Edit: Oreo Vị Nho
Ngọc Ngưng hoàn toàn không biết sự việc của Liễu phu nhân. Chu di nương, Hòa di nương cùng Bạch thị trở về, ba người ngồi cùng nhau, đều tò mò suy đoán Liễu phu nhân ở bên kia đến tột cùng là làm sao vậy.
Ngọc Ngưng không có nghe.
Mấy ngày nay nàng thích ngủ, lúc ngồi bên cửa sổ may vá, hai mí mắt liền không chịu được mà đánh nhau.
Chu di nương và Hòa di nương dưới gồi không có con. Lúc trước, Chu di nương đã từng hoài thai, lại bị người khác hãm hại, cái thai liền chết yểu.
Nàng nhìn Ngọc Ngưng ngồi bên cửa sổ an an tĩnh tĩnh, cười nói: "Ngọc Ngưng thật là đứa bé ngoan, năm nay cũng đến tuổi cập kê, cũng nên tìm cho nàng một mối hôn sự".
Nhắc tới chuyện này, Bạch thị lo lắng sốt ruột không thôi.
Bạch thị miễn cưỡng cười cười: "Chuyện này còn phải xem ý tứ của hầu gia và phu nhân, chứ ta cũng không làm chủ được".
Chu di nương biết Bạch thị đúng là không làm chủ được.
Ngọc Ngưng ngủ gà ngủ gật, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống, bao trùm lấy sự linh động trong hai tròng mắt. Mặt nàng vừa nộn vừa mềm, khiến cho người ta nảy sinh xúc động mà muốn hôn lên.
Chu di nương sờ trâm hoa trên đầu mình, cổ quái cười cười.
Nàng đứng lên, đi về hướng Ngọc Ngưng: "Đứa nhỏ này ngủ rồi".
Ngọc Ngưng nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên mở to đôi mắt. Nàng có một đôi ngươi trong suốt xinh đẹp, khiến cho người ta nhìn mà liên tưởng đến hồ nước xuân.
Chu di nương nhẹ nhàng mà ngửi một chút, trên người Ngọc Ngưng tỏa ra từng đợt hương thơm ngọt ngào, làm lòng người nhộn nhạo.
Ý cười của nàng càng sâu: "Hài tử ngoan, đang thêu thứ gì vậy?"
Ngọc Ngưng lui về phía bên cạnh: "Thời tiết ấm, ta đang làm hạ sam"
Nàng có một đôi tay khéo léo, những bà tử hầu hạ trong phòng đều đã lớn tuổi, việc may vá cơ hồ đều là do Ngọc Ngưng làm.
Chu di nương nhìn xuống, trên tơ lụa xanh có thêu hoa sen hồng nhạt, từng đường kim mũi chỉ đều rất tinh tế.
Ánh mắt nàng dừng ở nơi đầu ngón tay trắng nõn của Ngọc Ngưng, khẽ liếm khóe môi, nói: " Thoạt nhìn rất xinh đẹp".
Ngọc Ngưng nhẹ nhàng cười: "Chu di nương quá khen".
Ngọc Ngưng cười lên thật xinh đẹp, ôn ôn nhu nhu, tuy rằng ăn mặc đơn bạc, nhưng trời sinh đã mạng bộ dáng hồ ly tinh, lại bởi vì ánh mắt, cử chỉ đơn thuần ưu nhã, vẻ hồ ly tinh bị hòa tan đi nhiều, mị thái cùng thanh thuần giao hòa, tạo ra một lại khí khái không thể nói rõ ràng.
Toàn bộ kinh thành này sợ là chẳng có ai xinh đẹp được như Ngọc Ngưng.
Trong mắt Chu di nương hiện lên một tia huyết sắc: "Bé ngoan".
Ngọc Ngưng theo bản năng không thích ánh mắt của Chu di nương, ánh mắt đó, vô cớ làm nàng nhớ tới thế tử Trần Vương.
Năm trước thế tử Trần Vương tới Nam Dương hầu phủ cũng nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy.
Nhớ tới thế tử Trần Vương đáy lòng Ngọc Ngưng có chút không vui, nàng đứng lên: "Ta mang trà lại đây cho di nương".
Ngọc Ngưng đứng dậy rời đi, thân hình thiếu nữ tinh tế, vòng eo doanh doanh không đủ nắm chặt, thoạt nhìn rất mềm mại.
Thân hình mềm mại như vậy, sinh ra cơ thể đã có sẵn mùi thơm, thật khiến cho người ta ganh tỵ.
Chu di nương cũng trở về ngồi.
Ngọc Ngưng rót trà cho ba vị di nương, ba người họ cùng uống trà nói chuyện, gần đến giữa trưa mời trở về phòng.
...
Buổi tối, Ngọc Ngưng ở trên giường đã ngủ rồi, nàng vốn dĩ ngủ rất sâu, nửa đêm, phảng phất như bị thứ gì lôi kéo, Ngọc Ngưng mở mắt.
Nàng cảm thấy một trận quặn đau trước ngực, miệng lưỡi khô khan, thật muốn uống nước để áp đi cảm giác khô nóng ở cổ.
Ngọc Ngưng ngồi dậy, tóc dài tán loạn nơi đầu vai, nàng xuống giường để đi rót trà.
Ngoài phòng đột nhiên truyền đến những tiếng nỉ non nhỏ nhẹ, thần bí cùng với mùi tanh dày đặc. Ngọc Ngưng mềm nhũn mà ngã xuống.
Một thân ảnh lần theo sát tường mà đến, nàng ngồi ở mép giường của Ngọc Ngưng.
Chu di nương mặc áσ ɭóŧ màu trắng, tóc dài đến eo, trên gương mặt hiện lên một nụ cười quỷ dị: "Ngọc Ngưng".
Tuy rằng là thân thể của Chu di nương, nhưng giọng nói này lại không phải của Chu di nương.
Tiếng nói trầm thấp mà nghẹn ngào, đây rõ ràng chính là tiếng của nam nhân.
Chu di nương say mê ngửi hương khí trên người Ngọc Ngưng, đôi mắt đỏ bừng có vài phần điên cuồng: "Thơm quá, nữ nhân mà Quân Dạ nhìn trúng, quả nhiên là cực phẩm".
Ngọc Ngưng bị đẩy vào bên trong, mắt nhẹ nhàng nhắm lại, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.
"Ta hưởng dụng ngươi, có phải sẽ chặt đứt đường sống của Quân Dạ?"
"Ha hả ha hả...." Chu di ương nhìn chằm chằm khuân mặt nhỏ kiều nộn của Ngọc Ngưng, phát ra tiếng cười dâm tà, "Ta sẽ trở thành Minh Vương, sẽ nếm hết mùi vị nữ nhân xinh đẹp của Minh giới và nhân gian".
Hắn giơ tay xé rách quần áo trên người Ngọc Ngưng, lúc này, một ánh đao bạc hiện lên, Chu di nương không kịp phòng ngừa, căn bản là không nghĩ tới có kẻ bất động thanh sắc xâm nhập vào trong kết giới của mình, khi bị đao đánh trúng, thân thể mềm như bông ngã xuống mặt đất.
Lệ quỷ có gương mặt hung tợn bị buộc chui ra khỏi cơ thể của Chu di nương.
Lệ quỷ không nghĩ được rằng, Quân Dạ nhanh như vậy đã đuổi tới.
Tuy rằng Quân Dạ đang mang trọng thương trên mình, nhưng lệ quỷ cũng khó có thể đối đầu. Hắn thấy tình thế không ổn, liền bỏ chạy.
Thân hình Quân Dạ phiêu dật, như nước chảy mây trôi. Không đợi cho lệ quỷ kịp đào tẩu, lưỡi đao sắc đã đặt trên cổ hắn.
Cây đao này tên "Trảm tà", kẻ mang tà ám đều sẽ bị Quân Dạ dùng đao khắc chế.
Trảm tà thâm nhập vào một tấc, lệ quỷ bị khí nóng trên đao làm phỏng đến bốc khói, nhịn không được xin tha: "Vương...vương...ta sai rồi...ngài tha...tha ta...ta sẽ...hiếu kính ngài cùng vị nãi nãi này...."
Cốt khí trên người lệ quỷ bị trảm tà đánh lại, cả người tựa như bị đặt trên giá nướng, lại như bị ngàn vạn ngân châm đâm chủng, thâm nhập cốt tủy đau đơn không ai chịu được.
Trong mắt Quân Dạ hiện lên một mảnh huyết sắc quỷ dị: "Là ngươi muốn bổn vương chết?"
"Không...không phải..."
Quân Dạ biết, những lệ quỷ có tu vi cao ở Minh giới đã ngo ngoe rục rịch.
Con quỷ bị hắn trảm, tu vi cũng nhiều hơn 3000 năm, bốn con tiểu quỷ xanh trắng lam đen còn chưa đạt tới mức đó.
"Nữ nhân của Minh Vương, ngươi cũng xứng nhúng chàm?"
Thanh âm hắn bỗng nhiên lãnh lẽo thêm ba phần, toàn bộ căn phòng bị quỷ khí cảu hắn tràn ngập, lệ quỷ bị quỷ khí này bức bách, thiếu chút nữa muốn điên mất.
--- Ai nói Minh Vương hiện giờ hơi thở thom thóp, mệnh huyền một đường?
--- Ai nói tu vi Minh Vương chỉ còn lại 1%?
--- Giả! Tất cả đều là giả!
Tiếng quỷ kêu thê lương, quỷ trong phạm vi trăm dặm đều có thể nghe thấy được.
Lệ quỷ tu vi 3000 năm thập phần hiếm thấy, ở Minh giới, lệ quỷ tu vi ba ngàn năm cơ hồ có thể ngang, tới chỗ nào cũng không sợ.
Một lệ quỷ như vậy bị gϊếŧ đi, quỷ trong phạm vi trăm dặm đều có thể nhận thấy.
Nơi này lại là kinh thành, dưới chân thiên tử, địa linh nhân kiệt, lệ quỷ có tu vi cao thâm nhiều đếm không xuể. Không đến nửa ngày chuyện này khẳng định sẽ được truyền đi khắp nơi.
Quân Dạ phất tay đưa thi thể Chu di nương về phòng nàng. Quỷ khí trong khuê phòng Ngọc Ngưng dần dần tiêu tán. Nàng an an tĩnh tĩnh ngủ ở trên giường, ngủ thực sự ngoan, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa mới xảy ra.
Nữ nhân này quá mức nhu nhược.
Quân Dạ vốn sinh ra từ trong biển máu, vì vương vị mà huyết tinh tàn nhẫn Minh giới. Hắn đã từng gặp qua đủ loại nữ quỷ, diễm lệ, ác độc, thanh thuần. Những nữ quỷ đó đều có dung mạo tuyệt hảo. Nhưng vì sinh tồn ở Minh giới, các nàng còn có đủ loại thủ đoạn âm độc.
Vừa xinh đẹp lại vừa nhu nhược giống như Ngọc Ngưng, trước nay hắn chưa từng gặp.
Không ai lại thích một tiểu phế vật.
Quân Dạ cũng không thích.
Ngọc Ngưng mang một gương mặt hồ ly tinh họa thủy, lại cố tình tỏ ra vô tội, cũng không biết nàng mơ thấy cái gì, cư nhiên bĩu môi, cánh môi hồng phấn no đủ mê người, khuân mặt trắng nõn, làm cho người ta thương tiếc.
Lệ quỷ đã chết, cảm giác khô nóng khó chịu vừa rồi cũng biến mất, nàng ngủ ngon lành. Quân Dạ không biết nàng có bị lệ quỷ vừa rồi làm cho bị thương không, đem nàng sờ soạng trên dưới một lần.
Ngọc Ngưng tuy rằng mệnh cách thuần âm, nhưng dù sao cũng chỉ là người thường. Người thường động đến âm tà ủy mị, thân thể ít nhiều đều chịu ảnh hưởng, sát khí lệ quỷ kia nặng, Quân Dạ cũng không biết được nàng đã bị động chạm vào chỗ nào chưa.
Vừa chạm vào bụng của Ngọc Ngưng, ánh mắt Quân Dạ liền trầm xuống. Bụng nàng không hề có thịt thừa, sờ lên lại mềm mại như bông, so với bụng của mèo con còn mềm mại ấm áp hơn.
Đôi tay của Quân Dạ lạnh băng, quỷ ở Minh giới cũng đều lạnh như thế.
Đôi tay hắn vuốt ve qua lại trên eo nàng.
Nàng tuy rằng vô dụng, nhưng về sau sẽ là mẫu thân hài tử của hắn, sau một năm, hài tử của nàng và hắn sẽ sinh ra ở đây.
Đứa nhỏ này chú định sẽ là Minh Vương đời sau.
Ngọc Ngưng trong lúc ngủ mơ cảm thấy trên bụng nàng có một khối băng, nàng không thoải mái, vặn vẹo thân mình, quay người đi.
Quá lạnh, nàng giơ tay, túm lấy cái chăn.
Chăn chưa sờ đến, Ngọc Ngưng mơ màng mở mắt. Nàng không thể nhìn thấy Quân Dạ, nhưng hắn lại có thể thấy nàng rõ ràng.
Ngọc Ngưng nhỏ giọng nói thầm: "Thật lạnh nha".
Rõ ràng đang là mùa xuân, lại lạnh giống hệt mùa đông.
Ngọc Ngưng thấy chỗ bụng lạnh hơn, một mảnh âm hàn, nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là sắp tới nguyệt sự? Nàng đem chăn đắp lên, lại nhắm mắt ngủ.
Bụng nhỏ quay đi, Quân Dạ liền không sờ nữa. Hắn đối với tiểu bạch thỏ là Ngọc Ngưng không có hứng thú.
Ngọc Ngưng thoạt nhìn gầy, eo, chân, cánh tay cùng mặt đều gầy. Thế nhưng mông tròn mềm mại, một đôi tiểu bạch thỏ cũng thực no đủ. Nàng biết mình lớn lên dễ gây chú ý, ngày thường mặc quần áo hay trang điểm đều cố gắng che giấu đi.
Hương khí trên cơ thể Ngọc Ngưng lúc nào cũng chọc cho quỷ thèm nhỏ dãi, hương khí của nàng không thể phong ấn. Tu vi Quân Dạ cao thâm như vậy cũng chỉ phong bế được một nửa, ít nhất cũng giúp nàng không bị tiểu quỷ nhớ thương
Ngọc Ngưng ngủ một giấc tời tờ mờ sáng.
Ngày hôm sau, nàng rửa mặt, chải đầu, tóc vẫn chưa búi xong, đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai truyền đến từ phòng của Chu di nương.
Ngọc Ngưng búi tóc xong, vừa ra khỏi cửa liền va phải một nha hoàn đang bưng chậu nước.
Nàng cũng không cùng tiểu nha đầu so đo, chỉ nói: “Trong phòng Chu di nương có chuyện gì vậy?”.
Tiểu nha đầu vốn phải mang nước tới cho Hòa di nương, nàng lắc lắc đầu: “Nô tỳ cũng không biết”.
Lý ma ma hầu hạ trong phòng Chu di nương chạy ra: “Không xong rồi! Chu di nương đã chết!”.
Chu di nương bị lệ quỷ ngàn năm bám lấy trong thời gian dài như vậy, làm sao còn khả năng sống sót.
Bốn con tiểu quỷ ngày hôm qua nghe được tiếng tru lên trước khi chết của lệ quỷ, bạch quỷ nói:"Cái thứ khô biết trời cao đất rộng như vậy mà cũng dám đến trộm hương Vương phi chúng ta”.
“Cái thứ dơ bẩn đó sao xứng chạm vào Vương phi?” Hắc quỷ nhìn xác chết cứng đờ lạnh băng của Chu di nương, trên thi thể vẫn còn mang theo quỷ khí nồng đậm, “Thật thảm quá đi, hồn phi phách tán”.
Chu di nương đã chết, việc này nói lớn không lớn, nói nhở lại không nhỏ. Vết bớt trên mặt Liễu phu nhân càng thêm sưng to, hơn nữa vừa ngứa vừa đau. Chu di nương bị chết kỳ quặc, hơn nữa trạng thái rất là thêm thảm, lại không giống như là bị hạ độc. Ma ma bên người Liễu phu nhân mới nhắc nhở nàng, nên thỉnh đại sư đến xem, trong nhà có phải chứa thứ đồ dơ bẩn gì không.
Oreo: Ngọc Ngưng chính là hình mẫu lý tưởng của tôi, an tĩnh mà mềm mại. Nhưng mà thay vì những thứ đó, ông trời lại ban cho tôi ba phần dũng mãnh, bảy phần ngớ ngẩn. Thành thử tôi lại là một đứa ăn tàn phá hại (˘・_・˘)