Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 175 Đưa cô gái này theo,Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà phía sau Từ Vệ có một người đàn ông cường tráng, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, hắn đeo kính đen, từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói câu nào.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ đến đúng không, mới bao nhiêu ngày.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nên càng miễn bàn đến việc bị đánh.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói ra thì xấu hổ, hôm ở nhà hàng Tây ấy, mẹ nó mình còn không nhịn được són tiểu! Tất cá những chuyện nhục nhã nhất đều ập xuống đầu mình.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kể từ lần xảy ra chuyện trước đó, Từ Vệ quay về nước chơi vài ngày nhưng chợt nghe nói bạn gái của mình bị đánh nên mới gấp rút từ nước ngoài về.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Cũng có nghĩa là người nhà Trần Hạo sắp gặp rắc rối.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Trần Hạo cảm thấy phía bên cạnh mình có một cơn gió lướt qua.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Là hai vệ sĩ Thiên Long, Địa Hổ bên cạnh Trần Hạo ra tay.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà bác Khang thì nhìn cảnh tượng trước mặt, cười với Trần Hạo, nói “Cậu em, kẻ thù của cậu ä?” Trần Hạo gật gật đầu: “Đúng vậy! Lúc trước từng có xích mích, ha hai Bây giờ Trần Hạo đã không còn sợ hãi nhóm người Liêu Hồng nữa.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà Đoá Đoá đang đứng bên cạnh cũng rất tự tin.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Xem ra hai người họ thật sự rất giỏi!” Trần Hạo nhìn cơ thể linh hoạt như rồng của hai người họ, không thể không kính nể.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nhà họ Trần có ân với họ nên sau khi rời khói giới quân đội, họ đến làm việc.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo trợn mắt nhìn.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Vốn đĩ Trần Hạo cứ cho rằng có hai vệ sĩ như Lý Phi Hồng và Bạch Lang đã là giỏi lắm rồi Nhưng nào ngờ, hai người này còn biến thái hơn.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vì vậy trong nháy mắt, mười mấy vệ sĩ đã nằm rạp xuống đất.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhóm vệ sĩ này là vệ sĩ của ba mình, lần này đến đón mình, là cao thủ bậc nhất.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Sau khi anh chàng tên Lão Sửu bị bỏng nửa bên mặt, nhìn thoáng qua Thiên Long, Địa Hổ, cơ thể chợt run rẩy.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lập tức đứng phía trước Từ Vệ ngay.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà Thiên Long, Địa Hổ thì lại nhìn nhau rồi lại nhìn châm châm cậu thanh niên bị hủy dung này.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lão Sửu không dám tránh né, cú đánh rơi xuống, khóe miệng chảy máu.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mẹ nó! Chẳng phái anh giới lầm à! Ba tôi nuôi đồ ăn hại rồi! Thứ rác rưới như anh, chờ sau khi tôi trở về, tôi sẽ để anh ôm thùng rác mỗi ngày!” Từ Vệ không ngờ Lão Sửu trực tiếp đầu hàng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà lúc này, Trần Hạo thấy bác Khang nhìn,ý bảo sẽ nghe theo ý kiến của anh.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được thôi, chúng ta hẹn ngày nào đó đấu nhau thử xem, hôm nay anh muốn đi cũng được nhưng phải để cô gái này lại cho tôi Trần Hạo cười khẽ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Chuyện nhà họ Từ, một khi đã dây vào thì có muốn giẫy ra cũng không được nữa, Cho nên Trần Hạo nghĩ thầm, chỉ bằng tìm một cơ hội giảm cho chết, để sau này đừng nhảy tới nhảy lui làm loạn nữa. Từ Vệ này cậy thế nhà họ Từ, bản thân anh ta, chẳng có gì đặc biệt, có giẫm anh ta cũng vô dụng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu Từ, anh đừng đưa em cho họ mà, anh đưa em theo với, cậu Từ!” “Liêu Hồng em yên tâm, em cứ ở lại đây trước, anh sẽ đến cứu em nhanh thôi, em phải đợi anh!” Từ Vệ vội vã nói, nói xong thỉ chạy đến một chiếc xe, lái xe rời đi ngay, chẳng thèm quan tâm đến nhóm vệ sĩ này.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đoạn Phi Lúc này, Thiên Long, Địa Hổ chợt gọi Lão Sứu đang chuẩn bị lên xe.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mẹ nó, giống quá, đúng là giống thẳng nhóc đó lắm!” Địa Hổ chăm chú nói “Đúng là rất giống, đôi mắt đó vẫn không thay đổi nhưng sao Đoạn Phi lại trớ thành cái đuôi của một cậu ấm nhỏ nhoi vậy?” “Không biết nhưng rõ ràng cậu ta không muốn nhận lại chúng tai” Hai người thì thầm.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”