Mèo Zilla

Chương 41

Gió lạnh từng trận, cành lá lay động.

Chạc cây đại thụ hình thành một tòa bình đài thiên nhiên, thang dây leo treo ở bên cạnh run bần bật.

Cát Lâm hướng mắt nhìn rừng rậm phía xa xa, anh có thể nhìn thấy từng cụm từng cụm sương mù với màu sắc khác nhau bốc lên, khóe mắt anh trông thấy bên người cũng có sương mù màu trắng, nhất thời giật mình, quay đầu mới phát hiện đây là rượu Băng do tế ti thần điện bưng ra.

Rượu này vừa rót vào chén, hiệu quả tựa như băng khô.

Nâng chén rượu lên, gương mặt người ta liền ẩn hiện trong sương trắng, mơ mơ hồ hồ.

Mí mắt Cát Lâm khẽ giật, ở trong rừng rậm Mê Huyễn uống loại rượu này, rất có không khí.

"Tên Hartert • Luhmann đó có giá trị gì? Tuy rằng cha thằng nhóc đó rất có năng lực, nhưng công tước Luhmann cũng không phải gã ngu, nếu người khác muốn lợi dụng con gã làm gì đó, sẽ chỉ thành nâng đá đập chân mình mà thôi." Đại tế ti Firnando lắc lắc chén rượu trong tay nói.


"Đạo lý này chúng ta hiểu, song người khác không nhất định hiểu."

Lão Qusair uống liền ba chén rượu Băng, cứ như làm vậy là có thể đòi lại số tiền bồi thường khá lớn khi nãy ấy.

Cảm giác rượu Băng mang lại rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vị bạc hà nồng đậm không chỉ xông tới tỉnh cả não, mà ngay cả thần kinh cũng bị cưỡng ép khơi thông một lần.

Cát Lâm uống một hơi liền cảm thấy cả người đều "Rung động", căn bản không muốn thể nghiệm lần thứ hai, đang lúc cầm chén tiến thoái lưỡng nan thì nhìn thấy hành động vĩ đại của lão Qusair, ánh mắt anh lập tức tràn ngập kính nể.

Phong tộc quả nhiên là dũng sĩ thứ thiệt!

"Mấy thằng nhốt trong địa lao của chúng tôi tuổi trẻ liều lĩnh, nói chuyện đều thiếu não." Firnando nhớ tới trước đó gã chỉ dùng một câu liền thoải mái lừa Hartert thừa nhận bản thân săn sói, không khỏi lắc lắc đầu: "Tôi nghe qua lời đồn rằng con trai công tước Luhmann thiên phú bình thường, không nghĩ tới nó ngốc cỡ này, có rất nhiều tên nhóc choai choai xuất thân quý tộc tới rừng rậm Mê Huyễn thử vận may, có thằng nào mà không mang theo một đống hộ vệ đâu? Còn tên nhóc kia cái gì cũng không có, tới cả pháp trượng giày dép đều là hàng giá rẻ ở trấn Maren."


Lão Qusair đi theo lộ ra biểu tình thảm không nỡ nhìn.

"Khụ, chuyện thật ra là như thế này..."

Hartert • Luhmann nghe đồn rừng rậm Mê Huyễn khắp nơi đều có thảo dược quý hiếm, cậu ta liền nóng đầu muốn chứng minh bản thân, bèn rời nhà trốn đi, đi theo thương đội đến trấn Maren.

Trong huy chương chức nghiệp có kim tệ, cũng có thông tin thân phận. Trong kế hoạch của Hartert, cậu ta mang theo thu hoạch trong rừng rậm Mê Huyễn đến nghiệp đoàn mạo hiểm giả giao nhiệm vụ, cà huy chương một cái, "Công tích vĩ đại" của cậu ta cũng đồng thời theo tin tức bị cha mình tra được, còn có thể lan truyền tới đế đô nha!

Vì để không bị tóm trở về trước khi kế hoạch được thực thi, dọc theo đường đi Hartert chỉ dám sử dụng tiền mang theo bên người, kết quả bị người ta lừa hết lộ phí, cuối cùng khi đến trấn Maren, cậu đã trở thành nhà nghèo không có đồng xu cắc bạc nào trong người, còn thiếu một người đồng hành trong thương đội 30 kim tệ tiền cơm!


Vị đồng hành kia là một ma pháp sư cấp sáu, cũng là lần đầu tiên đi đến rừng rậm Mê Huyễn, ban đầu Hartert nhất định là muốn cùng vị ma pháp sư này đồng thời tiến vào rừng rậm, kết quả khi ở trong nghiệp đoàn người mạo hiểm nhìn bảng nhiệm vụ treo thưởng, cậu ta bị lão Qusair bắt gặp.

Dưới sự uy hiếp của Pháp Thánh hệ phong, Hartert chỉ đành thành thành thật thật khai báo mọi chuyện. Lão Qusair nhìn trên mặt mũi cha của cậu ta, cho cái thằng nhóc rời nhà trốn đi này một số tiền, để cậu ta nhanh chóng trở về. Hartert sợ lão báo cho công tước Luhmann nên vội vàng gia nhập một đoàn đội mạo hiểm, cùng ngày liền vào rừng rậm Mê Huyễn.

Firnando nghe mà cười ha ha.

Một người trẻ tuổi đơn thuần cỡ đó, đại tế ti gã chưa từng thấy bao giờ.

Rừng rậm Mê Huyễn là nơi nào? Nơi này ở gần vùng cơn lốc, người lui tới nếu không phải có thực lực cao cường thì chính là có thêm hai cái tâm nhãn, đen ăn đen* giữa mạo hiểm giả là chuyện như cơm bữa.
Firnando gọi một võ giả tới, cười phân phó: "Giữa trưa hôm nay khi tới địa lao đưa cơm cho Hartert, đưa thêm một bàn thịt chim trĩ, hai trái cây tươi, công tước Luhmann nuôi cái thằng ngốc đó tới lớn như vậy rất không dễ dàng, không thể chết ngắc ở chỗ chúng ta được."

Lão Qusair ngạc nhiên nhìn đại tế ti: "Ngài Firnando đây thế mà lại có lúc hào phóng vậy à?"

"Người của điện Chiến Thần chúng tôi rất hứng thú với lò ma pháp của đế quốc Kim Cận, Hartert lại không thương tổn bảo bối của tôi, tiền bồi thường không lấy, nhưng mà tiền cơm và phí dừng chân dù sao công tước Luhmann cũng phải đài thọ chứ nhỉ."

"..."

"Nơi này là thần điện, không quản là thứ gì bên trong cũng đều đặc biệt quý, việc này chắc các người biết, đúng không?" Đại tế ti đầu trọc cười tủm tỉm nói.
Lão Qusair theo bản năng nhìn chén rượu cạn sạch trơn của mình, tim Cát Lâm cũng nhảy dựng theo, may mà anh rất nhanh nhớ tới ngồi bên cạnh mình là Chiến Thần, Firnando muốn thu tiền cũng thu không tới đây.

Lấy cớ nghiệp đoàn người mạo hiểm còn có việc, Pháp Thánh hệ phong quyết định lập tức rời đi.

Bởi vì đám người mạo hiểm xui xẻo nọ đã đói bụng đến xanh xao vàng vọt, đi đường nghiêng ngả lảo đảo, điện Chiến Thần còn phái một nhóm người hỗ trợ "Hộ tống" bọn họ trở lại trấn Maren.

Cứ như thế chầm chậm trở lại trấn nhỏ, người qua đường hỏi thăm đây là có chuyện gì, kế hoạch "Uy hiếp cảnh cáo" của đại tế ti Firnando có thể có hiệu lực. Lão Qusair tuy rằng nhìn thấu "Dụng tâm hiểm ác" của gã, nhưng lại không ngăn cản, dọa dọa mấy người mạo hiểm trong đầu chỉ có kim tệ đối với nghiệp đoàn cũng có chỗ tốt.
Mắt thấy người đi được xa xa, Cát Lâm mới nói ma pháp sư cấp sáu mà bọn họ hoài nghi có liên quan đến Hải Tích.

Firnando có chút kinh ngạc, gã quả thật không hề để ý một ma pháp sư muốn leo lên con trai của công tước, loại chuyện này mỗi ngày đều diễn ra rất nhiều lần trên đại lục Seeley.

Mặc dù Hartert rời nhà trốn đi đã đặc biệt cố gắng che dấu thân phận, nhưng lấy chút bản lĩnh ấy của cậu ta, không cẩn thận đều có thể đem mình bán đi, tên ma pháp sư cho cậu ta vay tiền kia, sau khi Hartert mất tích lại có hành động rất quái dị, vừa lúc chứng minh thân phận của cậu ta đã bại lộ.

Người nếu như quá ngốc, ai cũng không đoán được người đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Hartert chính là một ví dụ cực tốt, công tước Luhmann không nghĩ tới thằng con sẽ rời nhà trốn đi, nửa đường gặp được ma pháp sư, không nghĩ tới "Con nợ" vậy mà bởi vì sợ hãi lão Qusair thông báo cho công tước Luhmann, căn bản không dám cùng ma pháp sư đồng hành tiếp tục ở cùng một chỗ, tùy tiện tìm một đoàn đội mạo hiểm liền vào rừng rậm Mê Huyễn.
Cát Lâm thật lòng không biết nói cái gì cho phải.

"Căn cứ tư liệu của nghiệp đoàn người mạo hiểm, ma pháp sư cấp sáu kia tên là Barre, ghi chép sớm nhất là năm năm trước xuất hiện trong thành thị ven biển ở đại lục phía nam, không một ai biết quá khứ của gã, lúc ấy gã đi xin cấp huy chương, kết quả giám định ra là ma pháp sư cấp ba. Lấy thời gian năm năm thăng thành cấp sáu, xem như có thiên phú rất tốt. Gã rất nổi danh trong số những người mạo hiểm cấp thấp và dong binh đoàn, có rất ít người nói xấu gã, đều cho rằng gã là một cái người có tính cách nhiệt tình, lại không keo kiệt tiền tài."

"Nơi gã xuất hiện ban đầu có thần điện không? Là thần điện gì?" Firnando không hề bỏ qua tin tức mấu chốt.

"Tòa thành thị kia tên là Đan Đóa, không thuộc về bất cứ quốc gia nào, cực kì phồn hoa, nơi đó có hơn mười tòa thần điện."
Firnando nghe xong, lập tức nói ra đối tượng mình hoài nghi với Chiến Thần.

"Một chi nhánh quan trọng ở phía nam của điện Hải thần ngay tại Đan Đóa! Nếu tôi nhớ không lầm, Hải Thần Paran đã từng tuyên chiến với ngài."

Một đại tế ti đủ tư cách nhất định phải nhớ kỹ hết thảy mọi chuyện có liên quan tới thần của mình, đoạn thời gian trước Firnando lại vùi đầu trong mớ điển tịch của thần điện, thật vất vả mới chải vuốt xong mối quan hệ phức tạp giữa chúng thần.

Lịch sử của đại lục Seeley đại gần như chính là lịch sử chiến tranh của chúng thần, bởi vì sinh mệnh của thần rất dài, trong cuộc đời của họ có khả năng sẽ khởi xướng hơn mười lần thần chiến, quy mô có lớn có nhỏ, rất nhiều thần chiến quy mô nhỏ chỉ có địa vị một câu trong lịch sử, muốn biết cụ thể những gì đã xảy ra chỉ đành xin mấy thần điện từ xa xưa giúp đỡ mà thôi.
Quan hệ giữa chúng thần cũng vi diệu không kém, một trăm năm trước bọn họ là minh hữu, tới lần thần chiến tiếp theo bọn họ lại đứng ở hai phe khác nhau đập túi bụi. Mấy cái đó đã cực phức tạp, nếu kết hợp với "romance" chúng thần cất giấu không nói thì...

Đọc thần sử đọc tới tối tăm mặt mày, Fernando xoa ót nói: "Đại lục Seeley xuất hiện qua ba vị Hải thần, nếu tôi nhớ không lầm, Đan Đóa là cố hương của Hải thần từng tuyên chiến với ngài 1500 năm trước."

"Phân nửa các vị thần được ghi chép trong Thần sử tôi chưa từng thấy qua, còn lại một nửa đều từng tuyên chiến với tôi." Eloca mặt không biểu tình đáp.

—— Tuyên chiến cái gì, căn bản không thể làm căn cứ.

Cát Lâm cúi đầu nín cười.

Anh chưa từng thấy người nào "thích nói thật" như Eloca.

Firnando cũng bị nghẹn, gã xấu hổ giải thích: "Bởi vì điển tịch thần điện ghi chép rằng người Hegel cừu thị tín đồ Hải thần, cho nên tôi cho rằng..."
Cho rằng giữa Chiến Thần và Hải thần có thù hận khá lớn.

Eloca thản nhiên nói: "Tôi quả thật cùng Paran có mâu thuẫn, nhưng Hải thần tôi chân chính thù hận đã bị tôi gϊếŧ, kẻ sau này tuyên chiến với tôi là vị thần mới kế thừa danh hiệu Hải thần. Anh muốn hỏi vì sao hắn lại tuyên chiến thì tôi quên rồi."

"Sao lại quên?" Cát Lâm bật thốt ra.

"Thần tuyên chiến với tôi rất nhiều, làm sao có thể nhớ hết toàn bộ được?"

Ánh mắt Eloca có một tia không được tự nhiên rất vi diệu, trực giác Cát Lâm cho rằng bên trong này có bí mật, anh rất thông minh mà đi tìm đại tế ti đầu trọc hỏi đáp án.

Nhưng mà gã Firnando này làm đại tế ti cực xứng chức, không có lộ tẩy.

—— Có một số thần căn bản không có quan hệ với Eloca, song không biết vì cớ gì, đánh đánh một hồi người ngựa hai phe liền đi tìm Chiến Thần gây sự. Hiện tượng này trong vòng 300 năm sau khi trận chiến Hy Vọng kết thúc thường xuyên phát sinh, các đời đại tế ti đều nhất trí cho rằng đây là tranh chấp tình cảm giữa chúng thần.
Vì để giúp Chiến Thần đổi đề tài, Firnando chủ động mở miệng phân tích vấn đề:

"Hiện tại manh mối thứ nhất chỉ về hướng thành thị tự do Đan Đóa, kế tiếp ngài tính toán làm như thế nào? Thả Hartert ra để thăm dò phản ứng của ma pháp sư cấp sáu kia? Tôi không đồng ý, cậu ta thấy được dáng vẻ của ngài, cũng biết điện Chiến Thần gần đây xảy ra chuyện gì đó, chẳng sợ không rõ ràng cụ thể là cái gì, nhưng tin tức cũng theo đó mà tiết lộ ra ngoài..."

"Hartert không dám trở về đế quốc Kim Cận, cũng không thể truyền bất cứ tin tức nào, người tìm được cậu ta đầu tiên tuyệt đối là ma pháp sư Barre, theo dõi bọn họ là được. Kỳ thật trấn Maren là một nơi rất tốt, kiếm đâu ra một nơi hẻo lánh, ma pháp dao động hỗn loạn, không quản mất tích bao nhiêu người mạo hiểm đều không ai quan tâm như nó?"
Cát Lâm âm thầm kinh hãi, ý của Eloca là xem ma pháp sư cấp sáu kia như người chết.

Nếu không có vấn đề thì có khả năng giống Hartert, tùy tiện giam vài ngày rồi thả, nếu có vấn đề...

Mà tên ma pháp sư dùng tên giả là Barre kia, không quản nhìn kiểu gì cũng không giống như không có vấn đề đâu!

Trên thực tế, lần đầu tiên Cát Lâm xem tư liệu về Barre liền cảm thấy cực kì không thích hợp.

Cuộc sống của gã trên đại lục Seeley không tệ, trải qua tràn ngập sắc màu. Ngoại trừ những dong binh đoàn mà gã gia nhập có vận mệnh không tốt lắm, một dong binh đoàn trong số đó tại cánh đồng hoang vu gặp phải đàn thú bạo động toàn bộ chết hết chỉ sống mỗi mình Barre, còn có một dong binh đoàn khác dính líu đến vụ việc nuốt hết vật phẩm của một vị đại quý tộc, bị Barre vạch trần ra. Còn những dong bình đoàn còn lại tuy rằng không có xảy ra việc gì, song khi Barre ở trong đoàn đội, vận khí của bọn họ tựa hồ cực kì kém cỏi, nếu không phải bị mất thảo dược thì là không có thu hoạch gì.
Nghe nói bởi vì kiếp sống dong binh không thuận lợi, Barre mới đổi sang nghề mạo hiểm tìm vàng.

Thế nhưng khi gã Barre kia làm lính đánh thuê, thật sự không thu hoạch được gì sao?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

"Thần tuyên chiến với tôi quá nhiều, làm sao có thể nhớ hết toàn bộ?"

Eloca ánh mắt có một tia không được tự nhiên vi diệu: Chân chính ngứa mắt có vài tên, có mâu thuẫn vài tên, cầu yêu không thành vài tên, đối tượng yêu đương di tình biệt luyến mười mấy tên... Đặc biệt là mấy tên sau cùng, cụ thể là như vậy ——

————————————————————————————

A di tình biệt luyến => B tức giận truy hỏi, A là thật sự thích Chiến Thần => B giận dữ tuyên chiến với Chiến Thần.

Hoặc là:

A di tình biệt luyến => B tức giận truy hỏi, A thích người khác nhưng mà không chịu nói => B cảm thấy nhất định là Chiến Thần => B giận dữ tuyên chiến với Chiến Thần.
Hay:

A di tình biệt luyến => B tức giận truy hỏi, A thích C nhưng sợ B xúc động => A nói là D, B không tin cảm thấy nhất định là Chiến Thần => B giận dữ tuyên chiến với Chiến Thần.

Hoặc như là:

A di tình biệt luyến => B tức giận truy hỏi, kỳ thật A không có di tình biệt luyến, chỉ làm mình làm mẩy với B mà thôi, B tưởng thật =>... sau đó tham khảo ở trên.

............(Thôi mệt rồi)

AB là tình lữ, A cùng B đồng thời đánh C, C kéo tới minh hữu D, nhưng CD liên minh không địch lại hai vị thần AB, D liền ra chủ ý, muốn chia rẽ đôi tình nhân này. C nói chuyện này có chút khó, D nói không khó, chúng ta nghĩ biện pháp khiến B cho rằng A di tình biệt luyến, đối tượng là Chiến Thần bạn thấy thế nào? C mừng rỡ like một phát!
——————————————————————

Đại tế ti Firnando đau khổ học thần sử: ... Mẹ nó thiểu năng trí tuệ!!!!

*Đen ăn đen: theo tui hiểu thì kiểu như cướp của thằng ăn cướp á, đại loại là dùng cách của nó cướp ngược lại nó.

---------------------

"Quà mừng năm mới ~^v^~"

Bình Luận (0)
Comment