Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân

Chương 31


“Nàng sao có thể lại giống với ta như vậy?” Giang Lam Tuyết cau mày hỏi.
 
“Dịch dung mà thôi. Long Phương từng gặp qua nàng nên ta bảo Long Phương tìm cho ta một người có thân hình giống nàng, rồi dịch dung.” Cố Doãn Tu nói, “Ta thật sự muốn giúp nàng, ai biết nàng lại không cảm kích.”
 
Giang Lam Tuyết trừng hắn một cái: “Vậy thì cảm ơn ngươi, nếu ngươi có thể giúp ta đến chỗ Hoàng thượng giải trừ thánh chỉ hôn ước, ta càng cảm ơn ngươi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Chuyện này không có khả năng, quân vô hí ngôn, làm sao có được thánh chỉ tốt như thế. Chờ ta có bản lĩnh, không bằng cầu cáo mệnh cho nàng, cầu tước vị cho con trai.” Cố Doãn Tu cợt nhả nói.
 
Giang Lam Tuyết không tiếp lời nói của hắn, người này chỉ cần cho hắn sắc mặt tốt, hắn lại cợt nhả. Kiếp trước nàng chỉ cần xụ mặt, hơn nửa là hắn tự động biến mất, hiện giờ có vẻ cũng không dùng được, Cố Doãn Tu hắn đã sống thêm một kiếp, da mặt cũng dày lên mấy tầng rồi.
 
Hai người chậm rãi đến chỗ lều ảo thuật, đi qua không ít sạp nhỏ bên đường, luôn có tiểu thương mời chào hai người. Cố Doãn Tu hỏi nàng, có cần cái này không, cái kia có cần không. Giang Lam Tuyết một mực nói không cần. Đi đến trước một sạp bán hoa bằng lụa, tiểu thương lại thét to: “Công tử, mua một đóa hoa tặng cô nương đi!”
 
Cố Doãn Tu lại hỏi Giang Lam Tuyết: “Nàng có muốn cài hoa không?”
 
“Không cần!” Giang Lam Tuyết vẫn nói không cần.
 
“Ừ, không cần, trên đời này làm gì có trang sức nào đẹp bằng cái trâm hoa mai ta khắc!” Cố Doãn Tu cười nói.
 
Giang Lam Tuyết quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Cố Doãn Tu, ta phát hiện da mặt ngươi càng ngày càng dày.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không phải vậy, ta đang cùng nàng nói chuyện. Trước nay chúng ta chúng ta ít nói chuyện, chuyện này không đúng, ta muốn sửa sai.” Cố Doãn Tu nghiêm túc nói.
 
“Nói chuyện đúng không? Vậy ngươi nói ta nghe, rốt cuộc Long Phương là ai?” Giang Lam Tuyết vẫn luôn muốn hỏi câu này.
 
Cố Doãn Tu sờ mặt ngượng nghịu: “Cái này ta không thể nói cho nàng, thế nhưng…”
 
Giang Lam Tuyết châm biếm một tiếng: “Thế nhưng cái gì? Chẳng phải là muốn nói chuyện sao?”
 
“Trên đường nhiều người, lúc về đến chỗ nào yên tĩnh chúng ta nói chuyện. Ta sẽ từ từ nói hết cho nàng.” Cố Doãn Tu cười nói.
 
Giang Lam Tuyết không hỏi lại, nhìn dáng vẻ Long Phương đúng thật là một người không đơn giản.
 
Cuối cùng cũng đã tới lều diễn xiếc. Hai người thanh toán tiền rồi đi vào, hôm nay trên đường náo nhiệt như vậy, người xem xiếc ảo thuật cũng không nhiều như tưởng tượng. Cố Doãn Tu cho một người thỏi bạc nhỏ đổi lấy hai chỗ ngồi tốt.
 
Giang Lam Tuyết ngồi xuống bất ngờ phát hiện, đây chính là cái đoàn xiếc nàng từng xem ở huyện Thanh Sơn.
 
Vẫn là những người đó diễn.
 
Hai người diễn xong, tiếp theo đến cô bé lần trước hạ eo ngậm hoa kia lên sân khấu.
 
Cô bé rất thông minh, vẫn nhớ rõ Giang Lam Tuyết, hét to một tiếng, đi qua trước mặt Giang Lam Tuyết còn cười với nàng một cái.
 
“Cô bé hình như là có quen với nàng, còn cười với nàng kìa.” Cố Doãn Tu nhỏ giọng nói.
 
“Đúng. Lần trước ở huyện Thanh Sơn, ta đã xem bọn họ diễn một lần.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Trong lòng Cố Doãn Tu có chút ghen tị, chắc chắn là đi xem cùng biểu ca của nàng nhưng hắn cũng không nói gì nữa, tiếp tục xem tiểu cô nương biểu diễn.
 
Tiểu cô nương ngậm hoa, còn tặng hoa cho Giang Lam Tuyết. Lúc xuống sân khấu, còn nhìn nàng một cái.
 
“Tiểu cô nương này hình như muốn nói chuyện với nàng?” Cố Doãn Tu nói.
 
Giang Lam Tuyết cũng cảm thấy được điều đấy, ánh mắt của nàng hiện lên tất cả, thế nhưng nàng mới xem cô bé diễn được một lần, cũng không tính là quen thân, sao cô bé lại biểu lộ biểu cảm đấy với mình?
 
Giang Lam Tuyết lắc đầu: “Ta cũng không biết. Có lẽ là nàng gặp phải khó khăn? Muốn ta giúp?”
 
“Có muốn đi vào hậu trường xem không?” Cố Doãn Tu hỏi.
 
“Bọn họ không cho chúng ta vào đâu.” Giang Lam Tuyết nhìn thấy ở phía cửa vào hậu trường có hai người đàn ông to lớn dũng mãnh đứng ở đó.
 

“Không thể vào thì chúng ta cũng có thể gọi người ra được mà. Gia muốn thưởng, chẳng lẽ bọn họ không muốn bạc sao?” Cố Doãn Tu nói.
 
Cũng có lý.
 
Cố Doãn Tu mang Giang Lam Tuyết đến cửa hậu trường, quả nhiên hai người nam nhân to lớn vạm vỡ chặn hai người lại. Thế nhưng thái độ thì khách khí, có lẽ là thấy bọn họ ăn mặc không giống người thường.
 
“Đắc tội hai vị khách quý, hậu trường của chúng ta không thể vào.” Một người trong số bọn họ nói.
 
Cố Doãn Tu cười cười: “Vậy có thể gọi tiểu cô nương vừa biểu diễn lúc nãy ra đây được không, nương tử của ra rất thích tiểu cô nương, muốn thưởng cho nàng hai thỏi bạc.”
 
Hai nam nhân nhìn nhau: “Quý khách đưa bạc cho chúng ta, chúng ta sẽ chuyển cho nàng.”
 
Cố Doãn Tu cười, lấy một túi bạc nhỏ từ tay áo ra ở trên tay thảy nó trên tay: “Nương tử nhà ta là chỉ muốn nhìn nàng biểu diễn một mình, hai ngươi cũng không biết làm.”
 
“Vậy để chúng ta đi hỏi bầu gánh đã.” Hai nam nhân đi vào bên trong.
 
Một tên khác cứ nhìn chằm chằm Cố Doãn Tu và Giang Lam Tuyết.
 
Không lâu sau tên đó mang một một nam nhân trung niên da đen, cao gầy nhưng rắn chắc cùng với tiểu cô nương kia đi từ bên trong ra. Tiểu cô nương vừa thấy Giang Lam Tuyết mắt trở nên sáng rực song chỉ một giây sau liền khôi phục trạng thái bình thường, cúi đầu đứng ngay ngắn.
 
“Ta là bầu gánh chỗ này, hai vị khách quý muốn xem Tiểu Hoa biểu diễn ngậm hoa sao?” Bầu gánh nói.
 
Cố Doãn Tu nói: “Đúng, diễn một mình cho nương tử ta xem.”
 
“Vậy bạc…” Bầu gánh nhìn chằm chằm vào túi bạc trên tay Cố Doãn Tu.
 
“Chỗ bạc này đủ để mua nàng rồi. Yên tâm đi, không thiếu của các ngươi ít bạc nào đâu.” Cố Doãn Tu nói xong,  nhìn thoáng qua tiểu cô nương, lúc nghe được mình nói muốn mua nàng, rõ ràng người có chút lay động.
 
Thật là có chuyện! Đúng là một tiểu cô nương thông minh.
 
Giang Lam Tuyết cũng chú ý đến, liền lười biếng nói: “Mua nàng làm gì, chẳng qua là nhìn mới mẻ nên mới muốn nhìn thêm thôi, nhìn vài lần liền thấy chán, mau tìm chỗ nào yên lặng mà biểu diễn đi, cái bàn kia có thể để cao lên không, hoa vẫn phải giữ nguyên, không được thấp hơn. Nhìn xem rốt cuộc eo nàng có thể hạ xuống đến chỗ nào.”
 
Tiểu cô nương vừa nghe Giang Lam Tuyết nói như vậy, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
 
“Vậy mời hai vị vào hậu truờng?” Bầu gánh ha eo làm tư thế mời vào.
 
Giang Lam Tuyết lại cau mày: “Quá ồn, có thể để nàng đến lầu tửu biểu diễn không? Hoặc là cùng ta trở về nhà ta diễn cho ta xem, cho nàng thêm ít bạc là được.”
 
“Việc này e là không được.” Bầu gánh khó xử nói.
 
Cố Doãn Tu vốn định quay về phủ gọi người tới trực tiếp mang tiểu cô nương đi, đỡ phải phí lời với mấy người này nhưng hắn thấy Giang Lam Tuyết diễn hăng say như vậy, cảm thấy mới mẻ thú vị vô cùng, bèn phối hợp với nàng diễn một màn kịch.
 
“Được rồi nương tử, nàng chịu thiệt một chút đi.” Cố Doãn Tu dỗ dành Giang Lam Tuyết.
 
Giang Lam Tuyết trừng hắn một cái. Đây không phải là diễn, người này nhân cơ hội chiếm tiện nghi thật đúng là không biết xấu hổ.
 
Hai người đi theo bầu gánh vào hậu trường.
 
Tiểu cô nương lại quay đầu nhìn hai người bọn họ một cái, ánh mắt đã mất đi thần thái vừa rồi.
 
Toàn bộ hậu trường vừa bẩn vừa loạn. Cố Doãn Tu có chút hối hận đã đi vào đây,  mùi còn nồng hơn những cái lều trại của mấy vị tướng lúc hắn ở quân doanh nữa.
 
Tất nhiên Giang Lam Tuyết cũng không chịu nổi, lấy tay che mũi, ghét bỏ nói: “Được rồi được rồi, cho bọn hắn hai thỏi bạc, ta không nhìn nữa.”
 
Cố Doãn Tu vội lấy một thỏi bạc nhỏ đưa cho bầu gánh rồi mang Giang Lam Tuyết đi ra.
 
Tiểu cô nương có vẻ vẫn không cam lòng hai người cứ rời đi như vậy, ở sau bọn họ nói: “Ca ca, tỷ tỷ, chúng ta ở đây diễn liên tiếp ba ngày, hai người hôm sau lại đến!”
 
“Không đến, không đến nữa.” Giang Lam Tuyết không kiên nhẫn nói.
 
“Được được, không đến nữa. Ngày mai gọi bọn họ đến nhà diễn, có bạc, không sợ không kiếm được người mua vui cho nàng.” Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu vừa đi vừa nói.
 
Lúc đầu bầu gánh còn nghi ngờ Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu có mục đích gì đó, giờ xem lại có vẻ không phải như vậy, bèn chạy đuổi theo.
 
“Hay là hai vị khách quý đem tiểu Hoa đến tửu lầu?”
 
“Không cần nữa, chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, lúc nãy còn muốn xem, giờ không còn tâm tình nữa rồi.” Giang Lam Tuyết ghét bỏ nói.
 
Cố Doãn Tu dỗ dành: “Được rồi nương tử, vừa hay chúng ta đi ăn một chút điểm tâm, mang nàng theo giải sầu.”
 
“Thôi được rồi, kêu thêm một người đi nữa. Chúng ta không chịu trách nhiệm mang nàng về.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Được được được. Vậy còn bạc…” Trong mắt bầu gánh chỉ có bạc.
 
“Mười lượng đủ chưa?” Cố Doãn Tu nói.
 
“Đủ đủ đủ.” Bầu gánh nhận bạc, nói với tiểu Hoa: “Diễn cho tốt cho khách quý xem, đừng có diễn lố lăng!”
 
Tiểu Hoa gật gật đầu.
 
Bầu gánh kêu hai nam nhân cao lớn trông cửa kia đi theo Tiểu Hoa.
 
Cố Doãn Tu  kinh ngạc trong lòng, chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu thôi mà, sao phải giữ chặt như vậy.
 
Tới Bách Nhạc Lầu cách lều xiếc xa nhất, Cố Doãn Tu yêu cầu một gian kín trang nhã, hai người to lớn kia một tấc cũng cũng không rời.
 
Tiểu Hoa trên tay cầm hoa, gắt gao đi theo sau Giang Lam Tuyết.
 
Vào phòng, Cố Doãn Tu liền chặn hai nam nhân kia ngoài của: “Hai người chờ ở đây đi. Nương tử nhà ta phải dùng cơm.”
 
Hai người nghĩ trừ phi bọn họ chắp cánh bay, bằng không chạy không thoát, liền ở lại bên ngoài.
 
Tiểu Hoa vào phòng, ngoan ngoãn mà đứng ở phía bên kia.
 
Giang Lam Tuyết vẫy tay với nàng, ánh mắt nàng sáng lên, đi đến trước mặt Giang Lam Tuyết.
 
Giang Lam Tuyết nhỏ giọng nói: “Ngươi có chuyện muốn nói với ta đúng không?”
 
Giang Lam Tuyết vừa dứt lời, Tiểu Hoa khóc nhưng đầu vẫn giữ thẳng, không phát ra tiếng nức nở.
 
Thấy thế, Giang Lam Tuyết rất đau lòng, lấy khăn ra lau nước mắt cho: “Ngươi muốn tìm ta có chuyện gì?”
 
Tiểu Hoa lấy tay áo lau nước mắt nhỏ giọng nói: “Tên ta không phải là Tiểu Hoa, ta bị bọn họ bắt cóc. Ta cầu tỷ tỷ giúp ta tìm cha nương của ta, bảo bọn họ đón ta về.”
 
Hóa ra là vậy! Giang Lam Tuyết nói: “Giờ này ta có thể tìm cha nương ngươi ở đâu? Hay là ta chuộc ngươi ra?”
 
Tiểu Hoa lắc đầu: “Không được, bầu gánh không cho.”
 
“Cho bọn họ thêm bạc.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Tiểu Hoa vẫn lắc đầu: “Không được.”
 
“Vậy là vì sao?” Giang Lam Tuyết khó hiểu, chẳng qua là một tiểu nha đầu thôi mà.
 
Cố Doãn Tu cũng cảm thấy kỳ lạ, liền nói: “Ngươi có chuyện gì giấu chúng ta đúng không? Nếu ngươi muốn rời khỏi chỗ đó, phải nói thật cho ta nghe.”
 
Tiểu Hoa cắn môi nói: “Ta nói nhưng hai người đừng bắt ta.”
 
“Bắt ngươi làm gì?” Giang Lam Tuyết khó hiểu nói.
 
“Nương ta là người Tây Lăng, bầu gánh cũng là người Tây Lăng. Bầu gánh phải gặp được nương ta mới bằng lòng thả người.” Tiểu Hoa nói xong,nhìn Giang Lam Tuyết.
 
Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu nhìn nhau. Chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ.
 

Đang nói thì có tiểu nhị đến gõ cửa, muốn lên đồ ăn.
 
Cố Doãn Tu ôm Tiểu Hoa đến bàn bên cạnh.
 
Tiểu Hoa cũng là một người thông minh, vội hạ eo.
 
Tiểu nhị đẩy cửa đi vào, hai tên nam nhân nhân cơ hội này cũng nhìn vào trong.
 
Tiểu nhị đi rồi, Giang Lam Tuyết liền kêu Tiểu Hoa xuống dưới.
 
“Ngươi nói nương ngươi là người Tây Lăng, vậy cha ngươi đâu? Là người Đại Lương sao?” Giang Lam Tuyết hỏi.
 
Tiểu Hoa gật gật đầu: “Cha ta là người Đại Lương.”
 
“Vậy ngươi là người nơi nào, nhà ở đâu, họ gì? Chúng ta giúp ngươi đi tìm người nhà ngươi.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Tiểu Hoa lắc đầu: “Ta chỉ nhớ rõ ta họ Ô, bên cạnh nhà của chúng ta có một ngọn núi lớn, cha ta là làm nghề rèn sắt.”
 
Vừa nghe tiểu Hoa nói xong, Giang Lam Tuyết cùng Cố Doãn Tu đều sững sờ, quá trùng hợp, hay đây là con gái của thợ rèn họ Ô kia? Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu, hắn cũng ngạc nhiên đến ngẩn cả người.
 
“Tên của cha ngươi có phải là Ô Thành không?” Cố Doãn Tu hỏi.
 
“Nương ta gọi cha ta là Đại Thành, hẳn là cái tên đấy. Sao đại ca lại biết?” Tiểu Hoa cũng kinh ngạc.
 
Cố Doãn Tu cười, sao có thể trùng hợp như vậy.
 
“Ngươi yên tâm. Ta có quen biết cha ngươi, nhất định sẽ mang ngươi về nhà.” Cố Doãn Tu cười nói.
 
Cố Doãn Tu gật gật đầu với Giang Lam Tuyết, ý bảo Tiểu Hoa đúng thật là con gái của thợ rèn họ Ô. Thế nhưng từ trước đến nay Cố Doãn Tu cũng không biết thê tử của Ô thợ rèn lại là người Tây Lăng.
 
Giọng Giang Lam Tuyết cẩn thận, nàng nói: “Hôm nay ngươi về trước đi, ta cùng ca ca này phải bàn bạc một chút đã. Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cứu ngươi ra nhưng ngươi đừng để bản thân mình bị phát hiện, biết không?”
 
Tiểu Hoa gật gật đầu: “Ta tin tưởng tỷ tỷ.”
 
Giang Lam Tuyết cười: “Vì sao ngươi lại tin tưởng ta, chẳng qua chúng ta mới gặp nhau được hai lần.”
 
“Ta đã nhìn rất nhiều người, có thể cảm giác được tỷ tỷ là một người tốt.” Tiểu Hoa nói, cũng nói với Cố Doãn Tu, “Ca ca cũng là người tốt.”
 
Cố Doãn Tu vừa định khen tiểu Hoa một câu thì lại nghe thấy nàng nói: “Ca ca lần trước đi cùng tỷ tỷ cũng vậy! Các ngươi đều là người tốt.”
 
Giang Lam Tuyết cười: “Đúng vậy, vị ca ca kia là một người rất tốt.”
 
“Được rồi, để nàng về trước đi. Việc này còn phải bàn bạc lại đã.” Cố Doãn Tu nói.
 
Giang Lam Tuyết liền cùng Tiểu Hoa nói: “Ngươi đi về trước đi, trong vòng ba ngày, ta cùng ca ca này nhất định sẽ cứu ngươi ra.”
 
Tiểu Hoa ngoan ngoãn gật gật đầu.
 
Cố Doãn Tu đưa tiểu Hoa ra cửa, hai người kia mang Tiểu Hoa đi.
 
Tiểu Hoa vừa đi, Cố Doãn Tu liền ngồi vào chỗ đối diện Giang Lam Tuyết cười nói: “Thế mà nàng lại lập được công lớn!”
 
Giang Lam Tuyết nói: “Chẳng qua là trùng hợp. Thế nhưng bầu gánh kia là người Tây Lăng, sao có thể đi khắp nơi ở Đại Lương mở lều xiếc biểu diễn.”
 
“Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề, ta về bàn bạc với cha ta.” Cố Doãn Tu nói.
 
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Việc này không phải là nhỏ, bầu gánh kia rất có thể là gian tế của Tây Lăng. Còn có Ô gia, ngươi cũng phải đi hỏi cho rõ ràng.”
 
“Được. ta cũng không biết nương tử của Ô Thành lại là người Tây Lăng.” Cố Doãn Tu nói, “Thật may có nàng. Nàng đúng là phúc tinh của ta.”
 
Giang Lam Tuyết trừng mắt nhìn hắn: “Giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn nói mấy điều đấy. Ngươi vẫn nên nói chuyện quan trọng này cho Hầu gia đi. Bầu gánh kia nếu có thể đi lại tự do khắp nơi ở Đại Lương, sợ rằng Đại Lương cũng có quan viên tiếp tay cho chúng, nói không chừng còn có thể thanh trừng được mấy người chướng mắt.”
 
Cố Doãn Tu gật gật đầu: “Nhưng ta còn muốn mang nàng đi thả đèn ở hồ, pháo hoa cũng chưa bắn.”
 
“Sao giờ này mà ngươi còn có tâm tư muốn mấy thứ đó!” Giang Lam Tuyết có chút bực.
 
“Nàng đừng tức giận, đừng tức giận, không phải ta khó có được một lần cùng nàng ra ngoài sao. Tất nhiên chuyện lớn của thiên hạ cũng không quan trọng bằng nàng.” Cố Doãn Tu nịnh nọt.
 
Giang Lam Tuyết hừ một tiếng: “Nhưng cũng kỳ lạ, sống cùng nhau vài thập niên rồi, ngươi không chán sao?
 
Cố Doãn Tu trực tiếp lắc đầu: “Không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau.”
 
“Thế nhưng ta thấy giống nhau, ngươi vẫn khiến người ta ghét như vậy.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Hừ, nàng dám nói kiếp trước nàng luôn chán ghét ta sao?” Cố Doãn Tu cười nói.
 
Giang Lam Tuyết sững sờ, không để ý đến hắn nữa, cầm lấy đũa gắp thức ăn trên bàn ăn.
 
“Ta biết là không phải mà.” Cố Doãn Tu đắc ý nói.
 
“Ngươi đừng đắc ý, đều là chuyện đã qua, lúc trước là ta ngu ngốc, thế nhưng giờ ta không còn như trước nữa rồi.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Kiếp trước nàng ngốc ta cũng ngốc. Hiện tại nàng không ngốc, ta cũng vậy.” Cố Doãn Tu cũng bắt đầu dùng bữa.
 
Hai người đang ăn, bỗng nhiên ngoài cửa sổ sáng rực, hai người quay đầu nhìn lại, bắt đầu bắn pháo hoa.
 
Pháo hoa do châu phủ nha môn bắn, mỗi năm chỉ bắn một lần ở đêm Nguyên Tiêu.
 
Giang Lam Tuyết đi đến bên cửa sổ, nhìn pháo hoa đầy trời. Cho dù là sống lại một đời, bên trong là một lão thái bà, thế nhưng nhìn thấy pháo hoa vẫn rất thích thú, có lẽ là do bản tính của nữ tử.
 
Cố Doãn Tu đứng bên cạnh Giang Lam Tuyết, lẳng lặng nhìn nàng.
 
“Xem xong pháo hoa rồi, chúng ta trở về thôi.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Nàng không cần tỷ muội tốt của nàng sao?” Cố Doãn Tu nói.
 
“Vậy trước tiên chúng ta đi tìm bọn họ đi.” Giang Lam Tuyết nghĩ nghĩ nói.
 
“Có chuyện gì nàng cũng đừng để ở trong lòng, ta sẽ giúp nàng giải quyết.” Cố Doãn Tu ôn nhu nói.
 
Giang Lam Tuyết nhìn Cố Doãn Tu, muốn nói lúc đầu ngươi nói rằng sẽ giải quyết hôn sự của chúng ta cơ mà. Thế nhưng nhiều lời vô ích, việc đã đến nước này, có nói thêm cũng không được gì.
 
“Đã biết.” Giang Lam Tuyết nhàn nhạt nói.
 
Hai người rời khỏi Bách Nhạc Lầu, bốn phía đâu đâu cũng là người, nhất thời bọn họ cũng không biết đi chỗ nào tìm hai người Hứa Thính Tùng.
 
Cố Doãn Tu: “Hay là chúng ta đến bờ sông Ngân,  không chừng bọn họ cũng đi thả đèn.”
 
Giang Lam Tuyết nói: “Ta thấy ngươi muốn đi mới đúng.”
 
“Ân, đúng, ta muốn đi thả đèn, cầu thần sông phù hộ cho ta nương tử của ta sớm biết tâm ý của ta.” Cố Doãn Tu cười nói.
 
“Thế tử gia, ngươi lưu lại cho mặt mũi cho mình đi.” Giang Lam Tuyết tức giận nói.
 
“Không cần, giữ mặt mũi mình không có ích cho việc chúng ta nói chuyện.” Cố Doãn Tu nghiêm túc nói.
 
Giang Lam Tuyết  cũng không nói gì nữa, cho dù Cố Doãn Tu có nói gì nàng cũng không trả lời. Hai người đi về phía bờ sông Ngân.
 
Bên bờ sông đã có không ít nam nữ tụ tập đến thả đèn, nhưng không nhìn thấy Hứa Thính Tùng với Kiều Tố Nương đâu.
 
Bên hồ có bán hoa đăng, còn có cung cấp giấy bút.
 
Cố Doãn Tu mua hai cái, đưa giấy bút cho Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết nhận lấy giấy bút, để giấy lên lưng hắn viết vài câu vào giấy rồi cho vào hoa đăng.

 
Cố Doãn Tu cũng không để giấy lên Giang Lam Tuyết, viết lên mặt giấy một câu, nguyện Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu một đời một kiếp chỉ có ta và nàng. 
 
Chán ghét vô cùng, Giang Lam Tuyết nghĩ trong lòng, hắn chắc chắn đang cố ý.
 
Hai người thả hoa đăng vào dòng nước. Cố Doãn Tu hỏi nàng: “Vừa rồi nàng để giấy lên lưng ta viết gì vậy?”
 
“Để giấy lên lưng ngươi chính là không muốn cho ngươi biết, ngươi còn hỏi?” Giang Lam Tuyết không vui nói.
 
“Ta rõ ràng hào phóng cho nàng xem, nàng nói cho ta một chút thì có sao?” Cố Doãn Tu nói.
 
Giang Lam Tuyết nhìn hắn: “Ta viết là cầu thần sông phù hộ cho ta kiếp sau không gặp phải ngươi.”
 
Ngược lại, Cố Doãn Tu không những không tức giận mà còn cười nói: “Vậy có nghĩa là kiếp này nàng vẫn nguyện ý ở bên ta.”
 
Giang Lam Tuyết thấy con người hắn đúng thật da mặt dày không biết xấu hổ, quay người đi không để ý đến hắn, đi dọc theo bờ sông, muốn nhìn xem Hứa Thính Tùng bọn họ có ở chỗ này không.
 
Hai người càng đi thấy người càng ít, thế nhưng vẫn không thấy Hứa Thính Tùng và Kiều Tố Nương.
 
“Chúng ta về lầu Vĩnh Cố đi, giờ cũng không còn sớm nữa, không chừng hai người bọn họ đã về rồi. Con ngườu Hứa Thính Tùng tuân thủ lễ nghi, có lẽ đã đưa Kiều Tố Nương về từ sớm rồi.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Sao lúc nãy ngươi nói bọn họ có thể ở đây?” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Nếu ta không nói như vậy, chắc chắn nàng sẽ không đi cùng ta.” Cố Doãn Tu nhẹ nhàng nói.
 
Hai người lại đi về, người trên đường so với lúc bọn họ mới đến ít đi rất nhiều.
 
“Nàng có lạnh không?” Cố Doãn Tu hỏi.
 
“Không lạnh.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Trên đường ít người, Cố Doãn Tu nhỏ giọng nói: “Lúc trước không phải nàng hỏi Long Phương sao, thật ra nàng là quận chúa Tây Lăng.”
 
“Cái gì?” Điều này từ trước đến nay nàng chưa từng nghĩ đến, “Vậy nàng như thế nào…”
 
“Nói ra thì rất dài, kiếp trước Long Phương cũng không phải đã chết, là bị người Tây Lăng mang đi.” Cố Doãn Tu nói
 
“… Nàng có nên trở về hay không?” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Không nên, cũng không thể.” Cố Doãn Tu nói.
 
“Vậy… Ngươi bảo vệ nàng cho tốt.” Giang Lam Tuyết nói.
 
Cố Doãn Tu cười cười: “Cha ta sẽ cho người bảo vệ nàng, lần này sẽ không để nàng bị bắt về.”
 
Giang Lam Tuyết không nói gì, nhìn dáng vẻ, kiếp trước chuyện nàng không biết có vẻ còn rất nhiều.
 
Giang Lam Tuyết bỗng nhiên nghĩ đến chuyện đoàn xiếc hôm nay liền nói: “Ngươi nói xem chuyện này có liên quan đến đoàn xiếc kia không? Bọn họ đi lại trong Ngân Châu không chừng chính là muốn tìm Long Phương.”
 
Nghe Giang Lam Tuyết nói như vậy, Cố Doãn Tu cũng cảm thấy có khả năng: “Cũng có thể, còn chuyện Ô thợ rèn, không chừng đều liên quan đến bọn họ. Lần này nàng thật sự lập công lớn rồi, không chừng trong tương lai lại cứu triều Đại Lương, tất cả là vì nàng muốn xem xiếc.”
 
Giang Lam Tuyết thở dài: “Nếu thật là như vậy, không uổng công việc ta sống lại.”
 
Hai người chậm rãi đi dọc theo bờ sông Ngân trở về, bên bờ sông có không ít đôi nam nữ trẻ tuổi. Trong một năm, cũng chỉ vào tết Nguyên Tiêu mới có cảnh như vậy.
 
Đi phía  trước Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu là một đôi nam nữ đang nắm tay nhau, trông ngọt ngào vô cùng.
 
Cố Doãn Tu cũng muốn nắm tay Giang Lam Tuyết thế nhưng nàng lại tránh ra.
 
Bỏ đi, dù sao hôm nay cũng đã nắm qua… Cố Doãn Tu an ủi chính mình.
 
Hai người trở lại lầu Vĩnh Cố, Hầu phu nhân cùng vài vị phu nhân đều đã về. Chỉ có hạ nhân Hầu phủ còn ở lại chờ hai người bọn họ.
 
Giang Lam Tuyết hỏi một nha hoàn trong đó: “Kiều tiểu thư đã về rồi sao?”
 
Nha hoàn đáp: “Kiều tiểu thư đã về cùng Kiều phu nhân, lúc nãy chỉ có một mình nàng trở về, nói rằng nàng cùng tiểu thư và thế tử bị tách ra. Kiều cô nương còn bảo nô tỳ nói cho Giang tiểu thư, mọi thứ đều thuận lợi, không cần lo lắng.”
 
Giang Lam Tuyết cười. Nhìn dáng vẻ Kiều Tố Nương cùng Hứa Thính Tùng ở chung rất tốt đi.
 
“Ta đưa nàng về.” Cố Doãn Tu nói.
 
Chỉ có thể như vậy.
 
Hai người rời khỏi lầu Viễn Cố, xe ngựa Hầu phủ đã chờ ở cửa.
 
Cố Doãn Tu đỡ Giang Lam Tuyết lên xe ngựa, ngay sau đó hắn cũng lên xe. Hai người ngồi đối diện nhau.
 
Ngọn đèn dầu bên trong xe ngựa không sáng lắm, Cố Doãn Tu chỉ thấy khuyên tai trên tai của Giang Lam Tuyết đung đưa theo xe ngựa.
 
Cố Doãn Tu sờ sờ hoa tai trong ngực, trong lòng nóng lên.
 
“Giang tam.” Cố Doãn Tu kêu một tiếng.
 
“À.” Giang Lam Tuyết nói.
 
“Kiếp này chúng ta cùng nhau sống tốt, được không?” Giọng Cố Doãn Tu ôn nhu đến mức cảm tưởng nước cũng có thể chảy ra .
 
Giang Lam Tuyết không nói chuyện, quay đầu kéo rèm xe nhìn ra ngoài cửa sổ, sự náo nhiệt hôm nay đang chậm rãi mất dần.
 
Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết không nói gì, cũng không nói nữa, chỉ là cả quãng đường đi hắn luôn nhìn nàng. Cố Doãn Tu tự mình cảm thấy mình thật kì lạ, sao kiếp này nhìn nàng như thế nào cũng cảm thấy không đủ. 
 
Xe ngựa dừng lại, Cố Doãn Tu nhảy xuống xe ngựa trước, rồi đỡ Giang Lam Tuyết xuống.
 
Cố Doãn Tu tiến lên gõ cửa, rất nhanh nghe thấy  liền nghe thấy tiếng mở chốt cửa ra.
 
Cố Doãn Tu cầm tay Giang Lam Tuyết tay: “Ta đi trước, trước khi đi có lẽ ta không có thời gian đến thăm nàng. Nàng bảo trọng, muốn làm cái gì thì cứ làm làm, đừng suy nghĩ gì. Ta sẽ giải quyết chuyện của Tiểu Hoa, nếu cần giúp đỡ, ta sẽ cho người đưa tin cho Bảo Khánh.”
 
Giang Lam Tuyết rút tay mình về, chỉ nói: “Ta đã biết.”
 
Trước khi cửa mở, Cố Doãn Tu ôm Giang Lam Tuyết một cái, thì thầm vào tai nàng: “Tin tưởng ta.”


 


Bình Luận (0)
Comment