“… Khanh nói cái gì?”
Thiếu niên ốm yếu đang uống thuốc thì nghe vậy. Vẻ mặt hắn sửng sốt, bát thuốc trượt khỏi tay hắn, rơi vỡ loảng xoảng trên nền nhà. Nước thuốc đen đặc đắng ngắt chảy ra từ bát, nhanh chóng thấm ướt mặt đất, để lại mảng ố lớn màu đen.
Mùi thuốc Trung tràn ngập trong không khí, khiến người ta không thở nổi.
Thiếu niên ốm yếu ngước đôi mắt hung ác nham hiểm lên, nhìn thầy lang Chu với sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tối tăm lạnh lùng.
“Chu Kỷ Nhân, khanh lặp lại lần nữa…”
Chu Kỷ Nhân chính là thầy lang Chu. Nghe thiếu niên gầy gò nói vậy, Chu Kỷ Nhân lạnh run cả người, môi không sắc máu, thưa: “Bẩm bệ hạ, ban nãy vi thần thấy Tiêu Trường Uyên – vua của nước Mặc trong nhà trưởng làng ạ.”
“Tiêu, Trường, Uyên…”
Thiếu niên ốm yếu nghiến răng nghiến lợi rít mấy chữ này từ kẽ răng, giọng trầm như ứa máu.
“Vì đâu gã ta lại tới chốn này?”
“Vi thần không biết, hơn nữa, có một việc rất kỳ quái…”
Thiếu niên gầy gò hỏi với sắc mặt âm u: “Chuyện gì?”
Chu Kỷ Nhân hãi hùng khiếp vía nhớ lại: “Có một cô gái trẻ tầm 16-17 tuổi đi với Tiêu Trường Uyên, thái độ của hai kẻ đó rất thân mật. Theo lời Giang Thúy Thúy, Tiêu Trường Uyên và cô gái kia gặp sơn tặc giữa đường, cho nên mới tới đây…”
“Sơn tặc?”
Thiếu niên ốm yếu nghe vậy, nhíu mày: “Tiêu Trường Uyên tính tình khát máu giết người như ngóe, sao lại không địch nổi mấy tên giặc cỏ quèn? Hay là Tiêu Trường Uyên đang nói dối?” Thiếu niên chìm trong suy tư, sắc mặt mỗi lúc một trầm đi, “Nhưng tại sao gã ta phải nói dối? Rốt cuộc gã muốn gì đây?”
“Vi thần không biết…”
Thấy nét tăm tối hiện lên trên gương mặt của thiếu niên ốm yếu, Chu Kỷ Nhân càng cúi gằm đầu xuống.
“Ban nãy tình thế nguy cấp, vi thần không dám hỏi nhiều thêm, kẻo rút dây động rừng.”
Thiếu niên gầy gò nghe vậy, ngước mắt nhìn về phía Chu Kỷ Nhân.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Khanh đã làm rất tốt. Bản thân Tiêu Trường Uyên tàn bạo bất nhân, máu me ác độc. Năm đó Cô và vua nước Bắc Ung hợp lực hai nước mà vẫn không thể giết được tên ma đầu này, hiện giờ quả thực không nên hành động tùy tiện.”
(Cô: Cách xưng hô của vua chúa thời xưa)Chu Kỷ Nhân cúi đầu nói: “Bệ hạ nói chí phải.”
Hàng mày dài của thiếu niên ốm yếu chau lại, sắc mặt hắn âm u. Hắn nói nhỏ đến độ khó lòng nghe nổi: “Chuyện này không gấp được, phải suy nghĩ cẩn thận. Giờ địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, cơ hội hiếm có. Cô nhất định phải nghĩ cách lâu dài, đảm bảo lần này không có lỗ hổng…”
Thất bại năm xưa, bài học đau đớn, mối hận mất nước, nỗi nhục thua cuộc, lần lượt tái hiện trước mắt thiếu niên gầy gò.
Bàn tay trong tay áo của thiếu niên gầy gò chậm rãi siết lại thành quyền, đầu ngón tay bợt đi vì dùng sức. Giọng hắn khàn khàn, chứa đầy hận thù.
“Lần này, Cô nhất định phải để Tiêu Trường Uyên chết không có chỗ chôn!”
Như người ta thường bảo, không trùng hợp làm sao thành sách, hóa ra chàng trai ốm yếu này chính là vua của nước Trần, Trần Phạp Thiện.
Trần Đại – cha của Trần Phạp Thiện vốn là tiết độ sứ Hoài Nam ở triều Mặc, sau này tạo phản thành công, thành lập nước Trần, tự xưng làm đế.
Trần Phạp Thiện được sinh ra một năm trước khi Trần Đại tạo phản.
Trần Đại cực kỳ căm ghét Trần Phạp Thiện và mẹ hắn – Hạ thị.
Sau khi Trần Phạp Thiện ra đời, Trần Đại bèn đặt tên cho con mình là “Phạp Thiện”, dùng để châm chọc sự ác độc bất lương của bà mẹ Hạ thị của Trần Phạp Thiện.
(Phạp: nghĩa là thiếu, không đủ. Thiện là việc thiện, tốt lành. Phạp Thiện là không tốt lành, thiếu lương thiện. Còn có câu phạp thiện khả xưng: chẳng có gì hay để khen.)Về sau Trần Phạp Thiện mới biết, sở dĩ cha hắn hận mẹ hắn như vậy, bởi vì năm xưa, để lấy được cha hắn, mẹ hắn đã hại chết cô gái mà cha hắn thương nhất. Bởi vậy, họ trở mặt thành thù, trở thành một cặp oan gia tra tấn lẫn nhau.
Sau khi Trần Đại đăng cơ, ông ta phong hào cho tất cả thê thiếp, chỉ không phong hào cho mẹ đẻ của Trần Phạp Thiện là Hạ thị, cốt để làm nhục Hạ thị.
Từ nhỏ Trần Phạp Thiện đã lớn lên trong những lời điều tiếng châm chọc mỉa mai của mọi người.
Tính tình hắn tăm tối, hung ác hiếu chiến, không được Trần Đại thương yêu.
Khi còn nhỏ, Trần Phạp Thiện thường xuyên thấy Trần Đại uống say mèm đi vào cung điện của Hạ thị. Lúc ấy quan hệ giữa hai người đã như nước với lửa, Hạ thị từ chối chuyện phòng the, Trần Đại bèn lấy tương lai của Trần Phạp Thiện ra để ép Hạ thị nghe theo mình.
Hạ thị đành phải nhẫn nhục chấp nhận chung đụng gối chăn.
Từ tấm bé, Trần Phạp Thiện đã phải chịu đủ trò bắt nạt. Năm hắn 8 tuổi, hắn bị hoàng tử khác đẩy vào trong hồ, gần như bỏ mạng. May được thái y Chu Kỷ Nhân cứu giúp, Trần Phạp Thiện mới có thể thoát khỏi cửa tử. Nhưng từ đó hắn vướng bệnh, đau ốm liên miên, uống thuốc như cơm bữa.
Trần Đại biết được chuyện này, ông ta chẳng những không trừng phạt hoàng tử đã đẩy Trần Phạp Thiện, ngược lại còn phong Hoàng tử đó làm Thái Tử.
Hạ thị ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt.
Năm Trần Phạp Thiện mười ba tuổi, Hạ thị bị Hoàng Hậu đầu độc chết.
Trần Phạp Thiện vẫn luôn cho rằng Trần Đại cực kỳ hận Hạ thị.
Mãi đến sau này, khi Trần Đại ôm thi thể của Hạ thị khóc ba ngày ba đêm.
Bấy giờ Trần Phạp Thiện mới hiểu rõ, hóa ra cha hắn vẫn luôn yêu mẹ hắn.
Chẳng qua, cha hắn đã dùng sai cách rồi.
Về sau, Trần Đại phế Thái Tử, giết Hoàng Hậu, báo thù cho Hạ thị. Trần Đại sắc phong Trần Phạp Thiện làm Thái Tử tân nhiệm. Sau khi sắp xếp tất cả đâu ra đấy cho Trần Phạp Thiện, ông ta đổ bệnh nặng. Trần Đại từ chối uống thuốc, nửa tháng sau, Trần Đại qua đời theo Hạ thị.
Trần Đại băng hà, Trần Phạp Thiện tất nhiên trở thành vua mới của nước Trần.
Trần Phạp Thiện cũng không thương hại cha hắn.
Bởi vì tấn bi kịch này là do một tay cha hắn gây nên.
Suốt cuộc đời mình, Trần Đại vẫn không biết rốt cuộc ông ta muốn thứ gì. Ông ta tưởng thứ mình muốn là giọt nước mắt hối hận của Hạ thị, nhưng thực ra thứ ông ta thực sự mong mỏi, chẳng qua chỉ là bản thân Hạ thị mà thôi. Chính tay Trần Đại đã đẩy Hạ thị ra xa hơn, cuối cùng hại chết Hạ thị.
Bi kịch của cha mẹ đã cảnh tỉnh Trần Phạp Thiện.
Trần Phạp Thiện hiểu rất rõ thứ hắn muốn là gì.
—— Hắn muốn thống nhất năm nước, trở thành hoàng đế vĩ đại nhất từ trước tới nay.
Trần Phạp Thiện đã có tham vọng lớn lao này từ thuở nhỏ, hơn nữa còn không ngừng nỗ lực hướng tới mục tiêu ấy.
Hắn lên ngôi từ năm mười ba tuổi, mười bốn tuổi tự mình chấp chính, mười lăm tuổi chém giết đám đại thần quyền thế khuynh đảo triều chính, cướp lại quyền lợi vốn thuộc về hắn từ trong tay họ. Hắn gầy dựng quân đội, chuẩn bị sẵn sàng cho việc thống nhất năm nước. Chỉ cần cho hắn thời gian, hắn sẽ đạt được thành tựu vĩ đại của mình, chứng minh cho tất cả những kẻ từng cười nhạo hắn rằng, hắn chính là vị vua vĩ đại nhất thế giới này.
Nhưng ông trời lại không cho hắn thời gian.
—— Nước Lương nước Sở ở kế bên đã bị tiêu diệt.
Gã ma đầu tên Tiêu Trường Uyên kia, chỉ dùng một năm ngắn ngủi, đã lần lượt diệt nước Lương, nước Sở, thế như chẻ tre, chỉ huy đoàn quân đánh áp vào biên giới nước Trần. Trần Phạp Thiện bắt đầu hoảng loạn, hắn vẫn chưa sẵn sàng đón quân địch đến, vì thế Trần Phạp Thiện xin trợ giúp từ Bắc Ung. Trong năm nước, binh lực của Bắc Ung mạnh nhất, nhưng Bắc Ung mạnh nhất, mà vẫn không thể đánh bại Tiêu Trường Uyên như cơn ác mộng kia.
Cuối cùng nước Trần thảm bại, mất nước từ đây.
Trần Phạp Thiện 16 tuổi cũng bởi vậy mà trở thành vị vua mất nước.
Trần Phạp Thiện từ chối đầu hàng, chạy trốn khắp nơi, cuối cùng lưu lạc tới ngôi làng nhỏ trên núi hẻo lánh này với Chu Kỷ Nhân.
Làng họ Giang nằm khuất nẻo cách xa thành trấn, không ai biết hắn đã trốn đến đây.
Trần Phạc Thiện những tưởng cả đời này hắn sẽ không thể báo thù được nữa. Nhưng hắn không ngờ, Tiêu Trường Uyên lại đi ngàn dặm xa xôi tới làng họ Giang, chỉ mang theo một con nhóc bên cạnh. Đây chính là cơ hội tốt mà ông trời đưa tận tay cho hắn, Trần Phạp Thiện không dám làm bừa.
Đối phương võ công cao cường, hắn không thể đọ sức, chỉ có thể thắng gã bằng trí thôi…
.
Trong lúc Trần Phạp Thiện đang vắt óc suy nghĩ bày mưu tính kế làm sao đưa được Tiêu Trường Uyên vào chỗ chết.
Thì Vân Phiên Phiên đang vắt hết óc suy nghĩ vượt qua đêm nay kiểu gì.
Giang Thúy Thúy mang chăn đệm sạch sẽ tới, Vân Phiên Phiên trải chúng lên giường. Cô quay đầu thì thấy Tiêu Trường Uyên duỗi tay đóng cửa phòng lại.
Lòng Vân Phiên Phiên giật thon thót, mặt hoa tái mét, cô hỏi: “Phu quân, chàng đóng cửa phòng làm gì?”
Tiêu Trường Uyên xoay người, nhìn Vân Phiên Phiên với vẻ mặt vô cảm.
“Trời tối rồi, nương tử không đi ngủ sao?”
Vân Phiên Phiên nghe thấy câu này, đành cố mà cười gượng, đáp: “Tất nhiên phải đi ngủ chứ, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khoẻ, ha ha ha…”
Tiêu Trường Uyên liếc Vân Phiên Phiên, im lặng đi tới trước giường, bắt đầu cởi quần áo.
Vân Phiên Phiên sợ quá, vội che kín cổ áo lại, lùi về sau liên tục, hai mắt trợn tròn.
Cô vô cùng sợ sệt nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân, chàng định làm gì?”
“Ngủ.”
Tiêu Trường Uyên nghiêng mặt đi, đôi mắt âm u lạnh lẽo sâu thẳm nhìn Vân Phiên Phiên đầy vẻ quái dị.
“Nương tử, chẳng lẽ ngày xưa trước lúc đi ngủ ta không cởi quần áo à?”
… Có ma mới biết anh cởi đồ là định ngủ chay, hay ngủ kiểu kia với tôi đấy?
Để bảo vệ sự trong sạch của mình, Vân Phiên Phiên gật đầu như giã tỏi, bắt đầu nói dối: “Không sai, trước kia phu quân thích mặc áo ngoài đi ngủ. Chàng bảo ngủ như thế đỡ rách việc hơn. Từ khi thiếp quen phu quân tới giờ, phu quân luôn để nguyên cả quần áo mà nằm!”
Tiêu Trường Uyên hơi hoài nghi: “Thật à?”
“Tất nhiên là thật rồi…”
Vân Phiên Phiên gật đầu điên cuồng như gà con mổ thóc: “Thiếp là vợ của phu quân, sao lại lừa phu quân được?”
Tiêu Trường Uyên cụp mắt nhìn Vân Phiên Phiên một lát.
Một lúc lâu sau, Tiêu Trường Uyên mới bỏ tay xuống: “Được, vậy ta nghe theo nương tử.”
Vân Phiên Phiên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thằng cha này cả tin quá thể đáng.
… Cái tên này dễ lừa như thế, làm sao lên chức bạo quân được nhỉ?
Vân Phiên Phiên nghĩ trăm lần cũng chẳng ra.
Tiêu Trường Uyên cởi giày tất, trèo lên giường.
Nhưng chàng ta lại không nằm xuống ngay.
Tiêu Trường Uyên tựa người lên cột giường, cặp mắt đen láy lạnh lùng nhìn Vân Phiên Phiên chăm chú.
“Nương tử, nàng không lên giường ngủ sao?”
Vân Phiên Phiên nào dám đi ngủ, cô nói dối huyên thuyên: “Phu quân, chàng ngủ trước đi, thiếp hơi khát, thiếp đi uống nước đã.”
Tiêu Trường Uyên đã quen với thói lộn xộn của Vân Phiên Phiên.
“Được.”
Ấm trà để trên bàn, Vân Phiên Phiên chạy đến trước bàn, xách ấm rót một chén nước cho mình.
Cô chậm chạp cầm chén, gian nan nuốt nước xuống.
Cô quay đầu lại, phát hiện ánh mắt Tiêu Trường Uyên vẫn luôn dõi theo mình, Vân Phiên Phiên lập tức thấy lo ngay ngáy.
“… Phu quân, chàng cứ nhìn thiếp mãi làm gì?”
Đôi mắt Tiêu Trường Uyên như một vực băng sâu thẳm được hội tụ từ mực nước và sương giá, vừa đen vừa lạnh vừa sâu.
“Bởi vì mắt nương tử đẹp.”
Vân Phiên Phiên: “…” Đừng tưởng anh nói lời ngon tiếng ngọt khen tôi là tôi sẽ cho anh ngủ với tôi nhé!
Tôi là một thiếu nữ xuyên sách đứng đắn! Sao có thể bị dăm câu ba điều của anh làm lung lay được?!
Vân Phiên Phiên uống hết ấm trà, chạy ra nhà xí mái tranh ba lượt. Rốt cuộc, trước ánh mắt sâu như đầm lạnh của Tiêu Trường Uyên, cô đành hạ quyết tâm, bi tráng trèo lên long sàng của anh bạo quân, đồng thời run lẩy bẩy rụt thân hình nhỏ xinh vào sát mép giường.
Cứ thế này mãi cũng không phải cách hay, Vân Phiên Phiên quyết định sử dụng vũ khí giết người của mình, bốc phét với Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân, thật ra có một việc thiếp quên nói với chàng.”
Tiêu Trường Uyên hỏi: “Việc gì?”
Hàng mày đẹp của Vân Phiên Phiên nhíu lại, cặp mắt hạnh rưng rưng, nhìn Tiêu Trường Uyên với vẻ yếu ớt đáng thương.
“Vợ chàng mỏng manh ốm yếu, không thể vận động mạnh được…”
Tiêu Trường Uyên cau hàng mày rậm, sự nghi hoặc hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
“Vận động mạnh là sao kia?”
Nét mặt Vân Phiên Phiên thoáng ngượng ngùng, ánh mắt mơ hồ. Cô nói: “Chính là kiểu vận động khiến mặt đỏ tim đập ý.”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, hai hàng lông mày dài càng nhíu lại.
“Vận động mặt đỏ tim đập nghĩa là gì?”
Vân Phiên Phiên: “…” Cái ông bạo quân này không hiểu thật hay giả vờ không hiểu đấy?
Bình tĩnh, đợi chút.
Trong nguyên tác, thiết lập hình tượng của Tiêu Trường Uyên hình như là thanh tâm quả dục, không ham nữ sắc…
Hay thằng cha này thật sự không biết vận động mạnh là cái gì?
Thế thì lại tốt quá!
Vân Phiên Phiên mặt mày hớn hở, nói: “Không sao không sao, chắc là chúng mình sẽ không đụng tới loại vận động ấy đâu, phu quân không cần quan tâm.”
Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên, đôi mắt đen tuyền lạnh lùng u ám, kèm theo chút hoang mang nhàn nhạt.
Vân Phiên Phiên không để ý đến vẻ hoang mang trong mắt Tiêu Trường Uyên.
Cô vui tươi hơn hớn đắp chăn lên.
Nghĩ đến việc Tiêu Trường Uyên vẫn là một anh trai tân không hiểu sự đời.
Vân Phiên Phiên vui vô cùng, lăn qua lộn lại.
Cô nhấc chăn lên, nhìn vào mắt chàng ta, đầy vẻ hiền từ bác ái của một chị gái.
Cu cậu này xuất chinh từ năm 17 tuổi, 19 tuổi thống nhất năm nước, đăng cơ làm vua, tới giờ cũng chỉ mới 20. Mà linh hồn của Vân Phiên Phiên lại là một thiếu nữ già đời 23 tuổi. Nếu tính như thế, cô còn lớn hơn tên này 3 tuổi, là chị của chú em đấy!
Nghĩ đến đây, Vân Phiên Phiên chẳng sợ Tiêu Trường Uyên chút nào.
Phải ba năm nữa cu cậu mới khôi phục ký ức được.
Bây giờ chàng ta vẫn rất dễ lừa, rất nghe lời, vẫn còn là trai zin chưa lõi đời.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ để về nhà rồi.
Tương lai xán lạn đẹp tươi.
Vân Phiên Phiên đắp chăn cẩn thận, cười tủm tỉm với Tiêu Trường Uyên, nói: “Phu quân, ngủ ngon.”
Tiêu Trường Uyên ngẩn người, đáp: “Nương tử, ngủ ngon.”
“Phu quân, nhớ thổi tắt nến nhé.”
“… Được.”
Tiêu Trường Uyên đứng dậy xuống giường, thổi tắt ngọn nến, rồi lại quay về giường, để nguyên quần áo đi nằm.
Vân Phiên Phiên cười tủm tỉm nhắm mắt lại, nhanh chóng đi vào mộng đẹp.
Tiêu Trường Uyên ngủ bên cạnh Vân Phiên Phiên. Vốn chàng ta còn đang suy nghĩ về chuyện thầy lang Chu, nhưng cảm nhận được nhịp thở mỗi lúc một chậm lại của Vân Phiên Phiên.
Tâm trạng chàng dần thả lỏng.
Chàng vô thức thiếp đi.
Nửa đêm, Tiêu Trường Uyên đột nhiên bị Vân Phiên Phiên đánh tỉnh.
Hóa ra Vân Phiên Phiên không nằm yên một chỗ lúc ngủ.
Cô quơ chân múa tay, giương nanh múa vuốt trong giấc mộng, chộp một vuốt lên khuôn mặt điển trai của Tiêu Trường Uyên, vậy nên mới làm Tiêu Trường Uyên thức giấc.
Tiêu Trường Uyên cầm cổ tay Vân Phiên Phiên, đang chuẩn bị bỏ tay cô vào trong chăn thì đột nhiên sờ phải vết chai trên đầu ngón tay cô.
Ánh trăng lành lạnh rọi vào căn phòng tối tăm, tất cả âm thanh đã tắt, chỉ còn tiếng thở của hai người.
Vẻ mặt Tiêu Trường Uyên khó dò, chàng ta do dự một lát, rồi mới bỏ tay Vân Phiên Phiên vào trong chăn, còn dém chăn tử tế cho cô.
Chàng ta chậm rãi nằm xuống, đôi mắt đen tuyền tựa hồ băng dưới vực sâu lạnh lẽo, thậm chí còn hơi phẫn nộ.
—— Nương tử thân thể ốm yếu, sao lại có vết chai trên tay?
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Phiên Phiên: Đã là vợ của phu quân, sao lại lừa phu quân được?
Tiêu Trường Uyên:…
Vân Phiên Phiên: Vì thiếp không phải vợ của phu quân, nên thiếp mới gắng sức lừa phu quân đó!
Tiêu Trường Uyên:…
[HẾT CHƯƠNG 4]