【Tinh Kỷ Nguyên năm 101 - Khu giám sát của Liên Minh Thự Quang.】
"Giám thị giả vào vị trí."
Người phụ nữ đầu bạc nghiêm túc đứng trước màn hình giám sát khổng lồ. Mái tóc bạc được búi cao chỉnh tề, xương gò má sắc bén, khí thế không một khe hở.
"Giám thị giả 01 đã vào chỗ."
"Giám thị giả 02 đã vào chỗ."
"Giám thị giả… tất cả vào chỗ."
Hàng chục giọng nói đồng loạt vang lên từ các khu giám sát khác nhau. Tần Miện đứng lặng, hai tay chắp sau lưng. Đến khi tiếng xác nhận cuối cùng dứt hẳn, nàng gật đầu:
"Đây là lần đầu tiên sau mười năm, Thự Quang League được khởi động trở lại. Trận đấu vô cùng quan trọng, nhưng sự an toàn của học sinh còn quan trọng hơn cả. Tuyệt đối không để thảm kịch năm xưa tái diễn."
Nàng dừng một chút, ánh mắt lạnh như băng: "Khi cần thiết, giám thị giả được quyền lập tức dừng thi đấu và đưa thí sinh rời khỏi khu vực nguy hiểm."
"Tất cả rõ!"
Tần Miện xoay người đối mặt với màn hình trung tâm. Từng hình ảnh thực tế của các khu thi đấu hiện lên. Các tuyển thủ đang khởi động, tinh thần hăng hái. Nàng mỉm cười nhẹ nhưng chỉ được một giây, đồng tử bỗng co rút, ánh mắt khóa chặt vào một góc hình ảnh đang hiển thị.
"...Cái đó là gì vậy?"
【Ngải Thụy Lí Ngang - Bãi rác】
Bữa nay Lê Ngạo vẫn được ăn no, tuy nhiên vì cậu nuôi một “cục cưng” nên phần ăn đã phải chia đôi. Mỗi người một miếng nhỏ, thoáng cái là hết veo.
Thế nên buổi trưa hôm nay, cậu ra ngoài lượm được một bịch bánh quy.
Cậu ôm bát nước, ghé sát miệng con cầu lông màu hạt dẻ đen: "Uống nước nha, như vậy bụng mới thấy no hơn một chút đó."
Người máy đứng bên cạnh không chắc sinh vật ấy có thật sự cần ăn uống hay không. Nhưng khi nhìn thấy chú mèo con vui vẻ chăm sóc hắn vậy, biểu cảm chân thành đến mức gần như phát sáng, nó không đành lòng lên tiếng.
Đối với một cá thể sống sót hiếm hoi trên tinh cầu hoang bị Trùng tộc hủy diệt gần như hoàn toàn, so với đồng loại máy móc lạnh lẽo vô vị, có lẽ một cục bông lông xù xù như hạt dẻ đen lại càng thích hợp làm bạn hơn.
Lê Ngạo không biết những suy nghĩ này. Cậu cẩn thận đặt bát nước trở lại túi, nhỏ giọng nói: "Hôm nay tụi mình phải tìm được thật nhiều, thật nhiều đồ ăn nha, nếu không thì..."
Cậu dừng lại, không nói tiếp, bởi vì tuy còn nhỏ, cậu đã biết không nên để người khác gánh nặng theo mình.
Cậu vuốt đầu Huân một cái, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ kiên định: "Không sao hết, tớ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mọi người!"
Cục bột đen hai mắt đỏ rực tràn đầy sùng bái, nhảy phốc lên, nhào vào b* ng*c lông xù xù đầy đáng tin cậy ấy.
Tần Miện lập tức phóng to hình ảnh. Màn hình giờ đây chiếu rõ ràng cảnh Lê Ngạo và người máy đang tương tác. Nàng nheo mắt nhìn kỹ, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Là mèo nguyên thủy? Loại sinh vật này chẳng phải đã tuyệt chủng từ thời Tinh Kỷ Nguyên cũ rồi sao?"
Từ rất lâu, mèo nguyên thủy đã bị chôn vùi cùng lịch sử. Mèo thời nay hầu hết là giống loài biến dị hoặc cải tạo, lông thưa thớt, thân hình to bè chẳng có chút gì giống cái sinh vật lông xù chân ngắn đang ngồi trên màn hình kia.
"Đã truy được tín hiệu phát sóng từ đâu chưa? Có phải một học sinh làm rơi máy theo dõi không?"
Thuộc hạ báo lại: "Không xác định được nguồn phát. Ngoài ra, tín hiệu không khớp với bất kỳ danh sách thí sinh nào."
"Không phải thí sinh mà sao lại chèn được vào kênh phát sóng trực tiếp? Mau chắn tín hiệu đó lại!"
Tần Miện bắt đầu mất kiên nhẫn, nghĩ rằng có nhân viên kỹ thuật đã vô tình dẫn nhầm luồng phát.
"Không thể chắn được. Tín hiệu có quyền hạn cao cấp nhất từ quân bộ."
"Cái gì cơ?"
Tần Miện đã làm việc bao nhiêu năm mà chưa từng gặp chuyện kỳ lạ thế này.
Mà lúc họ còn đang tìm cách xử lý, luồng phát sóng từ Thự Quang League đã bị đồng bộ toàn hệ thống Tinh Võng. Toàn bộ người xem thi đấu đều thấy được hình ảnh mèo nhỏ ở khu bãi rác ấy.
【 Kích động quá đi a a a, cuối cùng cũng có giải đấu sau mười năm! 】
【 Trời ơi, biết trước có thi năm nay thì tui đã hoãn tốt nghiệp để dự thi rồi! 】
【 Ha ha ha, nói như là bị lưu ban thì sẽ được thi ấy. 】
Thự Quang league là cuộc thi liên minh liên kết của các trường đào tạo ưu tú trong tinh hệ, tuyển thủ đều là tinh anh vượt qua nhiều vòng loại gắt gao mới có thể tham dự.
【 Mọi người đoán xem năm nay trường nào sẽ đoạt quán quân? 】
【 Khó đoán lắm, vì năm nay có thêm phần thi văn hóa, tính điểm tổng hợp cơ mà. 】
【 Trời đất, không hay chút nào! Xưa giờ toàn là sinh tồn hoang dã với săn giết dị chủng, giờ thêm phần văn hóa vào chi nữa trời? 】
【 Người gì đâu mà cứ thích chém giết không à? Giờ là thời đại nào rồi, phải phát triển toàn diện đức - trí - thể - mỹ chứ. 】
【 Chắc là bị ám ảnh vụ chết chóc lần trước, nên năm nay toàn tổ chức ở khu an toàn. 】
【 Đúng đó, năm ngoái đấu trường đặt tại một hệ tinh hoang dã, ai ngờ chạm mặt một con dị chủng cấp A vừa mới sinh. Nếu không nhờ quân đội Delphi tuần tra gần đó thì chắc chẳng ai sống sót. 】
Đó là một trong những trận tai nạn khủng khiếp nhất hậu Tinh Kỷ Nguyên. Không chỉ liên minh thiệt hại nặng nề, đến cả Thân vương Tán Ân Leganes của quân đội Delphi cũng đã hi sinh tại đó.
【 Nói mới nhớ, năm nay có mấy bạn học sinh Delphi tham gia không nhỉ? 】
【Có có có! Tui vừa mới nhìn thấy tư liệu tuyển thủ dự thi bên Học viện Tây Ngẩng!】
【Năm nay tháp Tây Ngẩng thắng chắc nhỉ? Bên đó có Delphi, toàn thân thể siêu cấp quái vật.】
【Cũng chưa chắc đâu! Delphi ưu tú thì đúng rồi, nhưng tổng cộng hành tinh bọn họ mới có bao nhiêu người? Sao so được với Học viện Sao Mai? Chỉ tính riêng số lượng đã đủ đè chết họ rồi.】
Học viện Sao Mai của Liên Bang là trường công lập lớn nhất tinh hệ, trực thuộc chính phủ Liên Bang Tinh tế. Không như tháp Tây Ngẩng tuyển sinh dựa vào thân phận gia tộc, nơi đây chỉ cần đủ ưu tú là có thể vào học. Đây chính là cái nôi đào tạo nhân tài trọng yếu nhất của Liên bang.
【Nghe có thêm khoá văn hoá với vùng an toàn là tui xỉu rồi. Nhưng mà có Delphi thì tui lại tỉnh táo ngay!】
【Ủa, đây là gì? Là tuyển thủ thi đấu á???】
Ngay lập tức có người dán link phát sóng trực tiếp lên Tinh Võng.
【Cái gì vậy? Không phải virus gì đó chứ?】
Có người tay nhanh đã nhấn vào. Vừa xem hai giây liền hét một tiếng "đệt".
【Cái gì đây? Lông xù xù, chân sao ngắn dữ vậy?!】
【 Lầu trên làm gì mà thần thần bí bí dữ vậy? Cái gì khiến mấy người giật mình dữ vậy? Không có chút kiến thức nào… Ơ? Dễ thương quá đi! Đây là cái gì vậy trời?】
Hôm nay gió to lắm, Lê Ngạo sợ chó con nhẹ hều của mình bị thổi bay mất, vội vàng tìm sợi dây thừng để cột lại.
“Cột vô nha!” Huân học theo cách Lê Ngạo nói chuyện, cúi đầu thật sâu hít một hơi trên má mèo con. Bị hương thơm mèo con bao trùm lấy, tiểu quái vật mềm nhũn người, híp mắt nằm đó, mặc cho Lê Ngạo sờ tới sờ lui trên người mình.
Huân có năng lực học tập tăng trưởng theo cấp số nhân, mới hôm qua thôi, cùng mèo nhỏ xem phim khoa học phổ cập một đêm, hắn đã lụm được kha khá ngôn ngữ thông dụng.
“Ây da, tớ quên mất, cậu không có cổ.”
Lê Ngạo lôi dây thừng mà không biết nên cột vào đâu, cuối cùng buộc một cái nơ con bướm lên cái chùm lông hạt dẻ trên đầu: “Ha ha, nhìn cũng đẹp ghê.”
Cậu quá thông minh! Mèo tự hào ưỡn ngực, buộc sợi dây vào eo mình, đi bằng hai chân sau, đắc ý mà cong cái đuôi lên.
【A a a a a, cái gì vậy trời? Sao chân nó lại ngắn như vậy? Dễ thương quá trời quá đất!! Còn biết đi hai chân nữa chớ!】
【Máy thu âm hư rồi sao? Sao thấy hình mà không nghe tiếng?】
【Tui tra rồi, đây là mèo.】
【Không thể nào! Đừng gạt tui, nhà tui nuôi mèo rồi, không có con nào như vậy hết trơn!】
【Thật đó, đây là mèo nguyên thủy. Mà hình như… cũng không giống lắm… Dù là mèo nguyên thủy cũng không chân ngắn như vậy đâu, mà cũng không có lông bung lên như kẹo bông gòn vậy.】
【Mèo nguyên thủy không phải tuyệt chủng hết rồi sao?】
Lê Ngạo cột dây vào hông, chạy phía trước. Tiểu cầu lông hạt dẻ không kịp phản ứng, bị gió thổi bay lên không trung như quả bóng khí cầu.
【Cái cục đen đằng sau là gì vậy? Cũng là mèo à?】
【Nhìn kỳ lắm. Tra rồi không khớp với giống loài nào luôn.】
【Con mèo chân ngắn kia đang bốc phốt ai đó! (À nhầm, không phải)】
【Nó đang nhặt rác sao? Móng vuốt ngắn vậy mà linh hoạt ghê ha!】
Chẳng rõ nơi này là địa bàn của thế lực nào, nhưng có rất nhiều ba lô quân dụng chất đống ở đây.
Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm cực lớn cùng môi trường khắc nghiệt vẫn không thể khiến các bao vây này hư hỏng. Chúng vẫn hoàn hảo, khiến Lê Ngạo tha hồ lục tìm đồ dùng.
“Cái này là bánh quy?” Lê Ngạo nghi hoặc nâng một khối lên gõ vào bình thuỷ tinh, cái chai nứt ra.
Nghe tiếng là biết… cứng ghê.
Cậu lập tức xụ mặt, nghi ngờ thứ này là v·ũ kh·í chứ không phải lương thực.
Có nên mang về cho Alpha kiểm tra thử không ta? Giờ cậu không kén chọn được nữa, có thể ăn, có thể lấp bụng, có thể sống sót là được!
Cậu tiếp tục tìm kiếm, lục lọi, từng món đều nhét vào bọc nhỏ. Túi mau chóng đã đầy. Lê Ngạo dứt khoát đổi sang cái ba lô lớn, cũng nhanh chóng nhồi đầy.
Thu hoạch hôm nay quá nhiều, giờ đem về kiểu gì đây?
Cậu sức cũng không nhỏ, nhưng kéo mớ này thì hơi bất khả thi rồi.
Ngay khi Lê Ngạo đang vò đầu bứt tai, người xem livestream bên ngoài phát hoảng.
【Trời ạ! Phía sau mèo con có một con dị chủng cấp E!!】
【Tui không muốn nhìn! Tui không muốn nhìn nó chết đâu a a a a!!】
Dị chủng cấp thấp nhất, hình dạng như bọ ngựa, to bằng con kên kên, nước miếng nhỏ giọt xuống đất khiến khói trắng bốc lên, đang lừ đừ tiến lại gần Lê Ngạo.
Huân nheo mắt lại, gầm lên một tiếng kỳ lạ. Con dị chủng bị dọa tới đứng hình, không dám tiến lên nữa.
Lê Ngạo nghe tiếng Huân, quay đầu nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Nghĩ cún con thấy chán: “Đừng vội mà, Lê Ngạo đang thu dọn đồ nè, xong rồi sẽ chơi với cậu.”
【Đừng quay đầu mà a a a, mau nhìn phía trước đi a a a!!】
Lê Ngạo không nghe được lời kêu la đó, nhưng vẫn cảm thấy có gì không ổn, cúi đầu nhặt lên một khối bánh quy như thể đây là vũ khí.
Con dị chủng gào lên một tiếng chói tai, sáu cái chân sắc nhọn cào rạch mặt đất thành rãnh sâu. Tiếng động quá lớn, cậu không thể không chú ý.
Cậu ngẩng lên nhìn, liếc một cái liền sững sờ.
“Ể? Đây chẳng phải là con Đường Lang Quái mà Đông Hi Hi gặp lúc mạo hiểm sao?” Trông y như trong anime luôn.
“Nhưng mà nó hình như lớn hơn chút xíu.” - Cậu giơ một móng vuốt ra ước lượng - “Còn bự hơn bản anime nữa.”
【Nó không chạy, còn định làm gì nữa? Tuy là dị chủng cấp E nhưng giết vài người thường là chuyện dễ như ăn bánh a a a!!】
【Tui không dám nhìn… làm ơn xin đừng đặt livestream này lên League nữa.】
Đồng tử Huân đỏ rực đột ngột co rút lại, uy áp vô hình tức khắc tràn ngập. Cấp độ huyết mạch khiến con dị chủng bị áp chế, ngừng hành động lần nữa.
Lê Ngạo không sợ. Một là vì cậu vốn là một nhóc con yêu đời, hai là vì đã từng xem thứ này trong anime, ba là vì lúc mới gặp Huân, giá trị sợ hãi của cậu đã bị đẩy lên max rồi.
【Không muốn sống nữa hả trời! Sao còn chưa chạy hả a a a a a!!】
【Nó đang cầm gì vậy? Bánh nén quân dụng??? Tôi chịu hết nổi rồi!】
【Tra thử xem, mèo nguyên thủy chỉ số thông minh rất thấp, chắc nó không biết là nó sắp chết rồi, mà hình như còn vẫy đuôi...】
Lê Ngạo nhìn bánh quy trong tay, ánh sáng lóe lên trên trán. Cậu ngồi xổm xuống, giơ vuốt ngoắc ngoắc Đường Lang Quái: “Ăn ăn ăn, ngươi có đói bụng không? l**m l**m l**m~”
Dị chủng vốn kiêng kỵ áp chế nên không dám lại gần, nhưng theo động tác của cậu, uy áp kia cũng rút đi. Nó rốt cuộc không chịu được cơn đói trong lòng.
Thơm quá. Mùi vị của cậu thật sự rất thơm.
Nó chưa từng sinh ra khát vọng như vậy. Không phải với máu thịt, mà là một thứ thân cận, dịu dàng, kỳ lạ chưa từng có.
Thanh âm của cậu khiến nó thoải mái lạ kỳ, muốn lại gần... muốn tiếp xúc...
Nó không nhịn được nữa, nhào tới phía Lê Ngạo.
【Ai đó cứu với!!! Giám thị giả đâu rồi, mau cứu con mèo ngốc này đi!!】
【Tui không dám nhìn nữa…】
【Chạy mau a a a!!】
【Hả?】
Làn đạn náo loạn đột nhiên ngưng bặt.
【A?】
【Hả?】
【Cái gì vậy trời? Mèo lấy bánh quy đập con trùng nằm bẹp luôn hả??】
【Mà đúng là bánh quy quân dụng nặng thật.】
Bánh quy nặng nề đập một tiếng vào đầu dị chủng, âm thanh giòn tan, mặt đất cũng rung nhẹ.
Lê Ngạo cầm theo cái chày gỗ diệt trùng: “Phục chưa?”
Dị chủng nằm dài trên đất, sáu chân run run. Vừa muốn ngẩng đầu, lại thêm một đòn bánh quy đầy tinh thần lực đập xuống. Lập tức bất tỉnh.
Lê Ngạo lại nhét cho nó một viên táo ngọt: “Phục rồi thì ăn đi, ăn xong phải giúp mèo làm việc nha~”
Đông Hi Hi cũng làm vậy với Đường Lang Quái, cậu học theo, hoàn hảo!
【Không lẽ... đây chỉ là phim hài được phát lên thôi hả?】
【Tôi hết hồn, cứ tưởng chơi ngu rồi chớ.】
【Khoan đã! Mọi người mau nhìn! Ghi điểm! Con mèo này được tính điểm kìa!!】
Trận đấu mới bắt đầu thôi, các tuyển thủ còn đang trong khu an toàn, chưa ai tiến vào vùng hoang dã, nói gì đến gặp dị chủng.
Trong khi điểm số mọi người vẫn là 0, thì Lê Ngạo - nhờ máy theo dõi xác định - đã xử lý xong một con trùng tộc, điểm lập tức lên top bảng.
Người xem sững sờ, giám thị giả cũng ngớ người, ngay cả Tần Miện cũng hóa đá.
“Hệ thống lỗi rồi hả?” Cô mờ mịt hỏi.
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện tại đứng trước mặt ngươi, chính là tiểu miêu đến từ Trái Đất, ăn no vẫn có thể ăn thêm hai miếng bánh quy, là tuyển thủ duy nhất cuộn mình trong len bước vào trận đấu, là quán quân chung kết của những chiếc bánh nén khô, là đại sư huấn luyện côn trùng với đôi chân siêu ngắn – Lê Ngạo!
Huân: Lê Ngạo!