Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 97

Đã tìm ra cách thì Tiền Thiển cứ thế mà làm theo, đầu tiên tách một bầy nhỏ Phệ Đằng Thử ra, sau đó giết từng chút một. Sự thật chứng minh, con người là sinh vật có năng lực thích ứng cực mạnh, chỉ cần bị ép tới mức nào đó, chuyện gì cũng có thể làm quen, bao gồm cả giết chóc.

Theo thời gian, Tiền Thiển từ từ giết chuột thành thạo, từ lúc bắt đầu giết một lần mười con biến thành một lần có thể giết hai mươi, ba mươi con, gần như hiệu suất tăng gấp đôi.

Dù như vậy, đợi khi Tiền Thiển giải quyết hết đám Phệ Đằng Thử đã là trưa hôm sau. Giết chết con Phệ Đằng Thử cuối cùng, cô quăng Linh kiếm, lăn ra đất thở hồng hộc không buồn nhúc nhích. Cả người cô đều là vết thương Phệ Đằng Thử gây ra, bị mồ hôi thấm vào đau tới chết lặng. Nhưng giờ cô không lo được vết thương trên người, thật sự là quá mệt rồi!!

Một ngày một đêm trôi qua, Lục Phù Diêu vẫn ngoài quan sát. Không đến giúp, cũng không nghỉ ngơi, cứ nhìn chằm chằm Tiền Thiển bị thương, giết chuột, lại bị thương, lại giết chuột. Lần đầu linh lực Tiền Thiển hao hết, Lục Phù Diêu trơ mắt nhìn một đám chuột nhào lên người cô, gặm cô thành cả người be bét máu thịt. Hắn cứ đứng yên bất động cho tới khi Tiền Thiển giết chết con cuối cùng.

Lục Phù Diêu đi tới cẩn thận kéo Tiền Thiển đang lăn ra đất, cẩn thận kiểm tra từng vết thương của cô rồi vỗ nhẹ lên trán cô, nói: "Ngươi sẽ trở thành một kiếm tu xuất sắc, giờ nghỉ ngơi đi, ta sẽ chữa thương cho ngươi..."

Tiền Thiển ngủ thiếp đi. Thật ra cô là tu sĩ, hẳn lên đả tọa khôi phục linh lực, nhưng không có tiết tháo gì đã lăn ra ngủ. Một giấc này không biết ngủ đến lúc nào.

Khi Tiền Thiển tỉnh lại, nàng đang bị Lục Phù Diêu kéo ngồi dưới tàng cây, Tiền Thiển vừa mở mắt đã đụng ngay đào hồng căng mọng trước ngực Lục Phù Diêu.

Vóc người này thật khiến không biết bao nam nhân thương nhớ đây! Tiền Thiển nhìn ngực Lục Phù Diêu rồi âm thầm chậc lưỡi. Một đại mỹ nhân cực phẩm thế, dáng người tuyệt vậy, lại biến thành nam nhân, quá tiếc mà...

"Tỉnh rồi?" Tiền Thiển vừa mở mắt Lục Phù Diêu đã phát hiện: "Tỉnh rồi thì ngồi lên đi." Giọng điệu Lục Phù Diêu lạnh nhạt.

Tiền Thiển ngồi dậy, cúi đầu nhìn cánh tay mình, phát hiện trên người không còn vết thương nào, hoàn hảo như lúc đầu. Tu Chân Giới thật sự quá thần kỳ rồi! Tiền Thiển thầm cảm thán trong lòng. Cô không hề biết vì đám vết thương ngoài da này, Lục Phù Diêu đã dùng tới đan dược chữa thương thượng phẩm.

Theo lý chỉ cần còn lại một hơi thở là đan dược chữa thương thượng phẩm sẽ cứu được về. Loại đan dược nghịch thiên như thế bị Lục Phù Diêu lãng phí dùng trị mấy vết thương bị chuột cắn của Tiền Thiển, hành vi này để ai nhìn thấy cũng phải cảm thán phung phí của trời.

"Sư thúc tổ, giờ chúng ta đi đâu?" Tiền Thiển nghĩ nghĩ, cô đã giết Yêu thú, có thể rời Đạm Vân Sơn rồi đó.

Nhưng cô quá ngây thơ rồi! Sau khi Lục Phù Diêu thấy cô ăn xong hai viên Tích Cốc đan thì quay người ném tiếp cô vào bầy rắn...

Cmn chứ!! Ngay cả thời gian chuẩn bị tâm lý cũng không có! May mà bà đây không sợ bò sát đấy, Tiền Thiển căm giận bất bình phàn nàn.

Hỏa Văn Xà lợi hại hơn chuột nhiều, nhưng may là không có độc. Tiền Thiển bỏ ra hơn bốn ngày mới giết sạch một ổ Hỏa Văn Xà, bị thương còn nặng hơn lúc giết chuột.

Lục Phù Diêu ôm cô ra từ ổ rắn, vừa mắng cô đần vừa dịu dàng chữa thương cho cô.

Khoảng thời gian này, khi chữa thương Lục đại mỹ nữ mới lộ ra chút ôn nhu, vết thương của Tiền Thiển vừa tốt lên, hắn ta lại lật mặt ném cô vào ổ nhện...

Cứ thế nửa năm, thời gian ăn khổ của Tiền Thiển tuần hoàn vô hạn, bị ném vào đàn Yêu thú, bị thương, được chữa thương, lại bị ném vào đàn Yêu thú rồi tiếp tục bị thương...

Càng khiêu chiến ranh giới cuối cùng chính là, Yêu thú Lục Phù Diêu tìm tới ngày càng có ngoại hình kinh hãi. Mấy dạng như rắn nhện còn nói được, nhưng cóc ba đầu là con hàng gì?! Không biết hắn lôi đâu ra một đám Yêu thú cấp thấp hình dạng đặc sặc để Tiền Thiển đến giết.

Nửa năm sau, Tiền Thiển ngày càng ít bị thương hơn, đã có thể giết Yêu thú kỳ dị mà mặt mày bình thản như cắt thịt. Cô chính thức trở thành một kiếm tu, tiến giai trong chiến đấu, giờ đã là tu vi tầng 4.

Nửa năm qua, Tiền Thiển đã có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, khi đối đầu hai con Tật Phong Lang cũng không hề hoảng loạn, vừa chạy vừa đánh, mài chết nó từng chút một. Thế này cũng coi như vượt cấp chiến đấu đúng không?! Nghĩ tới đây, Tiền Thiển vô cùng đắc ý.

Tiền Thiển một mình lượn lờ bên ngoài Đạm Vân Sơn, trong phạm vi nhất định, Lục Phù Diêu đã không luôn luôn phải để mắt tới cô. Cơ bản yêu thú trong khoảng này cô có thể ứng phó. Cô túm một con Vân Đề Thỏ, thành thạo một chiêu mất mạng, sau đó mổ bụng, lột được bộ da hoàn chỉnh, còn tiện thưởng thức: "Bộ da hôm nay thật đẹp, tiếc là không đáng tiền."

Tiền Thiển túm con thỏ trần trùng trục đi tìm Lục Phù Diêu: "Sư thúc tổ, hôm nay chúng ta ăn thịt thỏ nướng nhé?"

"Được." Lục Phù Diêu gật gật đầu, đưa tay nhận con thỏ từ tay Tiền Thiển cầm tới suối rửa sạch, bắt đầu dùng linh lực nhóm lửa đưa thịt thỏ nướng cho Tiền Thiển.

Lục Phù Diêu vừa lật thỏ trong tay, vừa chú ý độ lửa, không quên nói với Tiền Thiển: "Tiểu Thiển, mai chúng ta rời khỏi đây."

"Ồ, được ạ, đi đâu?" Tiền Thiển không quan tâm lắm, dù sao Lục Phù Diêu đi đâu thì cô đi đó.

"Ta muốn tìm nơi bế quan, nhanh chóng củng cố tu vi, giết kẻ trên Kiếm Phong báo thù." Lục Phù Diêu cũng đáp đầy tùy ý: "Giết hắn xong ta đi luyện chế một nhục thân khác là chúng ta có thể sống tiêu diêu tự tại."

"Hả?" Tiền Thiển giật mình quay đầu: "Sư thúc tổ ngài định giết vị trên Kiếm Phong báo thù ư?!"

Lục Phù Diêu cười xùy: "Đương nhiên, thù đoạt nhục thân có khác gì thù giết người thân ta, còn chưa nói, hắn sống ngày nào, chúng ta khó an ổn ngày đó."

"Nhưng chắc hẳn tu vi hắn rất cao, nếu không sao thành công cướp được nhục thể của ngài chứ." Tiền Thiển nhọc cả lòng, nữ chính muốn giết nam chính, vậy có phải nữ chính biến thành nhân vật phản diện rồi không?! Diễn viên quần chúng như cô ở cạnh nữ chính, cũng theo đó biến thành nhân vật phản diện?!

Ơ? Từ nhân vật quần chúng biến thành phản diện, từ người qua đường lên thành tùy tùng Boss, hình như cô thăng chức này!! Nói như là cô đã rất cố gắng đấy...

"7788, nữ chính giả nhà chúng ta muốn giết nam chính, hình như tôi thăng chức từ nhân vật qua đường thành vai phản diện..." Tiền Thiển không biết nên buồn hay nên vui.

"Ha ha... Tôi biết sẽ có một ngày này mà..." 7788 vẻ mặt sống còn gì luyến tiếc: "Tiêu Đồng Phong bản gốc mà không chết thì kiểu gì cũng có ngày đối đầu với nam chính. May là lúc này có nguyên nhân rõ ràng, chúng ta không phải cõng nồi, nếu không xong thật luôn!"

"Cũng đúng! Tiêu Đồng Phong gốc không chết, đương nhiên sẽ thành tử thù với nam chính hiện tại, sớm muộn gì cũng phải đối đầu. Vậy mi nói tình huống hiện tại xem, nam chính gặp Lục Phù Diêu giả hiện giờ vẫn theo đuổi không buông chứ? Vậy chẳng phải theo đuổi tới chết luôn?" Tiền Thiển cảm thấy tình huống hiện giờ đã vượt khỏi phạm trù cô và 7788 mong muốn.
Bình Luận (0)
Comment