Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 62

Mấy ngày liên tục mặt trời đều ló dạng, tầng tuyết đọng thật dày kia cuối cùng cũng tan hết. Thiếu Cưu lần này có thể ra ngoài, sáng sớm vừa chuẩn bị xong liền chạy đi gọi Bùi Uyên.

Bùi Uyên không muốn ra ngoài cùng nàng ấy, bị nàng một mực lôi thẳng ra khỏi cổng lớn, ngay cả áo ngoài dày một chút cũng không kịp thay, lạnh tới run cầm cập. Đúng lúc Công Tây Ngô sắp xếp Đam Khuy đi cùng hai người họ, hắn và Đam Khuy trước giờ không hợp nên càng không muốn đi chút nào.

“Muốn đi cùng bọn ta à, vậy còn không bằng ta ở trong phòng đọc sách cho rồi.”

Thiếu Cưu liền túm tay áo hắn: “Cả ngày đọc sách sắp ngốc luôn rồi, theo ta ra ngoài dạo đi, lâu lắm rồi không đi chợ phiên.”

“Không đi không đi, nữ nhi mấy người đúng là phiền phức!” Bùi Uyên hất tay nàng ra.

Đam Khuy ôm kiếm dựa vào đại môn, liếc mắt khinh thường: “Hai người rốt cuộc có đi hay không, ta còn việc cần làm đó, không đi thì thôi.”

Thiếu Cưu nóng lên, hất Bùi Uyên ra chạy qua kéo cánh tay hắn: “Đi chứ, hắn không đi thì ngươi đi với ta, đi!”

Đam Khuy sợ đến suýt nữa đánh rơi kiếm, vội vàng muốn tránh đi nhưng cánh tay lại bị nàng sống chết níu chặt không buông: “Ui ui, cô…cô làm gì vậy?”

“Đi thôi, một đại nam nhân ưỡn ẹo cái gì chứ?” Thiếu Cưu thân thiết ôm cánh tay hắn kéo về trước, đồng thời quay đầu đắc ý nhìn Bùi Uyên một cái.

Quai hàm bị lạnh đến đỏ bừng của Bùi Uyên bạnh ra, thở phì phò đuổi theo.

Thiếu Cưu cũng không hề quay đầu lại, nói: “Uầy, không phải ngươi không đi à, theo làm gì hả?”

“Ta muốn đi thì đi, mắc mớ gì ngươi?” Bùi Uyên mắt trừng trừng nhìn cánh tay nàng và Đam Khuy giao nhau, hừ một tiếng.

Bọn họ đi cũng thật khéo, vừa rời đi không bao lâu thì một cỗ xe sáu mã tới trước phủ tướng quốc.

Người hầu gác cổng vừa nhìn liền biết là ai, vội vào trong bẩm báo. Không lâu sau, Công Tây Ngô đích thân ra cửa nghênh đón, người từ trên xe bước xuống chính là Tề vương Kiến.

Công Tây Ngô chắp tay hành lễ: “Vương thượng hạ cố giá lâm hàn xá, thần thất lễ không kịp từ xa nghênh đón.”

Tề vương Kiến cười nhu hòa: “Bổn vương lâu rồi cũng chưa từng cùng tướng quốc trò chuyện riêng, hôm nay đến phủ đệ, đây là kiến nghị của a tỷ đó.” Hắn cười quay đầu, quả nhiên Vân Dương phu nhân từ trên xe bước xuống.

Hôm nay nàng ấy ăn vận càng tuyệt mỹ. Váy lụa đỏ, cổ áo và tay áo thêu đầy hoa văn kim tuyến, tô son điểm phấn, đôi môi đỏ mọng, trong ngày đông tiêu điều lại càng hết sức lóa mắt. “Ta đến gặp Dịch phu nhân.” Nàng ấy cười liếc nhìn sau lưng Công Tây Ngô: “Sao lại không thấy nàng ấy vậy?”

“Nội tử vẫn chưa dậy, nếu phu nhân muốn gặp nàng, ta sẽ cho người gọi nàng.” Công Tây Ngô cụp mắt đáp.

Vân Dương phu nhân kinh ngạc hô một tiếng: “Mặt trời lên ba sào rồi mà còn chưa dậy? Tướng quốc thật sủng Dịch phu nhân mà.”

Tề vương Kiến vừa kéo nàng ấy đi lên trước vừa trêu đùa: “Đó là đương nhiên, bổn vương trước đây cũng từng gặp Dịch phu nhân, mấy năm nay trưởng thành rồi, thật sự xinh đẹp hơn rất nhiều. Nàng ấy là bảo bối của tướng quốc một chút cũng không có gì ngạc nhiên.”

Công Tây Ngô không nói gì, lùi ra một bước, mời hai người vào trong.

Mãi tới khi vào ngồi trong chính sảnh Vân Dương phu nhân cũng không thấy Công Tây Ngô nhìn mình lấy một lần, trong lòng hiển nhiên không vui, chẳng qua ngoài mặt vẫn treo nụ cười hòa ái vui vẻ.

Trước đây khi Công Tây Ngô vừa đến Tề quốc thì nàng đã ái mộ hắn. Lúc đó bao nhiêu quý tộc nữ tử đều âm thầm bày tỏ nỗi lòng với hắn, nhưng nàng cảm thấy Công Tây Ngô không hề để mắt đến họ.

Quả nhiên Công Tây Ngô từ chối từng người từng người một. Nàng cực kỳ có lòng tin, Công Tây Ngô vừa có tài vừa có tướng mạo cũng sẽ không là một bình dân, mà nàng – một vương cơ phẩm mạo xuất chúng, đoán chừng muốn có được hắn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng không như mong muốn, hắn căn bản không hề vì thân phận mà xem trọng nàng.

Lúc ấy Tề quốc vừa khôi phục được một chút sức sống, để loại trừ họa ngoại xâm, nàng chưa tròn mười sáu đã bị phụ vương xếp đặt gả đi xa cho Sở quốc công tử Vân Dương Quân. Trước lúc xuất giá, nàng rốt cuộc nhịn không được biểu lộ tâm ý với Công Tây Ngô, nhưng đổi lại một câu hắn căn bản chưa từng cân nhắc đến chung thân đại sự.

Như vậy cũng tốt, nàng không có được, nữ tữ khác cũng đừng mong. Vì vậy nàng cắn răng xuất giá.

Hiện giờ khó khăn lắm mới không còn ràng buộc, lại trở về Tề quốc, nhưng phát hiện hắn vậy mà đã thành thân.

Một người không hề vướng bận tình yêu nam nữ, tựa như áng mây nơi chân trời, nàng cảm thấy vĩnh viễn không cách nào chạm đến. Đến cùng là nữ tử thế nào có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện từ trời cao hạ xuống, làm một đám bông ấm áp ôm ấp người khác?

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Vân Dương phu nhân ngước mắt nhìn, nụ cười trên mặt càng sâu thêm vài phần, từ trên ghế đứng dậy nói: “Dịch phu nhân cuối cùng đã tới rồi, luôn mời ngươi nhưng vẫn chưa thể như nguyện, hôm nay ta chỉ có thể tự tiện đến cửa vậy.”

Dịch Khương mặc thâm y trắng như tuyết, mái tóc đen óng cột cao sau ót, trang điểm rất nhạt, đôi mắt hàm chứa ý cười long lanh động lòng người, hướng Tề vương Kiến và nàng ấy lần lượt hành lễ.

Công Tây Ngô căn dặn hạ nhân dâng trà, nhưng Tề vương Kiến nói muốn đến đình bát giác mái cong trong phủ hắn.

Đình nghỉ chân này thực ra không có gì đặc biệt, nhưng đây là nguyên nhân hắn tới đây, bởi vì Vân Dương phu nhân nói nó rất đặc sắc. Tề vương Kiến cảm thấy vị trưởng tỷ này trước đây vì Tề quốc hi sinh rất nhiều, vẫn luôn kính trọng nàng ấy, đối với chuyện này không chút hoài nghi nên mới bị giật dây một chút thì đã đi cùng nàng ấy tới tham quan đình ngắm cảnh.

Công Tây Ngô đành phải mời hắn tới hậu viện. Tề vương Kiến đi trước một bước, hắn đang định đi cùng thì bị Dịch Khương kéo tay.

Từ lúc Tề vương Kiến vào thì hắn đã bận rộn đón tiếp, không chút để ý ngoại sam trên người mình rất đơn sơ. Dịch Khương từ trong tay Tức Thường nhận lấy áo choàng khoác lên cho hắn, vừa thắt đai lưng vừa thấp giọng nói: “Huynh vừa từ trong phòng đốt than củi đi ra, cẩn thận gió lạnh cảm nhiễm phong hàn.”

Công Tây Ngô nắm tay nàng thấp giọng trấn an một câu rồi vội ra cửa đuổi theo bước chân Tề vương Kiến.

Vân Dương phu nhân nghiêng người đứng dậy, trông như tránh đi nhưng sớm đã nhìn thấy tất cả mọi thứ, còn thật sự là dáng vẻ cầm sắt hòa minh nữa chứ.

Dịch Khương tiễn Công Tây Ngô rồi xoay người trở lại đón tiếp nàng ấy, cười nói: “Vân Dương phu nhân sao lại đứng dậy, ngồi xuống dùng chút trà đi.”

Vân Dương phu nhân cười kéo tay nàng: “Dịch phu nhân không cần khách sáo, không dùng trà, ngươi cùng ta ra ngoài nhé.”

Dịch Khương gật đầu: “Cũng được.”

Hai người cùng nhau đi tới hoa viên, tựa như tỷ muội khuê mật thân thiết. Vóc người Dịch Khương cao hơn, Vân Dương phu nhân lại tràn đầy phong tình, ngược lại trông như đang tựa sát vào nàng.

Đằng xa, Tề vương Kiến và Công Tây Ngô đã bước vào đình nghỉ chân, đang trò chuyện cùng nhau. Ánh mắt Vân Dương phu nhân liếc về phía đó, nở nụ cười yếu ớt: “Ta biết Công Tây Ngô làm tướng quốc sẽ đổi nơi ở, nhưng không ngờ đình viện vẫn như trước lúc làm Thượng khanh, ta nhớ trước mặt có một cái hồ nhỏ nhỉ?”

Lúc nói thì chân đã đi về phía trước, quả nhiên có một hồ nước nằm giữa những khóm hoa. Nàng che miệng cười: “Ngài ấy thật sự là người hoài cựu mà, nơi này cũng chưa từng thay đổi.”

Dịch Khương cười cười gật đầu, cũng không đáp lời. Vân Dương phu nhân cố ý để lộ mình đối với nơi này rất thông thuộc, chẳng phải là muốn chọc nữ chủ nhân nàng đây khó chịu ư. Nếu như không phải tình thế yêu cầu, nàng thật muốn nói thẳng với nàng ấy, bảo nàng đừng nỗ lực nữa, hao tốn nhiều tâm tư như vậy với Công Tây Ngô thì sao chứ, trong lòng hắn chứa đựng đại kế lớn lao, làm gì có chỗ cho tình tình yêu yêu. Huống hồ cho dù là hoài cựu, nàng làm sư muội Công Tây Ngô nhiều năm như vậy, có “cựu” thì đó cũng chính là nàng thôi.

Vân Dương phu nhân chỉ cho rằng nàng đang thầm giận, cố ra vẻ trấn định, giả vờ như không biết chi cả, tách nàng ra đi lên trước thưởng hoa ngắm cỏ, miệng không ngừng khen ngợi.

Tức Thường theo sau hầu hạ nhanh chóng tiến lên một bước, kề sát tai Dịch Khương thì thầm: “Chủ công cẩn thận, vị vương cơ này hình như lai giả bất thiện.”

Dịch Khương cười cười: “Nàng ấy đại khái là không cam tâm ấy mà, để mặc nàng ấy đi, bảo ta ở đây lãng phí thời gian cùng nàng ấy đã đủ phiền rồi, ta không có tâm tư đi quản nàng ta chơi trò gì.”

Tức Thường vốn cũng sợ nàng tức giận dẫn đến hiểu lầm gì đó, thấy nàng cũng không để bụng thì liền an tâm.

Vân Dương phu nhân đi trước lượn lờ một vòng thì đã tới gần đình bát giác, lại trở ngược trở về, kéo Dịch Khương nói: “Đi, tới phía trước xem thử.”

Dịch Khương đành xốc lại tinh thần, bị nàng ấy kéo đi xuyên qua mấy bụi hoa cỏ, xuyên qua bức tường ngăn, dừng lại cạnh ô cửa ngách. Vân Dương phu nhân hướng mắt nhìn bên ngoài ô cửa, miệng khẽ “ô” lên một tiếng.

Dịch Khương không khỏi cũng hướng mắt nhìn ra, vừa vặn đối diện với ngôi đình bát giác kia. Công Tây Ngô và Tề vương Kiến ngồi đó trò chuyện cùng nhau, âm lượng không cao không thấp, chú ý lắng nghe thì có thể nghe được.

Tề vương Kiến nói: “Những lời này của tướng quốc là thật? Khanh thật sự chỉ vì Dịch Khương có ích với Tề quốc mới cưới nàng sao?”

Công Tây Ngô gật đầu: “Đích thực là vậy, cho nên vẫn xin Vương thượng rộng tâm, ban quan tước để nàng thi triển tài hoa.”

“Nghe khanh nói vậy bổn vương yên tâm rồi.” Tề vương Kiến trầm ngâm một lúc: “Để bổn vương trở về suy nghĩ nên ban chức quan nào thì thích hợp.”

“Nàng từng là tướng bang ngũ quốc, ít nhất cũng nên đứng hàng tam khanh.”

“Chuyện này….”

Dịch Khương lùi về sau hai bước, không nghe tiếp đoạn đối thoại sau đó nữa. Dù sớm biết sự thật này nhưng vạch trần rõ rõ ràng ràng như vậy vẫn cảm thấy khó chịu.

Vân Dương phu nhân sát lại gần nàng hai bước, cười nói: “Thật ngưỡng mộ Dịch phu nhân có một phu quân biết quan tâm như tướng quốc, vậy mà còn vì ngươi xin quan tước, thật là quá mức sủng ái.”

Dịch Khương kéo khóe miệng: “Vân Dương phu nhân quá khen.”

Cuối cùng đã có thể thấy trên mặt nàng một chút không vui, Vân Dương phu nhân tâm mãn ý nguyện.

Tức Thường ở sau lưng từ xa khoa tay ra dấu với Công Tây Ngô, hắn ngồi trong đình liếc nhìn về phía song cửa, âm thầm cân nhắc.

Đợi đến khi tiễn Tề vương Kiến cùng Vân Dương phu nhân thì đã hoàng hôn, hai người Bùi Uyên cùng Thiếu Cưu vẫn chưa quay về, hẳn là chơi vui vẻ rồi.

Dịch Khương mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi, vừa vào phòng thì sau lưng nhanh chóng đã có một bóng người tiến vào, còn chưa kịp quay nhìn thì người đã bị hắn ôm chặt từ phía sau.

“Giận rồi sao?”

Dịch Khương mím môi, nháy mắt lại nhếch miệng cười, xoay người nhìn hắn: “Làm gì có.”

Công Tây Ngô tỉ mỉ quan sát nét mặt nàng: “Thật sự không có?”

Dịch Khương nhu thuận vùi vào lòng hắn: “Ta biết huynh đều vì muốn tốt cho ta.”

Trong lòng Công Tây Ngô chấn động. Mấy ngày nay nàng và hắn càng lúc càng có cảm giác phu thê ý hợp tâm đầu, nhưng chỉ một câu nói vào thời khắc này đối với hắn lại là lời an ủi to lớn nhất. Hắn vùi đầu vào hõm cổ nàng, hít một hơi thật sâu.

Hai tay Dịch Khương vòng quanh eo hắn, nhẹ giọng hỏi: “Lúc nào thì có thể ban quan tước cho ta?”

“Ta sẽ tận lực thúc đẩy vương thượng nhanh chóng đưa ra quyết định.” Công Tây Ngô đứng thẳng người dậy, chuẩn bị tới thư phòng nhưng lại bị Dịch Khương kéo cánh tay.

Nàng nhón chân hôn hắn, ôm cổ hắn chủ động nhiệt tình, thậm chí còn cạy mở khớp hàm hắn. Công Tây Ngô liên tục lùi về sau, mãi tới khi đụng vào tường, được bàn tay nàng dịu dàng vuốt v3 gương mặt, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp. Nụ hôn của nàng ướt át nhiệt tình phối hợp với âm thanh trầm thấp lí nhí: “Ta thấy sắp không rời được huynh rồi, sư huynh…”

Công Tây Ngô đột ngột ôm eo nàng nhấc lên, hai chân nàng liền vòng quanh eo hắn.

Hắn quyết định tạm thời vẫn không tới thư phòng.

Mic: mặc dù cảm thấy khá tội Công Tây Ngô, nhưng tui phần nào có thể lý giải cảm giác của Dịch Khương, “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”
Bình Luận (0)
Comment