*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hôm kế, việc đầu tiên Vân Phiên Phiên làm sau khi thức giấc là kiểm tra thân thể mình thật cẩn thận.
Tuy rằng Tiêu Trường Uyên không ham hố đàn bà, nhưng đây là lần đầu Vân Phiên Phiên chung chăn gối với đàn ông, chung quy cô vẫn không yên tâm lắm.
Thứ cô muốn thiêu đốt chỉ là tình yêu của Tiêu Trường Uyên.
Chứ không phải thân thể của cô.
May mà người ngợm không có gì lạ thường, Vân Phiên Phiên rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tốt quá rồi.
Xem ra Tiêu Trường Uyên đúng là thanh tâm quả dục không ham nữ sắc thật.
Cô an toàn rồi.
Vân Phiên Phiên nhanh chóng rửa mặt xong xuôi, chạy đến nhà Giang Thúy Thúy, bày tỏ mong muốn được tiếp tục ở làng họ Giang với cụ Giang. Cụ Giang rất vui lòng cho họ ở đây, còn cực kỳ nhiệt tình tiếp tục cho họ mượn căn nhà của Đại Lang để cư trú.
Tuy cụ Giang là Bồ Tát sống, nhưng Vân Phiên Phiên vẫn ngại ăn chùa ở chùa nhà người ta. Sau bữa sáng, Vân Phiên Phiên đeo giỏ tre sau lưng, định lên núi nhặt nhạnh ít thổ sản mang ra chợ bán, dùng tiền mình kiếm được trả cụ Giang thay tiền thuê nhà.
Tiêu Trường Uyên biết Vân Phiên Phiên tính lên núi thì cản Vân Phiên Phiên lại.
“Nương tử, để ta đi chung với nàng.”
Vân Phiên Phiên từ chối: “Vết thương trên người phu quân còn chưa khỏi, chàng nên ở nhà dưỡng thương cho khỏe, thiếp đi một mình được rồi.”
Mặt Tiêu Trường Uyên lạnh tanh: “Không được, trên núi nguy hiểm lắm, nương tử không thể đi một mình.”
Vân Phiên Phiên lo lắng nói: “Nhưng vết thương của chàng chưa lành, nhỡ nó nặng thêm thì sao?”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Vết thương xoàng thôi, không đáng nhắc đến.”
Vân Phiên Phiên thấy thái độ Tiêu Trường Uyên kiên quyết như thế, lòng cô hơi do dự.
Dù sao thằng cha này cũng có vầng hào quang của nhân vật phản diện, ngâm mình mấy hôm trong suối mà vẫn không khiến vết thương nhiễm trùng thêm. Người tốt vía như thế, mang chàng ta theo, biết đâu còn nhặt được của hời gì trên núi.
Nghĩ đến đây, Vân Phiên Phiên đồng ý với chàng ta ngay: “Vậy được thôi, chúng mình cùng lên núi, nhưng chàng không được làm gì đụng chạm tới vết thương, biết chưa?”
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên thờ ơ: “Biết rồi.”
Hai người đeo giỏ tre sau lưng, cùng đi lên núi.
Làng họ Giang tọa lạc dưới chân một dãy núi trải dài vô tận, ba mặt đồi vây quanh, dựa núi gần sông. Ở đây xa xôi hẻo lánh, cảnh như tranh vẽ, y hệt thiên đường trên mặt đất. Người ta bảo gần sông cậy sông gần núi nhờ núi, chỉ cần lên núi là không phải lo không có cái ăn.
Hai người mới đi trong núi chưa tới một nén nhang, đã tìm được một cây sơn tra.
(Sơn tra – cùng họ với Táo mèo, vị chua chát.)Họ tới hơi muộn, quả ở những cành gần mặt đất đã bị dân làng hái trụi, chỉ còn mấy quả sơn tra đỏ rực treo trên ngọn cây cao, lay động trong gió Thu.
Vân Phiên Phiên vui rạo rực nói: “Tốt quá, nơi này có cây sơn tra, chúng ta có thể làm hồ lô ngào đường để ăn rồi!”
Tiêu Trường Uyên xổ toẹt một câu: “Tiếc là còn mỗi một ít.”
Nghe thấy câu nói gây cụt hứng của Tiêu Trường Uyên, Vân Phiên Phiên không hề nhụt chí, ngược lại còn vui vẻ tươi tắn bảo: “Không phải vẫn còn một ít ư? May mà chúng mình đi từ sáng, kẻo không chậm thêm tí nữa, thì chẳng còn mấy quả sơn tra này cho mà hái ấy chứ…”
Tiêu Trường Uyên ngẩn ra, chàng quay mặt lại, lặng lẽ nhìn Vân Phiên Phiên.
Cảm xúc trong cặp mắt đen âm u sâu thẳm kia thay đổi chóng vánh, không rõ chàng ta đang nghĩ gì.
Vân Phiên Phiên không nhận thấy ánh mắt chăm chú đang chiếu về phía mình của Tiêu Trường Uyên. Cô sải chân trèo lên cây sơn tra, bám chạc cây, hái mấy quả sơn tra ít ỏi đến thảm thương kia vào giỏ tre. Xong việc, Vân Phiên Phiên linh hoạt nhảy xuống từ cây sơn tra.
“Hái xong rồi, phu quân, chúng mình đi thôi…”
Vân Phiên Phiên nhấc chân đi về phía trước, giọng nói trầm thấp u ám lạnh như đóng băng của Tiêu Trường Uyên đột nhiên vọng tới từ đằng sau.
“Nương tử mỏng manh ốm yếu, sao lại biết leo cây?”
Chất giọng giá buốt và nguy hiểm của chàng ta tựa như lưỡi dao sắc tỏa ra ánh lạnh, vung về phía cô.
Vân Phiên Phiên sửng sốt, lập tức thấy thót tim.
Hôm qua cô chỉ bịa bừa chém gió thế thôi, không ngờ thằng cha này lại luôn ghi tạc trong lòng.
… Đúng là khó lòng phòng bị.
Cô cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đằng sau.
Trái tim Vân Phiên Phiên giật thon thót, người cô như rơi vào hầm băng, nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ chút gì.
Cô chậm rãi xoay người, thấy đôi mắt băng giá vô tình, thậm chí còn hơi hung ác của Tiêu Trường Uyên.
Lòng hơi siết lại.
Cô biết, Tiêu Trường Uyên đã bắt đầu hoài nghi mình. Ở trong lòng Vân Phiên Phiên đang hoảng loạn chết lên được, nhưng ngoài mặt cô vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.
“Vợ chàng tuy người ngợm ốm yếu, nhưng thân tàn chí không tàn, ý chí kiên cường, quyết trèo cây với thể chất yếu ớt đấy. Chẳng lẽ không được sao?”
Cặp mắt hạnh của thiếu nữ đẹp tươi trong vắt, mày mắt mỹ miều, như trời quang mây tạnh, linh động kỳ ảo sáng trong.
Không chút tạp chất, thuần khiết đến mức gần như vô tội.
Trông cô không giống như đang nói dối.
Tiêu Trường Uyên nhìn kỹ Vân Phiên Phiên một lát, cuối cùng tin cô.
Sương giá và tuyết lạnh đóng băng dưới đáy mắt chàng ta dần tan rã, lặng lẽ chảy trôi, cuối cùng trở về yên bình u ám.
“Được.”
… Kỹ thuật diễn xuất là gì?!
Kỹ thuật diễn xuất là vầy nè!!!
Vân Phiên Phiên đã phơi phới tự hào trong lòng, nhưng ngoài mặt cô vẫn trưng ra vẻ nàng dâu nhỏ đáng thương phải chịu ấm ức.
“Ban nãy phu quân nghi ngờ thiếp đấy à?”
Tiêu Trường Uyên hơi mím đôi môi mỏng, cặp mắt đen âm u lạnh lẽo, không nói gì.
Vân Phiên Phiên u oán nói: “Trước kia phu quân không bao giờ nói chuyện với thiếp bằng giọng điệu lạnh băng như thế…”
Tiêu Trường Uyên đột nhiên hỏi: “Nương tử người ngợm ốm yếu, sao đầu ngón tay lại có vết chai?”
Vân Phiên Phiên ngẩn người.
Vết chai gì cơ?
Cô cúi đầu nhìn vào tay mình.
Đây đúng là một đôi tay của nhân dân lao động.
Xem ra trước kia cô cung nữ này thật sự đã chịu khổ rất nhiều, từng làm không ít việc nặng nhọc.
Vào giờ khắc này, Vân Phiên Phiên thấy vô cùng may mắn vì lúc trước mình không gạt Tiêu Trường Uyên rằng hai người có quan hệ chủ tớ.
Bởi vì đôi tay này nhìn kiểu gì cũng không giống tay của thiên kim tiểu thư.
Xem ra tất cả đều có số mệnh của riêng nó.
Nếu lúc trước Vân Phiên Phiên lừa Tiêu Trường Uyên cô là cô chủ của chàng ta, có lẽ bây giờ cô chắc chắn đã bị chàng ta nghi ngờ, bị chàng ta xa lánh…
Thậm chí bị chàng ta giết hại.
Nhưng giờ thì khác, hai người có quan hệ vợ chồng, nên cô còn cãi được, thậm chí còn có thể ngang ngược vô lý, gây rối vô cớ.
Vân Phiên Phiên ngước đôi mắt trong veo lên, vô cùng tự tin nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Ai quy định người ốm yếu mỏng manh không thể có vết chai tay? Sau khi cha thiếp lấy mẹ kế về, họ luôn bắt nạt thiếp, ngược đãi thiếp, vứt hết những việc khổ nhọc cho thiếp làm. Ngón tay bị chai dần thôi, có gì kỳ quái đâu?”
Mặc kệ Tiêu Trường Uyên có tin lời nói dối của cô không, nhưng cô thì tin đấy.
Nghĩ đến số phận thảm thương như cô bé Lọ Lem của mình trong câu chuyện bịa đặt kia.
Vân Phiên Phiên không khỏi nảy sinh nỗi buồn.
Sương mù dâng lên trong đôi mắt đẹp đẽ sáng trong.
Hốc mắt cô đỏ hoe, như thể trời sập xuống vậy, cô cất giọng vô cùng buồn bã: “Trước kia phu quân thương thiếp, thường xuyên lén chạy đến nhà thiếp, đỡ đần việc nặng cho thiếp. Nay phu quân mất trí nhớ rồi, không thương người ta thì thôi, còn nghi ngờ thiếp nữa, phu quân thật sự quá đáng lắm…”
Nếu muốn lừa gạt người khác, thì phải lừa gạt bản thân đã.
Trong vô thức, Vân Phiên Phiên đã nắm giữ được bí quyết cao thâm nhất của nghệ thuật lừa phỉnh.
Gạt người lừa mình, khó phân thật giả.
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, lập tức nhíu mày.
Từ đầu chí cuối, chàng ta chỉ hoài nghi hành vi của cô, chứ không nghi ngờ thân phận của cô.
Không ngờ nàng ấy lại phản ứng mạnh như vậy.
Như thể chàng ta đã phạm phải tội ác tày đình gì đấy.
Tiêu Trường Uyên thậm chí còn bắt đầu hối hận.
Quả thực hôm nay chàng ta không nên nghi ngờ nàng bừa bãi.
Thân thế của vợ chàng đáng thương như thế, vậy mà chàng ta lại xát muối lên vết thương của nàng.
… Chàng ta đúng là chẳng ra làm sao.
Chàng đã trách oan nàng rồi.
Thấy giọt lệ trong suốt trong mắt Vân Phiên Phiên.
Chút hoảng loạn khó có thể phát hiện loé lên trong đôi mắt u ám lạnh lùng của Tiêu Trường Uyên.
Tựa như đầm lạnh đóng băng ngàn năm đột nhiên nứt ra một khe hở.
“Nương tử, nàng đừng khóc…”
“Chàng phải xin lỗi ngay cho thiếp!”
Thấy Tiêu Trường Uyên có vẻ yếu thế, Vân Phiên Phiên lại càng được nước lấn tới.
“Trước nay phu quân chưa bao giờ đối xử với thiếp như thế!”
Cô buồn rầu chết lên được, nhìn Tiêu Trường Uyên: “Phu quân hoài nghi thiếp, chính là không yêu thiếp! Phu quân không yêu thiếp, nghĩa là không cần thiếp nữa! Nếu phu quân đã không cần thiếp, thì phu quân đi mà tìm cô khác làm vợ chàng ấy!”
Dứt lời, Vân Phiên Phiên bèn quay đầu đi, đưa lưng về phía chàng ta, rất kiểu muốn chiến tranh lạnh ra trò với chàng.
Cô đếm nhẩm trong lòng.
Năm, bốn, ba…
Hai bàn tay trắng trẻo thon dài đột nhiên túm chặt tay áo Vân Phiên Phiên.
Khóe môi Vân Phiên Phiên khẽ nhếch lên.
Cô nghe thấy giọng nói lạnh băng, nhuốm màu hoảng loạn của Tiêu Trường Uyên.
“Nương tử, ta sai rồi…”
Vân Phiên Phiên nghe vậy, pháo hoa nổ đì đùng trong lòng.
Quả thực sung sướng mê ly.
Ranh con dám nghi ngờ chị hả?
Cu em tưởng số gạo chị ăn hơn chú 3 năm là ăn chùa hay gì?!
Từ sau khi nhận ra Tiêu Trường Uyên là một cu cậu còn zin cực kỳ cả tin, Vân Phiên Phiên bỗng dưng quên mất Tiêu Trường Uyên trong trong nguyên tác là kẻ ác độc bất nhân máu me tàn bạo thế nào. Không sai, cô chính là người nông cạn ngây thơ, đánh mãi không chừa vậy đấy.
Vân Phiên Phiên cố gắng kiềm chế niềm thôi thúc muốn nhếch mép lên của mình.
Cô quay lưng về phía chàng ta, dùng giọng điệu lạnh nhạt nhất, vô tình nhất của mình, nói:
“Chàng phải xin lỗi thiếp đi.”
Tiêu Trường Uyên cau mày, im lặng một lúc lâu.
Gió Thu nổi lên khắp chốn, lá vàng rực rỡ.
Một chiếc lá khô đậu trên vai Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên không cử động, để thể hiện quyết tâm chiến tranh lạnh tới cùng của mình.
Một lúc lâu sau, Vân Phiên Phiên mới nghe được giọng nói trầm khàn của chàng ta.
“Ta xin lỗi, nương tử, ta sai rồi.”
Vân Phiên Phiên nghe thấy giọng điệu chịu thua của chàng ta, đôi môi đỏ lập tức nhếch lên.
Mị, Vân Phiên Phiên, một thiếu nữ bình thường không nổi bật bỗng xuyên vào trong sách.
Trong khoảnh khắc này, mị có dự cảm rằng, mình sẽ trở thành cao thủ luyện rồng lợi hại nhất thế giới!
Thuần phục được con rồng ác ôn tàn bạo Tiêu Trường Uyên đây.
Vân Phiên Phiên đưa tay phất chiếc lá rụng trên vai đi, xoay người lại. Cô nhìn Tiêu Trường Uyên, ra chiều ‘thiếp rộng lượng lắm không so đo với chàng đâu’.
“Thôi được, nể tình chàng thành tâm thành ý xin lỗi, thiếp sẽ tha thứ cho chàng.”
Biết Vân Phiên Phiên đồng ý nối lại tình xưa với mình.
Bấy giờ khuôn mặt điển trai đang căng thẳng và đôi môi mỏng mím chặt của Tiêu Trường Uyên mới thả lỏng ra.
Dáng vẻ như trút được gánh nặng của chàng ta đã lấy được lòng Vân Phiên Phiên.
Ai mà ngờ được rằng, tên bạo quân hung hãn máu me tàn bạo trong nguyên tác mất trí nhớ rồi lại trở nên ngoan ngoãn dễ lừa thế này chứ?
Vân Phiên Phiên thấy anh bạo quân ngoan hiền như vậy thì không khỏi nhón mũi chân, trìu mến vuốt ve cái đầu cún của chàng ta.
“Sau này đừng làm thiếp giận nữa, biết chưa?”
Tiêu Trường Uyên cau mày, miễn cưỡng nhìn Vân Phiên Phiên.
“Ta biết rồi, nương tử.”
“Sau này chàng cũng không được hoài nghi thiếp, nghi kỵ thiếp nữa…”
Vân Phiên Phiên điên cuồng tẩy não Tiêu Trường Uyên: “Thiếp là vợ chàng, sao chàng có thể hoài nghi vợ mình kia chứ?”
“… Ừ, nương tử.”
Vân Phiên Phiên vờ như cả giận nói: “Nếu sau này chàng còn đối xử với thiếp như thế nữa, thiếp sẽ bỏ nhà đi trốn, ly hôn hòa bình với chàng. Li hôn rồi, chàng sẽ không còn vợ nữa đâu. Không có vợ, hậu quả nghiêm trọng lắm đấy, chàng có biết không…”
… Còn nghiêm trọng tới mức nào được nữa?
Giọng Tiêu Trường Uyên càng lúc càng thấp hơn.
“Biết rồi.”
Hôm nay Tiêu Trường Uyên trách lầm cô, lòng chàng ta thấy áy náy. Cho nên bây giờ cô nói gì cũng đúng.
Vân Phiên Phiên thấy giọng anh bạo quân ngoan ngoãn dịu hiền dễ bảo như thế, quả thực chỉ muốn nhảy lên, thơm cái đầu cún xinh xắn của chàng ta.
May mà chút lý trí còn sót lại đã ngăn cản cô.
Vân Phiên Phiên bình tĩnh bỏ tay xuống, cong môi, cười nhẹ với Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân, chúng mình đi thôi.”
Hai người đeo giỏ tre, tiếp tục đi lên núi.
Sau khi hai người rời đi, hai thiếu niên tuấn tú đột nhiên nhảy ra từ sau bụi cỏ.
Một cậu ước chừng 15, mặc áo màu lục, mày thanh mắt sáng, vô cùng xinh xẻo.
Cậu kia tầm đâu 18-19, mặc áo màu lam, cao lớn đĩnh đạc, cực kỳ hào hùng.
Người cao lớn đĩnh đạc ngơ ngẩn nhìn theo hướng vợ chồng Vân Phiên Phiên bỏ đi.
Phải lúc lâu sau anh chàng mới hoàn hồn, ngỡ ngàng khó tin nhìn cậu thanh tú.
“Điện hạ, kia không phải là Tiêu Trường Uyên đấy sao?”
Cậu trai thanh tú nói bằng giọng căm giận: “Tiêu Trường Uyên giết hoàng huynh của ta, tiêu diệt nước Lương của ta, thù này không đội trời chung! Hôm nay ta phải lấy cái đầu trên cổ hắn, báo thù cho hoàng huynh ta!”
Người ta bảo không tình cờ không làm nên sách.
Hóa ra cậu trai thanh tú này chính là tiểu vương gia của nước Lương, Tạ Ngộ.
Còn thiếu niên cao lớn anh tuấn bên cạnh cậu ta là thị vệ của Tạ Ngộ, Mục Bách.
Hoàng huynh mà Tạ Ngộ nhắc tới là Tạ Truy – Thái tử của nước Lương.
Ở trong nguyên tác, Tạ Truy là người mà nam chính Sở Nghị luôn muốn phò tá.
Ba năm trước Tiêu Trường Uyên diệt nước Lương. Tạ Truy chết trận, Tạ Ngộ và Mục Bách bỏ chạy nhân lúc loạn lạc, trốn vào làng họ Giang để tị nạn.
Mục Bách nghe vậy, nghiêm nghị thưa: “Thuộc hạ nhất định sẽ báo mối thù này thay điện hạ!”
.
Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên đi một mạch lên núi, hái được không ít quả dại, quả hồ đào, quả phỉ, còn bắt được hai con thỏ hoang béo múp.
“Bé thỏ đáng thương thế này, phải làm thịt thỏ kho tàu thôi!”
Vân Phiên Phiên vui rạo rực ôm hai chú thỏ hoang, vuốt ve cái đầu nhỏ của chúng.
Vẻ mặt trìu mến.
Nghĩ đến tối nay được ăn thịt thỏ kho tàu, Vân Phiên Phiên sắp chảy dãi tới nơi.
Tiêu Trường Uyên nghe vậy thì quay đầu lại, biểu cảm trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ hơi phức tạp.
Chàng ta bị ảo giác rồi sao?
Tại sao chàng ta lại cảm thấy ánh mắt vợ chàng khi sờ thỏ giống hệt ánh mắt nàng lúc xoa đầu chàng vậy?
Vân Phiên Phiên ngẩng đầu, thấy Tiêu Trường Uyên đang nhìn mình thì tưởng là Tiêu Trường Uyên cũng thèm thịt thỏ. Cô bèn an ủi chàng ta: “Phu quân yên tâm, hai con thỏ hoang này đủ cho chúng mình ăn hai bữa. Thiếp ăn ít lắm, hôm nay phu quân nhất định được xơi đẫy cho xem!”
Tiêu Trường Uyên khựng lại, tuy chàng ta chẳng ham hố gì đồ ăn thức uống.
Nhưng chàng vẫn im lặng gật đầu.
Chàng ta không dám làm trái ý Vân Phiên Phiên.
Bởi vì ban nãy chàng ta đã trải nghiệm kết cục của việc làm trái ý nương tử nhà chàng rồi.
Vân Phiên Phiên đang ảo tưởng tối nay mình nên kho hai con thỏ hoang này thế nào, thì một tiếng thét thảm thiết kinh sợ bỗng vọng lại từ khu rừng phía trước.
“Trong núi có hổ! Chạy mau đi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Phiên Phiên: Mị, Vân Phiên Phiên, họ Vân tên Phiên Phiên, tự là Cao Thủ Luyện Rồng, hào là khắc tinh của Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên: …
(Tên Tự/tên chữ: Người trưởng thành sẽ dùng tên tự thay thế tên húy, tên Hào Hào được giới văn nhân, tri thức sử dụng. Tìm hiểu về các loại tên. Link.)[HẾT CHƯƠNG 5]