Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 174 Oan gia ngõ hẹp.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chắc chắn Trần Hạo có gì đó là lạ, chắc chẳn có rất nhiều chuyện giấu mọi người.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
th bị đưa đến khách sạn, có vẻ như Trần Hạo là người ‘Cho nên cứu mình kịp thời.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn lần này, Trần Hạo lại là người đề kịp thời.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vốn dĩ cho rằng mọi thứ do cậu Trần làm, nhưng lần này thì sao, cậu Trần không hề thiên vị mình mà là thiên vị Mã Hiểu Nam.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hơn nữa, không biết tự khi nào Trần Hạo bắt đầu trở nên giàu có, cực kỳ giàu cót Quan trọng nhất là, cậu Trần họ T/ần, mà Trần Hạo cũng họ Trần.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay cả nhóm Hàn Tư Dư cũng chợt hiểu ra vài chuyện.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không biết nhưng chín mươi phần trăm là cậu ấy rồi!” Mạnh Thái Như bất lực nói: “Nhưng các em đừng sốt ruột, chúng ta cứ âm thầm quan sát Trần Hạo đã, cho đến khi hoàn toàn xác định thân phân của cậu.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô ta cũng không thể nào ngờ, mình lại yêu Trần Hạo? Tóm lại bữa cơm này cực kỷ quái lạ, có một vài cô gái, lòng đang rối râm.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giờ phút này anh đã đến sơn trang lái chiếc RV cao cấp đi đón nhóm người quần gia cúa chị mình.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo thì từ trước đến giờ chưa bao giờ được đi máy bay nên cũng không.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cũng đâu thể cầm báng đứng trước cửa được đúng không? ‘Cho nên dứt khoát lái chiếc RV nâu đến cứa phía Bắc, đậu ở một nơi tương đối dễ thấy, dù sao cũng không được đậu giữa sân.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có rất nhiều thanh niên dừng lại đây, đặc biệt là con gái, đều liên tục nhìn về phía bên này.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Trần Hạo đang ngồi trong xe cảm thấy rất ngại.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ở cửa sân bay.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Xem ra, hẳn là bảo vệ của hai ông cháu này.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ông nội, nghe nói thức ăn vặt của Kim Lãng là món đặc sắc nhất, cháu chưa.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được rồi, chúng ta sẽ ở Kim Lãng một khoáng thời gian, cháu muốn ãn gì cũng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rõ ràng đã tìm thấy chiếc RV đó rồi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ông nội, mọi người nói xem, có phải cậu Trần cũng rất đẹp trai hay không? Chị Trần Hiểu cực kỷ xinh nên chắc chắn cậu Trần cũng cực kỳ đẹp!” Chưa kịp bước đến đã nghe cô gái đó nói “Tất nhiên cậu Trần đẹp trai có khí chất rồi, nhưng mà Đóa Đóa, đợi lát nữa gấp.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Con bé này, ông đánh miệng cháu bây.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ông thấy mấy thẳng nhóc thối đó không muốn sống nữa đó. Cậu Trần là người chúng nó có thể đoán mò được à, hơn nữa lại ăn nói hoang đường như vậy.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lập tức để ý đến Trần Hạo đang đứng bên cạnh, mặt đã đỏ rực.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chuyện gì xảy ra? Sao mình lại trở nên như vậy? “Ha ha cậu em này, để cậu phải cười rồi, đây là cháu gái tôi, không hiểu biết về cậu Trần nhiều nhưng mà cậu cứ yên tâm, tuyệt đối không hề có ý sỉ nhục cậu Trần. Cậu là tài xế chuyên của cậu Trần hả?” Bác Khang cười hỏi Dù sao, đây là người của cậu Trần, mà cậu Trần thì là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần, thân phận cao hơn Trần Hiểu nhiều.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói thật, trong gia tộc này, có quá nhiều người đang thảo luận về cậu Trần.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù sao, là người thừa kế tương lai của gia tộc nhà họ Trần, chắc chắn sẽ bị bàn tán.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tất nhiên Trần Hạo nghe rõ những câu đó, nên xấu hổ không dám trực tiếp thừa nhận.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu là thật, chắc chắn toàn bộ sinh viên nữ của Đại học Kim Lăng sẽ gặp rắc rối rồi, vì ai mà chẳng từng đắc tội với mình chứ! ‘Cho nên, nếu mình thừa nhận thì không khí ngượng ngập quá Cứ cười ha ha đi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ừ, cũng bình thường thôi!” Nói thật lòng, có một vài món ăn vặt đặc trưng của Kim Lãng, Trần Hạo chưa.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc trước anh nào có tiền ăn đâu.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được rồi Đóa Đóa, cháu đừng nghịch nữa, tài xế đưa cháu đi ãn cơm thì ai sẽ lái xe đây?” Bác Khang cười hỏi “Hữ hữ, có anh Thiên Long với anh Địa Hổ mà. Ông nội, cháu mong chờ ngày này lâu lắm rồi đó, để anh tài xế này đi với cháu đi, yên tâm, hôm nay cháu sẽ mời!” “Được không? Nếu không, lúc gặp cậu Trần, cháu sẽ nói những lời đồn thổi về anh ta ra, cùng lầm thì cậu Trần làm cháu mang thai thôi! Hừ hữ!” ‘Đóa Đóa kêu lên.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng không ngờ, hình tượng của mình lại là thế này.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thôi bó đi, cứ thừa nhận là được.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
rồi” Liêu Hồng nháy nhớt tung tăng, cặp mắt đó rực.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Thậm chí bên cạnh cô ta là một cậu ấm đeo kính râm, thu hút vô số ánh mắt của phái nữ, anh ta chính là Từ Vệ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”