Chương 49: Tập kích
Chỉ là một động tác vô tâm, cô không có đam mê rình xem đồ riêng tư của người khác, theo bản năng đóng ngăn kéo lại, nhưng lúc này đã thoáng thấy được hàng chữ đen trên tài liệu, tay bỗng chốc dừng lại.
Mở tài liệu ra, Kiều Tây vừa khéo thấy được tên một công ty, mà công ty này từng là công ty internet được thành lập dưới danh nghĩa của nhà họ Kiều, tên là Thanh Hồ, tiền thân là công ty TNHH công nghệ thông tin Ái, là được thu mua từ tập đoàn khác.
Khi ấy Kiều Kiến Lương và mẹ Kiều còn chưa ly hôn, mẹ Kiều vẫn thường nhắc đến cái tên Thanh Hồ này ở nhà, nói là hao phí không ít tâm huyết mới lại một lần nữa kéo được Thanh Hồ lên, nhưng mà không được mấy năm, ngay tại thời điểm Thanh Hồ bắt đầu thu lại lợi nhuận cho nhà họ Kiều, thì Kiều Kiến Lương đầu tư thất bại không thể không bán nó đi.
Tiền từ internet dễ kiếm cũng dễ mất, phải ném vào đó rất rất rất nhiều tiền, chính là một cái hố đen, Kiều Tây vẫn cho là do hai vợ chồng kinh doanh không tốt, thêm vào việc Kiều Kiến Lương đầu tư loạn xạ nên mới dẫn đến chuyện như thế, mà khi cô ma xui quỷ khiến lật hai trang tài liệu này, sắc mặt nhất thời nghiêm trọng.
Trên tài liệu không có nội dung gì quan trọng, nhưng phần lớn đều là tin tức công ty mà nhà họ Kiều đã bán để gom tiền mặt, nhũng chi tiết này cô đã sớm biết, lại lật sang những trang sau, tim cô như chìm xuống đáy vực.
Phải nói Trang Khải Dương thật đúng là tri kỷ, thời điểm tra được tài liệu này tốn cũng không ít công sức, không chỉ tra được Thanh Hồ được bán cho công ty nào, còn tra được cổ phần công ty trong lúc đó thay đổi thế nào, hướng đi ra sao. Thí dụ như hai tháng trước khi thu mua Thanh Hồ, vốn chủ sở hữu của công ty TNHH hệ thống máy tính Giang Thành này đã thay đổi, ban lãnh đạo cấp cao của công ty đã bị thay máu, một người tên là Tề Bỉnh Thụy đảm nhận chức chủ tịch hội đồng quản trị mới, sau đó cũng là Tề Bỉnh Thụy nỗ lực chống lại ý của đám đông, mà đột nhiên đánh chủ ý lên dự án quyết định thu mua Thanh Hồ.
Từ đó về sau, là Tề Bỉnh Thụy và nhà họ Phó có hợp tác chặt chẽ trong việc kinh doanh.
Ngực cô đập dữ dội, ngón tay cũng nhịn không được mà run rẩy, sắc mặt Kiều Tây trắng bệch, hiện tại cô đang xem được thứ còn sâu xa phức tạp hơn cả những gì cô hiểu biết, ông nội Phó, Chu Quần, Lương Tấn Thành... Công ty mà nhà họ Kiều bán đi để gom tiền mặt, phần lớn đều có liên quan đến ba người này.
Trong đầu cô đang như tơ vò, đan quấn vào nhau mà rối loạn.
Nhất thời Kiều Tây không nghĩ được những cong cong quẹo quẹo trong đó, cũng nhìn không tới được nội tình gì, trực giác cho cô biết việc đầu tư thất bại khi đó không hề đơn giản như vậy, chỉ là không xác định được đến cuối cùng là có liên quan đến ai, hay là tất cả đều có liên quan.
Cùng với đó là, vì sao Phó Bắc lại phải tra việc này?
Điều này như một tấm lưới lớn bao phủ lấy cô trong đó, không thoát ra được, chân tướng như nằm trong tay, nhưng lại không có cách nào chạm đến.
Cực lực làm bản thân tạm thời tỉnh táo lại, cô vội đặt tài liệu lại vào ngăn kéo, cũng đi ra khỏi chỗ cái bàn này, đứng chỗ giá sách vờ như không chút để ý mà tìm sách.
Phó Bắc đang lấy nước bên ngoài, mới vừa rồi Kiều Tây đòi uống nước ấm, trong nhà không còn chỉ phải chờ đun lên, khi đi vào thấy Kiều Tây đang đứng chọn lên chọn xuống chỗ giá sách, chọn cả nửa ngày cũng không chọn được cuốn sách nào.
"Tìm cái gì?" Phó Bắc hỏi, đặt ly nước lên bàn.
Kiều Tây cụp mắt xuống, không nghiêng đầu nhìn qua, hơi dừng một chút mới không tự nhiên mà trả lời: "Tùy tiện xem thôi, sách của cô cũng nhiều thật."
"Phần lớn đều là chuyển từ trong nhà qua."
"Đều đã đọc hết?" Kiều Tây hỏi, che dấu bất an trong lòng, muốn trò chuyện để giảm bớt.
"Chưa đọc xong, phía trước mặt em đều chưa xem qua." Phó Bắc nói, lặng lẽ, cúi đầu nhìn nhìn ngăn kéo, ngăn kéo khép chặt, bàn và ghế dựa đều rất bình thường, thu hồi ánh mắt.
Kiều Tây nhạy bén bắt được hành động này, trên mặt nhìn như thản nhiên, đêm nay cô uống rượu, gò má có chút hồng, không biết là vì mùi rượu hay là trong lòng rối loạn, cảm thấy nóng hừng hực, vừa nói vừa cởϊ áσ khoác, trời lạnh như vậy mà bên trong cô lại mặc không nhiều lắm, áo khoác lửng phối với áo lông bó người và váy ôm, áo khoác vừa cởi, lập tức lộ ra đường cong dáng người gợi cảm.
Từ hướng của Phó Bắc, chỉ có thể nhìn được mặt bên, đường cong càng thêm hiển rõ.
"Không lạnh sao?" Phó Bắc hỏi, nhướng mày, miền Nam không ấm bằng miền Bắc, nhất là tiết trời ở Giang Thành ẩm lạnh, vừa cởϊ áσ khoác chỉ chốc lát sau đã lạnh buốt.
Kiều Tây tạm dừng động tác vờ tìm sách, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, nói: "Hơi nóng, không lạnh."
"Chút nữa sẽ lạnh."
Đêm nay hai người như đổi vị trí cho nhau, ngược lại Phó Bắc là người nói nhiều hơn, có lẽ là vì Kiều Tây ít khi chủ động như vậy, còn đề xuất muốn đến nơi này, ý nghĩa khác biệt, Phó Bắc mang nước qua, đã nguội, không nóng.
Còn đang suy nghĩ chuyện tài liệu kia, Kiều Tây có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn nhịn xuống không thể hiện ra ngoài, nhận lấy ly nước liền uống. Cô không rõ vì sao Phó Bắc muốn tra việc này, cũng không nghĩ ra nguyên do nội tình trong đó, nhưng trong lòng vẫn nhịn lại, sau khi cân nhắc vẫn là xem như không biết gì, uống hết nước, cái gì nên làm thì vẫn cứ làm.
Phó Bắc mang quần áo cho cô mặc thêm, cô tương đối trầm mặc, ở trong thư phòng đợi vài phút lại đi ra ngoài trước.
Có lẽ là trong lòng có chuyện, nên cô không có nhiều sức lực để ứng phó với Phó Bắc, sau khi đi ra ngoài thì đến phòng khách ngồi, còn mở TV lên.
Phó Bắc chỉ cho là cô uống nhiều nên mệt mỏi, "Không thoải mái sao?"
"Không có, hơi mệt." Kiều Tây nói cho có lệ, không nói thật.
Phó Bắc nhìn nhìn cô, bây giờ còn sớm, chưa đến mười một giờ, nhưng nghĩ đến cô uống rượu, chắc chắn sẽ buồn ngủ. Kiều Tây sợ bị nhìn ra, nghiêng người, hai chân xếp lại gác lên sofa, kéo người đến, thu lại cảm xúc, nói: "Ngồi một lát, sau thắt lưng hơi không thoải mái, giúp tôi xoa một chút."
Đối phương lập tức đi qua xoa giúp, lực đạo vừa phải.
Kiều Tây thuận thế dựa vào sofa mà hưởng thụ, cũng không nhìn người này, ánh mắt lướt qua bên phía cửa sổ sát đất mà suy tư, suy nghĩ của cô đang rối loạn, tìm không thấy hướng ra, các loại ý niệm như pháo hoa mà nổ tung, quấy nhiễu khiến lòng cô không được an tĩnh. Cũng may cồn nổi lên tác dụng, men say nổi lên, trong đầu dần bình tĩnh lại, cả người dễ chịu chút, mới lại để ý đến Phó Bắc.
Phim truyền hình trên TV đang diễn gì hai người cũng chưa từng chú ý, ngồi cùng một chỗ, Kiều Tây hơi choáng mà dựa qua, suy nghĩ phiêu đãng, không tự chủ được mà dựa lên vai Phó Bắc.
Không biết qua bao lâu, đối phương dựa qua tìm đến môi cô.
Lúc này cô muốn tránh đi, cằm lại bị giữ lấy, Phó Bắc cố ý muốn hôn cô, môi mỏng khẽ động, thoải mái phủ lên.
Kiều Tây hơi hạ eo xuống, nhưng vẫn không đẩy người ra, mà lựa chọn đón nhận cái hôn này, Phó Bắc hôn rất nhẹ nhàng, đỡ lấy sau gáy cô, tay kia từ trên eo cô dần dần đi xuống.
Sau khi uống rượu phản ứng trì độn, nhưng vẫn thanh tỉnh, có thể là muốn tạm thời bỏ xuống những suy nghĩ lo lắng, Kiều Tây cũng tùy ý đối phương, cô được ôm vào phòng tắm, sau đó trở lại phòng khách.
Phòng tắn nhà Phó Bắc lớn hơn nhà cô rất nhiều, bồn tắm cũng lớn, xả nước, không ngừng tràn ra ngoài, nước bắn tung tóe trên mặt sàn phát ra âm thanh tí tách, gợn sóng, sương mù bao phủ phía trên, chất đầy không tan, Kiều Tây vẫn chưa từng đối diện Phó Bắc, mà hai tay bắt lấy thành bồn tắm, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Khi trở lại phòng khách, cô ghé trên người Phó Bắc, tay đi xuống một chút, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Lương Tấn Thành thường hợp tác kinh doanh với nhà cô lắm sao?"
Phòng khách không bật đèn, Phó Bắc không nhìn thấy vẻ mặt của cô, hồi sức lại, sờ soạng bám về trước, dùng lòng ngón tay non mềm chạm vào cần cổ non mềm mẫn cảm của cô, "Hỏi chuyện này làm gì?"
Kiều Tây khựng lại, lập tức che dấu, trấn định tự nhiên nói: "Không phải nhà tôi và nhà họ Chu có quan hệ thông gia sao, dường như cũng có hợp tác làm ăn, muốn hỏi một chút hai nhà các cô có phải cũng như vậy hay không?"
Nói quá nhanh, chưa từng cẩn thận suy nghĩ kỹ, câu trước đó còn đang nói Lương Tấn Thành, câu sau lại thành nhà họ Lương rồi. Phó Bắc nhạy bén bắt được biến hóa này, môi mỏng khẽ bĩu một cái, chân thon dài gập lên ôm lấy cô, đoán chừng qua hơn nửa phút, mới trả lời: "Không có, bọn họ là bọn họ, rất ít hợp tác."
Khi bà nội Phó còn sống không thích Lương Tấn Thành đến vậy, hai nhà Phó Lương sao lại có thể hợp nhau, sao mà hòa nhã mà cùng hợp tác, huống hồ ba Phó và ông nội Phó đều khôn khéo, biết được từ trước đến nay Lương Tấn Thành đều là lòng lang dạ thú, càng cho ăn nhiều thì miệng càng há to, nên càng sẽ không rồi. Có đôi khi hai nhà có quan hệ thông gia nên đôi bên cùng có lợi, có đôi khi thì lại không, nếu không phải mấy năm trước ba Phó dù có thế nào cũng muốn kết hôn với Lương Ngọc Chỉ, khi đó bà nội Phó cũng không đồng ý hôn sự này rồi, nhưng sự thực đã chứng minh sự lo lắng này của bà không phải là vô lý, nhà họ Lương chỉ một mình Lương Tấn Thành thôi cũng đủ cho người ta đau đầu rồi.
Điều này có chút không giống với dự tính, thật lâu sau Kiều Tây cũng không mở miệng, đang suy nghĩ những lời này là thật hay giả.
Phó Bắc có chút không vừa lòng, cảm giác không chỉ đơn giản là uống nhiều rượu, nhưng thời điểm này không thích hợp, chỉ phải ôm chặt lấy cô, thấp giọng hỏi: "Lại suy nghĩ gì vậy?"
Kiều Tây biện giải, che giấu mà cúi đầu kề bên môi cô ấy: "Không có."
Cửa sổ sát đất không đóng hoàn toàn, rèm cửa sổ chỉ kéo một tầng, bất chợt có gió thổi đến, một góc rèm cửa đột nhiên bị thổi bay lên, vẫn luôn không hạ xuống.
Mệt mỏi, nằm thẳng trên sofa, Kiều Tây vẫn nằm sấp như vậy, nhắm mắt lại không động đậy, Phó Bắc ôm cô, không hiểu sao lại có cảm giác lo được lo mất, rõ ràng người đang nằm trong ngực, nhưng lại như cách thật xa, nghiêng đầu hôn lên tóc mai Kiều Tây, lại lưu luyến trên vành tai cô một chốc, Kiều Tây không đáp lại gì, chỉ có thắt lưng siết chặt lại.
Gần một giờ sáng, quay về phòng, giường vẫn thoải mái hơn sofa, đầu vừa chạm vào gối Kiều Tây đã nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
"Đêm nay sao vậy cũng không nói chuyện." Phó Bắc nhẹ nhàng hỏi, "Uống nhiều vậy sao?"
Kỳ thực Kiều Tây không buồn ngủ, nghe nói như thế, vẫn không nhúc nhích, thật lâu sau, mới lên tiếng trả lời: "Hơi choáng, muốn ngủ."
Nói xong, xoay người đưa lưng về bên kia, rất có ý không muốn để ý đến.
Ở phía sau, Phó Bắc lại không lên tiếng, chỉ nâng tay ôm lấy cô từ phía sau.
Cho đến trước khi chìm vào giấc ngủ, Kiều Tây vẫn đang suy nghĩ, mơ mơ màng màng không biết đã ngủ khi nào, nhưng sau một đêm bình tâm lại, cô cũng dần bình phục, chỉ là một phần tài liệu mà thôi, đến cùng đã xảy ra chuyện gì còn cần đợi điều tra, cô không hỏi Phó Bắc một chữ, không muốn bị gạt, tính toán tự mình điều tra.
Sau khi suy nghĩ xong cô không còn vô định giống tối qua, ẩn giấu cảm xúc, không lộ thần sắc, xem như tối qua đúng thật là uống say, thực sự cái gì cũng chưa phát sinh.
Buổi sáng tỉnh dậy đã hơn mười giờ, người bên cạnh sớm đã không còn, Phó Bắc đang nấu cơm bên ngoài, hôm nay cô không có lớp, vẫn đang rảnh.
Kiều Tây chưa có dự định đi về, dù sao cũng đã đến đây, nên ở lại ăn cơm, ăn xong lại ngồi trên thảm sàn dựa lưng vào sofa xem TV, thực sự không xem mình như người ngoài.
Nơi này trang trí hoàn toàn khác xa chỗ của cô, vật dụng đều là đồ tốt nhất, từ trước đến nay cô ấy đều rất biết hưởng thụ, dùng đều là đồ tốt, cô không mặc quần áo của mình, từ trong tủ đồ lấy áo sơ mi của Phó Bắc mặc, quả thực là một chút cũng không sợ lạnh.
Kiều Tây không thích chính trang, cảm giác mặc vào rất trói buộc, cho nên bình thường một bộ chính trang cũng không mua, chung quy cũng không dùng đến, mà lúc này lại rất vui vẻ mặc đồ của Phó Bắc, chủ yếu là đồ của người khác đều là đồ tốt.
Phó Bắc cao hơn cô, áo sơ mi mặc trên người trông có vẻ rộng rãi, chỉ cài vào nút áo phía dưới, ba nút phía trên cũng chưa cài, hơi cúi người xuống, phong cảnh bên trong hoàn toàn hiển lộ ra, không biết là thực sự lười nhác hay thế nào, cô cứ để đôi chân trần như vậy, dưới người lót một tấm chăn mỏng, trên đùi còn có một cái, đôi chân bạch ngọc lộ ra ngoài chăn mỏng.
Nhìn thấy cảnh này, Phó Bắc nhíu nhíu mày, lập tức rũ mắt xuống, ánh mắt nặng nề.
Đến hai ba giờ chiều Kiều Tây cũng chưa đi, như là không có ý muốn đi, Phó Bắc không buông tha cơ hội này, ôm người đặt lên đùi, không chờ Kiều Tây từ chối, lập tức giữ lấy sau đầu đối phương mà hôn môi.
"Đêm nay ở lại không?" Cô hôn lấy môi dưới Kiều Tây hỏi, ngón tay thon dài trắng mịn vuốt những lọn tóc trước ngực Kiều Tây, một tay cởi ra nút áo sơ mi.
Kiều Tây không trả lời ngay, chờ một lúc, cảm giác được toàn bộ nút áo đã bị mở ra, mới nhẹ nhàng nói: "Lần sau đi..."
Phó Bắc ôm lấy vòng eo gầy của cô, đang muốn tiếp tục, điện thoại vang lên, Lương Ngọc Chỉ gọi đến.
Hai người cũng chưa quan tâm đến, Kiều Tây ôm lấy vai Phó Bắc, vừa cúi đầu kề đến khóe môi đối phương, chuông cửa lại vang lên.