Edit: Oreo chăm chỉ
Nam Dương hầu phủ loạn thành một đoàn, cư nhiên Hoa Mai uyển của Bạch thị, Chu di nương, Hòa di nương trở thành tiêu điểm.
Bạch thị nhát gan, vốn dĩ thân thể đã không tốt, nghe tin Chu di nương chết, nàng sợ với mức cả ngày ăn cơm không vô.
Ngọc Ngưng không dám qua xem Chu di nương, bất quá, nhớ lại ánh mắt trưa hôm qua của Chu di nương, cả người nàng đều không thỏa mái.
Liễu phu nhân thỉnh một đạo sĩ tới làm lễ, quỷ khí trong cơ thể Chu di nương nồng đậm như vậy, phàm là đạo sĩ tu hành cao thâm một chút đều có thể nhìn ra.
Đạo sĩ Liễu phu nhân thỉnh tới họ Ngô. Ngô đạo trưởng thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, chòm râu phiêu phiêu, thân hình gầy ốm. Hắn chỉ liếc mắt nhìn Liễu phu nhân một cái đã nhận ra vết thương trên mặt Liễu phu nhân là do quỷ làm.
Khối bớt kia càng lúc càng lớn, lại ngứa lại đau, khiến Liễu phu nhân mỗi ngày đều thấy bất an. Ngô đạo trưởng vuốt ve chòm râu: "Qúy phủ có tiểu quỷ, phu nhân bị quỷ nhéo một chút, nếu không kịp thời xử lý, trên mặt sẽ sưng mủ hư thối. Bần đạo có vài lá bùa, phu nhân đốt thành tro rồi ăn, không tới ba ngày liền có thể khôi phục như lúc ban đầu".
Trên phương diện trảm yêu diệt quỷ, Ngô đạo trưởng xác thực rất nổi danh, đương nhiên hắn chào giá cũng không thấp. Liễu phu nhau đau từng khúc ruột mà móc ra ngân phiếu hai trăm lượng.
Nàng lại nói: "Trong nội trạch có vị di nương chết bất đắc kỳ tử, ta hoài nghi cũng là do đồ vật dơ bẩn chạm vào, đạo trưởng có thể đến nhìn một cái?".
Ngô đạo trưởng tới Nam Dương hầu phủ liền cảm nhận được quỷ khí ở đây không hề tầm thường, hắn có thể đuổi đi vào tên tiểu quỷ nhỏ, lại không dám trêu chọc tới ác quỷ, lệ quỷ.
Lần thứ hai sờ sờ chòm râu: "Bần đạo có thể đi qua kiểm tra thi thể di nương đó không?".
Về chuyện này, Liễu di nương cũng không kiêng kỵ quá nhiều, nàng mang khăn lên che mặt, đưa Ngô đạo trường qua đó.
Ngô đạo trường nhìn Chu di nương một cái. Chu di nương chết không đổ máu, sắc mặt xanh tím, trong miệng dày đặc quỷ khí, loại khí này đương nhiên không phải của ác quỷ tầm thường, mà là của lệ quỷ tu hành ngàn năm phát ra.
Mấy trăm năm gần đây, nhân gian rất ít khi xuất hiện lệ quỷ tác loạn kiểu này. Vừa nhìn thấy Chu di nương, sắc mặt Ngô đạo trưởng liền thay đổi.
Rốt cuộc là kẻ nào lại có thể cắn nuốt lệ quỷ ngàn năm tuổi này.
Ngô đạo trưởng cũng không dám liên lụy vào, hắn miễn cưỡng cười cười, nói: "Hai ngày nay ta sẽ làm tràng pháp sự đuổi quỷ, về sau mong phu nhân làm việc thiện tích đức, không làm chuyện trái lương tâm, mới không sợ bị tà ám dây dưa".
Hai tràng pháp sự lại mất một ngàn lượng bạc. Liễu phu nhân xót đến chảy máu, lại chẳng dám biểu lộ ra ngoài.
Ngọc Ngưng có thể đoán được, sau khi chuyện này kết thúc, tâm tình Liễu phu nhân khẳng định sẽ không tốt. Nàng không dám chọc phiền đến Liễu phu nhân, hảo hảo ở trong phòng chiếu cố Bạch thị.
Liễu phu nhân nhiều việc, Nam Dương hầu phủ có hơn hai mươi vị di nương, trong đó luôn có người chọc nàng không vui, xong việc bên này, Liễu phu nhân liền trở về.
Liễu phu nhân không tìm tới Ngọc Ngưng trút giận, nhưng đích tỷ cùng cha khác mẹ Ngọc Nguyên lại tức hận mà tìm cớ gây sự với nàng.
Khối bớt trên mặt Liễu phu nhân còn chưa giảm, năm nay trong phủ lại loạn, nàng còn phải chi ra một đống bạc, liền không tính tới việc mở tiệc chiêu đãi mời các phu nhân khác tới làm khách.
Nam Dương hầu phủ ngày càng thêm suy tàn, nhưng Ngọc Nguyên lại không muốn gả cho tiểu quan không quyền không thế.
Ngọc Nguyên tuy rằng dung mạo kém xa Ngọc Ngưng, nhưng Liễu phu nhân dung mạo đoan trang, Nam Dương hầu phong lưu phóng khoáng, nàng cũng có một gương mặt dễ coi, chỉ là không đủ xuất sắc, dễ dàng bị người ta áp đảo.
Ngày hôm trước Ngọc Nguyên mới tới phủ Trần Vương, cùng tiểu quận chúa phẩm trà nói chuyện, lúc giữa trưa, thừa dịp không có ai, Ngọc Nguyên liền đi loạn ở trong hoa viên Trần Vương phủ, kỳ vọng có thể gặp được thế tử Trần Vương.
Thế tử Trần Vương năm nay 16, không còn khờ béo như lúc nhỏ, hắn hiện tại thoạt nhìn có phần tuấn lãng, hơn nữa gia thế lại tốt, Ngọc Nguyên thực sự rất vừa ý.
Trần Vương phủ hoa lệ, nha hoàn của quận chúa ăn mặc còn đẹp hơn Ngọc Nguyên, nàng nghĩ nếu có thể làm trắc phi của thế tử cũng là cực tốt.
Ngọc Nguyên quả là có gặp được thế tử Trần Vương.
Thế tử nhìn cung kính thủ lễ, khách khí nói với nàng mấy câu. Ngọc Nguyên nghe được mà tâm tình nhộn nhạo, càng cảm thấy thế tử đáng để tin cậy.
Nàng vui vẻ trở về, đi được nửa đường phát hiện ngọc bội trên người đã rơi tự lúc nào chẳng hay, Ngọc Nguyên không thể không quay lại tìm.
Quay lại hoa viên, cách núi giả, Ngọc Nguyên nghe thấy thế tử Trần Vương đang cùng gã sai gặp nói chuyện.
Thế tử Trần Vương nói: "Khuê nữ phủ Nam Dương hầu thật là kỳ cục, ở trong nhà người khác mà cũng dám quang minh chính đại đi loạn, lại không mang theo nha hoàn bên người. Nếu người khác thấy gia cùng nàng nói chuyện, không chừng sẽ cho rằng gia làm hỏng thanh danh nàng".
Gã sai vặt cười hắc hắc: "Đây dù sao cũng là một mỹ nhân, gia, ngài thật sự chướng mắt sao?".
"Ta sao có thể coi trọng nàng? Các cô nương ở Trầm hương các còn đẹp hơn nàng, lại biết đánh đàn nhảy múa". Thế tử Trần Vương cười nhạo một tiếng, "Ngọc Ngưng là muội muội nhưng thực ra lại không tồi, là tuyệt sắc hiếm có của thế gian, năm trươc ta tới Nam Dương hầu phủ tìm Ngọc Đông Thư, thấy Ngọc Ngưng, nàng liếc mắt nhìn ta một cái, thật là..."
Gã sai vặt đã đi theo thế tử Trần Vương nhiều năm, cái gì cũng đều dám nói: "Sợ người ta lại không xem trọng gia".
Thế tử Trần Vương lấy ra một cây quạt, đập lên đầu gã sai vặt: "Đừng nói những thứ làm dơ bẩn muội muội Ngọc Ngưng xinh đẹp của ta".
Ngày đó, Ngọc Nguyên không biết mình trở về như thế nào, nàng loạng choạng, hai chân như dẫm lên bông.
Chờ đến khi về tới nhà, hồi thần lại, hai mắt Ngọc Nguyên mới bốc hỏa.
Trước kia Ngọc Nguyên đã không vừa mắt Ngọc Ngưng, lần này Ngọc Ngưng lại làm xấu mặt nàng như vậy, Ngọc Nguyên hận Ngọc Ngưng tới mức ngứa răng.
Toàn thể Nam Dương hầu phủ, kể cả nha hoàn, sai vặt đều có thể nhìn ra Ngọc Nguyên có ý tứ đối với thế tử Trần vương. Ngọc Nguyên đã hạ quyết tâm phải làm vương phi hoặc trắc vương phi của thế tử.
Ngọc Ngưng ngày thường nhìn an tĩnh là vậy, lại ngầm câu dẫn thế tử, muốn cướp nam nhân của nàng.
Ngọc Nguyên quăng vỡ mấy chén trà, lại đập bể bình hoa, thật vất vả tiêu đi tức giận, nàng lại tính toán gây sự với Ngọc Ngưng.
Nha hoàn bên người Ngọc Nguyên gọi là Lan Chi, Lan Chi nghe Ngọc Nguyên ủy khuất gạt lệ kể tội Ngọc Ngưng, nàng chớp mắt, nói: "Tiểu thư, hiện nay hầu gia cả ngày ở Trầm Hương các, mọi việc trong phủ đều do phu nhân làm chủ, người liền tính kế rót cho nàng một chén dược, khiến nàng phát độc mà chết. Phu nhân khẳng định không quở trách người".
Ngọc Nguyên lau nước mắt, nói: "Ta...ta làm thế nào để độc chết nàng? Mẫu thân tuy không so đo, nhưng nếu làm không cẩn thận, những người khác biết, sự tình truyền ra bên ngoài, ta sẽ trở thành độc phụ. Đế úc đó, còn ai nguyện ý cưới ta?".
Lan Chi kề sát bên tai Ngọc Nguyên mà nói: "Làm kín đáo một chút, người khác khẳng định sẽ không nhìn ra, nếu người sợ hãi việc hạ dược, thì đem nàng đẩy xuống nước, làm nàng chết đuối".
Ngọc Nguyên do dự một lát.
Lan Chi trời sinh ích kỷ, độc ác. Thường ngày nàng ta vẫn luôn khi dễ hạ nhân khác trong phủ, mỗi lần hiến kế cho Ngọc Nguyên, đều là độc kế: "Tiểu thư, người yên tâm, mấy hôm trước trời mưa, nước trong hồ đủ sâu, khẳng định có thể làm nàng ta chết đuối. Thần không biết, quỷ không hay đẩy nàng xuống, người khác chỉ có thể tin là nàng không may ngã xuống, ai có thể tra tới người".
Ngọc Nguyên nhớ lại những lời nói của Tần vương thế tử, lại cắn cắn môi, cảm thấy phương pháp này của Lan Chi rất được.
Chỉ cần Ngọc Ngưng chết, thế tử Trần Vương không chiếm được Ngọc Ngưng, nói không chừng sẽ thú tỷ tỷ Ngọc Nguyên.
Oreo: Nay tui năng suất, hẳn ba chương liền nhó (๑˃ᴗ˂)ﻭ