Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu người đi đằng trước người đi đằng sau quay về phòng khách.
Trấn Viễn Hầu cũng đã vào phòng khách. Lúc hai người trở về, phụ mẫu hai bên đã nói đến chuyện về sau bọn họ sinh mấy đứa con rồi.
Nhìn thấy Giang Lam Tuyết trở về, bốn người nhìn nhau cười, không nhắc đến chuyện đó nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Lam Tuyết thỉnh an Hầu gia rồi đi về phía Vi thị, ngồi xuống bên cạnh bà. Vi thị nhìn con gái không thấy điểm gì khác lạ, trong lòng mới cảm thấy yên tâm.
Lần này Hầu phủ mở tiệc chiêu đãi Giang gia đúng là phí nhiều tâm tư, đồ nóng đồ lạnh, đặc sản bắc nam, điểm tâm các màu cái gì cũng có.
Hầu phủ coi trọng Giang gia cũng chính là coi trọng Giang Lam Tuyết, trong mắt, trong lòng phu thê Giang Kế Viễn đối với việc làm thông gia với Hầu phủ cũng không còn sự kháng cự nữa. Thế nhưng trong lòng Vi thị vẫn lo lắng khuê nữ không bỏ xuống được, thế nên sau khi trở về Vi thị lại tìm Giang Lam Tuyết nói chuyện lần nữa. Vẫn là bảo nàng không cần phải so đo quá khứ nữa, về sau sống chung với thế tử cho tốt. Rốt cuộc nàng vẫn là người đã sống lại một kiếp, chỉ có thể chôn hết tâm tư của mình xuống đáy lòng, không suy nghĩ đến nữa.
Trải qua chuyện Cố Doãn Tu như tên điên kia, Giang Lam Tuyết cảm thấy bản thân càng ngày càng không hiểu hắn. Nếu như nàng nói chuyện này cho cha nương nàng, có khi hai người đều bị dọa sợ mất.
Tháng Giêng là tháng đi thăm người thân họ hàng bạn bè, nếu không phải hôm nay đến nhà người này thì mai cũng có người khác đến nhà. Giang Lam Tuyết là con dâu tương lai của Hầu phủ, tất nhiên là tiêu điểm của mỗi bữa tiệc. Các cô nương thì muốn làm quen, các phu nhân thì muốn nịnh bợ. Từ đầu năm đến giờ, Giang Lam Tuyết không có lấy một ngày thảnh thơi. Vi thị có chút mệt mỏi với việc ứng phó chuyện này rồi, nhưng với Giang Lam Tuyết mấy việc này dễ như trở bàn tay. Vi thị không khỏi cảm thán, con gái mình có mệnh gả cho nhà giàu, trời sinh có thể ứng phó với những người kia. Sao mà bà biết được Giang Lam Tuyết kiếp trước phải học cả nửa đời mới học được việc này, tất cả đều do Hầu phu nhân tự tay mình dạy nàng.
Chớp mắt đã đến mười lăm tháng Giêng, tết Nguyên Tiêu.
Sáng sớm hôm đó Hầu phủ đã cho người đem thiệp mời đến. Hầu phu nhân mời Vi thị và Giang Lam Tuyết đến lầu Vĩnh Cố ngắm hoa đăng, xem pháo hoa, nghe kịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong thành Ngân Châu, ngày náo nhiệt nhất chính là ngày Nguyên Tiêu. Vốn dĩ Giang Lam Tuyết muốn đi tìm Lục Trường Thanh, nàng về lâu như vậy rồi mà vẫn chưa lần nào đi gặp sư phụ, chỉ sai người đưa lễ vật đến. Thế nhưng Hầu phu nhân đã mời, bản thân sao dám từ chối.
May mắn lần này Hầu phu nhân không chỉ mời mỗi gia đình nàng mà còn mời cả Tri châu, Thông phán. Giang Lam Tuyết vừa hay có thể gặp Kiều Tố Nương.
Giờ Thân, xe ngựa của Hầu phu đến đón người.
Đến Lầu Vĩnh Cố, Hầu phu nhân đã ở đó, Kiều gia và Viên gia vẫn chưa đến.
Cố Doãn Tu cũng ở đấy.
Mẹ con Vi thị ngồi xuống, Hầu phu nhân cười nói: “Chúng ta nói chuyện trước, hai phu nhân và tiểu thư đến muộn một chút.”
Vi thị cười nói: “Nghe nói hoa đăng năm nay đặc biệt đẹp, nhờ phúc của phu nhân mà chúng ta có thể có chỗ đẹp như thế này để ngắm hoa đăng.”
“Ngươi nói gì vậy, chúng ta đều là người nhà cả mà.” Hầu phu nhân cười nói.
Giang Lam Tuyết yên lặng ngồi ăn bánh uống trà. Lâu rồi nàng cũng không có pha trà, đợi bận hết tháng Giêng nàng nhất định phải quay về chỗ Lục Trường Thanh tiếp tục học. Giang Lam Tuyết mải đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân mình mà không chú ý đến lúc đó Cố Doãn Tu cũng cứ nhìn nàng suốt.
Hầu phu nhân cũng biết tính toán thời gian, biết Kiều phu nhân cùng Viên phu nhân đã tới, bèn bảo Cố Doãn Tu rời đi.
Cố Doãn Tu thấy thế cũng đi luôn, lúc đến chỗ Giang Lam Tuyết, ghé vào tai nàng nói thầm: “Chờ tí nữa ta mang nàng đi chơi.”
Giang Lam Tuyết nhìn thoáng qua Hầu phu nhân cùng Vi thị, hai bà vẫn đang nói chuyện, không ai chú ý tới hành động của Cố Doãn Tu. Giang Lam Tuyết quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn.
Thế nhưng Cố Doãn Tu đã sớm biến mất chỗ nào rồi.
Quả nhiên không lâu sau Kiều phu nhân cùng Viên phu nhân cùng nhau tới. Kiều Tố Nương cùng Viên gia Viên Bảo Tuệ cũng cùng nhau tới.
Hầu phu nhân nhìn các phu nhân và tiểu thư cười nói: “Thật hâm mộ các ngươi, ta cũng muốn con gái như hoa như ngọc giống các ngươi.”
Viên phu nhân cười nói: “Hầu phu nhân nếu là không chê, Bảo Tuệ nhà ta có thể làm con gái nuôi của ngài.”
Vị Viên phu nhân này thật chủ động, Giang Lam Tuyết bật cười. Quả nhiên Hầu phu nhân cười nói: “Ta cũng không muốn là kẻ xấu, dù sao hai năm nữa ta cũng có con dâu rồi.”
Giang Lam Tuyết giả vờ cúi đầu xấu hổ.
Viên phu nhân cũng cười cười, cũng chỉ là lời nói đùa mà thôi.
Thấy mấy vị phu nhân tụm lại một chỗ nói chuyện với nhau, mấy vị tiểu thư tự giác ngồi gần lại với nhau nói chuyện
Giang Lam Tuyết vốn đã thân thiết với Kiều Tố Nương, nàng cũng quen thuộc với Viên Bảo Tuệ. Cùng lúc đều nói chuyện với cả hai nàng, không thiên vị ai, không lạnh nhạt với ai, đối với Giang Lam Tuyết cũng không phải chuyện khó khăn gì. Ba người nhanh chóng nói chuyện vui vẻ.
Hâu phu nhân thường xuyên liếc qua nhìn Giang Lam Tuyết một cái, trong lòng hài lòng vô cùng, con dâu của bà về sau không cần phải dạy nữa. Mọi thứ của nàng rất tốt, chỗ nào bà cũng hài lòng.
“Các ngươi mau nhìn, hoa đăng sáng rồi.” Viên Bảo Tuệ ngạc nhiên nói.
Giang Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên, hoa đăng cái này tiếp cái khác sáng rực.
“Quả nhiên hoa đăng năm nay so năm năm ngoái to và đẹp hơn nhiều.” Viên Bảo Tuệ nói.
Năm trước, tết Nguyên Tiêu Giang Lam Tuyết trốn ra ngoài chơi, chen chúc ở trong đám đông, bên này đoán câu đố trên đèn, bên kia xem xiếc, không nhớ rõ hoa đăng to như thế nào.
Vẫn là ở trong đám đông chơi vẫn vui hơn, ngồi ở lầu cao tuy cảnh có đẹp nhưng cũng chỉ là nhìn người khác vui chơi náo nhiệt mà thôi.
Giang Lam Tuyết nhìn ra xa, nhìn thấy một cái lều to, làm nàng nhớ đến đoàn xiếc ở huyện Thanh Sơn. Nàng cũng muốn đi xem.
“Nhìn đám các ngươi, có phải muốn xuống dưới kia chơi không?” Hầu phu nhân cười nói.
Viên Bảo Tuệ cười nói: “Ca ca con nói chờ con ở dưới rồi mang con đi thả đèn.”
Kiều Tố Nương cũng muốn đi xuống đường chơi, nàng thật vất vả mới cho nha hoàn đi nghe ngóng, biết được hôm nay Hứa công tử cùng bạn bè đi giải câu đố trên đèn nhưng nàng không có ca ca, không ai mang nàng đi.
Kiều Tố Nương nhìn xuống phía dưới, lại nhìn Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết mượn cớ kéo Kiều Tố Nương sang một bên: “Tỷ làm sao vậy? Trông tỷ đầy tâm sự.”
“Ta nghe nói hắn hôm nay sẽ đi đoán đố đèn.” Kiều Tố Nương đỏ mặt nói.
“Hắn, hắn nào?” Giang Lam Tuyết cố ý hỏi.
“Ngươi xấu lắm!” Kiều Tố Nương đánh Giang Lam Tuyết một cái.
Kiều Tố Nương gật đầu: “Ta muốn đi thế nhưng ta không có ca ca mang ta đi. Nương ta không để cho ta đi một mình.”
Giang Lam Tuyết nói: “Chút nữa thế tử đến tìm muội, chúng ta cùng đi.”
“A,….Việc này không hay lắm.” Kiều Tố Nương nói.
“Có gì không hay, muội cũng không muốn đi một mình với hắn. Tỷ mang muội đi xem Hứa công tử của tỷ đi mà.” Giang Lam Tuyết trêu chọc Kiều Tố Nương.
“Quỷ con đùa dai, ta xem muội lúc gặp thế tử có như thế này được nữa không!” Kiều Tố Nương nhướn mày nhìn Giang Lam Tuyết.
Sau khi hai người trở về không lâu thì có nha hoàn tới báo nói là Viên gia công tử tới đón Viên Bảo Tuệ.
Viên Bảo Tuệ tạm biệt mấy vị phu nhân vui vẻ mà đi theo ca ca nàng.
Mã không thấy Cố Doãn Tu tới. Giang Lam Tuyết bắt đầu nghi ngờ có phải hắn lại lừa nàng không.
Kiều Tố Nương cũng mấy lần nhìn Giang Lam Tuyết với ánh mắt chờ mong.
Đợi mãi cuối cùng có nha hoàn tới báo nói Thế tử gia muốn mời Giang tam tiểu thư đi ngắm hoa đăng.
Giang Lam Tuyết liền mượn cơ hội này mời Kiều Tố Nương đi cùng nhau.
Kiều phu nhân cũng không quá nguyện ý, người mà Thế tử gia mời là vị hôn thê của hắn con gái mình đi theo làm gì. Nhưng nhìn dáng vẻ rất muốn đi của con gái mình, bà đành phải đồng ý.
Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết còn mang theo cái cái đuôi nhỏ đi đến, trong lòng có chút không vui.
Thế nhưng Giang Lam Tuyết cũng không để ý tới hắn, nắm tay Kiều Tố Nương đi.
Kiều Tố Nương vừa mới hành lễ với Cố Doãn Tu, đã bị Giang Lam Tuyết lôi đi, Giang Lam Tuyết còn nhỏ giọng nói: “Chúng ta đừng để ý đến hắn, trước tiên đi tìm Hứa công tử của tỷ.”
Cố Doãn Tu cũng không còn cách nào khác ngoài việc đi theo hai người bọn họ.
Trên đường người qua lại rất đông, tốp năm tốp bảy, hoa đăng các màu thắp cho Ngân Châu sáng như ban ngày.
Giang Lam Tuyết nắm chặt tay Kiều Tố Nương, trên đường rất đông người, nếu như buông lỏng tay ra mà lạc thì phiền rồi.
Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết cầm tay Kiều Tố Nương chen chúc trong đám đông, không quay đầu lại nhìn hắn một cái, tức giận nghiến răng ken két nhưng cũng không làm gì được.
Giang Lam Tuyết và Kiều Tố Nương chen trong đám đông mãi mới chen đến chỗ giải câu đố trên đèn. Rất nhiều người đã đứng ở đó, Hứa Thính Tùng cũng ở bên trong.
Kiều Tố Nương thì thầm với Giang Lam Tuyết: “Chính là người mặc quần áo màu xanh ở kia.”
Quả nhiên là Hứa Thính Tùng. Giang Lam Tuyết hiểu ý cười. Nhưng hai người dù gì cũng là nữ tử, đi lên trước chào hỏi thì không được hay cho lắm, vì vậy chỉ có thể đứng ở xa để nhìn. Cố Doãn Tu đi theo sau các nàng, phát hiện hai người hóa ra là tới xem Hứa Thính Tùng, trong lòng ghen tị chết đi được.
Giang Lam Tuyết nghĩ hai người cũng không thể đi tìm Hứa Thính Tùng, nàng đột nhiên nhớ tới vẫn còn Cố Doãn Tu đi với nàng mà, lúc này nàng mới quay đầu lại nói chuyện với hắn.
Giang Lam Tuyết nhỏ giọng nói: “Ngươi có thể gọi Hứa Thính Tùng qua đây được không?”
Vẻ mặt Cố Doãn Tu đầy sự không tình nguyện. Nhìn thấy Giang Lam Tuyết nhìn Kiều Tố Nương, Cố Doãn Tu nghĩ như vậy vừa hay, bảo Hứa Thính Tùng mang Kiều Tố Nương đi, lúc đó mình có thể ở một mình với Giang Lam Tuyết rồi.
Vì thế Cố Doãn Tu đẩy đám đông ra, mang Hứa Thính Tùng đến chỗ Giang Lam Tuyết và Kiều Tố Nương.
Kiều Tố Nương đỏ bừng mặt, đầu cúi thấp không thể thấp hơn.
Hứa Thính Tùng vừa nhìn đã chú ý đến Giang Lam Tuyết, cũng không có cách nào, ai bảo nàng vừa là Giang Lam Tuyết vừa là Giang Lam chứ.
Hứa Thính Tùng ngờ vực hỏi: “Vị cô nương này là? Sao lại giống Giang công tử như vậy.”
Cố Doãn Tu ho một tiếng: “Khụ khụ, đây là vị hôn thê của ta, Giang tam tiểu thư.” Thấy Giang Lam nháy mắt với mình, Cố Doãn Tu hiểu ý, nhanh chóng giới thiệu tiếp: “Vị này chính là Kiều tiểu thư của Kiều tri phủ.”
Cố Doãn Tu lại giới thiệu Hứa Thính Tùng: “Đây là đại tài tử Hứa Thính Tùng của Ngân Châu chúng ta.”
“Thì ra là Giang tam tiểu thư, thảm nào lại giống Giang công tử.” Hứa Thính Tùng chỉ chú ý đến Giang Lam Tuyết, căn bản không chú ý tới Kiều Tố Nương đỏ mặt ở bên.
“Đã lâu rồi Giang Lam công tử không có đến Ngân Châu, Giang tam tiểu thư có tin tức gì của hắn không?” Hứa Thính Tùng lại hỏi.
Giang Lam Tuyết thấy Hứa Thính Tùng hoàn toàn không chú ý tới Kiều Tố Nương, trong lòng lo lắng, chỉ nói: “Không có.”
Hứa Thính Tùng vô cùng tiếc nuối nói: “Thành Ngân Châu thiếu Giang Lam công tử thật là một chuyện đáng tiếc.”
Giang Lam Tuyết không nghĩ tới Hứa Thính Tùng xem trọng nàng như vậy, cảm thấy rất bất ngờ.
Bên này bọn họ đang nói chuyện, lại nghe được một âm thanh cao, sáng truyền đến: “Thế tử gia, Hứa công tử!”
Lại là Mai Hoán Chi, sao hắn vẫn chưa về chứ! Ăn Tế mà hắn cũng không trở về nhà, thật là một tên vô lương tâm! Giang Lam Tuyết có chút chột dạ, sợ bị Mai Hoán Chi nhận ra. Rốt cuộc nàng cùng Mai Hoán Chi cũng ở cùng nhau một thời gian khá lâu, Hứa Thính Tùng cũng chỉ là gặp mặt được vài lần.
Cố Doãn Tu vừa nghe thấy âm thanh này liền đau đầu.
Mai Hoán Chi nhanh chóng đi đến chỗ bốn người bọn họ.
Hắn cũng vừa đến liền chú ý đến Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết giả vờ tức giận, đi đến đứng bên cạnh Cố Doãn Tu.
Cố Duẫn Tu chừng như được yêu thương mà lo sợ, vội nói: “Sao Mai công tử vừa đến đã nhìn chằm chằm vị hôn thê của ta vậy, như thế này quá thất lễ rồi.”
Mai Hoán Chi gãi gãi đầu: “Vị hôn thê của thế tử gia sao? Sao ta thấy giống Giang Lam công tử giả gái quá.”
Mai Hoán Chi lại hỏi: “Ngươi có phải là Giang Lam không?”
Giang Lam Tuyết cau mày không trả lời.
Hứa Thính Tùng vội nói: “Mai công tử, ngươi quá thất lễ rồi đó! Đây rõ ràng là vị hôn thê của thế tử gia Giang tam tiểu thư, không phải Giang Lam công tử. Bọn họ là đường huynh muội cho nên có phần giống nhau là phải thôi.”
Mai Hoán Chi lại nhìn chằm chằm Giang Lam Tuyết, càng nhìn càng cảm thấy nàng chính là Giang Lam.
Cố Doãn Tu nhân cơ hội này kéo Giang Lam Tuyết ra phía sau mình. Giang Lam Tuyết bị Cố Doãn Tu kéo, tay vừa lỏng liền thả luôn tay Kiều Tố Nương ra.
Kiều Tố Nương đứng không vững có chút loạng choạng, Hứa Thính Tùng đứng gần nhanh tay đỡ nàng một cái.
Kiều Tố Nương ngay lập tức đỏ bừng mặt.
“Cảm ơn Hứa công tử.” Kiều Tố Nương nhỏ nhẹ nói.
Tiếng của Kiều Tố Nương không giống với Giang Lam Tuyết. Giọng nàng nũng nịu như chim vàng anh, Hứa Thính Tùng vừa nghe trong lòng liền tê dại một nửa.
“Không có gì.” Hứa Thính Tùng đỏ bừng mặt.
Giang Lam Tuyết nhìn thấy dáng vẻ của hai người, cười thầm trong lòng. Hai người này cuối cùng vẫn ở bên nhau, đúng là duyên phận trời định. Giang Lam Tuyết phát hiện ra Cố Doãn Tu cũng đang nhìn mình cười, trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng với Cố Doãn Tu chính là nghiệt duyên! Thế nhưng lúc này Mai Hoán Chi đang ở đây, nàng không thể bỏ Cố Doãn Tu ở đây mà đi, nếu không với tính cách của hắn, hắn nhất định sẽ quấn lấy hỏi cho ra nhẽ.
“Sao các ngươi lại đứng đây, nhanh đi giải đố đèn đi!” Mai Hoán Chi nói.
Hứa Thính Tùng cũng nói: “Đúng. Chúng ta đi giải đố thôi.”
Bởi vì Cố Doãn Tu đang che chở cho Giang Lam Tuyết, bảo vệ nàng ở phía sau, Giang Lam Tuyết không thể lo cho Kiều Tố Nương được, Kiều Tố Nương liền đi bên cạnh Hứa Thính Tùng, một mình Mai Hoán Chi đi phía trước.
Mọi người tụ tập dưới hoa đăng, dưới mỗi hoa đăng đều có một câu đố, ai giải đúng liền có thưởng.
Chỉ nghe thấy người thả hoa đăng nói: “Tài tử thành Ngần Châu mau đến giải đố, giải thưởng năm nay là một cái trâm phượng cài tóc nạm vàng đính ngọc trai phía Nam. Xem vị nào tài tử có tài nhất, giành được trâm phượng, đưa cho giai nhân!”
Giang Lam Tuyết nhìn trâm phượng được đặt ở trên chỗ cao nhất, đẹp vô cùng, người thả đèn đúng là tận tâm, bỏ không ít tiền vào đây.
Cố Doãn Tu nhỏ giọng nói: “Ta nhất định giành được nó, tặng cho nàng.”
“Ta không cần.” Giang Lam Tuyết không vui nói.
Tốt nhất vẫn nên để Hứa Thính Tùng giành được, tặng nó cho Kiều Tố Nương.
Cố Doãn Tu hét lên: “Nhất định ta sẽ thắng.”
Giang Lam Tuyết kéo kéo tay áo hắn: “Ngươi không được thắng, để Hứa Thính Tùng thắng đi.”
“Dựa vào cái gì chứ!” Cố Doãn Tu không vui nói.
“Để hắn thắng, tặng trâm phượng cho Tố Nương.” Giang Lam Tuyết nói.
“Đợi một chút, ta đi tìm mực viết.” Cố Doãn Tu nói chuyện không đầu không đuôi.
“Tìm mực làm gì?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Thích làm bà mối như vậy, để ta viết lên mặt nàng hai chữ bà mối.” Cố Doãn Tu cười xấu xa.
Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn, người này chính là vậy, đang nói chuyện bình thường tự nhiên lại không đứng đắn.
Kiều Tố Nương luôn đi ở bên cạnh Hứa Thính Tùng, có lẽ là vì có giai nhân bên cạnh, Hứa Thính Tùng liên tiếp giải được nhiều câu khó.
Mai Hoán Chi cũng không kém cạnh. Ngược lại, Cố Doãn Tu trong lòng chỉ có Giang Lam Tuyết, chỉ giải được mấy câu.
Hứa Thính Tùng càng giải càng hăng, nhanh chóng đã đến câu cuối cùng. Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết cũng đi đến gần chỗ Hứa Thính Tùng.
Giang Lam Tuyết lặng lẽ kéo Kiều Tố Nương, nháy mắt với nàng, mắt Kiều Tố Nương lấp lánh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn muội.”
“Tỷ tỷ ngốc, cảm ơn gì chứ.” Giang Lam Tuyết cười nói. “Đợi hắn thắng rồi, cái trâm đó tặng cho tỷ.”
Kiều Tố Nương đỏ mặt: “Hắn sẽ tặng sao?”
“Hắn cũng không phải tên ngốc.” Giang Lam Tuyết cười nói.
Hứa Thính Tùng lại bị câu đố cuối cùng chặn lại, đứng dưới đèn rất lâu mà vẫn không giải được.
Mai Hóan Chi bên đó cũng đã đến câu cuối cùng, cười nói: “Thế này thì vẫn để ta nhất thôi.”
Cố Doãn Tu nhìn thấy Hứa Thính Tùng mãi không giải ra, qua bên đó xem câu đố rồi quay trở về ghé vào bên tai Giang Lam Tuyết nói lời giải.
Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn: “Loại câu đố này đúng là chỉ có người không đứng đắn như ngươi mới có thể giải được. Người chính trực như Hứa Thính Tùng không giải được cũng đúng thôi!”
Cố Doãn Tu đắc ý, không cảm thấy mình đang bị sỉ nhục, ngược lại cảm giác như hắn đang được khen vậy, cười nói: “Sao, nàng có muốn hắn thắng được cái trâm đó không?”
Hoa đăng hòa lẫn vào nhau, người bốn phía ồn ào, Cố Doãn Tu cười ha hả nhìn Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết nhìn thấy nụ cười tươi của hắn mà hoảng hốt, đầu chuyển sang một bên, nói: “Ta không cần.”
Cố Doãn Tu ghé vào tai nàng nói: “Vậy nàng cần gì, cái này có được không?”
Giang Lam Tuyết cảm thấy hắn đang cài lên đầu mình một chiếc trâm.
Giang Lam Tuyết kéo xuống, tim bất chợt đập lệch một nhịp, là cái trâm lần trước nàng không cầm đi. Nhìn có vẻ tinh xảo hơn lần trước một chút, được làm từ ngọc đen, trên đỉnh còn khắc một bông hoa mai, có cảm giác mộc mạc. Có lẽ là Cố Doãn Tu đã cầm về khắc lại từ đầu.
“Cái này được không?” Cố Doãn Tu ôn nhu hỏi.
Giang Lam Tuyết vuốt ve đóa hoa mai kia: “Không đẹp.”
“Khẩu thị tâm phi.” Cố Doãn Tu cầm cái trâm cài lên đầu cho nàng.
Giang Lam Tuyết duỗi tay cài cái trâm vào trong một chút cho cố định, Cố Doãn Tu cười, quả nhiên khẩu thị tâm phi.
“Ta phải về quân doanh, lần này thời gian tương đối lâu, nàng cũng đưa ta một thứ cho ta mang theo, lúc ta nhớ nàng ta có thể bỏ ra nhìn.” Cố Doãn Tu nhẹ giọng nói.
“Không có.” Giang Lam Tuyết quay đầu sang một bên.
Ánh sáng từ hoa đăng chiếu qua sườn mặt của Giang Lam Tuyết, dừng trên khuyên tai đang lay động của nàng, lóe vào trong mắt Cố Doãn Tu.
Cố Doãn Tu nhanh chóng tháo một bên khuyên tai của Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết nhanh chóng che tai mình lại nhưng chậm một bước, khuyên tai đã bị hắn tháo xuống.
Giang Lam Tuyết duỗi tay định đoạt lại, Cố Doãn Tu vội vàng nhét khuyên tai vào trong ngực mình, vẻ mặt cười xấu xa, bắt lấy tay của Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết muốn tránh ra, chỉ nghe một tiếng hò hét, đã có người giải được câu đố.
Cố Doãn Tu kéo tay Giang Lam Tuyết: “Mau đi xem.”
Rốt cuộc là tên không đứng đắn Mai Hoán Chi giải được câu đố. Thật ra Hứa Thính Tùng cảm thấy chả làm sao, chỉ là một câu đố thôi mà. Thế nhưng trong ánh mắt Kiều Tố Nương đầu sự thất vọng và tiếc nuối.
Giang Lam Tuyết nhìn nàng an ủi.
Mai Hoán Chi cũng không phải người bình thường, hắn lấy được trâm phượng nhưng lại đưa cho Giang Lam Tuyết. Không chờ Giang Lam Tuyết cự tuyệt, hắn đã chạy đi mất.
Điều này khiến cho Cố Doãn Tu tức giận, thở phì phì mà nói với Giang Lam Tuyết: “Nàng xem nàng không cho ta giải, Hứa Thính Tùng cũng không giải được, cuối cùng lại để cho tên họ Mai này giành được trâm phượng, ta thấy hắn chính là một tên không tốt đẹp gì. Lần sau ta nhất định phải tìm hắn tính sổ.”
Giang Lam Tuyết cầm trâm phượng dở khóc dở cười.
Cố Doãn Tu đoạt lấy: “Không cho phép nàng cầm, ném nó đi.”
“Đừng ném.” Giang Lam Tuyết đoạt lại, “Lần sau đưa lại cho hắn là được.”
Chỉ nghe cách đó không xa một tiếng la vang, một âm thanh lớn truyền đến: “Có ảo thuật.”
Đố đèn bên này đã được giải, mọi người đều chen chúc đi đến chỗ diễn ảo thuật bên kia, chen chúc như vậy, làm Giang Lam Tuyết và Kiều Tố Nương bị tách nhau ra. Điều này vừa hay chính là ý nguyện của Cố Doãn Tu, hắn nắm chặt tay Giang Lam Tuyết kéo nàng đi theo đám người phía trước.
Đông người quá, Giang Lam Tuyết mất kiên nhẫn, chỉ có thể để hắn dắt đi.
Tay của hắn thô ráo hơn nhiều, có vẻ còn có mấy vết nứt, sờ vào thấy gai gai.
Cuối cùng bọn họ cùng với mọi người cũng đến được chỗ diễn ảo thuật.
Nhìn thấy Hứa Thính Tùng và Kiều Tố Nương đứng ở phía xa bên kia. Hai người đang nói chuyện, Kiều Tố Nương gật gật đầu cười mỉm.
“Bà mai, mối của bà thành rồi kìa.” Cố Doãn Tu nói.
“Cũng không phải ta làm mối, người ta chính là duyên trời định, ông trời sắp xếp bọn họ luôn ở bên nhau. Cho dù không có ta, sớm muộn gì hai người bọn họ cũng ở bên nhau mà thôi.” Giang Lam Tuyết nhìn hai người nói.
Cố Doãn Tu gật đầu: “Đúng, nàng nói đúng, cũng giống như chúng ta.”
Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn: “Không giống, chúng ta chính là nghiệt duyên.”
Cố Doãn Tu cười nói: “Nghiệt duyên cũng là duyên, dù gì cả đời này nàng cũng là của ta.”
“Hừ. Hôm nay là mười lăm, ta đi đến trước Bồ Tát dâng hương, cầu cho kiếp sau sẽ không lại gặp ngươi.” Giang Lam Tuyết cười lạnh.
“Muộn như thế này nàng mới đến dâng hương, thật là không có một chút lòng thành nào, Bồ Tát sẽ không nhận được thành ý đâu. Ta sớm đã đến cầu Bồ Tát, xin người kiếp sau, kiếp sau nữa chúng ta vẫn ở bên nhau, nàng muộn một bước rồi.” Cố Doãn Tu nói nhỏ vào tai nàng.
Giang Lam Tuyết còn muốn nói gì đó nữa thế nhưng Cố Doãn Tu đã cướp lời trước: “Mau nhìn, ảo thuật bắt đầu rồi.”
Giang Lam Tuyết quay đầu chỉ thấy chỗ diễn ảo thuật trước mắt kia có mấy cái rương gỗ lớn, bên trong trống không, có một tấm vải che lên, người diễn kéo tấm vải ra, bên trong là một trẻ, tiếp tục che tấm vải lên, đứa trẻ đó đã ở cái rương bên kia rồi.
Khán giả có mặt ở đây đều ngạc nhiên, thích thú mà vỗ tay không ngừng.
“Nàng muốn biết bọn họ làm ảo thuật như thế nào không?” Cố Doãn Tu hỏi Giang Lam Tuyết.
“Không muốn, cứ xem như vậy là tốt rồi, ảo thuật mà biết được mánh khóe thì còn gì thú vị chứ.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu không nói gì nữa.
Hai người xem một lúc, lúc chuẩn bị ra về, Giang Lam Tuyết lại đi tìm Hứa Thính Tùng cùng Kiều Tố Nương, phát hiện bọn họ đã không ở chỗ lúc trước nữa rồi.
“Sao hai người bọn họ đã đi rồi.” Giang Lam Tuyết lẩm bẩm.
“Nàng yên tâm, Hứa Thính Tùng sẽ chăm sóc Kiều Tố Nương. Hắn không phải là người nàng yên tâm nhất sao.” Cố Doãn Tu nói, lời nói còn mang theo vị chua.
“Ân, hắn đúng thật là người khiến người khác yên tâm nhất.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu giật giật khóe miệng không nói gì.
Giang Lam Tuyết chỉ vào cái lều ở phía xa: “Ta muốn đi chỗ kia.”
“Được.” Tất nhiên lúc này Giang Lam Tuyết muốn gì hắn cũng cho nàng cái đấy.
Hai người đi chưa được mấy bước thì gặp Long Phương. Long Phương vẫn mang theo mạng che mặt, đi theo nàng còn có một nam nhân khác. Giang Lam Tuyết theo bản năng mà nhìn Cố Doãn Tu, thế nhưng sắc mặt của hắn vẫn như cũ, không có gì thay đổi.
Long Phương cười đi tới: “Thế tử gia, người không dùng được đúng không? Ta đã nói là không dùng được rồi. Ngươi muốn làm thánh nhân mà làm không được, ngươi phải kiên trì đến cùng(1)?”
Giang Lam Tuyết hoài nghi mà nhìn Cố Doãn Tu, chỉ thấy hắn sờ sờ mũi nói: “Lúc nào về ta sẽ nói với nàng.”
“Giang tam tiểu thư, đã lâu không gặp.” Long Phương cười nói.
Theo lý tới nói, Long Phương chưa từng gặp Giang tam tiểu thư, mấy lần gặp mặt trước đều là Giang Lam.
“Long cô nương, thật trùng hợp.” Giang Lam Tuyết cười với Long Phương, nàng không ghét Long cô nương, chỉ là có chút tò mò.
“Ân, hoa đăng năm nay thật sự rất đẹp.” Long Phương nói, lại nhìn ra nơi có hoa đăng lớn nhất ở phía xa.
Cố Doãn Tu nói: “Hôm nay đông người, ngươi vẫn nên về sớm một chút.”
Long Phương nhìn Cố Doãn Tu lại nhìn Giang Lam Tuyết cười cười nói: “Ừ, ta nên về thôi.”
Long Phương cùng nam nhân kia rời đi.
“Cái kia… Cô nương mà giống nàng kia, là ta tìm Long Phương …” Cố Doãn Tu ấp a ấp úng nói.