Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 45

Một con mèo nhỏ vai chưa tới 15 centimet, hai chân đứng thẳng cũng chưa nổi 25 centimet, thế mà lại đang nắm một con dị chủng to hơn mình không biết bao nhiêu lần để... kiểm tra sức khỏe!

Dù các bác sĩ Delphi đã từng vào sinh ra tử, nhưng chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào lạ lùng đến vậy.

Chiếc hạm y tế đậu trên sa mạc, đổ một bóng khổng lồ xuống mặt đất. Gió nóng rít qua, khóe mắt bác sĩ giật giật. Ông cố gắng duy trì nụ cười chuyên nghiệp, đẩy gọng kính và nói với giọng ôn hòa: “Mèo con điện hạ, ngài cẩn thận bậc thang nhé.”

Cậu mèo nhỏ ngẩn ra, cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân, rồi lại ngước nhìn khoảng cách rõ ràng là không hề ngắn. Vẻ mặt cậu dần trở nên nghiêm túc, trịnh trọng gật gật đầu: “Số 1, bậc thang cao lắm đấy, cậu phải cẩn thận nhé.”

Vị bác sĩ: “…” 

Khoảnh khắc ấy, ông bỗng dưng nảy sinh một chút hoài nghi chưa từng có. Không đúng? Mình có định nhắc nhở con dị chủng này đâu? 

Mà khoan, mình có nên bế điện hạ lên không? Không được, không được, đằng kia có một Brenna đang cười tít mắt nhìn chằm chằm. Ơ, mà rốt cuộc là bác sĩ thực tập nào mở cửa hạm thế này? Cái tên gà mờ quỷ quái nào đấy, ba cách lên hạm dễ dàng sao không chọn, lại cố tình chọn cái khó nhất cho điện hạ thế này?!

Trong tiếng càu nhàu thầm kín của vị bác sĩ, đôi chân 5 centimet kéo theo sáu cái chân dài ngoằng, nhịp nhàng bước “hây dô hây dô” tiến vào cửa hạm y tế.

Trên màn hình y tế hiển thị hình ảnh xám trắng. Mèo nhỏ hai tay chống lên bục trưng bày, ra vẻ nghiêm túc nhưng thực ra chẳng hiểu gì.

“Chỉ có một con thôi.” Vị bác sĩ đeo kính nói với Shelby: “Đã thành hình rồi, đang hấp thụ để phát triển.”

Dị chủng không thể rời khỏi vực sâu để sinh sôi. Đây là lần đầu tiên con người được chứng kiến một con dị chủng mang thai.

Ánh sáng từ máy quét lóe lên trong phòng thí nghiệm. Hình ảnh trên màn hình y tế méo mó và kỳ dị. Thứ đó trông như một khối u ký sinh, bám chặt vào khoang bụng của vật chủ.

Giọng vị bác sĩ đeo kính hơi run run: “Nó không hề có t* c*ng hay đường sinh sản, vậy nó sẽ sinh sản bằng cách nào?”

Khóe miệng Shelby khẽ nhếch: “Nó không cần sinh sản.” 

"Nó" ở đây không phải là con Đường Lang Quái vật chủ số 1, mà là phôi thai trong bụng nó.

“Đợi nó phát triển đến một mức độ nhất định, sẽ tự phá vỡ cơ thể mà chui ra.”

“Vậy còn vật chủ?” Vị bác sĩ đeo kính vô thức hỏi. Ngay sau đó, ông nhận ra, khi ấy, vật chủ chắc chắn đã chết.

Lê Ngạo xem không hiểu, cũng nghe không hiểu, cậu ngẩng khuôn mặt tròn xoe lên ngây thơ hỏi: “Tiểu Đường Lang Quái sẽ trông như thế nào nhỉ? Có giống số 1 không? Chân có dài không? Hay giống số 2, đầu to đùng?”

Shelby ra hiệu cho vị bác sĩ đeo kính ngừng lại, rồi cười tủm tỉm xoa đầu mèo nhỏ: “Điện hạ muốn nó trông như thế nào ạ?”

Lê Ngạo thực sự suy nghĩ một chút, rồi quay đầu nhìn con bọ ngựa quái số 1 đang ngoan ngoãn ngồi xổm trên thiết bị kiểm tra theo lệnh của cậu: “Giống thế nào cũng được, cháu xem TV thấy bảo sinh con nguy hiểm lắm, miễn là số 1 không bị thương là được.”

Shelby còn đang nghĩ cách che giấu sự thật tàn khốc, vừa định nói gì đó thì bị tiếng hít không khí của vị bác sĩ đeo kính cắt ngang. Ánh mắt ông lại lần nữa hướng về màn hình.

Chỉ vài giây sau khi cậu mèo nhỏ dứt lời, phôi thai ban đầu đang điên cuồng hấp thụ dinh dưỡng và bám chặt vào đường mạch máu dinh dưỡng vật chủ, bỗng nhiên ngừng hoạt động.

Như thể đã nghe thấy lời nói của mèo nhỏ, nó lập tức dừng việc gây hại cho vật chủ.

Mèo nhỏ vẫn đang lầm bầm: “Tiểu Đường Lang Quái, em phải ngoan ngoãn nhé, đừng làm đau Đường Lang Quái mẹ.”

Như một lời đáp lại, thứ kia lại nứt ra một lỗ hổng, tiết ra một thứ dịch nhầy vào khoang bụng của vật chủ.

Hình ảnh này quá kinh hãi. Dù họ đều đã quen với cảnh máu thịt tung tóe trên chiến trường, nhưng cũng không thể kìm được cảm giác rợn sống lưng, ngón tay hơi lạnh toát.

“...Nó đang làm gì?” Vị bác sĩ đeo kính đã có dự đoán.

Shelby nhìn chằm chằm màn hình, một lúc lâu sau, khẽ nói: “Nó đang chữa trị cho vật chủ.”

Nó đã tiếp nhận mệnh lệnh của mèo con.

Điều này thật vô lý. Qua các nghiên cứu trước đây, người ta biết rằng dị chủng sẽ phục tùng thượng vị giả cấp S, đó là bản năng.

Còn con dị chủng hiện tại nghe lời mèo nhỏ là vì giữa họ có một giao dịch nào đó, đó là lợi ích. Nhưng cơ thể mới đang được ấp ủ trong bụng con dị chủng này lại nghe theo lời cậu mà không cần lợi ích.

Lê Ngạo đảo mắt nhìn họ, hỏi: “Xong chưa?”

Shelby ngồi xổm xuống, dưới cái nhìn muốn ăn thịt người của Brenna, lại một lần nữa xoa lên đầu mèo con: “Được rồi điện hạ, vài ngày nữa chúng ta lại đưa số 1 đến kiểm tra, được không?”

“Được!” Gương mặt mèo của cậu nghiêm túc hẳn.

...

Vị trưởng bộ phận giao dịch của Delphi với bộ râu xồm xòa cũng đang nổi cơn thịnh nộ, đang chất vấn Liên Bang.

“Tỷ lệ sống sót của hạt giống các người cung cấp cao nhất chỉ có 30%!”

Quan chức Liên Bang sau khi nghe xong, nở một nụ cười chuyên nghiệp, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, thái độ không kiêu căng cũng chẳng nịnh nọt. Giọng điệu mang theo sự bất lực và giải thích hợp tình hợp lý: “Thưa ngài, chúng tôi tuyệt đối không có bất kỳ ý định lừa gạt hay cố ý gây khó dễ nào.”

Hắn khẽ thở dài, ánh mắt thành khẩn, dùng giọng điệu quen thuộc của quan trường mà tiếp tục: “Ngài cũng biết, trong môi trường liên tinh tế hiện tại, tỷ lệ sống sót của cây trồng luôn là một vấn đề nan giải đối với toàn bộ Liên Bang, thậm chí toàn bộ tinh vực.” 

Hắn dừng lại một chút, nở một nụ cười bất đắc dĩ, rồi nói tiếp: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức để sàng lọc những giống cây phù hợp nhất để sinh tồn. Nhưng đến nay, tỷ lệ sống sót của loại hạt giống này thực sự chỉ đạt 30%. Đây không phải là do chúng tôi cố ý hạn chế, mà là quy luật khách quan của môi trường sinh thái liên tinh tế.”

“Cái chó má gì mà chủ quan khách quan,” Chú râu xồm đập bàn, phun thẳng, tuôn một tràng chửi rủa xối xả: “Tao *** mẹ mày, tao không quan tâm chủ quan hay khách quan. Hôm nay nếu mày không cho tao trả hàng, lão tử lập tức lái chiến hạm đến tận cửa nhà mày! Tao **** mày, cái thằng ***…”

Sắc mặt quan chức Liên Bang sa sầm, khóe mắt giật giật rõ ràng. Kể từ khi lên vị trí cao, hắn chưa bao giờ bị người ta chửi rủa thậm tệ như vậy. Hắn cố nhịn cơn muốn chửi lại, gượng gạo nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp: “Thưa ngài, xin ngài bình tĩnh. Thật sự không phải tôi không muốn cho ngài trả hàng…”

Hắn vòng vo một hồi, tóm lại là hàng không thể trả, chỉ có thể bồi thường một chút tiền.

“Vậy mày nói đi, bồi thường bao nhiêu!”

Cục diện này, Liên Bang đã sớm dự đoán được, dù sao người Delphi cũng đâu có ngốc, sao lại không kiểm tra được hoạt tính của hạt giống? Viên quan chức cười mỉm nói: “Liên Bang liên tinh cầu dành cho Delphi sự kính trọng cao nhất. Nếu tỷ lệ sống sót của hạt giống chỉ có 30%, chúng tôi sẽ tính giá 30% khi bán.”

Sắc mặt của Bộ trưởng Bộ Mua sắm Delphi khó coi, chú ta cân nhắc hồi lâu rồi gật đầu đồng ý. Khoản tiền trả lại lập tức được chuyển vào tài khoản, mọi chuyện đã được giải quyết. Sau khi cúp điện thoại, cả hai bên đều thốt ra một câu: “Đồ ngốc.”

Viên quan chức Liên Bang mừng ra mặt, đằng nào những hạt giống đó cũng sống không nổi, có thể bán giảm giá đã là trời ban rồi, thế mà tên ngốc này lại đồng ý.

Trưởng bộ phận giao dịch của Delphi chà tay vào nhau, cười không ngậm được miệng: “Cái tên ngốc đó, đâu có biết chúng ta có Miêu Miêu Thần, ha ha ha.”

Miêu Miêu Thần của Delphi được chú râu xồm dùng một đồng tiền mời vào nhà kho. Hai cái chân nhỏ đặt lên bao hạt giống, tinh thần lực trong ngày đã bị vắt kiệt. Cậu nằm ngửa ra, để cục hạt dẻ lông đen đặt trên trán rồi ngủ thiếp đi.

Đôi mắt nhỏ của chú râu xồm sáng lấp lánh. Sau khi tiễn mèo con đi, chú ta lập tức chà tay chạy về, giọng nói không kìm được sự gấp gáp: “Thế nào? Được chưa?”

Trong phòng thí nghiệm, dụng cụ kiểm tra hoạt động không ngừng nghỉ, dữ liệu từ từ cập nhật. Cả đội ngũ đều nín thở nhìn chằm chằm kết quả.

Hạt giống đã được chia ra kiểm tra xong, kết quả rõ ràng ngay lập tức.

Những hạt giống càng gần với nơi tinh thần lực của mèo con phóng ra, hoạt tính càng cao.

Những hạt giống ở xa hơn, chỉ chịu ảnh hưởng của dư chấn, hoạt tính có tăng lên nhưng vẫn dao động quanh 50%. Còn những hạt giống nằm ở trung tâm nơi tinh thần lực của mèo nhỏ phóng ra, kết quả kiểm tra hoạt tính là...

100%.

Cả phòng thí nghiệm im lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào con số “100%” màu đỏ trên màn hình, không dám thở mạnh một hơi.

Chú râu xồm trợn tròn mắt, miệng há ra rồi lại khép lại, cuối cùng đột nhiên hít một hơi, rồi đập mạnh vào đùi và gào lên: “Miêu Miêu Thần vạn tuế!!!”

Những hạt giống còn lại có hoạt tính thấp cũng không đáng ngại. Khi cần gieo trồng, chỉ cần mời Miêu Miêu Thần đến là được.

Chú râu xồm vui vẻ hớn hở đi phát hạt giống cho từng nhà. Nhưng có một vấn đề…

Những hạt giống này, vốn chỉ là rau củ quả tầm thường, nhưng sau khi được tinh thần lực của mèo con thúc đẩy, tất cả đều biến dị. Tuy không giống những loại thực vật nguy hiểm như phật thủ đằng, nhưng cũng không dễ trồng. Cảnh tượng chúng thỉnh thoảng cắn người là chuyện rất bình thường…

“Nhưng cũng có chỗ tiện…” Delphi không có dị chủng, nhưng sâu bọ thật thì vẫn có. Hiện tại thì không cần phải diệt sâu nữa, chúng sẽ tự há mồm ăn côn trùng…

Người Delphi sống đến từng này, chưa bao giờ trồng cây mà lại nhàn hạ đến thế!

“Này, chỉ cần xới đất tưới nước là được, đây đâu có gọi là trồng trọt nữa chứ.” Họ còn đang than vãn vì quá đơn giản, không có cảm giác thành tựu, còn đang chê bai nữa chứ!

Đến mùa thu hoạch thì lại khác một chút. Từng người đều toàn thân vũ trang, xoa tay hầm hè, nhất định phải đánh một trận sống còn với đám rau xà lách, dưa leo, cà tím, ớt cay biết cắn người kia. Tự mình tái hiện cảnh tượng - Thực vật đại chiến người Delphi.

Ngày Tết Nghênh Xuân trôi qua trong mùa khai hoang náo nhiệt. Hai chiếc răng nanh nhỏ của Lê Ngạo đã dài ra một chút, khi cố gắng kiểm soát, nói chuyện cũng không còn bị hụt hơi hay ngọng nữa.

“Ba ba!” Khi thấy hình chiếu sáng lên, tai của mèo con dựng thẳng lên, đột nhiên cậu nhào tới: “Ba ba!”

Isilis nhìn động tác muốn cọ người nhưng lại hụt của mèo con, không do dự, bảo Mạn Kiệt Đặc mở hình chiếu tinh thể.

Đây không phải là Tinh Võng Liên Bang, mà là internet riêng của Delphi. Hình chiếu tinh thể này có cái giá rất cao, nhưng thì sao chứ? Dù một phút có tốn đến vài triệu, cũng đáng".

Mèo con đã suốt một tháng không bò vào lòng người đàn ông. Giờ phút này, cậu nhanh như chớp trèo lên ghế, chui vào, đường hoàng đưa cái cánh nhỏ trên lưng vào lòng bàn tay của người đàn ông, giọng nói mềm mại: “Cào cào.”

Isilis rũ mắt, đầu ngón tay từ từ v**t v* phần ngứa ở gốc cánh nhỏ. Đợi đến khi mèo con đã thoải mái đến mức nheo mắt lại, y mới mở lời: “Cũng đến lúc có thể thu nó vào rồi. Hãy tưởng tượng một chút, dáng vẻ của mình khi không có cánh.”

Mèo con nghiêng đầu, tai run rẩy, cố gắng thử.

Sau đó..

Cái cánh nhỏ đột nhiên vỗ một cái, xù lông lên, thậm chí còn dang ra to hơn lúc nãy một chút.

Isilis khẽ cười một tiếng, gương mặt vàng kim đẹp đến mức làm lông mao mèo của cậu đỏ bừng. Câu cứ cọ cọ không ngừng vào cánh tay rắn chắc của người đàn ông, vừa cọ vừa không ngừng lén lút nhìn y.

“Cứ từ từ thôi.” Vị hoàng đế tóc vàng kiên nhẫn hướng dẫn: “Ta v**t v* đến đâu, con cảm nhận được sự tồn tại của nó. Ta buông tay ra, con lại cảm nhận nó biến mất.”

Lòng bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng lướt qua cái cánh trên lưng, cảm giác chênh lệch nhiệt độ truyền đến theo lực đạo vi diệu. Tai mèo nhỏ run lên, cố gắng tập trung cảm nhận sự thay đổi nhỏ nhất đó.

“Rio của ta.” Giống như gió phương nam thổi về phía bắc, lướt qua bên cạnh sông băng, giọng nói lạnh lùng của Isilis lộ ra một tia ấm áp hiếm có: “Con làm rất tốt.”

Chú mèo con ngơ ngác nghe lời cổ vũ, lúc này mới phát hiện cánh của mình đã thu lại.

“Bây giờ.” Isilis nói: “Hãy thử phóng nó ra lại.”

Thời gian trôi đi rất nhanh, vụn vặt trượt khỏi kẽ tay. Isilis nói: “Ta phải tắt rồi.”

Mèo con bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn, chỉ tủi thân hỏi: “Khi nào ba ba về thế?”

“Chờ đến khi răng nanh của Lê Ngạo mọc thêm một chút.” Isilis nói: “Đợi ta về, sẽ dạy con bay.”

“Dạ.” Mèo con mềm mại đáp lời, lưu luyến hỏi: “Có thể gọi điện thoại cho ba ba không?”

“Tất nhiên là có thể. Nếu ta không nghe máy, ta sẽ gọi lại sau.”

Cậu nhóc này dính người thật. Isilis phải mất một lúc lâu mới cúp được cuộc gọi.

“Bệ hạ.” Môi Thẩm Xác căng chặt, lập tức đến báo: “Tiền tuyến đã tìm thấy tung tích của con dị chủng cấp A và kẻ thi lệnh.”

“Đi.” Sự dịu dàng tan biến, những lọn tóc vàng kim vẽ nên một đường cong sắc nét trong không khí. Một luồng khí lạnh thấu xương lan ra từ người y. Vị hoàng đế cất bước ra ngoài, chiếc áo choàng tung bay trong gió tuyết gào thét, mang theo sát ý lạnh lùng.

...

Xoạt!

Người máy giũ chiếc khăn tắm nhỏ của mèo con, phơi lên một cái cây nhỏ trong sân.

Lê Ngạo đang đứng thẳng người trên cây mài móng vuốt, cào cào vài cái, rồi đáp xuống đất, hỏi: “Cơ hôm nay cậu làm gì?”

Ôi, nhiều lắm.

Hai cậu nhóc ở nhà, chỉ một ngày không dọn dẹp mà đã như bãi chiến trường.

Ngân Dực mỗi sáng sớm đều phải tốn rất nhiều thời gian để dọn dẹp. Dọn xong, lại phải đưa mèo con chân ngắn đến Ai Ai Ngang Ngang. Dù mèo chân ngắn có thể tự lái phi thuyền, nhưng tuyệt đối không thể rời khỏi sự giám sát. Rốt cuộc, cậu ấy chỉ là một con mèo con với chỉ số thông minh không cao.

Và đợi đến khi đưa mèo đến nơi, nó lại phải lập tức quay về Delphi để lên mạng báo cáo.

Đúng vậy, Ngân Dực có việc. Ngày này của nó rất bận rộn, nhưng chương trình của nó lại cảm thấy phong phú vì sự bận rộn này.

“Nè.” Người máy đeo chiếc ba lô nhỏ cho mèo: “Ta phải về Delphi, tối ta sẽ đến đón cậu.”

“Ồ.” Mèo con đứng thẳng lên, cánh đã thu vào, trên lưng là chiếc ba lô vàng nhạt và xanh lam. “Cái quai đeo dài quá đi thôi!”

Sao cậu không nói là do chân cậu ngắn? Trong chương trình của người máy vang lên một tiếng cười lạnh.

“Nhưng mà đẹp quá, Cơ cậu thật là giỏi! Còn biết làm thủ công nữa.” Đúng vậy, chiếc ba lô nhỏ này tất nhiên là sản phẩm từ tay của người máy bảo mẫu.

“…” Được mèo khen, người máy rụt rè nâng cánh tay máy lên, siết chặt dây đeo cho mèo: “Được rồi, đi thôi.”

Mông của mèo nhỏ bị nó đẩy một cái lảo đảo. Lê Ngạo kéo Huân, miệng lẩm bẩm: “Cơ thật lười, bây giờ ngay cả việc trồng cây cũng không chịu làm nữa.”

Vậy mà lại sắp về Delphi để lười biếng!

Người máy không nói cho mèo nhỏ biết nó đang đi làm. Nó siết chặt cánh tay máy, cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn vung tay đánh mèo, khởi động phi thuyền quay về Delphi.

Cát vàng trải dài vô tận. Ngay trong cái màu vàng kim không thấy giới hạn này, xen kẽ những mảng xanh kỳ lạ với đủ kích thước. Cách một đoạn, lại có thể thấy một thửa ruộng được cố ý xới thành hình đầu mèo, hình dạng tròn trịa, còn có cả đôi tai nhọn hoắt.

“Ấy, tiểu điện hạ hôm nay đeo cặp sách nhỏ à? Đẹp thật đấy!” Một cựu binh đang nghỉ làm cười chào Lê Ngạo.

Chú mèo vốn đã nói nhiều, được người khác khen thì hai mắt sáng lấp lánh, trò chuyện vài câu: “Đây là do Cơ làm đấy!”

“Tuyệt, thật là đẹp mắt!”

Lão già này vốn đã thích trẻ con, huống chi đứa trẻ này lại là tương lai của Đế quốc, lại còn đáng yêu và hiểu chuyện đến thế.

“Điện hạ của chúng ta biết thở đấy!”

“Đúng vậy! Thật quá giỏi!”

Lê Ngạo ban đầu thường ưỡn ngực, nhưng dưới những lời khen ngợi “nói dối” không chớp mắt như vậy, ngực cậu càng ưỡn to hơn, hai mắt long lanh xanh biếc, còn ướt át và lấp lánh hơn cả biển rộng của Delphi.

“Thằng bé này dễ dụ thật.” Lão nông lôi thôi nhận điếu thuốc từ bạn mình, không ngờ lại thốt ra một câu: “Thời buổi này, đứa trẻ đơn thuần như thế không còn nhiều nữa.”

“…” Ông già hút thuốc nhìn kỹ ông bạn, nhận ra lời này thực sự là từ tận đáy lòng, không phải nói dối. Cũng phải, nhìn khắp lịch sử Delphi, không có đứa trẻ nào giống mèo nhỏ này. Ngay cả Ryan ốm yếu cũng có tâm trí chín chắn sớm, vượt xa người thường; “Cũng tốt.” 

Ông già hút thuốc gõ tàn thuốc. “Trẻ con nên như vậy.”

Cho dù cậu cuối cùng sẽ trở thành một vị quân chủ thống trị một quốc gia, cậu cũng sẽ không đi theo con đường cũ của cha mình.

Isilis đã gánh vác trách nhiệm của một vị vua quá sớm, trưởng thành trong sự cô độc và tàn khốc. Nhưng giờ đây, y đã mở ra bầu trời thuộc về trẻ con cho con trai của mình.

Ngực mèo tròn xoe của Lê Ngạo hơi xẹp xuống khi nhìn thấy bóng người bên cạnh cánh đồng cà chua.

Ryan mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần dài kaki. Thân hình thiếu niên gầy gò thanh thoát, khi gió thổi qua, dường như có thể dễ dàng thổi bay anh ta.

Mảnh mai như vậy, nhưng lại đứng vững.

Thiếu niên khẽ ho một tiếng, lấy ra một đồng tiền từ túi quần: “Chào buổi sáng, anh đến mua cà chua.”

Lê Ngạo nhón chân, nhìn đồng tiền lấp lánh trong lòng bàn tay thiếu niên, rồi nhìn cún nhỏ mình đang dắt. Cậu mở miệng: “Một đồng một quả.”

“Được.” Như vì kích động, Ryan ho khan vài tiếng, khuôn mặt trắng bệch ửng lên vài vệt hồng. Anh ngồi xổm xuống, xòe lòng bàn tay về phía mèo nhỏ.

Lê Ngạo nhận đồng tiền từ tay anh, nhờ Huân cho vào trong ba lô của mình, sau đó trèo lên đầu Huân, hái xuống một quả cà chua to và đỏ mọng.

“Cho anh.” Giao dịch xong, mèo nhỏ vặn mông định đi.

“…” Ryan muốn nói chuyện với cậu, nhưng lại không biết nói gì, chỉ có thể nắm chặt trái cây đỏ mọng trong tay, từ xa nhìn mèo con.

“Người này...” Lê Ngạo nhanh nhẹn thu cà chua lại: “Thật là kỳ quái.”

Huân chẳng quan tâm anh ta có kỳ quái hay không, nhảy nhót hỏi: “Lê Ngạo, có thích dáng vẻ của anh ta không?”

Bị Cơ nghiêm khắc giáo dục, Huân cảm thấy việc biến thành dáng vẻ của Isilis không tốt lắm, lại nảy ra ý nghĩ biến thành một hình thái khác.

Cậu mèo không chút nghĩ ngợi: “Quá gầy!” 

Không hề khỏe mạnh chút nào; “Lại còn không đẹp bằng Ba ba!”

Quả nhiên! Vẫn phải biến thành dáng vẻ của Isilis! Còn về Cơ, nếu nó còn dám giật điện cún nhỏ, cún nhỏ sẽ nuốt chửng nó luôn!

“Nhưng mà tớ cảm thấy.” Mèo con vỗ vỗ đầu Huân: “Cậu vẫn cứ nên biến thành dáng vẻ của tớ đi. Đợi sau này cún con tìm được dáng vẻ mình thích rồi lại đổi.”

Đôi mắt đỏ tươi của Huân chớp chớp, đột nhiên có chút vui vẻ. Thực ra hắn không thích dáng vẻ của Isilis. Dù sao, trong mắt hắn, không có ai đẹp hơn Lê Ngạo.

Nhưng hắn muốn Lê Ngạo thích hắn, nên hắn biến thành dáng vẻ mà đối phương thích. Nhưng, nếu mèo con nói hắn có thể biến thành dáng vẻ của cậu, thì không có gì khiến cún con vui hơn nữa.

“Lê Ngạo!” Quả cầu hạt dẻ long đen lấy đà nhảy một cái, đè ngã mèo xuống đất, phấn khích cọ cọ thật mạnh lên người cậu để lại mùi của mình.

“Ai da!” Chú mèo nhỏ bị dán chặt, kêu oai oái, bốn cái chân nhỏ đạp loạn xạ, tai bị ép đến sắp xẹp rồi: “Đợi làm việc xong rồi chơi!”

Ở đằng xa, thiếu niên tóc trắng cắn nát một miếng cà chua, nước sốt đỏ mọng nhỏ giọt qua kẽ ngón tay, anh cứ thế ăn từng miếng, từng miếng.

Vậy thì em cũng không cần anh!

Câu nói đó vang vọng bên tai. Ryan nhìn bàn tay trắng bệch bị nhuộm đỏ của mình, từ từ nắm chặt lại.

Phải nghĩ cách thôi, tiểu sư tử trắng nghĩ thầm. 

...

“Làm sao để bé mèo thích mình bây giờ?’

Khi Bymond mở cửa, nghe thấy chính là câu này.

Hắn vừa ngủ trưa dậy, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm bằng lụa rộng thùng thình. Vải lụa lỏng lẻo trễ xuống vai, mái tóc trắng hỗn loạn rải trên xương quai xanh thanh tú, đẹp đến mức khó phân biệt giới tính. Chỉ tiếc, trong mắt tiểu sư tử điện hạ của Delphi, điều đó không có sức hấp dẫn bằng một con mèo chân ngắn.

“Thầy.” Ánh mắt vốn điềm tĩnh của Ryan lại có một tia vội vàng: “Người biết cách không?”

“Ha ha.” Bymond dựa vào khung cửa, bờ vai run lên vì cười khúc khích. Cười đủ rồi, hắn tùy tiện lau đi những giọt nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, giọng nói mang theo chút trêu chọc: “Sao, có lẽ. Sở thích của con mèo nhỏ đó cũng khá dễ đoán.”

...

“Đoán xem ở trong tay nào?” Brenna ngồi trên tấm thảm trải bữa trưa, dang hai tay ra nói với mèo nhỏ: “Đoán đúng hôm nay sẽ được ăn thêm hai viên kẹo đường.”

Đây là một trò chơi thưởng đơn giản, thắng sẽ mang lại sự tự tin và cảm giác thành tựu cho bé con.

Nhưng nếu thua thì sao?

Mèo con dũng mãnh nghiêm túc, nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, giơ một móng vuốt lên, đặt lên tay phải của cô.

“Chắc chắn chứ? Thần mở ra đây!” Brenna cười mỉm, chụm hai nắm tay ban đầu đang tách ra lại với nhau. Ngay khoảnh khắc tiếp xúc đó, cô chuyển viên kẹo từ tay trái sang tay phải. “Điện hạ giỏi quá! Đoán đúng rồi!”

Sao mà thua được, bạn nghĩ nhiều quá rồi.

Mèo con thực sự thấy mình quá giỏi, cái đuôi vểnh lên rất cao, lập tức xé kẹo ra, nhét một viên cho cún nhỏ, còn mình ăn một viên. Miệng nhỏ ngậm kẹo, vui vẻ “chách chách”: “Em phải gọi điện cho ba ba!”

Tiểu bệ hạ mà đã muốn tỏa sáng rực rỡ thì làm sao có thể ngăn cản được chứ? Brenna nhanh nhẹn lấy điện thoại ra, “bang” một tiếng gọi đi.

Tiếng chuông điện thoại "đô đô đô" vang lên rất lâu không có người nghe. Brenna cười nói: “Bệ hạ bên đó có thể đang bận, cũng có thể là đang nghỉ ngơi. Đợi một lát nữa chúng ta lại gọi nhé?”

Mèo con đang ăn kẹo nhớ đến lời ba ba nói rằng thấy điện thoại cũng sẽ gọi lại. Cậu “ò” một tiếng, xách cái thùng cà chua bên cạnh đi thăm Đường Lang Quái số 1.

Mèo nhỏ vừa cho trùng ăn, vừa nói với Huân: “Đợi về Delphi, lại gọi điện cho ba ba!”

Điện thoại ở Delphi có thể thấy hình, phải dùng cái đó gọi!

Nhưng liên tiếp hai ngày, các cuộc gọi đều không có hồi đáp.

...

Lời tác giả:

Người Delphi A: Miêu Miêu Thần của chúng ta biết thở đấy!

Người Delphi B: Trời ạ, quá đỉnh!

2 ngày nay mình nghỉ, hôm nay đăng lại nha. Nay lễ bão nha ^^

Bình Luận (0)
Comment