Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 19

Người Delphi vốn không phải phần tử hiếu chiến, nhưng cũng chẳng hề sợ chiến. Vì chiến thắng, bọn họ chỉ tiến lên chứ không lùi lại.

PJ vừa săn giết xong một con dị chủng cấp D, nghe máy theo dõi báo điểm tích lũy cộng thêm 10 điểm. Hắn mở bảng xếp hạng, thấy mình đứng ngay dưới Tán Ân - Leganes, liền lập tức vào phòng livestream của mèo nhỏ.

【 Điện hạ, thần tới đây rồi~ (mặt đỏ si mê) 】

Người Delphi đối với hoàng thất Leganes gần như cuồng nhiệt tôn sùng, xen lẫn một lòng mù quáng tín ngưỡng. Tin tức về mèo con bị phong tỏa, chỉ những tuyển thủ ra ngoài thi đấu mới biết được rằng đã xuất hiện một con non rất có khả năng là hậu duệ của Leganes.

PJ vốn đã thích mèo con đáng yêu, lại trung thành tuyệt đối với lãnh đạo Leganes. Khi hai yếu tố này cộng lại…

Hắn hoàn toàn phát cuồng.

【 A, mèo~ cho tôi mèo (cười ngu si) 】

【 Anh trai si mê, đừng như vậy, tui sợ đó! Nhưng mà hôm nay sao điện hạ vẫn chưa xuất hiện vậy? (mất tinh thần) 】

【 Mỗi ngày đều đúng giờ ra ngoài “nhặt rác” mà hôm nay lại không thấy đâu, mèo hư quá! 】

Đám khán giả của giải đấu giống như mấy phụ huynh tuyệt vọng đợi con về nhà, mỏi mòn trông chờ trong phòng livestream của Lê Ngạo.

Đồng thời, các chính khách(*) của Liên Bang cũng khao khát được thấy mèo.

 “Người đâu?” Một gã đàn ông bụng phệ, hói đỉnh đầu, gào lên tức giận.

“Mấy người ăn cơm không làm việc à? Không thể khống chế quỹ đạo máy theo dõi sao? Hả? Phá lớp chắn năng lượng, tìm cho ra cho tôi! Dù tìm không thấy con mèo cũng phải cho tôi biết tọa độ chính xác!”

Tần Miện vốn rất ghét kiểu đàn ông vô dụng chỉ biết gào thét này. Dù giải thích bao nhiêu lần, bọn họ cũng như nghe tiếng chim hót, không hiểu gì, chỉ biết oán trách. Nàng giữ kỷ luật, nghiêm túc đáp lại.
“Xin lỗi, trưởng quan, máy theo dõi đó thuộc quyền kiểm soát tối cao của quân bộ, chúng ta không có quyền can thiệp.”

Gã hói đỉnh đầu không hề tôn trọng nữ giới lớn tuổi hơn mình, cười nhạt khinh thường.

“Tôi đã nói rồi, đàn bà thì không làm nên chuyện lớn! Già cũng vô dụng thôi, tóc bạc cả rồi mà kinh nghiệm được mấy? Cho cô giám sát giải đấu này, cô làm ra cái trò gì đây! Sớm biết thế, ngay khi phát hiện phòng livestream kia, phải đóng cửa ngay . Cô làm gì? Còn dám ra tay với tôi hả?”

Tần Miện giơ tay chặn một thuộc hạ nóng nảy đang định cãi lại, giọng không kiêu ngạo cũng chẳng nịnh bợ: “Thuộc hạ mạo phạm, nhưng từ khi ngài giám sát giải đấu tới giờ… hình như ngài cũng chẳng làm được gì đáng kể.”

Nói xong, nàng đứng thẳng người, đôi lông mày bạc dựng lên. Trên thực tế, cảnh tượng ở đấu trường quá mức thảm khốc, chỉ cần nhắc tới cũng khiến nàng nặng trĩu trong lòng. Nhưng người đã gây ra những tổn thất lớn như vậy, hiện giờ vẫn ung dung đứng vững trên sân khấu chính trị.

Đám chính nhị đại sinh ra trong thời đại hòa bình này, vô cùng dối trá và cực kỳ vô dụng.

 “Cô!” - Gã hói định giơ tay đánh, nhưng nhìn vẻ mặt nàng lại khựng lại, không dám xuống tay. Sắc mặt hắn vẫn khó coi, gằn giọng - “Vậy mau cút đi liên hệ quân bộ, xử lý quyền hạn cho tôi!”

Dù đã trả lời hắn nhiều lần rằng quân bộ báo không thể xử lý, nhưng hắn vẫn quên ngay sau đó.

Tần Miện mệt mỏi ứng phó với kiểu người này, cúi đầu chào rồi lùi ra khỏi văn phòng.

“Thưa cô, bây giờ nên làm gì?”

Delphi đang gây áp lực lên Liên Bang, yêu cầu giao ra tọa độ tinh hệ của mèo con. Nhưng ngay cả khi có tọa độ, Liên Bang cũng không thể nào trao cho đối phương. Dù sao, đây là một ván cờ chính trị. Trong tình thế giằng co này, cần phải có người đứng ra nhận trách nhiệm.

“Liên hệ Delphi.” Nàng tuy tuổi cao, nhưng vẫn đủ dũng khí đối mặt.

Nhưng trong lòng nàng vẫn có chút thất vọng, vừa là với gã “nhị đại” kia, vừa là với chính phủ Liên Bang. Bọn họ tìm con mèo không phải vì lo cho sinh mạng của nó, mà chỉ vì lợi ích của bản thân.

Trên màn hình, nàng thấy con mèo nhỏ chân ngắn kia lại xuất hiện, chạy lon ton nhưng nhanh như gió. Nàng bỗng bật cười thoải mái, chân thành chúc phúc: “Nhóc con, nhất định phải được Delphi tìm thấy trước nhé.”

Vừa dứt lời, nàng lập tức im lặng.

Nàng từng thề trung thành tuyệt đối với Liên Bang và lợi ích của nhân dân, vậy mà vừa rồi nàng lại mong Delphi sẽ thắng trận này để tìm được con mèo.

...

Khán giả trong livestream gần như vỡ òa.

【 Điện hạ! Điện hạ cuối cùng cũng xuất hiện rồi! (khóc lóc thảm thiết). Thần chờ ngài khổ sở lắm đó! 】

Suốt một ngày một đêm, cuối cùng họ cũng thấy lại bóng dáng quen thuộc.

【 Vẫn là đôi chân ngắn ngắn ấy, không sai, đúng là điện hạ rồi! (lau nước mắt) 】

【 Đừng nói bậy, các lầu trên cũng quá đáng rồi, điện hạ chỉ là chân không dài thôi, sao lại bảo là ngắn chứ? 】

【 Này, trên lầu, cậu nói cũng chẳng khách sáo gì! (kéo xuống đi, ném cho ngươi một dải lụa trắng) 】

【 Ủa, sao con robot kia lại cõng theo một bao to như vậy? Hôm nay bọn họ không đi nhặt phế liệu à? 】

Một mèo, một tiểu quái vật, một robot, ba kẻ băng qua khu rác thải mà chẳng dừng bước.

“AL0731.” – Người máy hỏi - “Cậu mệt không?”

Đi cũng đã khá lâu, Alpha-13 thấy Lê Ngạo nóng đến lè lưỡi, bèn dừng lại nói: “Ăn chút gì, uống nước, rồi nghỉ một lát đi.”

Ban đầu cậu định nói là không mệt, nhưng vừa nghe đến “ăn” thì như siêu xe đang phóng vèo bỗng phanh kít lại, quay đầu chạy ngay vào kho, ngẩng mặt ngồi xổm ngoan ngoãn: “Vậy… tớ muốn ăn quả quả!”

Những quả nhỏ này quả thực là trái cây, chúng là những bông hoa phật thủ đằng sau khi biến dị mà thành.

Những bông hoa đó được mèo chân ngắn ngâm vào trong nước và sau một đêm, tất cả đều kết thành những quả đỏ tươi.

 Alpha-13 không biết bằng cách nào mà chuyện này xảy ra, nhưng với con mèo này, chuyện kỳ dị quá nhiều, nên nó cũng bắt đầu quen dần.

“Ăn đi.” Nó dọn chén cơm ra, rót thêm một bát nước.

Lê Ngạo ngồi phịch xuống, nhưng cát nóng rực dưới nắng khiến cậu bật dậy, lấy đuôi lót mông, chỉnh lại tư thế, rồi dùng hai móng vuốt ôm một quả to bằng quả bóng bàn lên cạp một cái.

【Các bạn khán giả thân mến! Điện hạ của chúng ta, thật sự đã thăng cấp rồi!】

Khán giả từng thấy mèo con ăn trưa, nhưng trước giờ toàn là cháo nấu từ bánh khô, đây là lần đầu tiên thấy cậu ăn trái cây.

【 Đây là quả gì vậy? 】

【 Đỏ toàn bộ thế kia, nhìn giống quả cà chua bi? 】

Đúng thế, Lê Ngạo lúc đầu cũng nghĩ nó là cà chua nhỏ, còn xụ mặt, tặng Alpha-13 hai đấm: “Cậu xem! Tớ đã nói là cà chua rồi mà cậu không tin! Còn nắm cả đuôi mèo!”

Nhưng vừa cắn một miếng, mùi vị lại chẳng giống cà chua chút nào. Cậu nhai nhóp nhép, nhớ lại hồi sống với bà nội, cuộc sống chẳng dư dả, trái cây cậu từng ăn không nhiều, nhưng vị quả này lại hơi giống nho.

Mặc kệ, ngon là được!

Mèo dũng mãnh thỏa mãn, nhe răng “ngao ngao” gặm tiếp.

Cắn được mấy miếng, cậu mới nhớ ra mình có bạn đồng hành, bèn hào phóng đưa cho Huân: “Cậu cũng ăn.”

【 Mèo con ăn ngon quá ~ (nuốt nước miếng) 】

【Mèo hư, môi còn bĩu ra thế kia à… To, to, to, to hơn chút nữa đi! 】

【 Muốn tải xuống làm nhạc chuông điện thoại quá! 】

【 Tui đã ghi âm lại, cài xong rồi! 】

【 Người tốt ơi! Chia sẻ cho tui với! 】

【 Không được, nghe cậu ấy ăn ngon quá, tui cũng đi tìm gì ăn đây. 】

【 Muốn ăn trái cây quá… nhưng đắt quá! Hôm qua tui mua vải, ba quả mà năm trăm đồng đó! 】

【 Thế mà tui còn thấy rẻ… bây giờ một cây cải trắng cũng cả trăm đồng. 】

【 Thời thế này chỉ còn cách uống dịch dinh dưỡng thôi. 】

【 Bao giờ mới có thể trồng rau trái đại trà lại đây? Trẻ con thật sự thèm rau quả tươi lắm rồi. 】

【 Kiếp sau đi… Đất đai ô nhiễm hết rồi, hôm nay các cậu trồng được, mai bọn côn trùng sẽ ăn sạch. 】

【 Điện hạ không phải ở hành tinh hoang dã sao? Hoang tinh làm gì có trái cây? 】

Hoang tinh không chỉ có thể mọc quả, mà còn có thể biến đất thành ốc đảo.

Mèo nhỏ mang sức sống cho hoang tinh vẫn chăm chú ăn, Alpha-13 xác định phương hướng: “Cứ đi mãi về phía bắc. Chúng ta sẽ đến được vùng đất đen ngay trước khi tới Thiên Xích.”

Đất đen cũng chỉ là điểm bắt đầu, đường đi vẫn rất xa. Nhìn chân của mèo chân ngắn, ngồi xổm hay đứng lên cao chẳng khác nhau, Alpha-13 hơi lo cậu sẽ không trụ nổi.

“Nếu không đi được, ta có thể ôm cậu.”

Máy móc thì không mệt, nhưng mèo chân ngắn rõ ràng muốn tỏ ra mạnh mẽ: “Không cần!” 

Cậu vung móng, mím miệng: “Lê Ngạo tự đi được.”

Quả thật là thế, dù bước nhỏ nhưng cậu đi rất nhanh, chuyên chú tiến về phía trước, không mải chơi, đến mức nếu Alpha-13 không để ý thì có khi còn bị bỏ lại.

“Cậu ăn no rồi đừng chạy nhanh quá.” Alpha-13 còn chưa dặn xong, siêu xe đã “uỳnh uỳnh” phóng đi.

【 Lạ nhỉ, bọn họ định đi đâu? 】

Sau khi mất mục tiêu, camera sẽ tự động tắt, nên mọi người chưa từng thấy hoàng hôn ở Ngải Thụy Lí Ngang.

【 Nghe nói tinh cầu này có hai mặt trời, vậy là không có ban đêm sao? 】

Quả thật không có đêm, nhưng khi sắc đỏ dần lan ra, khán giả bắt đầu thấy bất an.

【 Sợ quá, lần đầu tui thấy bầu trời kiểu này. 】

【 Vậy cậu ít du lịch vũ trụ rồi, chuyện này cũng thường thôi, khi khí quyển có loại khí đặc biệt, thì bầu trời sẽ có màu đỏ sáng chói như này. 】

Trong lúc người nhiệt tình giải thích, nhiệt độ ở Ngải Thụy Lí Ngang cũng đang dần giảm xuống.

Tới gần mép vực, Alpha-13 tháo bao, lấy quần áo chống lạnh mặc cho Lê Ngạo.

Chân vốn đã ngắn, nay mặc bộ đồ bông lên thì hoàn toàn chẳng thấy chân đâu nữa.

“Huân cũng mặc.” – Lê Ngạo lo bạn cún con mình lạnh.

Alpha-13 thoáng khựng lại. Ban đầu định nói hắn không cần mặc, nhưng khi đo nhiệt độ thì nhận ra hắn thật sự lạnh.

Hắn bắt đầu biết đòi ăn, đòi uống, thậm chí đòi giữ ấm… Hắn càng ngày càng giống một sinh vật sống thật sự.

Không rõ đây là tốt hay xấu, nhưng Alpha-13 vẫn mặc quần áo cho hắn. Bộ đồ có thể tự điều chỉnh kích cỡ, nên không lo bị chật.

Hai bàn tay tròn vo nắm lấy nhau, hắn uốn éo bước đi như chim cánh cụt.

【 Đáng yêu quá!!! 】

【 Cứu với, ngay cả cục than đen kia tui cũng bắt đầu thấy đáng yêu! 】

【 Nó có phải thay đổi không? Nhìn khác lúc đầu ấy. 】

【 Bọn họ định đi đâu? Nhiệt độ giảm rồi, không tìm chỗ trú à? 】

Đương nhiên là phải tìm. Alpha-13 đã chọn được chỗ khuất gió để dựng lều. Nó có thể đi tiếp trong giá lạnh, nhưng bé con thì không. Cậu đã đi cả ngày, cần nghỉ ngơi.

“Ta dựng lều, cậu đừng chạy đi lung tung.” Alpha-13 dặn.

Mèo con bị quấn kín trong đồ bông, chỉ lộ mỗi khuôn mặt lông xù, ngoan ngoãn đứng yên. Thỉnh thoảng muốn giúp lấy đồ, nhưng động tác vụng về khiến Alpha-13 phải bế cậu sang một bên.

“Người máy hư.” – Cậu lẩm bẩm với giọng cụt ngủn – “Tớ muốn giúp mà cậu lại không vui.”

“Rất xấu.”

Alpha-13 lần thứ hai nghe thấy cậu nói tiếng người và câu này đúng là nói bậy.

Nó giơ cờ lê, bảng mạch điện nhảy lên suýt nữa định giật điện cậu.

Nhưng giữa lúc ấy, có gì đó mà chỉ Huân nhận ra đang tiến lại gần.

Một mùi hôi tanh pha giữa thịt thối và sắt gỉ tràn tới.

Miệng Lê Ngạo đang lẩm nhẩm bỗng bị một xúc tua bịt lại.

Huân bắt đầu biến hóa khủng khiếp. Chiếc áo khoác vừa mặc bị lớp lông đen xoắn vặn phá toạc, tua lông dài ra, chóp nhọn lại như kim. Cùng lúc, hàng loạt khe hở trên cơ thể mở ra, chĩa về một hướng.

Cách vách núi không xa, một sinh vật nhớt nháp đang mấp máy, l**m láp, m*t vào.

Đó là một dị loại bị ô nhiễm hoàn toàn, không thể cứu.

Huân sẵn sàng tấn công.

“Bảo vệ…” – Hắn không còn bắt chước giọng tiểu miêu nữa, mà phát ra tiếng gầm nguyên thủy từ vực sâu – “Lê… Ngạo.”

...

Chú thích: (*) Chính khách là một thuật ngữ để chỉ chính trị gia hay những người làm trong lĩnh vực chính trị.

Họ là những người hoạt động trong các cơ quan nhà nước, một đảng phái chính trị, hoặc tham gia vào việc quản lý, điều hành đất nước.

Ví dụ, các đại biểu quốc hội, bộ trưởng, hay những người đứng đầu một chính đảng đều được gọi là chính khách.

Bình Luận (0)
Comment