Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 18

Trước khi mèo chân ngắn ra đời, Alpha-13 chưa từng bước ra khỏi cánh cổng lớn của khu huấn luyện, cũng chưa bao giờ đến nơi này, bởi nó biết ngay từ khi xây dựng, đã có thỏa thuận loại bỏ quyền thông hành của robot.

Một giao diện quyền hạn màu xanh lam hiện ra trước mắt, kèm theo giọng nói điện tử mang chút sắc thái cảm xúc:

[Mời nói ra họ tên của ngài.]

Mèo nhỏ lập tức dựng tai lên, hơi khẩn trương, rồi quay sang người máy: “Nó hỏi cậu tên gì đó nha?”

Alpha-13 ngừng lại một chút, mang theo chút do dự, nói ra tên của người sáng tạo: “Dễ Hương Cận.”

Ngay khi nó nói xong, giọng điện tử kia biến đổi thành giọng một người phụ nữ: “Trả lời sai, mời trả lời lại ~”

Giọng nói này không giống giọng bà nội, nhưng cũng mang âm điệu của một người già, ôn hòa, lại xen chút trêu chọc. 

Điều này khiến Lê Ngạo vô thức thả lỏng, đôi tai lại vểnh lên. Cậu đưa móng vuốt chạm chạm người máy: “Cậu trả lời sai rồi, cậu đâu có tên là Dễ Hương Cận.”

Alpha-13 tất nhiên biết. Sau một trăm năm, được nghe lại giọng của người sáng tạo khiến CPU của nó hơi rối loạn. Một lúc lâu sau, nó mới mở miệng: “Alpha-13.”

Đó là dãy số được gán cho nó ngay sau khi chế tạo.

Không biết vì sao, vừa nói xong, nó lại thấy căng thẳng, thậm chí mặc kệ mèo chân ngắn đang giãy giụa, ôm chặt cậu vào lòng như tìm thêm dũng khí để chờ đợi phán quyết.

Thực tế, chương trình xác thực mật mã chỉ chạy chưa đến một giây, nhưng với nó lại như rất lâu. Rồi giọng nữ kia vang lên: “Trả lời không thông qua.”

Người máy sững người.

Quả nhiên, nó vẫn là một cỗ máy bị loài người loại trừ, chưa từng có quyền bước vào khu sinh hoạt của con người. 

Nó vốn không có cảm xúc, nhưng sâu trong chương trình lại xuất hiện một chuỗi dữ liệu rời rạc mang màu sắc uể oải.

Có thể là do mèo chân ngắn không vào được cửa chính nên đã mất đi một con đường về nhà, hoặc cũng có thể là vì một vài nguyên nhân khác.

Nó phát ra giọng nói máy móc: “Không vào được, chúng ta—”

Lê Ngạo lập tức ngắt lời: “Cậu đúng là cái đồ robot ngốc bẩm sinh!”

Mèo chân ngắn trưng ra vẻ mặt kiểu “cậu là đồ đại ngốc”, ngày thường còn chẳng gọi đúng tên cậu, suốt ngày gọi “AL0731” thì thôi, vậy mà đến tên của chính mình cũng gọi không xong sao?

Mèo nhỏ ghét cái sự “robot ngốc” này, nên quyết định trả lời thay. Cậu há to miệng, hướng về giao diện quyền hạn mà kêu liên tục.

“Cậu ấy tên Alpha! Còn gọi là robot ngốc! Cậu ấy tên… ờ… áo blouse trắng, lạnh như băng, đánh mèo con, bóp cổ mèo, đồ ngốc hư hỏng!”

Cái con mèo thúi này đang bịa cái gì vậy?! 

Alpha-13 thấy tức giận, lập tức chụp lấy miệng cậu. Nhưng con quái vật nhỏ này lại có khả năng học nói như vẹt, bắt chước giọng mèo mà kêu không ngừng.

Người máy tức đến mức muốn hộc dầu, một tay xách cậu lên, định xoay người bỏ đi. Nhưng đúng lúc đó, giọng nữ kia lại vang lên, mang theo chút ý cười.

“Trả lời thông qua.”

Bước chân Alpha-13 khựng lại.

Quyền hạn này chắc hẳn là do người sáng tạo để lại một chút tàn dư tư duy. Đối mặt với mớ tiếng gọi hỗn loạn vừa rồi… vậy mà lại thông qua?

“Như vậy, xin tiếp tục hoàn thành bài khảo nghiệm tiếp theo.”

Lê Ngạo lập tức nghĩ rằng mình đã trả lời đúng. Cậu thò đầu ra khỏi cánh tay máy, ngẩng lên nói: “Vậy ngươi nói đi.”

“Xin hãy đặt “cát sa mạc” vào khu vực kiểm nghiệm.”

Đi kèm với lời nói đó, từ cửa chính b*n r* một vật có hình dáng giống như một cái bát.

 “Cát sa mạc? Có phải là mấy hạt cát bên ngoài không đó?”

Alpha-13 còn đang ngây người thì Lê Ngạo đã liếc nó một cái, ánh mắt đầy vẻ “lười làm mà còn ngốc”. 

Cậu nhảy khỏi lòng nó, chạy đến mép bãi cát, vốc một nắm cát vào móng vuốt, rồi hai chân ngắn cắm đầu chạy về. Chỉ trong chớp mắt đã trèo l*n đ*nh đầu Huân: “Huân, cậu nâng tớ lên đi, tớ bỏ cát vào.”

Cậu cũng biết tự lượng sức, chân ngắn như vậy, có nhảy thế nào cũng không với tới cái bát kia.

“Lê Ngạo!”

Cục lông đen hạt dẻ nhận được mệnh lệnh, đợi mèo nhỏ trèo vững vàng xong liền nhảy bật thật cao.

Nhưng móng mèo nhỏ vẫn chưa đủ chắc, giữa không trung đã làm đổ hơn nửa nắm cát, cũng may vẫn có một phần rơi vào trong chén.

Quả cầu đen đáp xuống đất, mèo nhỏ cũng nhảy từ trên đầu hắn xuống. Hai sinh vật, một mèo thật một mèo giả dính sát vào nhau, xếp hàng ngồi chờ kiểm tra mật khẩu.

“Kiểm nghiệm thông qua, độ khó sẽ tăng lên nha~”

Giọng nữ mang ý cười càng rõ: “Xin hãy đặt “một đóa hoa” vào khu kiểm nghiệm.”

Hoa?

Mấy cọng lông ngốc trên đầu mèo con khẽ rối lên, cậu bỗng dựng đuôi kêu: “Hoa xinh đẹp ơi, có thể cho tớ một đóa hoa không?”

Những dây leo treo lơ lửng trong gió rung lên, phát ra tiếng cười quỷ dị và một âm thanh khiến người ta rợn tóc gáy. Nhưng không giống sự kh*ng b*, thứ đó lại mở miệng, nhả ra một đóa hoa tặng cho mèo.

“Cảm ơn nha.” Lê Ngạo nhặt hoa lên, rồi cùng cục lông đen hạt dẻ, vốn đã nhảy loi choi muốn giúp từ sớm phối hợp, bỏ bông hoa vào thiết bị kiểm nghiệm.

“Kiểm nghiệm thông qua.”

Sau khi nghe tin đã thông qua, Lê Ngạo vui mừng khôn xiết. Cậu dùng hai bàn chân nhỏ nắm lấy tay Huân, kéo hắn nhảy cẫng lên và reo hò: “Huân, chúng ta giỏi quá!”

“Lê Ngạo!” Quả cầu lông đen tán đồng.

Nhưng chưa kịp để cậu vui lâu, giọng nữ lại vang lên: “Xin hãy đặt “tuyết ban ngày” vào khu vực kiểm nghiệm.”

Lê Ngạo ngẩn ra, cái đuôi cũng rũ xuống: “Tuyết ban ngày là gì? Là bông tuyết sao?”

“Lê Ngạo?” Hắn cũng không biết, Huân lại sao có thể biết được?

“Bông tuyết… bông tuyết nói phải chờ đến lúc trời đỏ đỏ mới có mà?”

Khi mặt trời đỏ rực, nhiệt độ hạ mạnh, băng sương sẽ đóng thành bông tuyết.

Alpha-13 cuối cùng cũng hoàn hồn, phủi cát bụi trên người mèo nhỏ: “Tuyết ban ngày” không phải loại ở lúc mặt trời đỏ đó.”

“Hả? Không phải sao? Vậy tìm ở đâu?”

Người máy nhìn cái chén kiểm nghiệm trước mặt, một lúc lâu sau mới xoa đầu mèo: “Phải l*n đ*nh núi mới có.”

Ngải Thụy Lí Ngang là một tinh cầu bị sa mạc hóa gần như toàn bộ, chỉ còn vài mảnh đất đen và ở đó sừng sững một ngọn núi băng.

“Chỉ ở đỉnh núi đó, mới có bông tuyết vào ban ngày.”

Người máy không ngốc. 

Nó có năng lực tính toán và suy luận mà con người không thể so kịp. Nó hiểu ý đồ của người sáng tạo, bà muốn nó phải bước ra ngoài, đi một chuyến ra thế giới bên ngoài.

Muốn vào sao? Muốn nói chuyện thì phải qua khảo nghiệm đã.

Nó thậm chí còn hình dung ra dáng vẻ của bà khi để lại câu nói đó. Bà chắc không ngờ sẽ có một con mèo chân ngắn xuất hiện, dễ dàng giải được mấy câu hỏi trước. 

Nhưng câu này thì có chút khó.

“Chúng ta phải ra ngoài tìm núi tuyết sao?” Mèo con vẫn chẳng thấy sợ hãi gì, ngẩng đầu đầy lạc quan. Dù gì trong những chuyến phiêu lưu của Đông Hi Hi cũng có rất nhiều mạo hiểm, học theo, cậu luôn tích cực với thử thách.

“Không dễ vậy đâu.” Người máy xách mèo cùng tiểu quái vật quay về khu huấn luyện.

“Ngọn núi tuyết đó cách đây rất xa, nếu đi ra ngoài ban ngày mà đêm chưa về kịp, cậu sẽ bị đông chết.”

Hơn nữa, băng qua sa mạc sẽ gặp nhiều trùng tộc. Dù tiểu quái vật có sức áp chế dị chủng nhưng…

Vừa nghe tới “mặt trời đỏ”, Lê Ngạo lập tức rụt người lại, ôm đuôi vào lòng, run một cái: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Chỉ có thể để ta đi.” Người máy đáp.

Alpha-13 đã tính toán xong, nhưng ở bước cuối lại gặp rắc rối, con mèo chân ngắn kia đã cắt ngang: “Chúng ta sẽ đi cùng cậu.”

“Cậu không thể đi, đường rất xa, đêm không vè kịp.”

“Nhưng… nhưng đây là chuyện của Lê Ngạo, không thể làm phiền cậu như vậy.”

Đây là một con mèo nhỏ vừa mềm mỏng vừa cực kỳ ngoan cố. 

Người máy từng thấy cậu đánh nhau với chậu cây, biết cậu bướng bỉnh thế nào. Chỉ cần cậu đã quyết, nhất định sẽ làm.

“Tớ phải về nhà.” Mèo nhỏ nghiêm túc ngẩng đầu.

Cậu phải về nhà, nên mới tìm cách qua căn phòng bên cạnh. Nếu không cần về nhà, người máy cũng chẳng phải ra ngoài. Mà nếu ban đêm nguy hiểm như vậy, cậu càng không thể để Alpha một mình đối mặt.

Cậu chưa từng học chữ, nhưng lại có lý lẽ riêng, thậm chí hiểu được gánh vác trách nhiệm.

“Tớ không thể để cậu đi một mình.” – Lê Ngạo lắc đầu - “Phải có một mèo đi cùng.”

Alpha-13 lặng lẽ, rồi không kìm được mà xoa bộ lông mềm của cậu.

Bé con này thật nhỏ bé và yếu ớt, chân vừa ngắn vừa hơi cong.

Cậu rất ít khi khóc, nhưng lại có chút dễ chạnh lòng.

Nhưng đồng thời, cậu cũng rất kiên cường.

Sự lạc quan của cậu khiến người máy khó tin. Trong một môi trường trưởng thành tồi tệ như vậy, làm sao lại nuôi dưỡng được một con mèo như thế này?

“Chuyện này vốn không phải của cậu.” Thật ra, dù không có mèo, sau khi biết về khảo nghiệm của người sáng tạo, nó cũng sẽ đi.

Nhưng con mèo ngoan cố này rõ ràng không nghe lời, dù người máy cứ bảo không cần, cậu vẫn kiên quyết đeo túi, kéo theo con cún nhỏ định xuất phát cùng.

“Chúng ta đương nhiên phải đi cùng nhau!” Cậu còn tỏ ra khó chịu khi bị nó giữ đuôi lại.

“Vì sao?” - Alpha-13 không hiểu - “Tìm đồ ăn, lấy tuyết, ta đã hứa sẽ chăm sóc cậu, sao cậu còn muốn liều mình mạo hiểm như vậy?”

Trước kia, nó chưa từng gánh vác trách nhiệm bảo mẫu, nhưng bây giờ, nó sẽ cố hết sức để nuôi dưỡng bé con này.

Nhưng con mèo ngốc chân còn ngắn này lại nói cái gì vậy chứ?

Cậu nhíu gương mặt lông xù, hai hàng lông mày nhỏ màu sẫm càng khiến vẻ mặt thêm phần nghiêm túc: “Cũng chính là vì nguy hiểm! Chúng ta là bạn bè, bạn bè thì phải cùng nhau gánh vác nguy hiểm!”

Cậu nói, bọn họ là bạn bè.

Thật mới mẻ biết bao.

Một con mèo nhỏ còn chưa hiểu chuyện đời, lại nói người máy là bạn bè của cậu.

Alpha-13 thấy dáng vẻ ngây ngô mà gan lì ấy vừa buồn cười, nhưng đồng thời nó lại cảm thấy cậu thật đáng yêu.

Làm sao lại có một bé con như thế này chứ? Người máy không nghĩ ra, chỉ biết là cùng nhau trải qua một chuyến phiêu lưu, cũng chẳng tệ.

“Được rồi, vậy chúng ta cùng đi.” Alpha-13 buông đuôi mèo ra.

Theo quán tính, mèo nhỏ loạng choạng bước lên phía trước một chút, sau đó nhanh chóng leo lên người máy, không vui mà giơ nắm tay trắng nõn đấm “bịch bịch” hai cái vào người máy.

“Không được nắm đuôi Lê Ngạo nữa!”

Huân cũng bắt chước theo, thậm chí học còn “chuyên sâu” hơn, thử dùng cặp răng nanh mới mọc của mình cắn loạn trên người máy.

[Dám bắt nạt Lê Ngạo, ta cắn!]

Alpha-13 mặc kệ con mèo ngốc và tiểu quái vật treo tòng teng trên người mình mà cấu cào loạn xạ, kéo cả hai đi chuẩn bị hành trang cho chuyến đi ngày mai.

Hôm nay sẽ không ra ngoài. Trời đỏ rực vào buổi tối lạnh lắm, phải chuẩn bị sẵn lương thực cho con non yếu ớt nhưng lại ăn khỏe này.

Cùng lúc đó, trên Tinh Võng tràn ngập tiếng kêu gào.

【 Mèo lớn của tui đâu? Sao hôm nay vẫn chưa xuất hiện vậy? 】

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả chỉ vào người máy: “Ngươi tiêu rồi, ngươi rơi vào hố ‘tình’ mất thôi.”

Bình Luận (0)
Comment