Chương 48: Biến cố xảy ra
Gia đình này chưa bao giờ hòa thuận, từ lúc hai mẹ con vào cửa, có mấy vấn đề vẫn thường nhắc đến, không phải gia đình tái hôn nào cũng không thể sống yên ổn, gia đình tái hôn cũng có thể trôi qua tốt đẹp, chỉ là tâm tư của Chu Mỹ Hà quá mức rõ ràng, vẫn luôn muốn chạm vào điểm mấu chốt của Kiều Tây, cô cũng không để trong lòng.
Đời người phải có qua có lại, bà ta đã không an phận như thế, thì Kiều Tây càng không cần phải nể mặt, một chút giả dối cô cũng lười ngụy trang.
Sắc mặt Chu Mỹ Hà cứng đờ, có lẽ là không ngờ được đứa con riêng này lại khó chơi như thế, một cước đá vào tảng đá, môi run run, vẫn thức thời không lại biện giải.
Không khí trong nhà ngưng trệ, sau đó cũng không ai lại mở miệng, nhưng dì giúp việc ở giữa hòa giải, để dịu lại không khí, quan hệ gia đình rất khó nói rõ, dù đứng ở bất cứ góc độ nào, huống chi thanh quan khó xử việc nhà, dì giúp việc không thể đắc tội với ai, vờ như không thấy. Chờ khi Kiều Kiến Lương trở về, ai cũng không nhắc đến việc này, một bữa cơm ăn xong, Kiều Tây ngồi lại hơn nửa tiếng mới về.
Vẻ mặt Chu Mỹ Hà là lạ, kiều tây sẽ không quan tâm sắc mặt bà ta, còn hàn huyên mấy công việc nhà với Kiều Kiến Lương. Kiều Kiến Lương chắc chắn là rất vui, cười hi hi ha ha, trên mặt đều là nếp nhăn, bình thường Kiều Tây cũng không để ý đến ông, hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây mà.
Chu Lâm vẫn luôn là dáng vẻ không mở miệng nói chuyện, chỉ là thời điểm hai cha con cô nói chuyện thì hơi ngẩng đầu, đôi mắt vô thần liếc nhìn, khóe môi không khống chế mà giật giật.
Cuộc đời của hắn còn ảm đạm hơn cả Kiều Tây, từ nhỏ đã sống trong gia đình không hoàn chỉnh. Mấy năm đầu Chu Mỹ Hà vì chồng trước mà oán lây sang cả con trai, vẻ ngoài của hắn và ba hắn quá giống nhau, quả thực là từ một khuôn đúc ra, theo tuổi lớn dần, Chu Mỹ Hà càng lúc càng không muốn nhìn thấy hắn, chỉ có ngẫu nhiên tâm tình tốt, nhớ đến đứa con trai này là bản thân sinh ra, miễn cưỡng sẽ gọi đến cho chút quả ngọt, mà trên dưới cả nhà họ Chu đồi với hắn cũng là có cũng được không có cũng không sao, dù sao lúc trước Chu Mỹ Hà và chồng trước cũng đã háo thành như vậy, không một ai nhà họ Chu muốn bà ta sinh đứa con này ra, nhưng Chu Mỹ Hà không nghe lời khuyên, muốn sinh Chu Lâm để trả thù, thật sự là rất đáng thương.
Nhưng từ khi Chu Mỹ Hà tái hôn với Kiều Kiến Lương, không biết có phải lương tâm trỗi dậy hay không, mà dần dần thay đổi trở nên thân thiết với đứa con trai này hơn, sau khi kết hôn thì rất tốt, thậm chí thời gian trước còn thủ thỉ với Kiều Kiến Lương, để ông ta mua này mua kia cho hắn.
Ban đầu Kiều Kiến Lương váng đầu, quả thực mua không ít thứ tốt, nhưng sau đó chậm rãi kịp phản ứng lại, đã nhìn thấu chút kỹ xảo của Chu Mỹ Hà nhưng không nói ra.
Ban đầu Chu Lâm chấp nhận Kiều Kiến Lương, đặc biệt là sau khi Kiều Kiến Lương hào phóng mà mua chiếc Bugatti Veyron kia, nhưng sau đó lại thay đổi, nhất là bây giờ nhìn thấy hai cha con kia đang ngồi trước mặt nói chuyện với nhau, thời thời khắc khắc đều đang nhắc nhở hắn là con riêng chung quy vẫn là người ngoài.
Sắc mặt hắn bỗng chốc trở nên xám xịt, lúc lơ đãng thoáng nhìn Chu Mỹ Hà đang oán trách nhìn mình, gương mặt đờ dẫn thoáng nhiễm một chút cảm xúc cổ quái khó giải thích, giống như đã sớm đoán được Chu Mỹ Hà sẽ là loại phản ứng này.
Chỉ xem hắn như công cụ để củng cố vị thế trong gia đình, không phải sao?
Vô tình thu lấy biểu cảm của hai mẹ con này vào mắt, Kiều Tây hơi chau mày, từ trước đến nay cô không quan tâm Chu Mỹ Hà và Chu Lâm, đối với tình mẹ con của họ cũng không có hứng thú, chỉ là bây giờ phải lưu lại một ánh mắt, ra vẻ cái gì cũng không thấy mà nói chuyện với Kiều Kiến Lương.
Đến lúc về, Kiều Kiến Lương vội đứng lên, "Ba tiễn con ra."
Cô cầm túi xách lên, "Không cần, chỉ vài bước thôi mà."
Nhưng Kiều Kiến Lương cố ý muốn đưa, ông đang rất vui, ý cười trên mặt chưa từng mất, con người đến một độ tuổi nhất định thì càng thêm quý trọng tình thân hơn gấp bội, muốn bù đắp. Ông cũng chưa từng để ý đến Chu Mỹ Hà, ba chân bốn cẳng đi theo, đưa Kiều Tây ra cổng, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối.
Kiều Tây cũng chưa nói câu tình cảm nào, ông muốn tiễn thì để ông tiễn, lên xe, khoát tay, nói: "Tôi về đây, có thời gian sẽ lại về."
Kiều Kiến Lương đáp lại một câu.
Xe khởi động, dần đi xa.
Tháng kế tiếp Kiều Tây cũng chưa về lại đại viện, nhưng thời khắc đều âm thầm quan sát hướng đi của nhà họ Chu, Chu Quần không thể mượn được tiền từ chỗ Kiều Kiến Lương, trò chơi online mới kia lại không bao giờ có thể ra mắt, ban ngành bên trên chọn công ty của hắn để xuống tay, đánh một tiếng lên toàn bộ ngành này.
Đầu năm nay chỉ cần dính vào vấn đề sức khỏe tinh thần và thể xác của thanh thiếu niên, thì đều sẽ không được tốt, muốn phát triển phải đi theo chính sách, mà dưới chính sách thì thế nào cũng phải có mấy nơi bị gõ đầu. Đến nỗi đến cuối cùng Chu Quần giải quyết vấn đề thế nào, Kiều Tây lại không chú ý nữa, chỉ biết là dường như năm nay nhà họ Chu đặc biệt xúi quẩy, khắp nơi đều bị kiềm kẹp, cô đứng ở một bên xem diễn, chỉ cần Kiều Kiến Lương không nhúng tay vào thì đều sẽ không quan tâm.
Vào dịp này, Kiều Tây gặp được Triệu Thập Hoan.
Đó là ở một nhà hàng trên phố Thất Tỉnh, Kiều Tây mời Đường Nghệ đi ăn cơm, lúc đang tính tiền đi về, đúng lúc Triệu Thập Hoan vừa mới cùng đối tác làm ăn đi ra, nhìn thấy cô thì lập tức đi đến.
"Kiều Kiều." Triệu Thập Hoan cười cười, thân thiết đến bên bàn chào hỏi, "Sao khéo vậy, cũng bạn ra ngoài ăn cơm sao?"
Đột nhiên nhảy ra một người bạn, khiến Đường Nghệ có chút ngại, vô vị đứng ở một bên.
Nhớ không rõ đã bao lâu rồi chưa gặp, biết cô từ sau khi quay lại đại viện thì bận đến chân không chạm đất, có thể gặp được Kiều Tây ở đây là tương đối ngoài ý muốn.
"Chị Hoan." Kiều Tây nói, không nhìn thấy bên cạnh Triệu Thập Hoan có người khác, "Đến một mình sao?"
"Không phải, đi với Trương tổng, mới ăn cơm xong."
Trường hợp này gặp cũng khá xấu hổ, nói xong rồi đi thì không tốt lắm, đứng lại trong tiệm người ta nói chuyện thì lại cản trở họ buôn bán, nhưng còn có Đường Nghệ ở đây, Kiều Tây cũng không thể bỏ mặc Đường Nghệ mà chỉ cùng nói chuyện với Triệu Thập Hoan. Cũng may Triệu Thập Hoan rất biết nhìn hoàn cảnh, hàn huyên một lát thì chủ động muốn đưa hai người về, vừa lúc hôm nay Kiều Tây không lái xe, nên cùng nhau đi.
Phố buôn bán không thể tùy tiện đậu xe, phải đi một đoạn, nên vừa đi vừa nói chuyện. Đã lâu không gặp như thế, Triệu Thập Hoan lại không có chút cảm giác xa lạ nào, hỏi Kiều Tây rất nhiều việc, bất chợt cũng sẽ nói chuyện với Đường Nghệ, không đến nỗi bỏ rơi Đường Nghệ.
"Mấy hôm trước có đi ngang qua tiệm của em, muốn vào chơi, nhưng tiệm lại đóng cửa." Triệu Thập Hoan mỉm cười nói, nhìn nhìn Kiều Tây, trong ánh mắt mang theo sự chăm chú, "Gần đây cũng không gặp được em, có chuyện gì sao?"
Kiều Tây nói: "Không có việc gì, chỉ là trước đó qua bên làng đại học thôi."
"Qua đó làm gì?" Triệu Thập Hoan hỏi.
"Hỗ trợ."
"Ai?"
Kiều Tây ngẩn người, cảm giác cô ấy hỏi quá chi tiết, vẫn là Đường Nghệ vì muốn làm hòa dịu một chút bầu không khí quá mức quái dị này, nói xen vào: "Sư phụ dạy xăm hình của cậu ấy."
Cho đến khi lên xe, Kiều Tây hỏi lại: "Còn chị, còn đang xử lý chuyện khu đất kia sao?"
"Đã sớm xử lý xong rồi." Triệu Thập Hoan nói, "Ít nhiều gì cũng nhờ lão Phó, nếu không có cậu ấy hỗ trợ, sợ là chị phải sứt đầu mẻ trán rồi."
Đột nhiên nhắc đến Phó Bắc, Kiều Tây trầm mặc một lát, nhưng cũng may chỉ nhắc đến có câu này.
Thời gian còn sớm, Kiều Tây và Đường Nghệ hẹn cùng nhau qua làng đại học đi dạo, nên để Triệu Thập Hoan chở các cô qua đó, làng đại học cách bên này không xa, chờ đến khi chạy vào đó, đột nhiên Triệu Thập Hoan nói: "Có vẻ như lão Phó thường đến tìm em ha."
Cứ thể thả ra một câu không nặng không nhẹ như vậy, không hiểu sao Kiều Tây nghe được lại căng thẳng trong lòng, cũng không phải là sợ, chỉ là có loại cảm giác không giải thích được, nếu là trước kia hỏi như vậy cô chắc chắn sẽ thừa nhận, không sao cả, nhưng bây giờ lại phủ nhận: "Không có."
Lời nói ra, cũng không chút do dự, nói xong, lại thêm một câu: "Ai cũng đều có chuyện riêng phải làm, trong tiệm của cũng khá bận."
Vừa rồi còn nói gần đây không có chuyện gì làm.
Kiều Tây không phát hiện bản thân nói gì không đúng, Đường Nghệ cũng không nghe ra vấn đề gì, chỉ có Triệu Thập Hoan đang lái xe phía trước là sắc mặt trông nhợt nhạt, ánh sáng đèn hai bên đường chiếu vào trên mặt Triệu Thập Hoan, ánh đèn không đủ sáng, khóe miệng chứa ý cười của cô dần hạ xuống, bởi vì đưa lưng về sau, nên hai người phía sau cũng không thấy được.
Một đoạn đường không xa, không bao lâu đã đến.
Kiều Tây và Đường Nghệ dạo một vòng quanh làng đại học, quan hệ của hai người thân thiết, bình thường vẫn luôn chơi với nhau, quán xá sạch sẽ, nghe hát uống chút rượu, tùy tiện trò chuyện một chút.
Đường Nghệ nói: "Cậu và cô Phó hòa hợp lại rồi sao?"
Tay Kiều Tây hơi khựng lại, cảm giác hôm nay ai cũng hỏi đến Phó Bắc, nhớ đến gần đây đang lâm vào tình thế giằng co với Phó Bắc, gần không được xa cũng không xong, dây dưa nhau, trong lòng không khỏi có chút phiền chán, cảm thấy có cái gì đó đã thoát khỏi sự kiểm soát, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, định thần lại, trả lời: "Hòa hợp gì chứ, cũng chưa từng cãi nhau, chỉ là quen biết mà thôi."
Không tính là nói dối, đây là lời thật, thật đúng là chưa từng cãi nhau.
Đường Nghệ không nghe ra được hàm ý sâu xa trong đó, cũng không hỏi quá nhiều chuyện riêng của người khác, hai câu ba lời liền cho qua, nói đến chuyện của mình.
Bạn bè tụ tập chính là để nói chuyện phiếm, nhưng có lẽ Kiều Tây đã uống đến hơi choáng, suy nghĩ không yên, cũng không còn ở chỗ này.
Đang đi chơi không muốn nghĩ đến nó, nhưng càng muốn vứt suy nghĩ ra sau đầu, trong lòng lại càng thêm nghĩ về nó nhiều hơn.
Kiều Tây không chú ý Đường Nghệ đang nói gì, đến đối phương gọi cô hai tiếng cũng không nghe thấy.
Có lẽ trong lòng rối loạn, cũng có thể là do cồn quấy phá, đêm nay thế mà cô lại đến chỗ Phó Bắc.
Vốn là nên qua chỗ Đường Nghệ nghỉ một đêm, nhưng vừa đi đến cổng cô lại tìm cớ, để Phó Bắc đến cổng Giang Đại đón mình.
Kỳ thực chính xác là xúc động nhất thời mà thực hiện, không tỉnh táo, gọi cho Phó Bắc thật đúng là đến đón người, ở trong sân trường, mười phút sau ra đến. Lần đầu tiên Kiều Tây đến chỗ người này, cách tiệm hình xăm của Tần Tứ không xa, trong nhà trang trí đơn giản, không quá xa hoa, lấy tông màu sáng trầm làm chủ đạo, không có lấy một chút sắc ấm.
Mà chính là lần này, ngẫu nhiên làm ra một quyết định, lại để cô phát hiện manh mối, trong thư phòng Phó Bắc, cô không cẩn thẩn kéo ngăn bàn ra một đoạn, nhìn thấy tài liệu bên trong.
--- Là phần tài liệu Trang Khải Dương đưa cho Phó Bắc.