Mèo Zilla

Chương 42

Trong đại sảnh nghiệp đoàn người mạo hiểm, một vị ma pháp sư đeo huy chương cấp sáu bỗng nhiên nặng nề hắt hơi một cái, gã lấy khăn tay bằng tơ ra che mũi, cảnh giác nhìn xung quanh.

Đại lục Seeley có rất nhiều dược tề thần kỳ, bên cạnh đó cũng có rất nhiều phấn độc.

Thân là một ma pháp sư "Thể chất yếu ớt", Barre luôn rất cẩn thận. Gã mặc một bộ áo choàng ma pháp sư có chú văn phòng ngự, ngẩng đầu ưỡn ngực, bên khóe miệng treo nụ cười rụt rè ngạo mạn, như vậy có thể lừa gạt người khác cho rằng gã là một người trẻ tuổi có gia thế không tồi, không có kinh nghiệm lịch duyệt.

Loại ngụy trang này cực kì hữu dụng.

Nếu mọi người ý thức được người thanh niên này xuất thân tốt đẹp, cho dù không phải quý tộc thì cũng có thể là học đồ của một vị ma pháp sư cấp cao, đa số đều sẽ theo bản năng mà tránh đi. Đồng thời loại tư thái trải đời chưa sâu này có thể mê hoặc người đồng hành, khi xảy ra chuyện, mục tiêu đầu tiên bị hoài nghi trong nhóm cũng sẽ không phải là người trẻ tuổi ngây thơ kia.


Barre thường xuyên gặp phải những kẻ muốn gϊếŧ người cướp của ngoài dã ngoại.

Mục tiêu ưa thích của bọn chúng là các ma pháp sư trẻ tuổi giống Barre, trên người có thứ đáng giá, người cũng dễ lừa. Barre cũng rất hoan nghênh bọn chúng, đen ăn đen vừa thuận tiện lại thuận tay, mang đầu của đám kia đi còn có thể lãnh được một ít tiền treo giải thưởng, quả thực là mấy túi tiền di động

Đáng tiếc mấy túi tiền to đó ở trấn Maren quá ít.

Trên người Barre chỉ còn hơn mười đồng bạc, gã trả phòng ở nhà trọ, đi theo đám mạo hiểm giả thực lực yếu bạo kia đến nghiệp đoàn người mạo hiểm xem gần đây có nhiệm vụ nào để nhận không.

Giá thảo dược luôn thay đổi, thu được nhiều gốc thảo dược, giá cả tự nhiên sẽ hạ xuống. Người mạo hiểm giai đoạn đầu đều không đi nhận nhiệm vụ, nhu cầu về lượng thảo dược liên tục duy trì ở cường độ cao, tiền thưởng nhiệm vụ cũng sẽ tùy theo tăng lên.


Khác với những người mạo hiểm chen nhau coi bảng thông báo nhiệm vụ kia, thứ Barre nhìn chính là người.

Tìm tòi một vòng, không phát hiện mục tiêu thích hợp, tâm trạng gã lại âm u một phần.

Sau khi đến trấn Maren vận khí của gã trở nên cực kì tệ, cái thằng con trai công tước ngu xuẩn đó vậy mà lưu lại một bức thư rồi bỏ chạy! Tuy rằng đầu tư ba mươi đồng vàng không tính là bao, nhưng bây giờ là ném vào trong nước tới tiếng vọng cũng không nghe được!

Không được!

Người sống có giá trị của người sống, người chết cũng có tác dụng của người chết, gã phải nghĩ biện pháp tìm được vật phẩm tùy thân của Hartert! Nếu như có thể nhặt được di cốt hài cốt của thằng đó vậy thì càng tốt hơn, công tước đế quốc Kim Cận khẳng định nguyện ý vì tro cốt con trai mà trả một mớ tiền.


Vật phẩm cũng có tác dụng, đưa cho người khác có thể vu hãm người đó gϊếŧ chết con trai công tước, bất quá cái này còn phải xem thời cơ.

Nguyên nhân Barre tiến vào đoàn mạo hiểm kia là vì xác định địa điểm Hartert mất tích, sau đó gã liền bỏ lại đám mạo hiểm gia vướng bận đó một mình hành động.

"Xin lỗi!"

Một nữ nhân viên công tác không cẩn thận đụng phải Barre.

Trong lòng ma pháp sư bực bội, trên mặt lại là tươi cười nhiệt tình sáng sủa: "Không có gì, tôi cũng không nghĩ tới ở trấn Maren lại có nhiều người mạo hiểm như thế, lữ trình lần này thật sự là khiến cho người ta kinh hỉ."

Bởi vì chen qua không được, cô nàng nhân viên công tác kia duỗi đầu tìm kiếm đường đi khác, nghe Barre nói vậy, cô liền quay đầu liếc ma pháp sư một cái.

"Anh lần đầu tiên tới đây hả? Trời ạ! Diện mạo anh có chút giống..."
Cô gái lộ ra vẻ mặt giật mình chỉ vào Barre, rất nhanh đã ý thức được bản thân thất lễ, vội vàng nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, trông anh rất giống một người mới tới của nghiệp đoàn chúng tôi, hai người đều có cùng màu mắt và màu tóc, hình dáng ngũ quan cũng rất giống, nếu không nhìn kỹ thì tôi không thể phân biệt được cả hai khác nhau...Tôi cảm thấy hai người hẳn là cùng tộc."

Ma pháp sư ngây ra, ánh mắt gã bỗng nhiên trở nên đáng sợ.

Cô gái bị gã ta nhìn chăm chú theo bản năng run lên, không đợi cho cô kịp phản ứng, Barre nặn ra một nụ cười chân thành tha thiết, vội vàng hỏi: "Phải không, hắn ở đâu? Cố hương chúng tôi rất hẻo lánh, tộc nhân muốn đi ra không dễ dàng đâu."

"Không sai, Cách Lâm cũng nói y như vậy, hai người là anh em ruột à? Đúng rồi, tộc của các anh rốt cuộc là tộc gì thế?" Cô nàng tò mò hỏi, bộ tộc có tướng mạo đặc thù như thế, cô làm việc ở nghiệp đoàn một năm rồi mà chưa từng thấy bao giờ.
"Cách Lâm?" Barre lặp lại một lần, nghĩ thầm rằng quả nhiên đối phương cũng lấy một cái tên giả có phát âm càng phù hợp với ngôn ngữ thông dụng của đại lục Seeley. Tiếng Trung bên này cơ bản không ai có thể đọc lưu loát, lại quá mức đặc biệt khiến người chú ý.

Barre cũng không hy vọng trước khi gã công thành danh toại đã bị người cạnh tranh khác thăm dò thân phận.

Xem ra cái tên Cách Lâm hẳn là cũng tên có đầu óc thông minh, ít nhất hiểu được che dấu, không giống mấy thằng ngu kia...

Đầu óc Barre xoay chuyển cực nhanh, gã mỉm cười nói: "Cách Lâm cô nói tôi chưa từng thấy qua, thật ra diện mạo giữa những người trong tộc tôi khác nhau rất nhiều, chỉ là người ngoại tộc rất khó nhìn ra điểm khác biệt này, cũng giống như khi chúng tôi nhìn người ngoại tộc vậy. Một vị tiểu thư mỹ lệ đứng ở trước mặt của tôi, tôi đầu tiên là nhớ kĩ cô ấy rất xinh đẹp, sau đó là màu tóc cùng màu mắt, nhưng chỉ cần xoay người là tôi rất khó hồi tưởng lại dung mạo của cô ấy, thậm chí có khả năng nhìn nhầm cô ấy thành người khác, thật là đáng tiếc!"
Giọng gã ôn nhu, cô nàng trong nghiệp đoàn đầu tiên mặt đỏ lên, sau đó mới ý thức được mình quả thật mạo phạm người khác, vì thế lắp bắp nói: "Xin lỗi, tôi chưa từng thấy người thứ ba có diện mạo giống hai người ... Ý tôi là, tôi quả thật có chút phân không rõ, may mà anh là một ma pháp sư, Cách Lâm lại không phải nên tôi mới không nhầm lẫn nặng hơn."

Ánh mắt Barre trầm xuống.

Không phải ma pháp sư, điều này sao có thể?

Đại lục Seeley là một thế giới có nền văn minh ma pháp cực kì phát triển, ở đây không học ma pháp có thể có ngày nổi danh? Tên Cách Lâm đó rốt cuộc muốn đi con đường thành công, nổi bật hay là giấu quá sâu?

"Hắn ở trong này sao?" Barre nhìn ngó xung quanh.

Trong đại sảnh nghiệp đoàn người mạo hiểm rất nhiều người, phạm vi tầm nhìn cũng có hạn.
"Chắc là không ở đây, nghe nói Cách Lâm chuyên môn tìm giáo viên giảng dạy khóa ngôn ngữ, mới đầu cậu ấy nói chuyện chúng tôi đều nghe không hiểu." Cô gái rất có hảo cảm với Barre, còn muốn nói thêm gì nữa, bên cạnh đã có người gọi cô nàng.

Cô nàng tiếc nuối cười cười với ma pháp sư, vội vàng rời khỏi đám người.

Nhân viên nghiệp đoàn gọi cô tới nhíu mày nói: "Hình như tôi nghe được cô nói chuyện Cách Lâm với người khác? Cô biết tên ma pháp sư kia à?"

"Không phải, là vừa nãy..."

"Không biết cô nói nhiều như vậy? Làm sao cô biết người khác hỏi thăm tin tức từ cô là muốn làm cái gì?"

Cô gái lập tức tức giận, dù sao cũng là chính cô ta nhắc tới Cát Lâm, không liên quan gì đến ma pháp sư cả, cô nàng thở phì phì nói: "Chị xem diện mạo bọn họ, rõ ràng là cùng tộc, còn có thể có chuyện gì?"
"Cùng tộc thì làm sao, cô có hiểu vấn đề mấu chốt bên trong không hả? Ma pháp sư này nghe chuyện của Cách Lâm, chạy đi tìm Cách Lâm, hai người nói chuyện với nhau, chỉ biết là cô nhiều chuyện. Nếu quan hệ của bọn họ bình thường thì tốt, lỡ như bọn họ có thù oán thì sao? Hôm nay là Cách Lâm, giả như ngày mai đổi thành một vị quý tộc, bởi vì cô nói chuyện phiếm với người ta mà tiết lộ tin tức, vị quý tộc kia xảy ra chuyện, người thân của hắn tới điều tra, đến lúc đó cô làm như thế nào?"

"Mọi chuyện nào có nghiêm trọng như chị nói, đoạn thời gian trước Cách Lâm đều ở trong này, người nhìn thấy diện mạo cậu ta không chỉ mỗi chúng ta, rõ ràng còn có rất nhiều người mạo hiểm mà! Bọn họ cũng có khả năng đem chuyện này nói cho ma pháp sư đó mà!"

"Người khác nói một câu hôm sau đã đi không còn bóng dáng, phòng ở trong nghiệp đoàn của chúng ta lại không có mọc chân, cô có thể chạy trốn được à?"
Nhân viên nghiệp đoàn lớn tuổi còn đang lảm nhảm, lúc này bên ngoài đại sảnh đã truyền đến tiếng ồn ào.

Võ giả điện Chiến Thần áp giả người mạo hiểm xui xẻo "dạo phố" tới.

Chuyện mạo hiểm giả ngộ thương đến sói xám của điện Chiến Thần, tại Maren trấn nháo đến rất lớn, đại tế ti của thần điện tự mình chạy đến nghiệp đoàn người mạo hiểm đòi câu trả lời kia kìa! Mọi người khi nhàn rỗi còn thích trêu đùa coi mấy tên số nhọ đó sẽ có kết cục gì, hiện tại kết quả đến, ai cũng phải nói là kích động nha, toàn bộ đều chạy tới xem náo nhiệt, đại sảnh nghiệp đoàn đảo mắt liền không còn một ai.

Barre cũng không ngoại lệ, lần trước khi người điện Chiến Thần đến trấn Maren, gã đang theo một đoàn mạo hiểm đi hái thảo dược trong rừng rậm Mê Huyễn, lần này gã không muốn bỏ qua.
Đám võ giả của điện Chiến Thần luôn hùng hùng hổ hổ, không quản đi tới chỗ nào, mọi người đều vội vàng né tránh.

Barre làm bộ như một tân thủ cái gì cũng không hiểu, lớn mật hỏi một võ giả điện Chiến Thần đi ngang qua xem mấy mạo hiểm giả mặt xám như tro tàn đó là xảy ra chuyện gì, kết quả võ giả liếc mắt nhìn huy chương pháp sư trên người Barre một cái, ngay cả hừ cũng không thèm hừ một tiếng, trực tiếp đi luôn.

Trong lòng gã tức phát điên, một người mạo hiểm hóng hớt bên cạnh còn cười nhạo gã.

—— Ai cũng biết người điện Chiến Thần không hề nói đạo lý, hơn nữa không thích ma pháp sư, ngốc mới xáp vào.

Chờ đến lúc người của nghiệp đoàn mạo hiểm giả đi ra tuyên bố kết quả của mọi chuyện, mọi người mới rốt cục minh bạch, một đám đều cảm thấy cổ phát lạnh, loại thủ đoạn trừng phạt này còn thảm hơn cả đánh gãy cánh tay nha!
Người mạo hiểm lần nữa chen vào đại sảnh nghiệp đoàn, sôi nổi yêu cầu xem hình ảnh về sói xám của điện Chiến Thần, bảo đảm mình sẽ không nhất thời lỡ tay, sau đó tự đem mình hố* thành mảnh vụn.

Bởi vì bị chuyện này trì hoãn, đoàn mạo hiểm dự định hôm nay xuất phát cứ thế mà bị chậm lại một đoạn thời gian, thẳng đến buổi chiều mới xuất phát đi rừng rậm Mê Huyễn.

Đây cũng không phải là thời điểm tốt, chờ bọn họ tới bìa rừng thì bầu trời đã sắp tối đen, cơ bản hôm nay coi như lãng phí, nhưng đoàn mạo hiểm mà Barre gia nhập đều là người mạo hiểm cấp thấp, trong túi áo chả có mấy đồng, phòng ở nhà trọ hôm nay bọn họ đã sớm trả, liền tính bữa nay không đi, cũng tìm không thấy gian phòng nào rẻ rẻ để ở.

Barre muốn tiếp tục hỏi thăm chuyện Cách Lâm, nhưng mà "Cùng tộc" chỉ có ý nghĩa là quan hệ cạnh tranh. Gã không biết thực lực của đối phương như thế nào, không quản là kết minh hay là đoạt đồ vật của đối phương đều có chút liều lĩnh, vẫn là trước giải quyết chuyện của tên Hartert ngu ngốc kia rồi lại nói.
"Điện Chiến Thần..."

Barre lầm bầm lầu bầu, suy nghĩ sâu xa sau một lúc, gã chậm rãi lắc đầu.

Không được, thực lực của gã còn chưa đủ, hiện tại còn quá sớm để tiếp xúc với điện Chiến Thần.

***

Tới gần doanh địa của một người mạo hiểm cạnh rừng rậm Mê Huyễn, Cát Lâm đứng trên một thân cây, rậm rạp cành lá che anh đến nghiêm nghiêm thực thực, mà Eloca bên cạnh còn thoải mái hơn cả anh.

"Cậu nghĩ kỹ chưa? Cậu đề nghị tự mình đi tiếp xúc tên ma pháp sư kia là có lý do gì?"

"Đại tế ti cho rằng giam giữ Hartert là có thể giấu được tin tức, kỳ thật không có khả năng, tôi ở trong nghiệp đoàn người mạo hiểm lâu như vậy, người nhìn thấy tôi rất nhiều, chỉ mình tôi có khuôn mặt này thì không nói gì, nhưng một khi có người để so sánh..." Cát Lâm nhún vai cười khổ, dang tay nói: "Đó cũng là chuyện không còn cách nào, lúc ấy có ai nghĩ đến đâu!"
Eloca quay đầu nhìn anh: "Cậu chuẩn bị cùng tên ma pháp sư đó đến một lần đồng tộc nhận nhau?"

"Không, tôi sẽ nói cho gã biết tin tức cần biết nhất. Đúng rồi, đây chính là doanh địa lần trước chúng ta đi qua, chỗ Hartert đã từng nghỉ chân à?" Cát Lâm đánh giá chung quanh một vòng, sau đó hỏi Eloca làm xác nhận cuối cùng.

Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục chắc chắn, Cát Lâm vừa lòng móc từ trong túi áo ra công cụ đã chuẩn bị sẵn.

Bút than và thuốc màu mua từ trấn Maren, bởi vì có một vài bộ tộc có thói quen vẽ mặt, còn sẽ căn cứ vào các mùa khác nhau mà vẽ những hoa văn bất đồng lên cánh tay cùng mu bàn tay, cho nên đồ dùng có liên quan ở tiệp tạp hóa cũng có bán.

Cát Lâm không muốn vẽ mình thành một diễn viên hát hí khúc khoa trương, thích hợp tân trang thay đổi dung mạo bản thân vẫn có thể thử xem. Trước đó anh làm việc ở một đài phát thanh nhỏ, đơn vị thế mà không có một tòa cao ốc riêng biệt, còn phải cùng đài truyền hình địa phương nhét chung một chỗ làm việc, có đôi khi thiếu nhân thủ, ngay cả bọn họ cũng sẽ bị lãnh đạo gọi đến tăng ca, làm công tác hậu cần hoặc là đảm đương người xem tiết mục giải trí.
Hoá trang cái gì, tuy rằng không biết, nhưng mà anh thấy nhiều nha!

Cát Lâm nghiêm túc phối màu, sau đó cầm lấy một chiếc gương, trước tiên tô đậm lông mày hơn, dưới hốc mắt thêm một quầng mắt thật đậm.

Ặc, có chút chẳng ra làm sao.

Cát Lâm phán đoán gã ma pháp sư nọ nhất định sẽ truy tìm tung tích Hartert, nếu gia nhập đoàn mạo hiểm mà Hartert từng gia nhập, Barre nhất định sẽ đi dạo gần gần doanh địa này. Cũng không biết thời gian Barre xuất hiện là hôm nay haylà ngày mai, dù sao lúc "Gặp mặt" phải là buổi tối, trang điểm qua loa chút là có thể lừa gạt được, Cát Lâm không xác định nghĩ.

Bỗng nhiên anh cảm thấy cây cọ trong tay bị người lấy, Cát Lâm mờ mịt nhìn Eloca.

"Chỗ này nhìn hơi mất tự nhiên, phải bôi đi đổi màu nhạt hơn." Eloca từ trong thùng dụng cụ lấy ra một miếng băng gạc, lau lau hai cái lên lông mày "thô đen" của Cát Lâm.
Eloca chuyên chú nhìn khuôn mặt Cát Lâm, người sau một trận tim đập nhanh, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Tướng mạo của thợ trang điểm quá phạm quy! Đối với đối tượng phục vụ của thợ trang điểm là một loại tàn phá đó!!

"Anh...anh làm sao sẽ biết mấy thứ này?" Cát Lâm khiếp sợ hỏi.

Động tác Eloca rất thuần thục, cũng rất bài bản, hai ba lần đã phối ra màu sắc càng thích hợp, lựa chọn công cụ cũng đáng tin hơn Cát Lâm. Nếu Cát Lâm là một tân thủ chỉ biết dùng bút chì, đối phương đã là cấp bậc cao thủ rồi**.

"Khi tôi còn thiếu niên từng rời khỏi Hegel đến thế giới bên ngoài, kỳ thật là muốn làm một hoạ sĩ, sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện..." Tay Eloca thoáng dừng, sau lại bình thản đổi chủ đề: "Mỗi người đều không đoán trước được cuộc đời của chính mình."
Cát Lâm trầm mặc thật lâu.

Eloca hiển nhiên không có loại kinh nghiệm phát huy tài hoa trên vải vẽ, y lau lại vẽ, vẽ lại lau, cuối cùng rốt cục vừa lòng gật gật đầu, đưa gương cho Cát Lâm.

Sau đó Cát Lâm nhìn thấy một thằng đàn ông quắc mắt nhìn trừng trừng, trên mặt có tới mấy vết sẹo, khóe mắt che kín nếp nhăn.

"..."

Quả nhiên không phải là trang điểm, đây là vẽ tranh trên cơ thể người.

*Hố: ở đây có nghĩa là hãm hại

**Nguyên văn: lự kính đồ tầng cao thủ. Tui bó tay.

+5."

Bình Luận (0)
Comment