Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 61

Buổi sáng vừa đẩy cửa, tuyết đã đọng đầy trong viện.

Công Tây Ngô nhìn đồng tử mặc y phục trắng tinh bận rộn bên ngoài, chợt nghĩ tới bản thân hắn hình như lúc lớn chừng này cũng thích mặc đồ trắng, bởi vì cảm thấy như vậy trông sẽ chín chắn hơn người cùng lứa một chút, lúc du học các nước sẽ không bị khinh thường.

Thực ra thời niên thiếu của hắn rất đặc biệt. Kể từ khi nhớ được sự việc thì chưa từng gặp phụ mẫu, cuộc sống trái lại không lo, ăn mặc đủ đầy, thậm chí có thể nói là cẩm y ngọc thực.

Có một nhóm người ủng hộ hắn, những người này đến từ khắp các nước, kinh thương có, làm quan có, nhưng họ căn bản đều từng ở Tấn quốc.

Hắn cũng chưa từng gặp những người này, thân cận với hắn nhất chỉ có một người hầu lớn tuổi trầm mặc kiệm lời. Đó là một người trí thức, thậm chí bản thân ông còn mang họ Trí, Công Tây Ngô vẫn luôn gọi là Trí phụ.

Trí phụ thường kể với hắn lãnh thổ Tấn quốc năm đó rộng lớn thế nào, tài vật trù phú ra sao. Tấn Hiến Công “tính quốc thập thất, phục quốc tam thập bát”*; Tấn Văn Công tôn vương trừ Di; Tấn Tương Công hai lần đánh bại Tần quốc; Tấn Lệ Công đại thắng Sở quốc; Tấn Điệu Công cửu hợp chư hầu. Năm xưa năm vị bá chủ, Tấn quốc có đến bốn.  (Mic: khúc này lịch sử TQ tui lấp li3m cho qua, không chắc chắn lắm, có sai mấy bạn góp ý để tui sửa chứ đừng mắng tui nha)

*Thôn tính mười bảy quốc gia xung quanh, mở rộng lãnh thổ Tấn quốc lúc đó lên gấp nhiều lần

Hắn gánh trên lưng trọng trách khôi phục vinh quang này, không dám lười biếng chậm trễ. Từ lúc ba bốn tuổi bắt đầu đọc sách biết chữ, hắn gần như được Trí phụ dẫn đi chu du khắp các nước, học hỏi danh sư, không có lấy một chút rảnh rỗi. Cuộc sống hàng ngày của hắn chỉ có đọc sách, luyện kiếm, sau đó chuyển sang nơi khác, lại tiếp tục đọc sách, luyện kiếm.

Thi thư lễ nhạc, kiếm thuật kỵ xạ, mưu trí binh lược, mỗi một loại đều phải học đến nhập tâm, thông hiểu đạo lý.

Mục tiêu quá dài, muốn hoàn thành thì việc gì cũng phải nhanh chóng trực tiếp, không thể dây dưa. Đây là đạo lý mà hắn học được từ nhỏ.

Năm đó mười bốn tuổi, Trí phụ qua đời, Công Tây Ngô nghe theo dặn dò của ông trước lúc lâm chung, ánh mắt hướng về Quỷ Cốc ở Vân Mộng Sơn.

Hắn vĩnh viễn nhớ mãi cảnh tượng ngày đầu tiên vào núi ấy, Quỷ Cốc Tử Tê Nhượng cách tấm màn rũ hỏi hắn, hắn nhất nhất đáp lại, người trong màn trầm mặc rất lâu, cuối cùng để hắn bái sư một cách đơn giản.

Sau này hắn mới biết, thực ra Tê Nhượng lúc đó cũng rất khổ não. Người tới cầu học đông đảo, nhưng không một ai trông được được, mãi tới khi gặp hắn.

Không biết nhập tâm nghĩ tới quá khứ thế nào mà hắn đã đứng ở hành lang, có chút mông lung, bất chợt không nhớ ra mục đích mình ở đây làm gì.

“Công Tây tiên sinh.” Bùi Uyên từ xa đi tới, cười hành lễ với hắn: “Không biết ngài và chủ công nhà ta hiện tại thế nào rồi?”

Công Tây Ngô nhớ tới sự dịu dàng đêm qua của Dịch Khương, trên mặt có chút rạng rỡ: “Ngươi nói không sai, nàng quả thực muốn cùng ta trải qua cuộc sống êm ấm, chắc là tha lỗi cho ta rồi.”

Bùi Uyên vỗ tay cái bộp: “Thế quá tốt rồi, vậy ta cũng đi gặp thử nàng ấy!”

Công Tây Ngô chưa kịp ngăn thì hắn đã đẩy cửa vào phòng, nhưng nháy mắt hắn đã chạy ra, hốt hoảng nói: “Công Tây tiên sinh, đó nào phải chủ công, ngài không nhận lầm người đấy chứ?”

Công Tây Ngô giật mình, nhanh chân vào phòng, vừa đứng vững thì một bóng người đã lao về phía hắn, ôm chặt lấy cổ hắn: “Sư huynh, huynh đi đâu vậy để ta tìm hết nửa ngày.”

Công Tây Ngô thoáng đẩy nàng ra. Đây là Dịch Khương, không phải người khác, không rõ Bùi Uyên vì sao lại nói như vậy.

Bùi Uyên bám vào khung cửa nói: “Ngài xem xem dáng vẻ nàng ấy như vậy có chỗ nào là Dịch Khương đâu chứ.”

“Sư huynh…” Nàng ấy lại dính tới, ôm Công Tây Ngô hưng phấn nói: “Rốt cuộc gả cho huynh rồi, ta vẫn luôn mong đợi ngày này. Phụ thân ở trên trời có linh nếu như biết được, khẳng định cũng sẽ vui mừng cho ta.”

Công Tây Ngô nghe vậy liền ngẩn người, cơ thể cứng đờ một lần nữa đẩy nàng ra. Gương mặt này là Dịch Khương, nhưng thần thái lại không phải Dịch Khương.

“Ngươi là ai?”

Nàng chỉ vào chóp mũi mình: “Ta? Ta là Hoàn Trạch nè, sư huynh sao lại quên ta rồi?”

Công Tây Ngô kinh hãi đẩy nàng ra, nhìn khắp xung quanh: “Dịch Khương đâu?”

“Dịch Khương nào cơ?” Nàng mù mờ.

“Nhất định là chủ công quay về rồi, cũng sẽ không trở lại nữa!” Bùi Uyên ôm mặt ngồi ở bậc cửa, cúi đầu bắt đầu khóc hu hu.

Ngón tay Công Tây Ngô phát lạnh, xông vào phòng tìm kiếm một vòng, quay đầu nhưng vẫn như trước chỉ thấy Hoàn Trạch theo sát hắn không rời.

“Dịch Khương?” Hắn gọi một tiếng, tiếng vọng vang lên trong gian phòng trống trải. Lần nữa quay đầu nhìn, xung quanh không một ai, chỉ có mình hắn đứng đó.

Bỗng có người ôm chặt cánh tay hắn, hắn túm chặt lấy, giật mình tỉnh giấc.

Bốn bề tối đen, chỉ có tia nắng sớm mờ mờ xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng. Hắn khép mắt, thì ra là mơ.

“Huynh sao vậy?”

Hắn nghiêng đầu nhìn. Người bên cạnh đã ngồi dậy khoác áo đơn, một tay còn bị hắn giữ chặt.

“Dịch Khương?”

“Là ta, huynh gặp ác mộng à?”

Công Tây Ngô thở phào: “Ta lần đầu tiên nằm mơ.”

“Gì cơ?” Dịch Khương nhịn không được bật cười: “Huynh lớn nhường này mà lại lần đầu tiên nằm mơ?”

“Ừm, ngày có suy tư đêm mới nằm mộng, trước đây chưa từng có việc gì khiến ta bận lòng mang vào trong giấc mơ.”

“Mơ thấy gì vậy?”

“…….Không có gì.” Công Tây Ngô ngồi dậy, tiết trời ngày đông lạnh lẽo như thế nhưng sau lưng hắn lại đẫm mồ hôi.

Dịch Khương khoác áo xuống giường lấy khăn tới cho hắn lau người, chợt nghe hắn hỏi: “Tên muội sao lại gọi là Dịch Khương?”

“Phụ thân họ Dịch, mẫu thân họ Khương đấy, hợp lại chính là Dịch Khương.” Dịch Khương không ngờ hắn lại hỏi vấn đề nhỏ nhặt thế này.

Công Tây Ngô vẫn luôn cho rằng đây chỉ là tên hiệu, không ngờ tới vậy mà lại là tên thật của nàng. Hắn mấp máy môi, vốn muốn hỏi chút chuyện của nàng, nhưng nghĩ rồi vẫn không hỏi ra miệng.

Hắn sợ một khi đề cập, sẽ khiến nàng hướng về “thế giới kia”.

Trời sắp sáng, Công Tây Ngô không ngủ tiếp nữa, đứng dậy ăn mặc tề chỉnh, tạm biệt nàng xuất môn thượng triều.

Dịch Khương tiếp tục ngủ bù, khi thức dậy thì mặt trời đã lên cao.

Lúc Tức Thường hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu có nói: “Sáng nay Vân Dương phu nhân phái người gửi thiếp mời đến, mời người tới phủ đệ nàng ấy gặp mặt, chủ công muốn đi không?”

Dịch Khương lắc đầu. Trước đó đã từ chối, nàng ta còn mời, cũng thật cố chấp.

Vị Vân Dương phu nhân này gả cho Sở quốc công tử, dù nàng chưa từng trải qua nhưng ít nhiều cũng có thể tưởng tượng được cuộc sống của nàng ấy. Một thiếu phụ mỹ mạo, xuất thân cung đình lại suốt ngày ở trong hoàn cảnh tranh tranh giành giành cùng một đám phấn son thì há có thể là hạng người hời hợt. Hiện giờ mời nàng chẳng qua là thăm dò hư thực, xem xem liệu có thể tranh cướp Công Tây Ngô với nàng hay không mà thôi.

Chuyện khiến nàng phiền não đã đủ nhiều rồi, không có tâm trạng chơi trò hậu trạch tâm kế với nàng ấy.

Thực ra từ góc độ này mà nói, nàng trái lại có thể hiểu được tâm lý không muốn thành thân trước đây của Công Tây Ngô.

Kể từ hôm tiểu tuyết rơi một hồi thì sau đó trời luôn âm âm u u, gió lạnh viu viu suốt mấy ngày, hiện giờ coi như chốt hạ, một trận đại tuyết tựa như lông ngỗng lả tả rơi suốt ba bốn ngày.

Có lẽ lúc thời tiết không bình thường thì con người cũng trở nên bất thường. Mấy ngày nay Dịch Khương chung quy cứ cảm thấy Công Tây Ngô kỳ kỳ.

Có lúc nàng đang ngồi an ổn trong phòng, hắn bỗng gọi nàng một tiếng, sau khi nàng đáp lời thì hắn lại nói không có gì, chỉ muốn gọi nàng mà thôi. Có lúc nửa đêm đang ngủ ngon lành, tay bỗng bị hắn níu chặt, một lúc sau mới nhẹ nhàng thả ra.

Tình hình như vậy tiếp diễn liên tục mấy ngày, đại tuyết ngừng rồi, hắn cũng bình thường trở lại. Lúc này Dịch Khương mới không thèm quản nữa, chứ nếu tình hình này còn tiếp tục, có khả năng nàng sẽ mời đại phu tới xem thử liệu có phải hắn bệnh rồi không.

Công Tây Ngô đáp ứng yêu cầu của nàng, cho phép Bùi Uyên và Thiếu Cưu ra ngoài. Nhưng bên ngoài tuyết tích tụ rất dày, thực không tiện xuất hành chút nào. Thiếu Cưu vì vậy mà gục đầu ủ rũ, ngày ngày đều thở ngắn than dài cuộc sống quá mức nhàm chán, vậy mà lại tự động đề xuất muốn học tập lễ nghĩa Nho gia với Bùi Uyên.

Tề vương Kiến là người lười biếng. Tuyết lớn cản đường, hắn cũng lười lên triều, thế nên quan viên trở nên nhàn hạ hơn không ít, Công Tây Ngô cũng không cần ngày ngày sáng sớm đã thượng triều.

Người hầu trong phủ tướng quốc vất vả dọn tuyết, cơ sở ngầm từ nước khác trở về mặc y phục mùa đông dày cộm đi vào, trong ngực ôm tin tức đến từ bốn phương tám hướng.

Đồng tử dẫn người đó tới thư phòng, vén tầng tầng lớp lớp mành chắn gió thật dày, mời hắn vào trong.

Trong phòng đốt than củi hừng hực, hết sức ấm áp, nhưng ánh mắt hắn lại không có nửa phần thả lỏng, quỳ trước án đẩy thư tín tới: “Chủ công, Bạch Khởi hôm trước đã rút binh khỏi Hàm Đan rồi.”

Công Tây Ngô nhận lấy thư tín lướt qua một lượt, quay đầu đẩy ra sau lưng.

Người đó khẽ liếc nhìn. Nửa phía sau Công Tây Ngô vốn chất đầy trúc giản thẻ gỗ, nhưng lúc này lại đặt một án tịch tinh xảo thoải mái. Một nữ tử mặc thâm y tay rộng ngồi sau án, đầu gối đắp tấm da thú thật dày.

Hiện giờ Tần quân lui binh, viện quân của Ngụy Vô Kỵ cũng rút về. Lão hồ ly Bình Nguyên Quân kia, lúc cần Ngụy Vô Kỵ thì hận không thể trực tiếp lôi hắn tới, bây giờ không cần nữa lập tức tiễn đại quân Ngụy quốc ra khỏi thành, lại còn đích thân đưa tiễn cả trăm dặm.

Quân đội Ngụy quốc đi rồi, nhưng vẫn còn hai mươi vạn binh mã Tề quốc yên lặng đồn trú cạnh thành Hàm Đan. Triệu vương Đan lúc này trái lại bắt đầu thận trọng, cũng muốn mời quân Tề rút về nên vẫn luôn úp úp mở mở ám thị với Điền Đan.

Công Tây Ngô rất nhanh đã có quyết định, phân phó nói: “Bảo Điền Đan kéo dài thời gian, trước cứ án binh bất động, phía Triệu vương ta sẽ tự gửi thư nói rõ.”

Cơ sở ngầm vâng lệnh, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nữ tử sau lưng bỗng nói: “Cho người tới Tần quốc tung tin, nói Bạch Khởi căm hận Phạm Thư phá hỏng kế hoạch công Triệu của hắn, hận đến thấu xương.”

Người đó không biết có nên nhận mệnh lệnh này không nên nhất thời không đáp, nhưng Công Tây Ngô đã gật đầu với hắn: “Chiếu theo căn dặn của phu nhân đi làm đi.”

Hắn liền vội hành lễ, lui ra ngoài.

Dịch Khương nói: “Ta muốn viết thư cho Bạch Khởi, để Thiếu Cưu gửi đi, sư huynh thấy thế nào?”

Công Tây Ngô suy nghĩ: “Vẫn nên để Đam Khuy gửi đi đi, cước bộ của hắn nhanh hơn một chút.”

Dịch Khương cười gật đầu, nhưng trong lòng rất thất vọng. Để Đam Khuy đi, căn bản không có bí mật gì để nói.

Màn cửa vén lên, đồng tử và Tức Thường đưa cơm canh tới, thì ra đã tới trưa rồi.

Công Tây Ngô đứng dậy rửa tay, đang định trở lại chỗ ngồi dùng cơm thì thấy Dịch Khương đã ngồi cạnh án của hắn. Nàng cầm muỗng nếm thử mỗi món một lượt, sau đó gật gật đầu, nói với hắn: “Không mặn không nhạt, khẩu vị rất được, có thể ăn rồi.”

Tức Thường chỉ nói đây là niềm vui phu thê, che miệng cười khẽ, kéo đồng tử lui ra.

Công Tây Ngô ngồi xuống cạnh nàng, trong đôi đồng tử trong trẻo có chút ấm áp: “Sau này có muội bên cạnh, vị giác của ta lại khôi phục.”

Dịch Khương cười nhét muỗng vào tay hắn: “Mau ăn đi, bằng không thức ăn lạnh mất.” Nói rồi ngồi về chỗ cũ, hình như bị lời của hắn khiến nàng ngượng ngùng, cúi đầu dùng cơm không nói tiếng nào.
Bình Luận (0)
Comment