Mị Tướng Quân

Chương 144

“Thật ra, chắc chắn người sẽ cười dáng vẻ lúc này của ta, nhưng ta chưa từng giả trang nữ nhân. Hồi trước có lần người muốn một trong Thất Tinh Vệ giả trang nữ nhân, kẻ chạy nhanh nhất lại là ta, chỉ có Tiểu Nhị hiền lành mới bị người bắt được... Nhưng một khi so sánh với dáng vẻ của Ninh vương điện hạ lúc này... Bảo ta giả trang nữ nhân cũng chẳng là gì cả.”

Hắn khẽ thở dài một tiếng khiến trái tim ta đột nhiên treo lên cao vút. Rốt cuộc cũng quên mất sự ám muội như có như không giữa hai người này, nghĩ thầm: Bây giờ hắn ra sao rồi?

Nhưng Tiểu Thất không nói gì thêm, lại khẽ than một tiếng: “A Ngọc, nếu người có thể tỉnh thì mau tỉnh lại đi, nếu không...”

Nếu không thì thế nào? Đúng là sốt ruột muốn chết!

Ta quýnh quá, bất giác thốt lên lời: “Hắn làm sao rồi?”

Đến lúc phát ra tiếng ta mới biết những lời này không phải là ý nghĩ của ta, mà là âm thanh thật sự.

“Tướng quân, vừa nãy là người lên tiếng sao? Thật sự là người ư?”

Hắn gọi ta Tướng quân khiến ta xúc động biết chừng nào. Nghĩ lại trước kia, ta nằng nặc không cho hắn gọi ta là Tướng quân... Có thể câu nói “Lễ không thể bỏ” này quả không ngoa, nếu bỏ đi thì thấy thật lạ.

Ta vô cùng cẩn thận, sợ lần bộc phát này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Thử ho một phát. Ồ? Có thể ho được nè, nhưng sao trước mắt vẫn đen ngòm, tay chân vẫn không động đậy được thế?

Ta thử giọng: “Là ta... Ta thật sự có thể nói chuyện rồi hả?”

“Người có thể nói, A Ngọc, người có thể nói được rồi ư?” Tiểu Thất kéo lấy tay ta, vui đến mức ứa nước mắt, “Thật sự có thể nói rồi...”

“Gọi ta ‘Tướng quân’... Ngươi nói nhảm đấy hả? Dĩ nhiên có thể nói rồi, mau nói cho ta biết, Hạ Hầu Thương làm sao thế?”

Hắn ngập ngừng: “Tướng quân, người vừa tỉnh mà đã hỏi thăm hắn rồi ư?”

Hắn đang ghen với ta đấy hả? Ngươi đừng nhầm, bây giờ ta đã là Vương phi rồi, Hạ Hầu Thương dở hơi mới cho một tên đàn ông vào cửa. Mà có vào thì ta cũng là chủ mẫu của ngươi phải không?

Haiz, lại suy nghĩ lung tung vớ vẩn rồi.

Trước mặt Tiểu Thất, ta vô cùng thoải mái, liền chửi ầm lên: “Đồ mắc dịch, không phải đã nói chuyện trước kia phải giấu nhẹm trong bụng, dù thế nào cũng không được lôi ra sao? Ngươi chuyện gì tốt không nói, moi móc mấy chuyện vớ vẩn này ra làm gì?” Lại nghĩ tới vẫn phải dựa vào hắn để nghe ngóng tình hình của Hạ Hầu Thương, đành hạ giọng: “Nói mau, hắn thế nào rồi?!”

Tiểu Thất rất ủ rũ: “Thì ra bởi vì ta nói chuyện trước kia của người, hay là bởi vì hắn... cho nên mới tỉnh dậy mắng ta?” Hắn nhéo tay ta, “Tay của người vẫn không động đậy được...”

“Đúng là không động đậy được, nếu động được thì ta đã nện cho ngươi một trận rồi! Nói mau!”

Hắn cười ha ha, nhưng giọng nói lại hơi gượng gạo: “Tướng quân, người nằm trên giường thế này, chỉ có mở miệng là vẫn dồi dào sinh khí như vậy... Bao giờ người mới có thể mở mắt ra...”

Hắn lảm nhảm một hồi nhưng không nói cho ta biết tình trạng của Hạ Hầu Thương.

Xem ra đang đề phòng ta đây!

Ta quát: “Tiểu Thất chết giẫm, ngươi vẫn không nói hả? Không nói thì sau khi ta tỉnh lại, xem ta trừng trị ngươi thế nào!”

“Triển Ngọc, nàng muốn biết bổn vương thế nào, sao không tự đứng dậy nhìn đi?”

Hắn đến từ lúc nào? Trốn dưới chân tường ngoài kia cười chán rồi hả?

Ta lại căng thẳng rồi, làm sao bây giờ? Nhớ lại vết nhơ Tiểu Thất vừa mới vạch trần, ta vừa xấu hổ muốn độn thổ vừa hoảng hốt, phải làm sao đây? Càng cuống thì cổ họng càng thít chặt, không thể nói được tiếng nào, há miệng nhưng lại mất tiếng, càng nghiêm trọng hơn nữa là một lát sau, ngay cả miệng ta cũng không mở ra được.

Bầu không khí tĩnh lặng lại, Hạ Hầu Thương đợi hồi lâu, không nghe thấy câu trả lời của ta, lẩm bẩm: “Chỉ có Thất hiệu úy ở đây, nàng mới có thể mở miệng nói chuyện? Mới có thể khỏe lên ư?”

Vẻ chán nản trong giọng hắn thậm chí còn khiến Tiểu Thất có chút đồng tình: “Vương gia, có lẽ thêm mấy lần nữa là tốt rồi.”

“Ngươi không cần an ủi ta...” Hắn hít sâu một hơi, “Đã như vậy, Thất hiệu úy... Mỗi ngày ngươi đến thăm nàng một hai canh giờ... Chỉ cần nàng có thể tỉnh dậy.”

Không biết tại sao khi nghe thấy cách hắn nói, ta như được nhìn thấy dáng vẻ tiêu điều, trong lòng tràn ngập nỗi đau xót... Ta lại càng không thể nhúc nhích.

Thả lỏng, thả lỏng, nhất định phải thả lỏng mới được.

Nhưng khi cảm thấy ánh mắt của hắn, ta lại càng không thể thả lỏng... Còn có vài ý nghĩ không được hay lắm, ví dụ như khi tay và miệng hắn động chạm lên người ta... Ví dụ như... cháo này, gậy này, vân vân mây mây...

Cho nên, dù Tiểu Thất cố gắng nói chuyện với ta, ta cũng không thể thả lỏng được nữa, cứ nghĩ mãi đến chuyện kia... Một lúc lâu sau, hai người đều hơi thất vọng, hẹn ngày mai lại tới. Tiểu Thất vẫn mặc trang phục cung nữ, ước định ám hiệu như thế nào, có phải uống thuốc độc nữa không... Hai chuyện sau là ta hoang tưởng lung tung.

Sau khi Tiểu Thất rời đi, hắn ôm ta vào lòng nhưng không làm chuyện thường ngày vẫn làm... Sao ta lại thấy thất vọng nhỉ? Không phải chứ... Hắn nói với ta: “A Ngọc, nàng nói xem, phải chăng nàng không muốn trở thành Vương phi của ta? Thật ra người ở trong lòng nàng là Tiểu Thất có phải không? Nhưng ta không biết phải làm sao...”

Có ma mới thích hắn, tên vô lại thích vạch trần vết nhơ của người khác!... Dĩ nhiên ta cũng không thích ngươi... Phải thừa nhận, có một chút, một chút mà thôi.

Giọng hắn vẫn buồn bã: “Hay là, kiếp sau, kiếp sau ta không ép nàng nữa, kiếp này... chúng ta cũng đã như vậy rồi... Có được hay không?”

Mỗi lần nghe hắn nói bằng giọng cực kỳ dịu dàng thế này, luôn có một dòng nước ấm len lỏi khắp người ta, vừa chua xót vừa nổi da gà.

Ta không kiềm lòng được muốn nói với hắn: “Kiếp sau, kiếp sau ta làm con heo, ngươi cũng biến thành heo hở? Không sợ bị người ta chế biến thành cặp heo kho tàu sao?”

Nhưng môi của ta vẫn không thể nhúc nhích, toàn thân nặng nề như sắt, im lặng không thể cất thành lời.

E rằng hắn biết cái trò kích thích chẳng có hiệu quả gì nên chỉ ôm ta một lúc. Ta cảm thấy rõ ràng sự biến hóa trên người hắn, nhưng hắn chỉ ôm ta cọ cọ mấy cái rồi cẩn thận buông ta xuống, rồi một mình ra ngoài cọ tiếp...

Cọ xong mới trở lại, giữ nguyên quần áo nằm xuống, nhưng lại giữ vững cự ly nhất định với ta... Nói thật, ta hơi khó chịu.

Tại sao một khi có hắn ở bên, ta lại trở nên căng thẳng như vậy?

Xung quanh chìm vào đen tối tĩnh lặng, đậm đặc đến mức lấp kín thân thể ta. Nghe tiếng hít thở khẽ khàng bên cạnh, ta bất chợt cảm thấy sợ hãi. Sợ một ngày kia, hơi thở của hắn không ở bên tai ta nữa, trống vắng mà lạnh lẽo như vậy. Ngay cả tấm vải Cao Xương mang theo hơi ấm tự nhiên lót dưới người cũng trở nên lạnh băng, vậy ta phải làm sao đây?

Nhiều năm qua, ta vẫn đi đi lại lại khắp chốn, phong cảnh tuyệt đẹp vô ngần làm ta hoa mắt. Lúc cô đơn liền tìm Thất Tinh uống rượu. Ngoại trừ ba năm nay, sự phồn hoa và náo nhiệt như hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ còn nằm trong hồi ức của ta mà thôi. Thứ duy nhất còn đọng lại trong ta chỉ có máu tanh, nhưng không cô độc. Một mai khi ta rửa sạch máu tanh che kín mắt mình, nhưng sự quý trọng và quan tâm mà hắn trao cho ta không còn nữa, thì ta biết sống ra sao?
Bình Luận (0)
Comment