Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 6

“Là hạt giống đó nha! Tớ nhặt được á!”

Lê mèo con xoạch xoạch chạy tới, ôm bọc nhỏ của mình ra, hí hoáy đào bới tìm đồ như thể đào kho báu.

“Bánh quy nè!” Cậu lôi ra một thứ, nhưng không chắc chắn lắm.

“Đồ hộp? Hình như đúng là đồ hộp...” Giọng nói đầy nghi hoặc.

“Giấy dán!” Cậu phấn khích giơ lên tờ giấy đã bong màu gần hết.

Bánh quy với đồ hộp còn ăn được, nhưng nhặt giấy dán về làm gì chớ? Alpha-13 vốn định mở miệng nghiêm túc giáo huấn một trận, không ngờ thấy cậu mèo con nhanh như chớp xé xoạc miếng giấy ra làm hai.

“Lê Ngạo dán bụng bụng cho cậu nha~”

Alpha-13: ???

Mắt điện tử lập tức nhấp nháy dữ dội, chớp đỏ liên hồi.

Giọng máy móc thiếu chút nữa bị hù cho đứng tim: “Cậu đang làm cái gì?!”

Lê Ngạo dừng móng vuốt lại, nghiêng đầu nhìn Alpha đang lùi từng bước, ánh mắt vô tội: “Dán cho cậu đó, xinh xinh đẹp đẹp. Tớ nhặt riêng cho cậu mà~”

Alpha-13, vốn mắc chứng sạch sẽ, lạnh lùng từ chối. Mèo chân ngắn kia liền dẩu môi, rõ ràng không vui.

Giằng co một lúc, cuối cùng vẫn là Alpha-13 toàn thân trắng bóc, trông như một bảo mẫu nghiêm khắc mặt lạnh vác cậu vào phòng tắm, bắt đầu quá trình tẩy tẩy rửa rửa nghiêm túc.

Hong khô xong, Lê Ngạo ngoan ngoãn ngồi thành một quả cầu lông màu hạt dẻ, bất ngờ bật phịch mấy cái muốn nhảy ra.

Alpha-13 quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp cảnh tượng con mèo chân ngắn kia đang coi máy hong khí nóng như thể máy nướng thịt, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm, hai bên lặng lẽ nhìn nhau, không khí cực kỳ vi diệu.

Nó lại cúi đầu nhìn bộ lông mềm nhũn đang bám đầy người mình.

Không biết nói gì cho đỡ quạo.

Tắm rửa sạch sẽ rồi, Lê Ngạo ôm bọc hạt giống theo sau. Một quả cầu lông hạt dẻ nhẹ hều ngậm cái đuôi cậu, lạch bạch lạch bạch bước sau cái mông nhỏ.

Alpha-13 thấy cậu lấy ra chậu hoa, dùng hai móng vuốt bé xíu cố sức nắm cái xẻng xúc đất, bình tĩnh nói: “Túi hạt giống này đã mất hoạt tính. Không thể nảy mầm được.”

Nó đã quét qua từ trước, khẳng định đây là loại hạt đã chết. Dù cho không phải, thì từ thời kỳ tiền Tinh Kỷ, nhân loại cũng đã không thể canh tác loại này nữa rồi.

Đất ngoài kia bị ô nhiễm nghiêm trọng bởi Trùng tộc và chiến tranh, tuy khoa học kỹ thuật đã tiến bộ vượt bậc, đủ để trồng được rau củ mới ở vùng sạch, nhưng nơi bị vứt bỏ như chỗ này thì…

Ngải Thụy Lí Ngang hầu như toàn là đất cát hoang hóa, chút đất đen sót lại cũng đã bị nhiễm nặng. Chậu hoa nhỏ của cậu, tám phần là do nghiên cứu viên từ trăm năm trước để lại, hiện tại đã cứng như cục sắt.

“Ngươi trồng không được đâu.” 

Alpha-13 nhắc nhở, giọng máy móc bình tĩnh. Nó cảm thấy nếu gieo xuống mà không nảy mầm, chỉ mèo con này tám phần sẽ bị tổn thương đến mức muốn khóc nhè.

“Sẽ nảy!” 

Căn bản chẳng mềm yếu tẹo nào, mèo con mạnh mẽ như chiến sĩ nhỏ lắc lắc đuôi, tự tin múa cái xẻng tí hon: “Lê Ngạo rất giỏi trồng rau! Nhất định sẽ mọc ra một cây cà chua thiệt to!”

Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cậu từ sớm đã quen giúp bà nội làm việc đồng áng. Chưa đến sáu tuổi đã có hai năm kinh nghiệm, là đích thân bà nội công nhận, tay nghề trồng trọt của Lê Ngạo vô cùng lợi hại.

Nói thì mạnh miệng vậy thôi… Nhưng vấn đề là làm ơn đi, một con mèo cao chưa tới 5cm, dùng cái xẻng to gần bằng đầu để đào đất sắt ngàn năm, nghe đã thấy mệt.

Mèo nhỏ hì hục một lúc lâu, vậy mà lớp đất trong chậu vẫn cứng như thép, không hề xê dịch tí nào. Thế là cục bông chân ngắn liền nổi lên bản tính bướng bỉnh, quyết đánh tới cùng với đất.

Loảng xoảng loảng xoảng.

Cậu dùng xẻng đánh trận liên tục, trận nào thua trận đó, càng đánh càng hăng, không biết tìm người giúp, chỉ một mực cắm đầu làm. 

Quả thực là chân dù ngắn cũng ngoan cố, yếu sức cũng ngoan cố, đến khi sốt ruột quá liền nhe răng định cạp đất!

(●─●)…

Alpha-13 với bề dày kinh nghiệm lịch sử từng xử lý vô số chuyện kỳ lạ, cũng phải thừa nhận thật sự chưa từng gặp sinh vật nào như vậy.

Lê Ngạo sau khi loảng xoảng mười mấy cú, cuối cùng cũng khiến cục đất chết tiệt kia bung ra một chút. Cậu dùng móng lau mồ hôi không có thật, nghiêng mắt lén nhìn người máy cách đó không xa, rồi kiêu hãnh ưỡn ngực, lớn tiếng tuyên bố với quả cầu hạt dẻ bên cạnh.

“Huân! Lê Ngạo có lợi hại không? Có hữu dụng không hả???”

“Lê Ngạo!” 

Như thể tán đồng, cục bột đen bất ngờ phát ra hai chữ, ngữ âm tròn vành rõ chữ.

“Cậu biết nói á!!!” 

Mèo nhỏ mắt sáng rực, mặt mày hớn hở: “Lặp lại một lần nữa cho Lê Ngạo nghe nha!”

“Lê Ngạo!”

Mèo con nhảy nhót reo hò, hưng phấn cọ tới cọ lui vào quả cầu lông xù, cứ như vừa nhặt được bảo bối quý hiếm. Miệng không ngừng gọi tên mình, rồi còn lấy móng vuốt vỗ vỗ lên người nó, vẻ mặt đầy khen thưởng.

“Cún con thật thông minh!”

Alpha-13 không phải con người, cho nên cũng không thể mất lý trí nhưng đối mặt cảnh tượng này thì...

Nó chỉ cảm thấy nghe vừa ngứa tai, lại vừa dính.

Thật sự, cái sinh vật ngu ngốc kia lại còn dám đem cục Trùng cầu kia gọi là “cún con”? Nhìn thấy con mèo kia mặt đầy tự hào, Alpha-13 yên lặng chuyển hướng giám sát, trong đầu đang nghiêm túc suy nghĩ làm sao để giật điện chết nó.

Alpha-13 bắt đầu thực hiện lời hứa của mình, tuy rằng Lê Ngạo căn bản không biết nó từng hứa hẹn cái gì.

“Trùng tộc, còn gọi là dị chủng, là sinh vật đáng sợ nhất vũ trụ.” 

Người máy chỉ lên màn hình lớn, nghiêm túc giảng giải khoa học cho mèo con.

“Chúng khát máu, tàn bạo, có thể nuốt sạch mọi thứ, thậm chí là chính đồng loại của mình. Một vài chủng loại còn có chỉ số thông minh cực cao, vô cùng giảo hoạt.”

Lê Ngạo nghe mà lông toàn thân dựng ngược, nhưng ánh mắt thì ngơ ngác ngây ngốc. 

Cậu mệt rã rời sau một ngày dài, giờ đang nằm bẹp dưới đất, hai chân nhỏ ôm chặt quả cầu hạt dẻ, ngước đầu nhìn hình ảnh đám quái vật đang gầm rú trên màn hình.

“Ta nói ngươi có hiểu không đó?” Người máy hỏi, cho rằng cậu đã bị dọa đến choáng váng.

Mèo con mệt muốn díp cả mắt, cố xoa mặt cho tỉnh táo, ngồi bật dậy, nghiêm túc gật đầu: “Tớ hiểu hết rồi.”

Alpha-13 nhìn cậu một cái, sau đó tắt hình ảnh đang phát. Kết quả nhìn từ đầu tới cuối, mèo nhỏ chẳng những không sợ, mà biểu cảm còn bình tĩnh đến kỳ lạ.

Nó cảm thấy hơi nghi hoặc, liền tra lại dữ liệu cũ xem thử những ấu tể từng tiếp xúc hình ảnh dị chủng trước đây phản ứng ra sao, rồi đối chiếu với cậu. So sánh đi so sánh lại, chỉ càng thấy mèo con này tâm lý mạnh đến vô lý.

Nhưng Alpha-13 nào có biết, bà nội của Lê Ngạo là fan trung thành của một thể loại phim khoa học viễn tưởng, đặc biệt yêu thích một series tên là 《 Dị Hình 》. Từ nhỏ, Lê Ngạo đã ngồi xem cùng bà, bị "tẩy não" thành quen. 

Đối với những hình ảnh kinh dị ngoài hành tinh kiểu này, tâm lý cậu sớm đã đề kháng cao ngất ngưỡng.

Alpha-13 càng nhìn càng thấy cậu kỳ quặc. Không giống chút nào với những đứa trẻ thường thấy bên ngoài - khóc lóc, làm loạn, hoảng loạn. Đằng này thì ngồi gật gù như học sinh ngoan trong lớp giáo dục công dân.

Nhìn thấy mí mắt mèo nhỏ đánh nhau, cái đầu chốc chốc lại gật xuống, người máy dứt khoát tắt màn hình: “Đi ngủ đi.”

Lê Ngạo lập tức túm lấy quả cầu nhỏ, lắc lắc cái đuôi, vặn mông chạy về phía chiếc thùng giấy cũ kỹ của mình.

“Huân! Cậu ngủ cùng Lê Ngạo nha~”

... 

Đêm khuya yên tĩnh, người máy lặng lẽ bước tới gần bên cạnh Lê Ngạo.

Rõ ràng căn cứ có khoang ngủ dành cho trẻ con, vậy mà chỉ mèo con này lại vô cùng chung tình với một cái hộp giấy cũ dùng để đựng đồ. Cậu cuộn tròn trong đó như một cái bánh quy mèo, ngủ say đến độ phát ra cả tiếng ngáy khò khè.

Quả cầu đen bị cậu ôm trong lòng cũng nằm im re, ngoan ngoãn mặc cho cậu đè.

Alpha-13 đưa một cánh tay máy đến gần Lê Ngạo. Khi khoảng cách chỉ còn năm centimet, động tác của nó đột nhiên khựng lại. Tựa như có một lực lượng vô hình nào đó chặn ngang, nó không thể tiến tới gần thêm nữa. Dù cố gắng đến mấy, vẫn vô ích.

“Là ngươi.” Giọng máy móc vang lên, đối diện một đôi đồng tử đỏ rực lặng lẽ mở ra trong bóng tối.

Căn cứ dần dần tan biến. Trước mắt Alpha-13 hiện ra một vùng hắc ám vô biên vô tận. Không gian im lặng đến đáng sợ, sâu trong đó mơ hồ truyền đến tiếng ù ù trầm đục, tựa như đến từ vực sâu nào không thể gọi tên.

Nếu là con người, chỉ cần đứng ở đây một giây thôi đã đủ để phát điên. Nhưng nó là người máy, không có cảm xúc, cũng không có linh hồn.

Alpha-13 bình tĩnh nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ tươi giữa bóng tối, hỏi: “Ngươi là thứ gì?”

“Huân.” Đó là cái tên mà hắn được gọi.

Giọng nói đó thật khó để định nghĩa. Alpha-13 cố ghi lại, nhưng phát hiện không thể lưu lại bất kỳ dữ liệu nào.

“Ngươi đi theo con mèo chân ngắn kia để làm gì?” Nó tiếp tục hỏi.

Đối phương không trả lời.

Vạn vật đối với vực sâu chẳng khác gì con kiến. Thứ đang đối diện nó chỉ cúi nhìn một thân máy móc nhỏ bé, tựa như đang khinh thường.

Alpha-13 giơ tay, phát hiện lớp kim loại phía trước đã bắt đầu vặn vẹo, tan chảy. Không, không chỉ là tay mà cả người nó đều đang dần dần hòa tan, tan biến vào trong bóng tối vô tận này.

Nó ấn thử nút khẩn cấp trên vòng giám sát, nhưng đối phương chẳng có lấy chút phản ứng. Luồng điện mạnh đến vậy mà không gây ra chút tổn thương nào.

Có lẽ mình sắp bị xóa sổ.

Dù là người máy, không có khái niệm “chết”, nhưng lần này nó biết, chính mình thật sự sắp kết thúc.

Cũng không tệ. Nó đã lặp đi lặp lại chờ đợi suốt bao năm. Không còn ý nghĩa nữa.

Chỉ là... chỉ là không biết mèo con kia khi phát hiện ra mình không còn, có buồn chút nào không?

Alpha-13 lặng lẽ nhìn chính mình từng chút từng chút một tan biến...

...

“A a ~” — Giữa hư không đột nhiên vang lên tiếng ngáp ngái ngủ mềm nhũn.

Lê Ngạo tỉnh dậy, dụi mắt, gọi lớn: “Alpha? Huân? Các cậu ở đâu rồi đó?”

Cậu đang đi tìm bọn họ.

Ngay khi tiếng gọi vang lên, ánh đỏ trong mắt quái vật vụt sáng, ẩn chứa một loại cảm xúc Alpha-13 không thể hiểu nổi.

“Cậu ấy cần ngươi. Ta tha cho ngươi.”

Khoảnh khắc đó, toàn bộ bóng tối tan biến.

Khung cảnh quen thuộc của căn cứ hiện ra trở lại.

...

“Alpha, cậu đứng ở đây làm gì vậy?” - Mèo con hai chân đứng thẳng, trên đầu còn nâng cục bột đen, móng vuốt nhỏ sờ sờ cánh tay người máy - “Cậu có phải mơ thấy ác mộng rồi không? Không cần sợ, mơ đều là giả mà.”

Alpha-13 giơ tay lên, phát hiện mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Không có dấu hiệu nào của tan chảy. Điện tử mắt đối mắt với cặp thú đồng tròn xoe kia, nó trầm mặc một chút rồi nói: “Máy móc không biết nằm mơ.”

“Hỏ~ vậy có hơi tiếc nha. Cậu sẽ không mơ thấy ăn bánh bao.” – Mèo nhỏ ôm bụng xoay xoay, lông xù run lên - “Không được không được, Lê Ngạo nhịn không nổi rồi, tớ đi tiểu nha.”

Vừa nói, cậu vừa lạch bạch chạy tới chậu hoa: “Đồ ăn ơi~ ta đến bón phân cho ngươi nè!”

Alpha-13 lập tức bắn cảnh báo: “Dừng lại! Không được làm ở đó!”

Lê Ngạo chu môi, ngồi thừ trên bồn cầu, giọng không vui: “Bón phân đồ ăn mới mau lớn lên chứ!”

“Không thể nảy mầm đâu, đừng mơ mộng.” - Người máy mặt không cảm xúc, dứt khoát lau đít cho cậu - “Quay về ổ ngủ đi.”

“Sao lại không thể nảy mầm?” 

Móng nhỏ vỗ vỗ đất, rất không phục: “Đồ tớ trồng nhất định sẽ mọc!”

Chuyện đêm qua còn khiến người máy choáng váng. Lúc này nó thật sự không còn sức mà tranh luận với một con mèo nhãi con, bèn nhấc cậu ném lại vào hộp giấy rồi quay đi.

“Đó là giống chết rồi, mà mọc ra được mới là thấy quỷ.”

Kết quả, quả thật là thấy quỷ.

Alpha-13 nhìn chậu hoa. Một cái mầm nhỏ màu xanh non đang từ trong đất trồi lên, ngây thơ mập mạp lắc lư theo gió.

Mặt người máy bị đánh bạch bạch.

“Vì... vì sao có thể nảy mầm? Trình tự của ta có lỗi rồi sao?” Alpha-13 bắt đầu rơi vào vòng lặp tự nghi ngờ.

Trong khi nó còn đang đứng hình, Lê Ngạo chẳng để tâm gì cả. Cậu vừa ăn bữa sáng, vừa trò chuyện với mầm nhỏ, xong xuôi thì đeo cái bao bé xíu lên lưng chuẩn bị ra cửa nhặt rác.

“Alpha, tớ đi nha~” 

Mèo nhỏ quay lại vẫy tay, thấy người máy vẫn đang nhìn chằm chằm vào chậu hoa không để ý gì tới mình, cậu cũng không để bụng, ghé vào quả cầu hạt dẻ mà thì thầm.

“Hôm nay chúng ta nhặt thêm nhiều hạt giống nữa nha, để có thêm mấy món ăn mới.”

“Nhặt hạt giống.” Huân học cậu nói chuyện.

“Ừm! Lê Ngạo dẫn cậu đi nhặt!”

...

Bầu trời xanh thẳm, mây trắng như tơ lụa. Sương sớm và khí lạnh từng khiến Lê Ngạo rùng mình đã sớm tan biến.

Cậu cầm một cành cây nhỏ, cẩn thận lục lọi trong đống rác. Huân cũng nhảy nhảy theo sau, bắt chước từng động tác.

“Huân, tớ mới tìm được món đồ chơi cho cậu nè!” Lê Ngạo lôi từ trong đống rác ra một quả cầu tròn, đặt xuống đất, nhẹ nhàng đá một cái, quả cầu liền lăn lăn ra xa.

“Ai nha?” Cậu sửng sốt, rồi mắt liền sáng lên. Mèo con lắc lắc mông, chân sau đạp mạnh, nhào tới!

“Huân, lại đây chơi nè!” Cậu gọi quả cầu đen đen cùng tham gia, hai đứa mỗi đứa một bên chơi đẩy bóng. Quả cầu kim loại lăn vòng vòng, Lê Ngạo canh chuẩn thời cơ, nhảy lên chụp lấy, ai dè hụt mất.

“Ủa? Sao lại bay mất tiêu rồi?” Bốn chân cậu c*m v** cát, ngơ ngác nhìn quả cầu càng lúc càng bay cao.

Cậu không biết là quả cầu kia không phải đồ chơi gì cả.

Đó là một thiết bị giám sát trực tiếp do Thự Quang Liên Minh chế tạo.

Nó đã ngừng hoạt động nhiều năm, nhưng vào khoảnh khắc vừa rồi, nó được khởi động lại và nhầm Lê Ngạo là một tuyển thủ chính thức.

Thế là, toàn bộ quá trình bắt đầu được livestream toàn thiên hà.

Bình Luận (0)
Comment