Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 41

Có lẽ do vị trí đã thay đổi, hoặc có lẽ đã nhận ra mèo con không thích ánh nắng gay gắt, Ai Ai Ngang Ngang cuối cùng cũng chào đón buổi đêm của riêng mình.

Ánh nắng chiều rực rỡ như lửa thiêu đốt cả bầu trời. Ráng màu chảy dài trên những cồn cát, phác họa ba bóng hình nhỏ bé.

Mèo con ngồi trên đỉnh cồn cát, cái đuôi mềm mại khẽ đung đưa, lặng lẽ nhìn về phía chân trời. Ngân Dực và Huân, một bên trái, một bên phải, cùng ở bên cạnh cậu. Cậu khẽ nói: “Hoàng hôn này giống ở ban công nhỏ của bà nội.”

Huân dịch hai bước, dán chặt vào Lê Ngạo, cái vuốt ngắn ngủn khẽ vòng lấy ôm cậu vào lòng. Người máy trầm mặc một lát, đưa tay ôm cả hai vào, giọng điện tử bỗng nhiên mang theo chút ấm áp. 

“Biết đâu, giờ này bà nội cũng đang ngồi trên ban công, ngắm hoàng hôn giống hệt thế này.”

Gió chiều thổi qua, cuốn lên những hạt cát nhỏ mịn.

“Được rồi.” Người máy xách mông mèo nhỏ lên, phủi phủi cát: “Ban đêm nhiệt độ sẽ xuống thấp, chúng ta phải trở về thôi.”

Lê Ngạo đứng thẳng người, kéo cái đuôi to nhìn về phía căn cứ phía sau, thì nghe thấy một giọng nói: “Rio.”

Mèo con khựng lại, quay người.

Isilis đứng cách đó không xa, khoác lên mình ánh ráng chiều rực rỡ. Y khẽ ngồi xổm xuống, mở rộng hai tay: “Ba ba đến đón con về đây.”

Cái đuôi của Lê Ngạo vô thức vểnh lên một chút. Cậu nhìn cặp cánh tay rộng lớn kia, do dự trong giây lát, rồi cẩn thận bước từng bước. Người đàn ông không hối thúc, trên gương mặt tuấn tú cũng không có quá nhiều biểu cảm, nhưng cánh tay y vẫn giữ nguyên tư thế mở rộng, chờ đợi.

Chú mèo đi từng chút một, rồi càng lúc càng nhanh, đột nhiên lao vụt tới.

Bước chân có chút vội vàng, hai chân chạy chưa quen, trên đường lảo đảo một chút. Cậu dứt khoát dùng cả bốn chân, vểnh cao cái đuôi, lục đục chạy thật nhanh.

“Ba ba!” Giọng nói có chút gấp gáp, thậm chí run rẩy, cuối cùng khi vùi vào lòng người đàn ông, đã trở nên mơ hồ không rõ.

Isilis vững vàng đỡ lấy cậu, đôi mắt vàng kim khẽ trầm xuống. Bàn tay y thuận thế nâng thân thể bé con lên, bế cậu đặt lên vai. Giọng y rõ ràng nhàn nhạt, nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng khó nhận ra: “Là ta đây.”

“Đi thôi. Brenna đã nướng bánh kem cho con rồi.”

“Dạ…” Mèo con hít hít mũi.

Bóng hình của hai cha con được ánh hoàng hôn phủ lên một lớp kim quang dịu dàng. Isilis sờ đầu cậu, quay lại nói: “Không mang theo bạn nhỏ của con sao?”

“Có ạ.” 

Lê Ngạo hoàn hồn, ngẩng đầu vẫy vuốt về phía Ngân Dực và Huân. “Cơ, các cậu mau lên nào!”

“Đỡ lấy này.” Người máy túm lấy tiểu quái vật, ném thẳng về phía mèo con.

“!” Lê Ngạo dang đôi vuốt ngắn ra.

“Ryan.” Bymond đặt quả cầu ma lực số 8 màu đen vào lòng tiểu sư tử: “Nếu con thực sự bối rối, có muốn thử cái này không?”

Ryan nhìn quả cầu tròn vo đen nhánh trong lòng, mặt trước có in số “8”, mặt sau là một màn hình tròn. Anh khẽ ho một tiếng: “Làm sao để dùng ạ?”

“Rất đơn giản.” Người đàn ông khẽ kéo ống quần, ngồi xuống bên cạnh anh: “Chỉ cần con niệm thầm câu hỏi trong lòng, sau đó lắc vài cái, nó sẽ đưa ra một đáp án.”

“Bói toán sao?”

“Đại loại vậy.” 

Bymond có một gương mặt cực kỳ xuất sắc. Không giống vẻ đẹp nam tính thuần khiết và sâu sắc của Isilis, vẻ đẹp của hắn là sự trung tính, khó phân biệt giới tính. Mái tóc màu bạch kim pha chút lam nhạt, khi cười, đôi mắt cùng màu lấp lánh như sóng nước, dịu dàng và đẹp đẽ không giống một phàm nhân. 

“Bên trong nó có 20 câu trả lời chuẩn. Thay vì nói là bói toán, không bằng nói là xác suất.”

Ryan cúi thấp mắt, dường như đã hỏi một câu hỏi, sau đó lắc vài cái. Màn hình hiện rõ: Đúng vậy.

Tiểu sư tử mím môi, lặng lẽ một lúc, lại lắc thêm vài cái. Lần này, đáp án là: Rất có thể.

“Sao rồi?” Bymond xoa xoa tóc hắn: “Đáp án chỉ mang tính xác suất, không cần quá để tâm.”

Ryan ho khan vài tiếng liên tục: “Thưa thầy, dạy dỗ con có phải rất lãng phí thời gian không?”

“Sao có thể?” 

Bymond duỗi thẳng chân, chống hai tay xuống đất nhìn vầng trăng khuyết trên trời: “Con là học trò thông minh nhất mà ta từng dạy. Đôi khi, ta còn ước con ngốc nghếch hơn một chút.” 

Bymond thở dài. “Tuệ cực tất thương (*), Ryan, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Bymond đứng dậy, mái tóc màu bạch kim dài đung đưa tạo nên một đường cong tuyệt đẹp: “Được rồi, hẹn gặp lại con vào ngày mai. Đưa quả cầu cho thầy đi.”

“Con… muốn hỏi thêm một câu nữa.” Giọng tiểu sư tử trắng yếu ớt không nghe rõ. Anh lắc vài cái, đang định xem đáp án, thì nghe thấy một giọng nói vang lên. 

“Không phải!”

Ryan ngây người, nhìn về phía phát ra âm thanh. Isilis đang bước vào sân.

Vị vua tóc vàng ôm cậu mèo nhỏ trong lòng. Cậu đang nói với người đàn ông: “Không phải! Lê Ngạo không phải vì, à… cái gì trách nhiệm?” 

Cậu quá nhỏ, không thể diễn tả rõ ràng, nhưng cậu vẫn nói: “Là chính con muốn cứu anh sư tử nhỏ.”

Isilis ngước mắt nhìn Bymond một cách hờ hững, rồi thu lại ánh mắt, sờ đầu mèo con: “Ba biết, không phải vì có trách nhiệm, mà là vì con tốt bụng và lương thiện.”

"He he... Lê Ngạo là một còn mèo tốt bụng." Ba cái răng sún của cậu nhe ra, cười toe toét, chiếc răng nanh nhỏ bằng hạt gạo trông đáng yêu vô cùng. 

"Nhưng mà, nhưng mà con vẫn muốn lấy tiền. Đây là giao dịch mà."

Cho dù người máy có nói cậu tốt, cậu vẫn phải lấy tiền!

"Vậy con đi hỏi anh xem." Isilis đặt cậu xuống.

Lê Ngạo gật đầu, cái chân ngắn nhỏ nhảy lên bậc thang, đi đến trước mặt Ryan: "Anh sư tử nhỏ." 

Cậu ngồi xổm xuống, giơ khuôn mặt tròn lên và nói: “Em có thể thử một lần, nếu thành công thì cần trả một đồng. Nếu, nếu không thành công thì không cần tiền."

Không thành công thì không lấy tiền, như vậy, cậu cũng sẽ không cảm thấy buồn.

"Cái gì…?" Ryan không thể hiểu nổi, lại lảo đảo lùi lại mấy bước khi mèo nhỏ đến gần.

"Đứng yên!" Dù chân ngắn nhưng khí thế của cậu vẫn đầy đủ. Hai tay cậu vỗ mạnh xuống đất, ra lệnh: "Nghe này! Đưa vuốt của anh ra!"

Rayna nghe tin đã vội vã chạy đến. Bị Isilis liếc mắt một cái, cô dừng lại, chỉ có thể che miệng lại, đôi mắt rưng rưng nhìn vào tình hình trong phòng.

Tiểu sư tử 16 tuổi lại bị Miêu Miêu Đại Vương 6 tuổi hù dọa, lặng lẽ đưa vuốt của mình ra.

“Lật bàn tay lại.”

Ryan làm theo yêu cầu của cậu, lật bàn tay ra, để lộ tấm đệm vuốt màu đen.

Lê Ngạo dang đôi tay tròn trịa ra, đặt bàn tay mình lên trên vuốt của Ryan: "Không được cử động nhé."

Ngay khoảnh khắc cậu dứt lời, những đốm sáng vàng kim lấp lánh bật ra từ lòng bàn tay, từ từ di chuyển trong không khí.

Mèo con nhắm mắt, nhăn mặt lại. Cái đuôi căng thẳng thẳng tắp, đôi tai run rẩy liên tục, cố gắng kiểm soát năng lượng đang lan tỏa.

Ryan chỉ cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp từ tấm đệm vuốt của mèo con. Luồng nhiệt này từng đợt từng đợt thẩm thấu qua lớp da tiếp xúc, theo dòng máu từ từ chảy, dũng mãnh tràn vào trái tim anh.

"...Tinh thần lực, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi đừng chạy lung tung." Mèo con phồng má, cái đuôi vung lên, đột nhiên mở mắt.

Ryan từ trong đôi mắt xanh thẳm của cậu, thấy được biển cả và ánh mặt trời vàng óng.

Vô số đốm sáng lấp lánh bị mèo nhỏ khống chế như thủy triều mạnh mẽ ập vào cơ thể Ryan. Dòng sáng xuyên qua da thịt, thấm vào xương tủy, không thể kháng cự.

Tiểu sư tử mở to mắt. Anh cảm nhận rõ ràng gân mạch trong cơ thể đang được kéo căng, có thứ gì đó đang bị xé rách mạnh mẽ, rồi tái tạo. Anh thậm chí còn nghe được tiếng rung động nhỏ bé khi máu thịt được chữa lành.

"A!" Ryan đột ngột ngẩng cổ. Lồng ngực gầy trơ xương phập phồng kịch liệt. Ánh sáng vàng kim lan tràn theo tứ chi của anh. Bộ xương rung lên nhè nhẹ dưới sự tẩy lễ của luồng năng lượng này.

Thân hình anh được bao bọc bởi một luồng chữa lành thuần khiết. Những vết nứt nhỏ được tu bổ từng chút một, mạch máu khô cạn được lấp đầy trở lại. Trái tim từng yếu ớt, vô lực giờ đây đã đập mạnh mẽ.

Thịch, thịch, thịch!!! 

Những đốm sáng lấp lánh chảy dài trên lớp lông của Ryan, thấm vào xương cốt. Như cơn mưa rào sau hạn hán dài ngày, sự sống lại bừng lên trong khoảnh khắc.

Lê Ngạo thở phì phò, mồ hôi chảy dài trên thái dương. Cậu run rẩy rụt tay lại, tự lau mồ hôi cho mình. 

"Ổn rồi…" Giọng nói non nớt mang theo chút khàn, có thể nhận ra sự mệt mỏi rõ rệt.

Còn Ryan, anh ngơ ngẩn nhìn đôi chân run rẩy của mình, cảm nhận được sức mạnh chưa từng có đang chảy mạnh trong mạch máu.

“Tại sao…” Nước mắt tuôn ra từ đôi mắt hổ phách của anh: “Lại cứu ta?”

Lê Ngạo rũ hai tay bên người, ngây ngốc dùng vuốt lau mồ hôi trên bộ lông của mình: “Vì anh gầy quá, bà nội nói phải ăn mập mạp mới đẹp.”

Cậu hồn nhiên, ngây thơ đến mức khiến Ryan hổ thẹn, không dám đối diện với chính mình.

“Ta không thích ngươi!” Tiểu sư tử trắng gần như sụp đổ, òa lên khóc nức nở.

Ánh mắt mèo con ngây ngốc, nghe anh nói vậy cũng không thấy buồn bã, bởi vì cún con đã đến bên cạnh dán dán vào cậu.

Huân thấy Lê Ngạo mệt, liền đội cậu lên đầu, nhảy hai cái muốn đi.

“Đợi đã!” Mèo con đột nhiên nghiêm mặt, vươn vuốt về phía Ryan và nói: “Anh không thích ta, ta cũng không thèm anh, nhưng anh phải trả cho Lê Ngạo năm đồng nhé!”

Mèo dũng mãnh có bà nội, có ba ba, có Cơ và Huân, chẳng thèm để ý đến người khác! 

Anh không thích ta, thì ta… ta sẽ tăng giá!

Nhưng Ryan khóc vô cùng đau lòng. Niềm vui được sống sót, sự hổ thẹn vì kém cỏi và đủ loại cảm xúc đan xen khiến anh khóc không kiềm chế được.

Lê Ngạo vẫn ngây ngốc vươn tay chờ tiền. Isilis tiến lên bế cậu lên, rồi ném cục hạt dẻ lông đen cho thị vệ trưởng đang đứng trong bóng tối. 

"Ngày mai hãy lấy tiền. Bây giờ đi nghỉ ngơi thôi."

“Ừm…” Chú mèo nhỏ rụt vuốt lại: “Thế thì ba ba phải nhắc con đấy, là năm đồng nhé!”

“Ừm.”

“Anh…” Rayna với khuôn mặt đẫm nước mắt muốn nói gì đó, nhưng Isilis không nhìn cô: "Đi chăm sóc con của em đi."

Nuôi dưỡng và sinh thành, hai từ này cũng là hai trách nhiệm khác nhau.

Sau mười tháng mang thai và mười sáu năm bôn ba, không ai có thể phủ nhận tình yêu của Rayna dành cho Ryan. Thế nhưng, ở cả hai phương diện này, cô thực sự không phải là một người lớn chín chắn và có trách nhiệm.

“Rio.” Vị vua tóc vàng gọi con trai, nhưng khi cúi đầu xuống, y nhận ra cậu đã quá mệt mỏi, mắt lim dim.

Cái đầu nhỏ gục xuống trên cánh tay. Nghe thấy Isilis gọi, cậu cố gắng đáp lại: “Gì vậy ạ?”

“Ta hứa với con, sẽ không bao giờ để sự tàn khốc đến với con.” Bất kể con là ai, từ đâu tới và muốn đi đâu, từ nay về sau, con sẽ là đứa con duy nhất của Isilis.

Là một người cha, thanh kiếm của Thần Mặt Trời sẽ chém về phía tất cả kẻ thù của con, kể cả đó là thần linh.

Lê Ngạo ngẩn người ngẩng đầu lên, rồi đột nhiên hỏi: “Đây là giao dịch sao? Vì con đã kéo sợi len cho ba ba, nên ba ba bảo vệ con?”

“Đương nhiên không phải.” Isilis nói. 

“Con có thể thực hiện bất kỳ giao dịch nào mà con muốn với bất kỳ ai, nhưng với ba ba thì không cần. Ngay cả khi con không kéo sợi len, ngay cả khi sau này con không làm bất cứ điều gì, con vẫn sẽ nhận được sự bảo vệ của ba ba suốt quãng đời còn lại.”

“Vì sao ạ?”

“Bởi vì, ba ba là cha của con.”

… 

“Bởi vì ba ba là cha của con!” Chú mèo nhỏ giơ bàn chải đánh răng lên, mắt sáng lấp lánh và lắc mông. 

“Cơ nói đúng! Lê Ngạo có ba ba rồi! Ba ba nói sẽ luôn ở bên cạnh tớ!”

“…” Người máy nhìn dáng vẻ khoe khoang của cậu, thực sự không nỡ nhìn thẳng, nó thúc giục cậu: “Mau đánh răng đi!”

“La la la… tớ là một con mèo nhỏ, meo cái miêu~ miêu cái mễ~” Vừa hát vừa lắc mông, người máy trơ mắt nhìn cậu một chân dẫm trượt bồn rửa mặt, ngã nhào xuống.

Mèo con dũng mãnh bị ngã, biết xấu hổ, giờ đã ngoan ngoãn. Cậu ngồi ngay ngắn bên cạnh cún con, tiếp tục đánh răng.

“…” Thật là ngây thơ. Nhưng, đây chẳng phải mới là một bé con sao?

Thời gian ở bên nhau quá ngắn, nhưng người đàn ông đó đã mang lại cho cậu một cảm giác an toàn lớn đến vậy, khiến cậu có thể sống như một đứa trẻ thực thụ, bắt đầu nghịch ngợm và nô đùa.

“Lê Nga Nga.” Người máy vắt khô khăn mặt: “Lại đây rửa mặt.”

Lê Ngạo miệng vẫn ngậm bàn chải, lẩm bẩm bài hát. Dáng vẻ này thật khiến người ta muốn véo mông. Giọng điện tử của người máy không hề có chút lên xuống: "Sáng nay phải học hai tiết, buổi chiều cũng học hai tiết."

Mèo con ngơ ngác: “Tại sao chứ? Ưm…” Những lời còn lại bị động tác lau mặt bằng khăn của người máy chặn lại.

Tại sao lại có thêm hai tiết học!

Người máy ác ma khẽ thì thầm: “Bởi vì cậu phải học bù. Sau khi kết thúc kỳ nghỉ xuân ở đây, cậu phải đi học mẫu giáo.”

Năm học của trường mẫu giáo và tiểu học ở Delphi được chia theo mùa. Mùa xuân nghỉ, mùa hè đi học, mùa thu nghỉ. Mùa đông cũng tùy thuộc vào tình hình thời tiết giá lạnh mà quyết định có đi học hay không. 

Đương nhiên, là người dân của Delphi, việc khao khát sức mạnh là bản năng đã khắc sâu vào gen của họ. Dù được nghỉ, nhiều đứa trẻ lớn hơn vẫn sẽ đến trường thể chất để học tập, cứ thế học luân phiên.

Vì vậy, sau mùa xuân này, Lê Ngạo cuối cùng cũng phải bắt đầu đi học.

Khuôn mặt của mèo con dũng mãnh hoàn toàn sụp đổ: “Nhưng mà, nhưng mà nếu tớ đi học, Ai Ai Ngang Ngang thì sao?” 

Cà chua của cậu! Cá nhỏ của cậu! Chúng sẽ ra sao chứ!

Người máy nhấc cậu lên và đặt xuống đất:  “Đi hỏi ba ba cậu đi.”

Lê Ngạo thậm chí còn không kịp kéo cún con của mình, vội vàng lao ra khỏi phòng, chạy sang phòng bên cạnh. Cậu biết ba ba ở ngay cạnh mình.

“Ba ba ơi!” Cậu mèo nhỏ chui qua cánh cửa nhỏ mới mở dưới cánh cửa lớn, nhìn thấy một đôi chân thì lao tới: “Á… anh là ai?”

Bymond khẽ cười đáp lại cậu: “Ta là Bymond.”

“Rio.” Isilis bắt chéo chân, một tay chống vào sườn, một tay chỉ vào đầu gối của mình: “Lại đây.”

Mèo con buông ống quần của Bymond, ba bước chân quẹo một lần, trèo lên đầu gối của Isilis: “Ba ba ơi.” 

Cậu nhớ ra việc mình đến đây để làm gì: “Lê Ngạo tại sao phải đi học?”

“Nhà trẻ có rất nhiều trẻ con, con có thể mang theo chúng chơi cùng.” Isilis dùng từ “mang” chứ không phải “cùng”, bởi vì trong lòng y, đứa con của mình định sẵn là phải có người đi theo.

“Nhưng mà…” Mèo nhỏ có chút sợ những đứa trẻ khác, vì trước đây cậu thường xuyên bị những đứa lớn hơn cướp bình sữa và đồ ăn. 

Nhưng mèo dũng mãnh sĩ diện, mèo dũng mãnh sẽ không nói ra. Thế là, mèo dũng mãnh ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh long lanh nước, lý lẽ đầy đủ: “Nhưng mà nếu đi học, Ai Ai Ngang Ngang sẽ không có ai chăm sóc.”

“Người máy…” Khóe miệng vị vua tóc vàng bị móng vuốt của mèo che lại, mèo nhỏ khẩn cấp rút ra một câu: “Cơ lười lắm! Cậu ấy chăm sóc không tốt!”

Người máy bảo mẫu đang bận rộn dọn dẹp nhà cửa từ trên xuống dưới, ánh sáng đỏ trong mắt nó lóe lên: “…Sao chương trình của mình lại nghẽn một chút? Có phải con mèo chân ngắn kia đang mắng mình nữa không?”

Tất nhiên là vậy rồi.

Isilis không hiểu vì sao nhóc con lại phản đối việc đi học đến vậy, y tạm thời bỏ qua chủ đề này: "Được rồi, con không muốn đi thì không đi nữa."

Mèo nhỏ lập tức thở phào nhẹ nhõm, có chút ngại ngùng dẫm dẫm hai cái trên đùi người đàn ông, rồi nhận ra trong phòng còn có người khác, cậu lập tức dừng động tác và tò mò nhìn sang.

“Anh đẹp quá.” Cậu khen: “Tóc anh đẹp thật.”

Bymond cong mắt cười: “Cảm ơn điện hạ.”

“Ngươi tạm lui xuống đi.” Isilis nói: “Những việc còn lại sẽ có chuyên gia bàn bạc với ngươi.”

“Được, vậy làm phiền ngài.” Bymond không phải người Delphi, nên không hành lễ, nhưng lại chào mèo nhỏ: “Hẹn gặp lại, Lê Ngạo.”

Đợi hắn rời đi, Isilis đang chuẩn bị đưa mèo con đi ăn sáng, thì nghe thấy có người đến xin gặp.

Thị nữ mở cửa, tiểu sư tử trắng bất ngờ xuất hiện trước mắt.

“Chú.” Anh cúi đầu hành lễ với Isilis.

“Sức khỏe tốt hơn chưa?”

Ryan gật đầu, đôi mắt hổ phách nhìn về phía mèo con. “Rio, cảm ơn em.”

Lê Ngạo chớp chớp mắt, đột nhiên vươn vuốt ra: “Năm đồng.”

Nói cảm ơn vô dụng, phải có năm đồng.

Ryan thật sự cúi đầu, lấy tiền từ chiếc túi thơm nhỏ đeo ở cổ ra.

Mèo con nhảy xuống, lộc cộc chạy tới ngồi xổm xuống và đưa tay ra.

Tiểu sư tử trắng đã 16 tuổi, nhưng không ngờ mình lại có lúc phải đếm từng đồng tiền như thế…

“1, 2, 3, 4… 10.” Tiểu sư tử nói: “Cho em mười đồng.”

Dù là tiểu điện hạ của đế quốc, nhưng nhiều năm như vậy, anh cũng không có nhiều tiền tiêu vặt. Vì anh không dùng hết, ăn không hết, xin tiền cũng vô dụng. Mười đồng này, vẫn là sáng nay dùng hạt pha lê đổi với thị nữ.

Đôi mắt mèo xanh lam ngơ ngác, không hiểu vì sao anh lại cho nhiều như vậy.

Ryan cho rằng cậu chê ít, có chút gấp gáp đứng lên: "Ta… sau này tiền tiêu vặt của anh đều cho em! Em muốn gì, anh cũng sẽ cho em!" 

Cơ thể anh vừa mới khởi sắc, nói chuyện gấp gáp sẽ lại ho.

Lê Ngạo lẳng lặng nhìn anh, cái vuốt nhỏ gạt năm đồng tiền kia lại đây: "Chừng này là đủ rồi."

Mèo con dũng mãnh rất giữ chữ tín, nói năm đồng thì năm đồng, không lấy thêm một xu nào.

Tiểu sư tử trắng ngẩn ngơ đứng đó. Rõ ràng đã 16 tuổi rồi, nhưng vì thân thể yếu ớt nên bên cạnh anh chưa từng có bạn bè chơi cùng. Bởi vậy, anh cũng không biết phải làm sao để hòa đồng với những người bạn nhỏ khác.

"Ryan." Isilis lên tiếng: "Con về đi, ta muốn đưa mèo con đi ăn cơm."

Ryan mím môi: "Vâng." Anh quay người ra khỏi chỗ này.

Thời gian sau đó, Lê Ngạo luôn có thể thấy tiểu sư tử trắng kia lấp ló ở một góc bất ngờ nào đó.

"Lê Ngạo." Tiểu quái vật nheo mắt, hung hăng lườm một cái về phía xa.

Chú mèo nhỏ gãi gãi đầu, cũng không rõ tiểu sư tử đang làm gì. Cậu là một đứa trẻ thẳng tính, kéo Huân chạy đến: "Anh sư tử nhỏ, tại sao anh lại đi theo em?"

Anh rõ ràng lớn hơn cậu mười tuổi, lại bị gọi là sư tử nhỏ... Chú sư tử trắng gầy gò cúi đầu, lông mi trắng mịn: “Anh cũng không biết..."

Anh không thể diễn tả được cảm xúc này là gì.

Từ trước tới nay, động lực duy nhất để anh tồn tại dường như chỉ là sống sót.

Không phải vì bản thân, mà là để mẹ không đau khổ, để không phụ sự mong đợi của người. Anh biết người đã dốc cạn sức lực vì cơ thể gầy yếu này của anh. Những gì anh có thể làm, là gắng gượng một hơi, để những nỗ lực của người không tan thành mây khói.

Nhưng anh thực sự quá yếu ớt, thân hình như ngọn cỏ lay trước gió, dạ dày nôn ra máu khi ăn không hợp. Thậm chí không thể tiếp xúc với tuyết vào mùa đông. Thế giới bên ngoài tầm với, lại như một vực thẳm. Anh đã từng cố gắng bước ra khỏi cánh cửa đó, dù chỉ một chút, lại phải đổi lấy một cơn sốt cao đủ để cướp đi sinh mạng.

Anh hôn mê ba ngày trên giường, nắm chặt lấy ngón tay lạnh giá của mẹ. Trong mơ hồ, anh nghe thấy tiếng khóc nức nở của người. Anh chưa bao giờ thấy mẹ sợ hãi như vậy. Mái tóc bạc mềm mại như ánh trăng của người không biết đã mất đi ánh sáng từ bao giờ, cứ như sức sống của người cũng bị rút cạn theo sự suy yếu của anh.

Kể từ đó, anh không còn cố gắng tiếp cận thế giới bên ngoài nữa, ngay cả khi đến gần cửa sổ cũng phải cẩn thận, ngay cả việc hô hấp cũng phải kìm nén. Thế giới của anh, bị giam hãm dưới một mái hiên nhỏ, chật hẹp và u tối.

Trước khi chú mèo con này xuất hiện, anh vẫn luôn nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi ngày không có ánh sáng như vậy.

Nhưng rồi cậu xuất hiện. Cậu thật sống động và vui vẻ. Cậu khác với anh, cậu được mọi người kỳ vọng.

Điều đáng sợ hơn là, ngay cả chính anh, trong sâu thẳm nội tâm cũng đang mong chờ sự xuất hiện của con mèo nhỏ này.

Khác với sự kỳ vọng chân thành của người khác, anh chỉ mong rằng cậu có thể cứu vớt chính mình.

Anh hèn mọn đặt hy vọng sống lên một đứa bé chưa đầy 6 tuổi, nên khi mẹ anh nói muốn đi tìm mèo nhỏ, anh lại có chút mừng thầm.

Nhưng nếu hy vọng có tan biến thì cũng chẳng sao, bởi lẽ thất vọng vốn dĩ là gam màu chủ đạo trong cuộc sống của anh.

Đêm qua, anh đã hỏi quả cầu ma lực số 8 ba câu hỏi.

Thứ nhất, cái chết có phải là một sự giải thoát? Quả cầu ma lực nói: Đúng vậy.

Thứ hai, nếu ta chết đi, mẹ có thể được giải thoát không? Quả cầu ma lực nói: Rất có thể.

Thứ ba… Sự tồn tại của ta có phải là một sai lầm?

Anh chưa kịp xem câu trả lời của quả cầu ma lực, nhưng anh đã nghe thấy một giọng nói. Cậu nói: “Không phải.”

Mặc dù không phải cùng một câu hỏi, nhưng cậu đã nói, cậu nói không phải.

Rồi cậu ấy xuất hiện và cứ thế cứu lấy anh.

Anh đã từng hèn mọn đặt hy vọng lên một đứa trẻ chỉ 6 tuổi, nhưng đứa bé này, cậu ấy thật sự, thật sự đã đáp lại kỳ vọng của anh.

Giống như một vị thần.

Anh quá ghét con mèo đó, sự tồn tại của cậu khiến anh trở nên nhỏ bé, sức mạnh của cậu khiến sự vùng vẫy của anh trở nên nực cười. Tại sao… tại sao lại có một con mèo nhỏ tốt đẹp đến thế? Ngay cả khi anh nói không thích cậu, cậu cũng không hề hận anh.

Thật đáng ghét, sao cậu lại có thể cao thượng như vậy.

Từng giọt nước mắt to tròn lăn xuống từ mắt Ryan. Anh nức nở nói với mèo con đang hoảng hốt muốn an ủi mình: “Anh không thích em, một chút cũng không thích em.”

Nhưng làm sao có ai mà không thích mặt trời cứu rỗi chứ?

… 

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này còn có tên là: “Sự ra đời của Đế quốc Đệ Khống.”

Lê Ngạo: Năm đồng! [Vuốt mèo]

Chú thích: (*) Quá thông minh thì ắt sẽ bị tổn thương

Bình Luận (0)
Comment