Nhưng ta bó tay, đành phải mặc hắn tiếp tục lải nhải. Giọng hắn nghẹn ngào:
“Người tỉnh lại đi, Bánh Bao Thịt… Chúng ta còn phải đi trộm gà nhà hàng xóm, cùng tham gia đại hội thảo nguyên, để những cô nương trên thảo
nguyên say đắm không thôi, van xin mà không được…”
Ngẫm lại khi đó ta thật thất đức, thiếu niên không biết hương vị ái tình! Cho nên chuyên làm vài chuyện vô ơn bạc nghĩa.
“Người mau dậy đi, Đùi Gà Mặn... Nhớ lại năm đó chúng ta cùng tới lầu xanh... Không một xu dính túi, suýt nữa bị tú bà đuổi đi, nhưng lại lọt vào
mắt một cô hoa khôi, người ta không thèm lấy tiền mà nằng nặc đòi giữ
người lại, nói chỉ cần người mở miệng, cô ta sẽ tự chuộc thân, cam
nguyện làm thiếp... Nhưng người lại vỗ bàn, lớn tiếng nói: Đói meo
rồi, cho một cái đùi gà mặn trước đi. Ta đổ mồ hôi đầm đìa thay người,
rất sợ từ nay về sau, kinh thành sẽ xôn xao lời đồn Thiếu tướng Quân gia phá hủy lầu xanh... Nhưng con gái nhà người ta không thèm để ý, còn
nói chưa từng thấy ai ngỗ ngược bất kham như người.”
Ta cảm thấy mặt mũi mình mất sạch. Ngươi đâu cần phải moi hết mấy chuyện
xấu hổ hồi xưa ra như vậy? Không phải ta đã nói những chuyện này có chết cũng phải giấu nhẹm trong bụng sao?
Ta muốn đứng phắt dậy đánh cho Tiểu Thất một trận, tốt nhất đánh cho hắn bới đất tìm răng…
Nhưng sâu thẳm trong lòng ta nghi ngờ liệu tên tiểu nhân này có phải đang nhân cơ hội báo thù hay không?
Lời này đúng là vô cùng kích động, nhưng ta vừa cảm thấy Hạ Hầu Thương đứng bên hóng hớt, cảm giác ủ ê lại ào ạt kéo tới.
Thân thể vẫn không thể cử động.
Hắn bắt đầu nhắc đến một biệt danh khác của ta: Hoa Hoa…
“Hoa Hoa à, người mau dậy đi! Người còn nhớ ngày xuân hoa nở, để dò xét tình hình trong cuộc tụ hội của người Tây Di, người bảo Tiểu Nhị hóa trang
làm vợ người. Hai người lên xe ngựa chạy tới nơi người Tây Di tụ hội,
nhưng bị phát hiện, bởi vì dung mạo của người vượt xa Tiểu Nhị, khiến
người Tây Di nảy sinh ngờ vực, nói rằng nam tử tuấn mỹ như vậy sao có
thể cưới một nữ tử tướng mạo bình thường được? Còn ép người tham gia đại hội kén rể của công chúa bọn họ… Người đành phải kéo Tiểu Nhị chạy
biến... Người chán nản thất vọng bao ngày, chỉ bởi vì đây là lần thất
bại đầu tiên của người, tốn hai ngày nhìn gương đến mê mẩn: Chẳng lẽ ta
đẹp đến mức vậy sao? Ta liền thuận miệng nói: Đúng vậy, như một đóa
hoa. Người trầm tư hồi lâu: Ồ, một đóa hoa à, thật sự là một đóa hoa
sao? Hoa Hoa? Ta thầm giễu cợt, gọi người một tiếng Hoa Hoa. Người rất
thích biệt danh này, thậm chí còn thích hơn cả Bánh Bao Thịt và Đùi Gà
Mặn…”
Nếu thế giới này có thể sụp đổ, như vậy thì sụp luôn đi, chôn ta luôn đi, vùi sâu vạn trượng đi!
Tại sao lại để ta mất thể diện trước hắn chứ? Tại sao không thể để cho ta giữ vững hình tượng rực rỡ chói lòa trước mặt hắn chứ?
Ta rất sợ Tiểu Thất nói tiếp, nói rằng chiếc mãng tiên mà Hạ Hầu Thương
vẫn trân trọng chỉ dùng để đuổi muỗi. Như vậy khiến lòng người tổn
thương biết bao!
Cất giấu cẩn thận như vậy, cuối cùng lại cất nhầm một chiếc roi có tác dụng ngang đuôi ngựa.
Thật ra ta rất muốn giữ vững hình tượng rực rỡ chói lòa trước mặt hắn.
Đáng tiếc, lại gặp phải Lão Thất lớn lên cùng ta, chuyện gì cũng biết này.
Giọng Hạ Hầu Thương có vẻ hơi rầu rĩ, ta dám khẳng định, hắn đang cười nhạo
ta, chỉ cố nhẫn nhịn mà thôi: “Thất hiệu úy, ngươi kể thêm nhiều chuyện
ngày xưa một chút, bổn vương ra ngoài đây!”
Ta ngẩn ra, nghĩ thầm: Liệu có phải hắn ngại không dám cười trước mặt bọn
ta, một mình núp dưới chân tường nào đó cười phải không?
Cũng được, cứ cười đi, cười lần một không thể cười lần hai… Lần này, mặt mũi ta đã mất sạch sành sanh rồi.
Hạ Hầu Thương vừa đi, Tiểu Thất lại gọi bình thường: “A Ngọc, ta vạn bất
đắc dĩ, chỉ muốn người tỉnh lại mà thôi, người đừng trách ta… Nói đến
đây, Vương gia là một người rất tốt, liệu chúng ta có hiểu lầm gì
không?”
Lúc hắn nói những lời này, giọng hơi chua, rất không cam lòng nói tốt cho
Hạ Hầu Thương. Hai người này chưa bao giờ ưa nhau, nếu như bảo hắn nói
xấu Hạ Hầu Thương ta có thể hiểu, nhưng bỗng dưng mở miệng nói tốt cho
người ta, còn nói với giọng ê ẩm kiểu này, nói đến câu sau thì ngừng lại đôi chút, âm cuối lượn lờ vấn vít, làm cho ta không khỏi nghĩ tới hai
câu thơ: Tiếng cười bỗng bặt nghe không rõ, Vô tình khiến khách đa tình
khổ(*).
(*) Hai câu thơ trong bài Điệp luyến hoa – Tình xuân của Tô Thức. Bản dịch: Nguyễn Chí Viễn.
Cho nên nói, văn chương ta cũng lai láng đấy chứ, đáng tiếc dùng nhầm chỗ thôi.
Trời ạ, tục ngữ nói đúng, oan gia, oan gia, không oan không thành gia...
Chẳng lẽ lời đồn đoạn tụ trong quân doanh có liên quan tới Tiểu Thất? Ta lại nghĩ, hắn vốn có lời đồn ám muội với Tiểu Ngũ, chẳng lẽ hắn cạn
tình với Tiểu Ngũ, đâm ra mê luyến người khác?
Ta không khỏi có phần đồng tình: Bóng dáng choàng áo bào xanh ngọc thụ lâm phong, đứng trên đài cao, sau lưng là vầng trăng vằng vặc, rũ mi cười
khẽ, nhấp chén rượu nhạt… Nhưng nào ai biết ở một nơi xa xôi có một Hiệu úy mặc giáp mỏng, cầm bảo kiếm trong tay, ngẩn ngơ nhìn bóng dáng cô
độc trên đài cao ấy?
Nghĩ một lúc, ta thấy mình cũng ngẩn ngơ luôn.
Đúng là con người đáng thương!
Đều nói tương tư khiến người sầu não, một mình nghĩ vẩn nghĩ vơ càng thêm
sầu... Rượu vào khổ tâm, hóa thành nước mắt tương tư. Thảo nào có một
thời gian hắn cực thích uống rượu, có việc hay không có việc đều nói:
Đi, chúng ta đi uống hai chén.
Ài, Hạ Hầu Thương cũng như ta, sức hấp dẫn vô hạn, nam nữ đều xơi…. Quyết
định sau này phải đề phòng Tiểu Thất một chút. Nếu tỉnh, việc đầu tiên
phải làm là tìm một bà vợ cho hắn. À không, một thì ít quá, phải tìm
mười tám bà, như vậy hắn mới không tăm tia Vương gia nhà ta.
He he!
Ta hạ quyết tâm rồi không nghĩ vẩn vơ chuyện này nữa, vểnh tai cẩn thận
nghe lời hắn nói: “Chúng thuộc hạ không có tin tức của người, lòng như
lửa đốt, nghĩ hết trăm phương ngàn kế để lẻn vào cung, nhưng nào có dễ
dàng như vậy. Những người canh chừng ở đây đều được chọn lựa cẩn thận,
tất cả đều là gương mặt quen thuộc trong cung, không cách nào dịch dung
tiến vào…
A Ngọc, tại sao người lại gạt bọn ta, đổi rượu giả chết thành rượu độc?
Lúc đầu bọn ta còn chưa biết tình hình, cho đến khi nghe nói Ninh vương
tìm kiếm phương thuốc kì dị khắp nơi mới biết người gặp phải chuyện lớn
như vậy... Mấy tháng không có chút tin tức nào, viên thuốc ta cho
người uống sắp hết công dụng, ta thật sự không chờ được nữa, liền xông
vào chỗ ở Ninh vương. Ấy vậy lại phát hiện hình như hắn vẫn chờ ta, để
mặc ta kề kiếm lên cổ, chỉ nói: Nếu muốn cứu nàng thì hãy ở lại. Ta
không tin, hắn liền nói: Không phải ngươi rất giỏi y dược sao? Bổn vương nộp mạng cho ngươi. Ta thật sự cho hắn một viên thuốc độc, hắn cứ thế
uống mà không hề chớp mắt.”
Xem ra Hạ Hầu Thương chẳng những làm ta cảm động, mà còn làm Tiểu Thất cảm
động, đáy lòng ta bỗng có cảm giác nguy ngập... Thầm nghĩ: Trước kia
Hạ Hầu Thương từng có tâm tư với Quân Triển Ngọc mặc nam trang, khó bảo
toàn hắn không động lòng trước Tiểu Thất có tướng mạo không hề kém cạnh
Quân Triển Ngọc.
Xem ra chuyện tìm vợ cho Tiểu Thất tương đương với sách lược chiến thư, phải theo dõi sát sao từng ngày mới được!
Nhưng không biết tại sao lời của hắn làm ta phảng phất nhìn thấy Hạ Hầu
Thương một mình ngồi bên cạnh bàn, cho người lui hết, lơi lỏng phòng
thủ, chỉ vì chờ Tiểu Thất nhân lúc ban đêm mò tới. Ánh nến dao động,
nghiên mực như ngọc. Lúc đó, hắn đang múa bút hay đang đọc sách đêm
thâu?