi chạy về phía người máy: “Chúng ta sẽ vào trong sao?”
“Trước đây ta không dẫn cậu đến đây là có lý do.” - Người máy điều khiển cánh tay cơ học thao tác trên giao diện. Ngay sau đó, một màn hình xác thực quyền hạn màu lam hiện lên - “Ta không thể phá vỡ thỏa thuận thông quan ở đây.”
...
Chú thích: (*) “Phật thủ đằng” là một loại trái cây có hình dáng rất đặc biệt. Nó có nhiều múi tách ra trông giống như những ngón tay của Phật.
Loại quả này thường được người Việt dùng để thờ cúng trong những dịp lễ, đặc biệt là vào Tết Nguyên Đán, vì nó tượng trưng cho sự may mắn, tài lộc và sự che chở của Phật.