Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 96

"7788, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?! Sao như Lục Phù Diêu còn giỏi hơn cả nam chính thế này?! Bàn tay vàng gấp đôi luôn!" Tiền Thiển lại chạy tới thảo luận với đồng bọn nhỏ.

"Hơ hơ, tôi cũng không biết... Nhưng chẳng phải chỉ chắc bảy phần thôi sao? Nếu là hai con Thần thú thật thì nghịch thiên quá rồi!" 7788 tỏ vẻ thật khó tin.

Tiền Thiển vừa nhìn quả trứng màu xanh nhạt, vừa khều Lục Phù Diêu: "Ừm... Cái đó... Đâu thể khẳng định nó là Tất Phương được, dù sao ngài chỉ nắm chắc bảy phần mà."

"Cũng đúng." Lục Phù Diêu nhấc quả trứng kia lên: "Nếu là Chu Tước thì tốt hơn, nhưng ta không chắc lắm, chỉ xác định được ba phần."

Mợ nó!! 7788 và Tiền Thiển trực tiếp ngã lăn xuống đất không dậy nổi. Hai con Thần thú thật kìa! Thậm chí ra cả Chu Tước nữa!!! Chẳng lẽ tiệm này là ý thức thế giới mở riêng cho nam chính sao? Một cửa tiệm bé tí mà có đến hai quả trứng Thần thú!

"Sư thúc tổ!" Tiền Thiển nhìn Lục Phù Diêu, giọng điệu đầy thán phục: "Vận khí ngài thật nghịch thiên!"

Lục Phù Diêu dửng dưng. Vận khí hắn vẫn luôn như vậy, trước khi bị đoạt xá còn quét sạch một động phủ của đại năng thượng cổ kia kìa. Khí vận cũng là một loại thực lực, đồ hiện trước mắt tội gì không lấy.

Hắn chọc cái trứng xanh nhạt: "Bắt đầu từ bây giờ, ngày nào ngươi cũng rót linh lực cho nó, ta cũng không chắc khi nào thì ấp nở. Chu Tước và Tất Phương đều rất hộ chủ, có nó đi theo ta cũng yên tâm chút."

Tiền Thiển hơi run nhìn quả trứng kia: "Ta sợ mình không nuôi được đâu. Khí vận ta rất kém, không gánh được việc Thần thú nhận chủ."

"Sẽ không!" Lục Phù Diêu khẳng định: "Có ta ở đây, không có gì là không gánh được. Của ta chính là của ngươi, khí vận cũng giống vậy."

Hắn lại chỉ vào Kỳ Lân nhỏ: "Cái này thì không biết là con gì, ta cứ chăm trước đã."

"7788, tui có thể nuôi Thần thú kìa..." Tiền Thiển hơi do dự. Trong thế giới Tu Chân, nếu vận khí không đủ còn cố cướp cơ duyên của người khác sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành.

"Tôi thấy không có chuyện gì đâu. Quả trứng này không biết là Thần thú gì, trong kịch bản cũng không quy định nó là cơ duyên của ai. Đây là thế giới tự do, nhìn tình hình trước mắt thì vẫn trong trạng thái vô chủ. Mặc dù vận khí của cô bình bình nhưng có nhân vật chính bên cạnh, cùng cực lắm, chẳng may cô không chịu nổi, chỉ cần không rời khỏi nhân vật chính thì sẽ an toàn." 7788 theo việc mà phân tích.

Đã như vậy thì cô cứ chăm xem thế nào, có thể tự mình ấp trứng Thần thú, nghĩ thôi đã thấy cả người lâng lâng. Tiền Thiển vươn tay, ôm quả trứng thuộc về cô vào lòng đầy quý trọng.

"Sư thúc tổ, giờ chúng ta đi đâu? Ngài có dự định gì không?" Tiền Thiển rót linh lực cho bé trứng nhà mình xong mới sực nhớ hỏi Lục Phù Diêu.

"Đạm Vân Sơn, dẫn ngươi đi giết Yêu thú." Ánh mắt Lục Phù Diêu nhìn về phía Tiền Thiển lạnh băng: "Sắp tới ta phải bế quan, trước khi ta bế quan, ngươi nhất định phải có năng lực tự vệ nhất định, nếu không ta không an tâm được."

"Ha ha... Được rồi..." Nghe thấy phải đi giết Yêu thú, Tiền Thiển lập tức nhớ tới con Vân Đề Thỏ dễ thương vô cùng. Con thỏ mới đáng yêu làm sao, sao lại giết thỏ được...

Tiền Thiển còn tưởng Lục Phù Diêu sẽ đưa cô đi giết Vân Đề Thỏ. Không nghĩ tới, vừa đến Đạm Vân Sơn, cô đã bị Lục Phù Diêu ném vào địa bàn Phệ Đằng Thử. Tuy chúng nó cũng là loài lông xù, cũng dễ thương, nhưng không đáng yêu chút nào hết, cực kỳ hung tàn!

Đám chuột này lớn lên dáng người tròn vo, là động vật quần cư có ý thức lãnh địa rất mạnh, một khi có người xâm nhập, chúng sẽ kết đội xông lên đánh, trong nháy mặt đã gặm người ta thành một bộ xương. Mặc dù món chính của Phệ Đằng Thử là một loại phược địa linh nhưng Tiền Thiển cảm thấy, chúng sẽ không để ý tới việc thi thoảng đổi khẩu vị sang thịt đâu.

Càng chán hơn là, bữa thịt chờ đám chuột tới ăn chính là cô đó!!!

Lục Phù Diêu thờ ơ nhìn Tiền Thiển bị đuổi đến nhếch nhác, hắn như không thấy mấy vết thương bị chuột cắn của cô, không hề có ý tiến lên giúp.

"Không công kích à? Không đánh thì chờ bị ăn đi!" Giọng điệu của hắn vô cùng tàn nhẫn: "Kiếm trong tay ngươi để chưng à? Hay ngươi thích lấy thịt của mình cho chúng ăn hơn?"

Tiền Thiển cùng đường mạt lộ dựa vào nham thạch sau lưng, phía sau đã không còn đường lui. Cả một đám Phệ Đằng Thử tròn xanh lúc nhúc chen tới, vây chặt lấy cô, có vài con đang cố bò lên nham thạch, định từ trên nhảy xuống cắn cô.

Tiền Thiển siết chặt kiếm trong tay, cắn chặt răng, một kiếm bổ về phía con chuột lớn gần cô nhất... Kiếm lệch! Trên người con chuột có một vết kiếm nghiêng, máu bắt đầu tuôn ra. Tiền Thiển bỗng cảm thấy không sợ lắm, máu chảy trên người nó còn không nhiều bằng cô đâu.

Con chuột không may bị chém một kém đau đến mức kêu ầm lên, khuôn mặt tròn tròn của nó phồng lên, nhe răng xông tới Tiền Thiển, bị nó cắn kiểu gì cũng mất một khối thịt. Tiền Thiển căng mặt, lại chém thêm một kiếm...

Tuy một kiếm này tốt hơn kiếm vừa rồi, chính xác bổ trúng đầu chuột nhưng tiếc là cường độ không đủ, không thể giết luôn con chuột kia. Nó tha theo vết máu chảy trên đầu mình, vẫn cố chấp bò về phía Tiền Thiển.

Tiền Thiển tránh một con khác xông tới, lại bước ra bổ thêm một nhát cho con chuột nửa chết nửa sống kia. Lần này óc lòi ra, chất lỏng trắng đỏ đặc sệt dính một chỗ vô cùng buồn nôn, có vài giọt còn văng lên mặt Tiền Thiển.

Rất muốn nôn, tiếc là không thể dừng lại... Tiền Thiển vừa nôn khan vừa tiếp tục vung kiếm lên, chém loạn xạ về phía một con chuột khác. Có lẽ lần này gặp may nên trúng cổ nó, cái đầu tròn vo của Phệ Đằng Thử kia lăn xuống chân Tiền Thiển. Cô run chân, không cẩn thận đạp vào... Rắc một tiếng... Thứ trắng đỏ kia lại lênh láng đầy đất...

Càng buồn nôn hơn rồi!! Tiền Thiển liên tục nôn khan, ánh mắt cũng không tập trung. Nước mắt sinh lý do nôn khan mà trào ra cô cũng không rảnh tay lau, chỉ có thể dựa vào trực giác chém trái chặt phải. Đám chuột thì tránh kiếm của Tiền Thiển, đạp lên thi thể đồng bạn, cố chấp lao về phía cô.

Tiền Thiển chém lung tung không kết cấu, đương nhiên không thể tạo thành bao nhiêu tổn thương với bầy Phệ Đằng Thử. Một con Phệ Đằng Thử to bự đột phá phòng tuyến của Tiền Thiển, há miệng nhảy lên, lao thẳng về phía cô.

Tiền Thiển giật nảy mình, vô thức lật cổ tay, tay phải vung kiếm lên cao, từ trái lên rồi phải dưới, bổ nghiêng một kiếm. Một kiếm này gọn gàng dứt khoát, con Phệ Đằng Thử kia lập tức bị cô chém thành hai khúc, còn liên lụy đến đồng bạn bị nó đạp lên, cùng trở thành chuột hai khúc như nó.

Chém xong một kiếm này, Tiền Thiển đột nhiên bình tĩnh lại, cuối cùng cô đã nhớ ra mình là một kiếm tu.

Tỉnh táo lại Tiền Thiển bắt đầu cố nhớ kiếm quyết hàng ngày Lục Phù Diêu bắt cô luyện tập. Tay phải cô đưa kiếm ngang trước ngực, tay trái kết thủ ấn, nhanh chóng hoạt động trên Linh kiếm, trong nháy mắt Linh quang sáng rực.

Rót linh lực vào Linh kiếm, uy lực hơn xa trước đó, Tiền Thiển cầm Linh kiếm nhanh chóng xoay tròn, tách cả đám Phệ Đằng Thử ra, sau đó nhảy lên, giơ cao Linh kiếm chém xuống. Kiếm khí đảo qua, thu được khoảng mười mạng Phệ Đằng Thử.

- --

Mấy chương hôm nay đều dành tặng sư tỷ Ái Phiêu Diêu. <3 <3 <3
Bình Luận (0)
Comment