Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 19

Ban đầu Tiểu Hổ không nhúc nhích, Phương Khởi Châu phải bắt lấy cậu, cậu lại co rúm người, nhưng vẫn bị Phương Khởi Châu tóm gọm.


"Sao lại lạnh như vậy, găng tay đâu, tại sao không mang?" Trên cổ đứa nhỏ này có đeo theo một đôi găng tay, thế nhưng có lẽ cậu không mang thường xuyên, cho nên hai bàn tay vô cùng lạnh.


"Quên... Quên mất..." Mặt cậu khá là vô tội, ngây ngốc mà nhìn Phương Khởi Châu, cảm thấy bên tai vang lên "vù vù vù", vừa giống như tiếng của đàn ong, vừa như là tiếng khi cậu đến gần tủ lạnh vậy.


"Cái này mà cũng có thể quên?" Hắn dừng lại, "Lần sau đừng quên nữa."


Tiểu Hổ vẫn còn sững sờ, "... Dạ."


Phương Khởi Châu biết cậu nghe lời nên khen cậu ngoan, cuộc nói chuyện có người hỏi mới có người trả lời như vậy rất nhanh đã chấm dứt, mà thang máy cũng đã hoạt động lại bình thường, từng bóng đèn sáng lên, đồng thời đang chầm chậm đi xuống tầng một, có không ít người lộp cộp đi vào. Tiểu Hổ trong một khắc ánh đèn sáng lại đã sớm thoát khỏi tay Phương Khởi Châu, người càng lúc càng nhiều, cậu lại càng rút vào cái mai rùa của mình.


Phương Khởi Châu không tiếng động đem cậu chắn ở sau lưng, mà mấy nhân viên cũng bởi vì sếp lớn đang ở bên trong mà mỗi người đều ngẩng đầu ưỡn ngực, không ai dám nói lời nào, cũng không dám thở mạnh.


Ra khỏi thang máy, Tiểu Hổ phát hiện chú Phương vẫn đi bên cạnh cậu, cùng cậu đi ra khỏi tòa cao ốc, đi thêm một trăm mét, vẫn cùng cậu chờ đèn xanh đèn đỏ.


Tiểu Hổ nghi ngờ hỏi: "Chú ơi, chú cũng đi, con đường này sao?"


Mặt Phương Khởi Châu không có biểu tình, hắn gật đầu, "Ừm, nhưng mà chú đi bên kia." Ngón tay hắn chỉ vào một con đường khác với đường đến Quả Ớt Đỏ, "Sau này mỗi buổi trưa chú đều sẽ đi đến đó."


"... Dạ."


Sau khi băng qua đường, Phương Khởi Châu đưa chùm nho trong tay cho cậu, Tiểu Hổ muốn tặng lại cho hắn một viên kẹo, nhưng mà cậu mới bị nha sĩ kiểm tra bảo rằng có dấu hiệu sâu răng, anh trai đã không cho phép cậu mang theo bất kỳ thức ăn ngọt nào bên người nữa. Cậu khổ não mà cau mày, cuối cùng sờ soạng túi quần tìm được một đồng xu, "Chú ơi, chú cầm đi mua kẹo đi ạ." Tiểu Hổ không có tiền riêng, cậu muốn cái gì thì Chung Long đều sẽ mua cho cậu, nên cậu không có tiền tiêu vặt, đồng xu này là do lúc ăn sủi cảo đêm 30 lấy được.


"Ừm." Phương Khởi Châu nắm đồng xu còn vươn hơi ấm vào trong lòng bàn tay, nhìn Tiểu Hổ cầm theo túi đựng thức ăn màu cam quá khổ biến mất ở chỗ rẽ, hắn mới đi về hướng ngược lại, đến cửa hàng trái cây mua loại Lucas thích ăn, rồi theo đường cũ trở về cao ốc 120.


Lucas rất nhanh đã buồn ngủ, ăn xong thì nằm ngủ trên ghế sofa, Tôn Minh Đường ôm con trai vào bên trong, lúc đi ra vừa vặn gặp Phương Khởi Châu đang trở về.


Y xoa mi tâm nói: "Tiểu Châu, hành tung của chú đã bị bại lộ, buổi tối chú phải về San Francisco, Lucas trước tiên để lại chỗ con."


Phương Khởi Châu đang muốn nói cái gì, Tôn Minh Đường lại cắt ngang: "Nơi này của con an toàn hơn, tuy rằng quy luật trả thù thì sẽ không tổn thương đến phụ nữ và trẻ em, nhưng chú vẫn lo..." Y vỗ vỗ vai cháu trai, "Chăm sóc tốt cho nó."


✰✰✰


"Không phải bảo em đi nhanh về nhanh sao?" Rốt cục nhìn thấy Tiểu Hổ trở về, Mai Dược mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm may là ngày hôm nay bận quá, bếp trưởng không thể đi ra ngoài xem xét, nếu không bây giờ đầu cô chắc đã rơi xuống đất. Mà có việc Mai Dược không hiểu, cô mới là bà chủ, tại sao phải kính nể một tên đầu bếp như Chung Long? Đối với việc này, cô chỉ có thể tự an ủi mình là bởi vì Chung Long quá cao quá khỏe, có cơ ngực cơ bụng còn có hình xăm trên hai cánh tay, nhìn thật sự doạ người, hơn nữa tính tình anh không tốt, Mai Dược cũng sợ anh ta đánh cả mình.


Tiểu Hổ thả túi thức ăn xuống, Mai Dược nhìn thấy trong tay cậu có một chùm nho, "Ủa, ai cho em đó?"


Tiểu Hổ nói: "Chú Phương ạ."


Chú Phương? Đó là ai? Mai Dược chưa từng nghe qua, mà cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Mèo nhỏ tham ăn, vì ăn mà đi về trễ."


Nhưng qua ngày hôm sau, Tiểu Hổ trở về như mọi ngày, trong túi áo đựng đầy hạt thông.


"Lại là chú Phương của em cho hả?"


Tiểu Hổ gật đầu.


Chung Long một bên lau tay một bên đi ra từ phòng bếp, "Chú Phương là ai?"


Mai Dược sợ anh biết chuyện mình bảo Tiểu Hổ đi giao thức ăn, lập tức phủ nhận: "Chẳng ai cả!"


"Vậy à?" Chung Long cảm thấy hứng thú mà nhíu mày, "Tại sao tôi lại cảm thấy chị như có chuyện gạt tôi vậy."


Mai Dược lúng túng cười cười, "Có đâu..." Thái độ sợ hãi rụt rè này của cô trông thật oan ức, Mai Dược hất đầu một cái, tự tiếp sức cho chính mình, cô là chủ nợ lớn của Chung Long cơ mà, tại sao phải sợ anh ta chứ.


Chung Long không truy cứu nữa, gọi Tiểu Hổ qua một bên, nắm lấy hai vai cậu nghiêm mặt nói: "Sáng sớm anh phát hiện có tiền lì xì dưới gối của em."


"Cái đó..." Trên mặt Tiểu Hổ vô cùng lo lắng, "Không được chạm cái đó!"


"Anh không chạm, anh không lấy tiền của em, thế nhưng em phải nói cho anh, tiền này đâu ra? Ai cho em?"


Tiểu Hổ há miệng, do dự nói: "... Chú Phương ạ."


"Chú Phương?" Đây là lần thứ hai trong ngày Chung Long nghe thấy cái tên này, anh xác định Tiểu Hổ đã giấu anh chuyện gì, trong lòng lại suy nghĩ xem có ai anh không quen mà lại tình nguyện cho Tiểu Hổ một phong bao lớn như vậy không.


Tiểu Hổ gật đầu một cái, trên mặt có chút oan ức như làm chuyện sai trái, "Ngày mai em sẽ trả lại chú ấy."


Chung Long mơ hồ có thể đoán được người kia là ai, anh nói: "Ngày mai anh cùng đi với em."


✰✰✰


Ngải Lâm phát hiện mấy ngày nay ông chủ có chút kỳ quái, bây giờ lúc nghỉ trưa luôn luôn mở rộng cửa mà ngóng tới ngóng lui, ngoài mặt không thể hiện ra, nhưng Ngải Lâm vẫn có thể nhìn thấu ông chủ đây là đang trông đợi muốn mòn cả mắt, thấy thức ăn ngoài giao tới lập tức đi ra khỏi bàn. Hôm nay người giao thức ăn vẫn là em trai kia, thế nhưng còn có một người đi theo. Ngải Lâm mang giày cao gót đến một mét tám, vậy mà nhìn người đàn ông này cô cũng phải ngước lên. Trước nay người khiến cô phải ngước nhìn không coi là nhiều, một trong số đó là ông chủ của bọn họ, còn cái người trước mặt này... Sao nhìn cứ như "lai giả bất thiện*" vậy?


*Lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt.


Tiểu Hổ nhìn cô quét mã xong vẫn đứng yên không đi, Ngải Lâm hỏi cậu cần giúp gì sao, lúc này Tiểu Hổ mới nhỏ giọng nói: "Em... Em tìm Phương Khởi Châu."


Phương Khởi Châu?! Ngải Lâm mất nửa giây mới phản ứng lại được, đó không phải là họ tên của ông chủ à! Cô trả lời theo thói quen, "Xin hỏi em có hẹn trước không..."


"Dạ?" Lần này đổi thành Tiểu Hổ sửng sốt, "Cái gì, cái gì hẹn trước?"


Ngải Lâm khổ sở nói: "Em trai, xin lỗi nha, ông chủ bọn chị không hẹn trước thì không thể gặp được."


Tiểu Hổ trông vô cùng đáng thương mà gật đầu, cậu ngó trước ngó sau, lúc trước cậu đứng ở cửa thang máy, chú Phương sẽ xuất hiện ở phía sau cậu, trong lòng cậu đang nghĩ có cần phải đến thang máy chỗ đó chờ không thì Vệ Tư Lý vừa vặn xuất hiện.


Hắn có chút bất ngờ mà liếc nhìn Chung Long, quay đầu nói với Ngải Lâm: "Cô đi làm việc đi, anh bạn nhỏ này là bạn của Phương tổng, để tôi dẫn cậu ta vào."


"Hả?" Ngải Lâm trợn mắt lên.


Vẻ mặt Vệ Tư Lý rất hiền lành, Tiểu Hổ đột nhiên phát hiện hắn là người ngoại quốc, trong lòng rất tò mò, cơ mà cũng chỉ dám len lén nhìn hắn.


Hắn dẫn Tiểu Hổ đi vào, ánh mắt không dấu vết mà đánh giá Chung Long.


Rất nhanh ra kết luận, cả một thân sát khí, tuyệt đối không phải người lương thiện.


Hơn nữa đôi mắt xếch kia nhìn chằm chằm Tiểu Hổ giống như gà mẹ khăng khăng bảo vệ gà con, trong lòng hắn lớn mật suy đoán... Tính ra bọn họ không phải anh em ruột, vậy mục đích của Chung Long là gì? Là có người nhờ vả, hay là có mục đích khác? Có điều Vệ Tư Lý không thể không thừa nhận, đứa nhỏ Chung Hổ này thật thu hút người khác.


Lúc Chung Long và Tiểu Hổ đi vào, Phương Khởi Châu đang ngồi trên ghế làm việc, kỳ thật hắn chẳng hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, Lucas bên cạnh chứng kiến toàn bộ, anh họ của nhóc đã đứng ngồi không yên như thế nào, đứng lên lại ngồi xuống, đứng lên lại ngồi xuống, nhiều lần như vậy, chỉ có một mình nhóc nhìn thấy.


Người đầu tiên Tiểu Hổ nhìn thấy chính là chú Phương, ngay sau đó bị đoàn tàu hỏa đồ chơi rất lớn trên sàn hấp dẫn sự chú ý—— cậu chỉ thấy loại đồ chơi cỡ lớn này ở trung tâm thương mại, lắp ráp rất phức tạp, cũng rất đắt tiền, lúc đó Chung Long qua loa dỗ cậu: "Anh sẽ dẫn em đi ngồi tàu hỏa thật."


Nhưng sức hấp dẫn của chuyến tàu hỏa kém xa loại đồ chơi khéo léo tinh xảo này.


Lucas chú ý đến ánh mắt ước ao của Tiểu Hổ, hào phóng mà mời cậu, "Anh muốn chơi không?"


Tiểu Hổ đương nhiên là động lòng, mà cậu vẫn lắc đầu. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía chú Phương, phát hiện chú ấy cũng đang nhìn chằm chằm cậu, tầm mắt kia tạo một loại cảm giác khiến Tiểu Hổ nói không nên lời, cậu theo bản năng mà nắm lấy tay áo anh trai cầu cứu.


Chung Long sờ sờ đỉnh đầu của cậu, Tiểu Hổ né xuống, vẫn là bị tay anh chạm vào. Giọng anh trước sau như một mà trầm ổn, nhưng xen lẫn chút tức giận, "Xin chào ngài Phương, tôi đến đây để trả lại thứ này cho ngài, Tiểu Hổ không quen ngài, ngài làm như vậy không phù hợp lắm."


Phương Khởi Châu đem bút máy trong tay "cạch" một tiếng đặt lên bàn, "Tôi không cảm thấy được có cái gì không phù hợp."


Con mắt của hắn vẫn luôn không nhìn Chung Long, ngược lại cùng Tiểu Hổ nhìn nhau, điều này làm cho Chung Long càng trở nên phẫn nộ mà không nói ra được, "Ngài Phương, tôi là anh trai của em ấy, chuyện của em ấy là do tôi quyết định!"


Phương Khởi Châu nheo mắt lại, "Vấn đề là, các cậu không phải anh em."


Chung Long giật mình đứng sững, chợt cười lạnh một tiếng, "Chúng tôi có phải anh em hay không thì liên quan gì đến ngài."


"Nếu quan hệ của các cậu là một lời nói dối..." Phương Khởi Châu lạnh giọng, "Thì chuyện Tiểu Hổ kết giao cùng người nào, đương nhiên càng không liên quan đến cậu."

Bình Luận (0)
Comment