Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 20

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chung Long rất biết cách kiềm chế lại cơn giận, mà Vệ Tư Lý đứng một bên vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của anh, trong mắt hắn hiển nhiên thấy ngài Chung này không được bình tĩnh cho lắm, nếu như anh ta có xông lên đánh Tiểu Châu thì hắn cũng có thể kịp thời ngăn lại.


"Ngài Phương, tôi không biết ngài có mục đích gì, thế nhưng ngài đừng đánh chủ ý lên em trai tôi." Trong lời của anh có bao hàm ý tứ uy hiếp, giống như một kẻ liều mạng, không biết người đàn ông trước mắt này là người mà anh không thể đụng vào được.


"Tôi không có mục đích gì, đây là chuyện giữa tôi và Tiểu Hổ, cậu không được xen tay vào." Phương Khởi Châu hỏi ngược lại Tiểu Hổ: "Em nói cho chú nghe, có thích chú làm bạn với em không?"


Cả người Chung Long căng thẳng, bàn tay đặt trên vai Tiểu Hổ, trong lòng dĩ nhiên đã đoán được câu trả lời của cậu.


Tiểu Hổ liếc nhìn anh trai, rồi lại nhìn sang chú Phương, ngoan ngoãn mà gật đầu, "Thích lắm ạ..."


Hắn thoả mãn với câu trả lời này, trong lòng cũng muốn trả lời lại rằng "Chú cũng rất thích em", nhưng mà đó không phải tính cách của hắn, hắn chỉ có thể tự kiềm chế lại. Phương Khởi Châu nói với Chung Long: "Cậu thấy rồi đó, đây là sự lựa chọn của em ấy, cậu không có quyền can thiệp."


Chung Long không nói lời nào, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, nhấc túi đựng thức ăn lên, cắn răng nói: "Chúng ta về thôi." Nói rồi kéo Tiểu Hổ đi ra ngoài.


Tiểu Hổ vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, cậu quay đầu vẫy tay với Phương Khởi Châu, không tiếng động mà nói "tạm biệt", sau đó mới hỏi anh: "Anh không thích chú Phương sao?"


Cậu rất nhạy cảm mà phát hiện được tất cả những điều này, chỉ là không hiểu tại sao.


Chung Long "ừ" một tiếng, trong lòng vẫn đang nổi giận đùng đùng, thế nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt tò mò của Tiểu Hổ đã dịu đi mấy phần, anh trả lời: "Không thích."


Tiểu Hổ không hiểu, lại hỏi thêm: "Tại... Tại sao ạ?" Trong suy nghĩ của cậu, chú Phương thật sự là một người rất tốt, nấu cacao uống cũng ngon nữa.


Cổ họng Chung Long nghèn nghẹn, giọng nói cũng khàn khàn, chợt cảm thấy có chút khổ sở, "Bởi vì hắn muốn bắt cóc em."


Mục đích của Phương Khởi Châu, anh đã nhìn ra rõ ràng đến không thể rõ hơn được nữa, nhưng Tiểu Hổ là của anh, ai cũng đừng hòng cướp đi, đừng nói là một tên Phương Khởi Châu, ngay cả ông trời cũng không được.


✰✰✰


Phương Khởi Châu nhìn xấp lì xì trên bàn được trả lại nguyên vẹn, trên mặt vẫn không biểu hiện gì, nhưng Vệ Tư Lý biết rõ trong lòng hắn bây giờ sợ là phức tạp khôn kể. Lucas tuy còn nhỏ nhưng cũng rất biết nhìn ánh mắt người khác, nhóc cũng không làm phiền anh họ mà tự chơi một mình.


Đúng giờ tan làm, Phương Khởi Châu cầm lấy tay nhỏ của Lucas, hỏi nhóc: "Anh dẫn em đi chơi, muốn đi không?"


Lucas rất vui vẻ mà bảo hắn lái xe cẩn thận, Phương Khởi Châu tự lái xe, sau đó dừng xe bên ven đường, xung quanh ngoài một cửa hàng thì chẳng có gì đáng chú ý.


"Anh lừa em à, chỗ này có gì để chơi chứ!"


Phương Khởi Châu chỉ tay, "Cái đó không được à?"


Lucas nhìn theo phía tay hắn chỉ, nhìn thấy một cái máy gắp thú cũ kĩ.


"Gì vậy chứ..." Trong miệng nhóc cứ như ghét bỏ, chứ thật ra trong lòng đang hứng thú vô cùng, từ nhỏ nhóc không có bạn chơi, cũng không có chơi game, đồ chơi duy nhất chính là dao súng, đừng nói là máy gắp thú bông, ngay cả thú bông nhóc cũng chưa từng có.


Cửa hàng đồ chơi này thật nhỏ, cũng không có gì bắt máy, Lucas đã bỏ không ít tiền để mua xu trong cửa hàng, Phương Khởi Châu lại vào cửa hàng mua không ít thứ, gì mà ngựa gỗ nhỏ, lego, BB8, Transformers*, có cả vẹt đồ chơi biết nói nữa... Hắn giống như mua thật nhiều để trút giận vậy.


Lucas khiếp sợ nhìn hành vi mua sắm điên cuồng của anh họ mình, một cửa hàng đồ chơi nhỏ như vậy, ngoại trừ quầy hàng của búp bê Barbie, những quầy hàng còn lại gần như đã trở nên trống rỗng. Lucas cảm động nói: "Anh họ, anh mua cho em nhiều quá..."


Phương Khởi Châu lạnh nhạt nói: "Anh không có mua cho em."


Nói xong, Phương Khởi Châu chỉ chỉ thú bông bên trong máy gắp, hỏi ông chủ: "Bán thẳng một con Buzz Lightyear* này cho tôi được không?" Ngày đó hắn nhìn thấy Chung Long và Tiểu Hổ ở đây gắp thú rất lâu, chính là muốn gắp cái này, Tiểu Hổ rất thích món này, nhưng rốt cuộc cậu vẫn không gắp được.


Ông chủ nhìn ra đây là một khách "sộp", ông tự tát mặt mình một cái để sớm tỉnh khỏi giấc mơ, "Cái này hả... Của ngài đây."


Lucas lập tức kháng nghị, "Em không thích Buzz Lightyear, em muốn cái này! Cái này nè!"


"Đâu phải của em." Phương Khởi Châu liếc nhìn nói: "Con Corgi* này cũng gói lại luôn đi."


Trái tim non nớt của Lucas chịu đả kích lớn đến nỗi không thể nói nên lời, nhiều đồ chơi như vậy, kết quả chỉ có một con Corgi là của nhóc.


"Anh mua cho anh trai nhỏ đến lúc trưa nay hả?"


Phương Khởi Châu bình tĩnh đáp: "Em biết rồi đó."


"Ồ..." Lucas cúi đầu ủ rũ, giống như bắp cải bị hỏng vậy, "Em biết hết mà, quá rõ ràng rồi, là ai cũng sẽ nhìn ra được là anh thích anh ấy. Nhưng anh ấy lớn rồi mà, tại sao lại chơi mấy thứ này chứ."


"Nếu cậu ấy không thích thì sẽ đưa cho em." Phương Khởi Châu không nể mặt mũi mà đâm một dao chí mạng vào trái tim nhỏ bé của đứa em họ mới tám tuổi.


Lucas còn có thể làm gì được, nhóc cũng rất thất vọng đấy chứ, anh họ nhà nhóc trước đây đâu có như vậy đâu.


Bởi vì cậu đã giao em họ cho hắn, Phương Khởi Châu không thể không cải biến phòng chứa quần áo thành phòng khách, cũng may phòng rộng, di chuyển đồ vật không thành vấn đề.


Phương Khởi Châu sắp xếp cẩn thận những món đồ chơi mua về, chỉ vào cái giường tầng mới rồi nói với Lucas: "Giường của em đó."


"Em ngủ một mình hả?"


Phương Khởi Châu còn chưa trả lời, Lucas thông minh đã đoán ra ngay lập tức: "Em biết rồi, chỗ đó không dành cho em đúng không*?"


*Chỗ này mình dịch hơi kì, nguyên văn là "我知道了,不是给我的对吧?", ai có cách nghĩ nào khác thì nói mình với nhé.


"Ừm."


"..." Nhóc nhớ nhà quá.


✰✰✰


Phương Khởi Châu liên tiếp mấy ngày không nhìn thấy Tiểu Hổ, đi giao thức ăn chính là Màn Thầu kém tí nữa đã không chen lọt vào thang máy. Ngải Lâm nhận ra được sự trầm mặc áp lực của ông chủ, lúc mở cuộc họp mọi người cứ như chiếc máy bay không có người dẫn đầu mà bắn phá lộn xộn, khiến ai ai cũng cảm thấy bất an. Ngải Lâm không rõ lí do, mà cô cũng không nghĩ sẽ liên quan đến em trai giao thức ăn, chỉ có thể làm việc càng thêm cẩn thận, chẳng may sơ sẩy một chút sẽ gặp xui.


Mà Phương Nghệ Nguy gần đây lại rất đàng hoàng, tuy rằng không có thành tích gì nổi bật, nhưng đã không còn cái kiểu ăn không ngồi rồi như trước đây nữa. Người giám sát báo cáo rằng hình như gã có mục tiêu mới, không phải là người trong nội bộ công ty.


Chiều hôm đó, Phương Khởi Châu mới vừa tan tầm, đi trong đại sảnh của công ty liền nghe thấy mấy người nhân viên đang bàn luận: "Đánh nhau hả? Không phải là giết người rồi chứ, xe cảnh sát đứng trước cửa nhà hàng nhiều lắm đó!"


Khu tài chính rất ít khi gặp phải những chuyện như vậy, hơn nữa bắt tội phạm phần lớn đều là tội phạm tài chính, thông thường chỉ điều động vài cảnh sát, Phương Khởi Châu nhanh chân đến trước mặt bọn họ, "Nhà hàng nào, có chuyện gì vậy?"


"Cái chỗ bán món cay Tứ Xuyên đó..." Người kia lưu loát trả lời xong mới phát hiện trước mặt mình là Phương tổng, giọng nói lập tức yếu xuống mà cung kính trả lời: "Chào, chào Phương tổng! Bên kia mới có rất nhiều cảnh sát đến, hình như là bắt ai đó..."


Phương Khởi Châu nghĩ gì đó, "cảm ơn" một tiếng rồi ôm Lucas bế đi, đằng sau còn có người nhỏ giọng hưng phấn suy đoán: "Đó là con trai của Phương tổng sao, trời ạ ảnh kết hôn rồi hả? Còn là con lai nữa, dễ thương quá!"


Hắn nhét Lucas vào trong xe, nói với Vệ Tư Lý: "Chờ tôi một chút."


Phương Khởi Châu nhanh chân đi về hướng của Quả Ớt Đỏ, nhìn thấy xe cảnh sát đã rời đi, toàn bộ khách trong nhà hàng cũng đã đi hết sạch, nhân viên trong nhà hàng đứng ở đại sảnh mặt đối mặt nhìn nhau, không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.


Hắn nhanh chóng quét mắt qua bọn họ, không có Chung Long, cũng không có Tiểu Hổ.


"Cảnh sát bắt ai đi?"


Mai Dược trông rất đau khổ, nghĩ thầm xong đời rồi, nhà hàng sắp phá sản rồi, nói cái gì cũng nghe không lọt, cũng không có thấy Phương Khởi Châu tiến vào. Tiểu Cần thì đã khóc nấc lên, cứ ngơ ngác lẩm bẩm "anh Long, anh Long", Phương Khởi Châu tóm chặt Màn Thầu đi giao thức ăn, trầm giọng hỏi: "Chung Long bị bắt?"


Màn Thầu hoảng hốt nói: "Ừ..." Sau đó mới phản ứng lại được, "Anh là ai vậy! Ai bảo nhà hàng chúng tôi có chuyện chứ! Anh—— "


"Vậy Tiểu Hổ đâu?!" Phương Khởi Châu lại nhìn xung quanh lần nữa, lông mày nhíu chặt, lớn tiếng hỏi Màn Thầu: "Chung Hổ đâu!"


Màn Thầu nặng hai trăm kí, bị hắn quát cũng biến thành một con gà con mếu máo muốn khóc, "Anh à, tôi không biết gì hết, anh... Anh đừng đánh tôi..."


Tiểu Cần thấy Phương Khởi Châu, cô nhận ra này anh chàng đẹp trai này, nghẹn ngào nói: "Mới vừa... Mới vừa rồi còn ở đây, Tiểu Hổ..." Cô nhìn xung quanh một vòng, bắt đầu hoảng loạn, "Đâu rồi, đâu rồi!"


Vừa nãy đến bắt người huyên náo như binh hoang mã loạn, ai cũng không đoái hoài tới, rất nhiều khách chưa trả tiền đã bỏ chạy, cũng không ai chú ý cậu bé ngồi trên ghế chơi game kia đã chạy đi đâu.


Lúc này, Vệ Tư Lý dừng xe ngoài cửa nhà hàng, bóp kèn hai tiếng.


Phương Khởi Châu hơi tỉnh táo một chút, trong thời gian ngắn như vậy, Tiểu Hổ sẽ không thể chạy xa được, nhưng cậu đã trưởng thành, gặp phải chuyện như vậy, trên người không có tiền, không có điện thoại di động, có thể còn không biết đường, Phương Khởi Châu càng nghĩ càng thêm lo lắng, Vệ Tư Lý hạ kính xuống, "Tiểu Châu..."


"Là anh làm?"


Vệ Tư Lý nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, đáp một tiếng.


Đúng.


Phương Khởi Châu hiếm thấy mà chửi thề một tiếng.


✰✰✰


*Ngựa gỗ nhỏ (thật sự là cái loại này, mình cũng chả biết anh Châu nghĩ sao mà mua luôn, Tiểu Hổ cưỡi kiểu gì chứ =)))))...)


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


*BB8


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


*Transformers


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


*Buzz Lightyear


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


*Corgi


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


Với cả có một chuyện mình không hiểu lắm, câu nói của Lucas mà mình đánh dấu * ấy, nhóc đó nói vậy có lẽ do nhóc thấy có một chỗ (hay một phòng nào đó) đã được chuẩn bị sẵn và tưởng đó là dành cho mình, nhưng vỡ lẽ ra không phải. Điều đó đồng nghĩa Lucas biết được chỗ đó là dành cho Tiểu Hổ, nhưng vấn đề ở đây không biết là Tiểu Hổ có (hay đã từng) ngủ cùng phòng với anh Châu không (Vì Lucas đã hỏi anh Châu rằng mình sẽ ngủ một mình hả, chứng tỏ anh Châu đã dọn sẵn một chỗ kế mình mà không cho nhóc nằm???). Hơn nữa, lúc Tiểu Hổ được anh Châu nhận về, tác giả có viết về đoạn anh Châu suy nghĩ xếp phòng cho Tiểu Hổ, thế rồi anh giật mình, bảo là Tiểu Hổ là người lạ mới quen có mấy ngày v.v... Sau đó thì suy nghĩ này đã tắt ngỏm luôn, và đến giờ mình vẫn chưa biết Tiểu Hổ đã ngủ phòng nào =)))).


Thôi xoắn não thế thôi, dù gì sau này cũng nằm cùng một giường mà nhỉ...

Bình Luận (0)
Comment