Chương 12: Thỏa thuận
Khương Vũ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cừu Lệ, cả người đều cảm thấy hoang mang.
Đại ca nhà cậu hôm nay bị sao vậy?
Cừu Lệ vô cùng chân thành nói: “Nếu cả hai chúng ta đều có cảm giác với nhau, vậy thì chúng ta bên nhau đi.”
Khương Vũ khó hiểu hỏi: “Cậu có cảm giác gì với tôi? Không phải cậu chán ghét tôi sao!”
Cừu Lệ đưa tay giữ cằm cô, trong mắt lấp lánh ánh sáng, cậu cười bảo: “Càng nhìn, càng ngoan.”
Khương Vũ: …
Điên thật rồi!
Cô lắc đầu tránh khỏi tay cậu đáp: “Chuyện này cũng không cần nhanh như thế chứ?”
Giọng cô vô thức có chút run rẩy.
“Không phải muốn tôi chịu trách nhiệm sao?” Cừu Lệ nghiêng đầu nhìn cô, cố tình kéo dài âm điệu: “Lừa - tôi - hả?”
“Không có! Tôi không lừa cậu.”
“Vậy chúng ta bên nhau đi.”
Trong đầu Khương Vũ rất rối, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý.
Kiếp trước, cô hi sinh tất cả thanh xuân cho tình yêu nhưng cuối cùng đổi lại chỉ là hôn nhân rạn vỡ.
Lần nữa sống lại, cô muốn đặt toàn bộ thời gian và tinh lực vào sự nghiệp, không muốn lần nữa hi sinh vì tình yêu.
Huống hồ yêu đương với một tội phạm có nhân cách phản xã hội, có phải cô chán sống rồi không!
Con ngươi trong vắt của Cừu Lệ quan sát cô một lúc lâu, cậu lạnh lùng nói: “Quả nhiên là gạt tôi.”
“Không!” Khương Vũ vội nói: “Chỉ là đột ngột quá.”
“Đột ngột sao?” Cừu Lệ nói: “Khoảng thời gian này cậu một mực theo đuổi tôi, không phải vì thích tôi sao?”
“Tôi…”
“Hay là, có mục đích khác?”
“Đương nhiên không phải! Tôi chỉ là… vui quá, có chút không quen.” Khương Vũ khó khăn mỉm cười.
Vui mừng là giả nhưng có chút không quen là thật.
Cô và gã tra nam Hoắc Thành chia tay còn chưa đến hai tiếng, giờ đây lại đột ngột ‘yêu đương’ với tội phạm có nhân cách phản xã hội.
Khương Vũ thậm chí hoài nghi bản thân có phải có máu M hay không.
“Vui mừng sao?” Cừu Lệ đương nhiên có thể nhìn ra ánh mắt cô đang tránh né, nội tâm hoảng loạn.
Cô ấy căn bản không thích mình, ban đầu tiếp cận cậu cũng không phải là thật lòng, trong mắt cô có sự kháng cự cũng có sợ hãi.
Cừu Lệ không để ý cô có mục đích gì nhưng bây giờ cậu cần có cô, muốn thông qua cô để cảm nhận về thế giới này.
Cậu muốn chân chính sống trên đời này.
Khương Vũ mở app Zhiguo ra, nhấn vào tin nhắn hỗ trợ của Cừu Lệ, rối rắm hồi lâu.
Theo quy tắc nhiệm vụ, nếu như không hoàn thành được nhiệm vụ, tài khoản của cô sẽ bị trừ tiền, mà nếu như tài khoản bị âm, cô sẽ phải dùng mạng sống của mình để bồi thường, đây chính là cái giá của trùng sinh.
Vậy nên, một khi chấp nhận nhiệm vụ thì nhất định phải hoàn thành nó, đương nhiên không phải là không cho phép thất bại. Nếu như hai nhiệm vụ trước thất bại, Khương Vũ dù bị trừ tiền thì tài khoản vẫn còn tiền, cô cũng sẽ không bị đe dọa về tính mạng.
Nhiệm vụ Cứu rỗi thiếu niên ác ma, tiền thù lao lên đến ba trăm triệu lận đó!
So với sống chết, yêu đương với thiếu niên ác ma thì tính là gì chứ!
Cô bất chấp thôi!
Khương Vũ cắn môi đáp: “Được, tôi đồng ý với cậu!”
Khóe môi Cừu Lệ nhếch lên…
“Được.”
Cậu nhìn ra cô không tình nguyện, cũng nhìn ra cô muốn điều gì đó từ mình. Nhưng cậu không để ý, nếu cả hai bên đều có mục đích riêng, không phải như thế rất tốt sao?
Sau đó Khương Vũ bổ sung: “Nhưng chúng ta phải định hiệp ước!”
“Hửm?”
“Cậu không thể làm… làm bất kì điều gì mà tôi không muốn làm!” Khương Vũ nghĩ ngợi, cụ thể hóa điều kiện: “Ví dụ như tiếp xúc, hoặc là hôn môi gì đó…”
Dù cô không đề cập, Cừu Lệ cũng sẽ không ép cô làm những chuyện này, nhưng cậu vẫn cố ý trêu cô: “Không phải cậu có hứng thú với tôi sao, cậu như thế là yêu đương gì chứ? Chỉ yêu tâm hồn ư?”
“Bây giờ chưa được.” Khương Vũ cường điệu: “Sau này cũng chưa chắc được, cậu đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì thôi.”
Cừu Lệ co được duỗi được, phóng khoáng nói: “Được thôi, bạn gái, em muốn thế nào thì là thế nấy.”
…
Về đến nhà, Khương Vũ nằm dài trên giường, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao Cừu Lệ lại đột nhiên muốn cùng cô yêu đương, điều này cô nghĩ mãi không ra.
Mấy lần trước tiếp xúc, cậu rõ ràng ghét bỏ cô, còn bảo cô cút đi, đừng làm phiền cậu.
Khương Vũ cẩn thận hồi tưởng lại hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhớ đến dáng vẻ cậu ăn như thể đã bị bỏ đói mấy hôm liền vậy.
Nghĩ đến điều này, Khương Vũ lập tức ngồi dậy.
Cậu không phải là vì.. cho rằng cô rất có tiền nên mới nhìn trúng cô chứ?!
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy đúng.
Cừu Lệ không phải nói rằng mình không có tiền ăn cơm sao, cô chủ động tiếp cận cận như thế, lại còn nhiệt tình mời cậu ăn cơm…
Khương Vũ không thể ngờ đến với hoàn cảnh nghèo đói của mình mà còn có chàng trai muốn cô bao nuôi.
Mà chàng trai ấy còn rất đẹp trai, lại còn rất thông minh, nếu như cô không biết tương lai cậu có thể trở thành tội phạm, Khương Vũ thật sự không tìm ra cậu có điểm nào không tốt.
Cô mở ứng dụng Zhiguo, nhắn tin cho Cừu Lệ, kể toàn bộ chuyện xảy ra trong hôm nay cho anh nghe.
Dù sao đi nữa cũng chỉ có bản thân anh mới hiểu được anh của quá khứ, nhận ý kiến từ chỗ anh cũng sẽ hỗ trợ được tỷ lệ thành công của nhiệm vụ.
Giữa đêm, Khương Vũ đã sắp chìm vào giấc ngủ, di động trên tay cô lại rung lên.
Cô giật mình, nhìn thấy tin nhắn phản hồi của Cừu Lệ.
“Nếu như không làm tốt công tác giác ngộ, tôi khuyên cô không nên đùa giỡn loại chuyện này với tôi.”
Khương Vũ: “Ý anh là sao?”
Cừu Lệ: “Nói gì đó có hứng thú với tôi, còn nói bên nhau gì đó. Nếu như không thật sự chuẩn bị tốt giác ngộ của bạn gái tôi, cô sẽ hối hận.”
Khương Vũ: “Ngoài cách này ra, tôi có thể làm gì để giúp anh đây?”
Lúc mình còn trẻ tính tình như thế nào, anh không biết hay sao.
Cừu Lệ lúc còn trẻ, trên người thằng nhóc này từng tấc xương đều là ngỗ nghịch, sao cậu ta có thể ngoan ngoãn nghe lời cô nói chứ.
Cừu Lệ: “Tôi không nói không thể làm như thế, giữa tiền thù lao 300 triệu cùng với tính mạng của mình, cô để ý đến chuyện nào hơn?”
Khương Vũ: “Anh nói xem.”
Ba trăm triệu thì đơn giản rồi, nhưng nếu như nhiệm vụ không có tiến độ, cô nhất định sẽ chết đấy!
Cừu Lệ: “Vậy được rồi, nghĩ cách làm thế nào để hoàn thành được nhiệm vụ, cô sẽ có được tất cả.”
Khương Vũ: “...”
*
Chuyện Khương Vũ và Hoắc Thành chia tay được đồn đãi khắp nơi trong trường Duật Hi.
Các bạn học đều không ngừng bàn tán về chuyện này, tất cả bọn họ đều cảm thấy khó tin. Thậm chí nghe nói là Khương Vũ chủ động đề nghị chia tay, họ càng ngỡ ngàng hơn.
Phải biết rằng, Khương Vũ trước đây vô cùng dựa dẫm, nghe lời Hoắc Thành, suốt ngày lo sợ người khác cuỗm mất con rùa vàng của cô đi.
Giờ đây lại chủ động đề xuất chia tay, đây không giống phong cách của cô.
“Tại sao lại chia tay?”
“Không biết nữa, nghe nói là Khương Vũ chủ động đề nghị chia tay.”
“Nhà cậu ấy nghèo như thế, không dễ gì mới được Hoắc Thành nhìn trúng, sao có thể đề xuất chia tay chứ, đa phần là bị Hoắc Thành đá cậu ấy rồi.”
“Đúng vậy, cứ ỷ mình và Đào An Hinh có vài phần giống nhau liền giống như miếng keo da chó bám chặt lấy Hoắc Thành, đúng là chẳng ra gì.”
Đào An Hinh đang cúi đầu làm bài tập, dường như không hề để ý đến những lời bàn tán của các nữ sinh.
Có nữ sinh sợ thiên hạ không loạn, cô ta bước đến bên cạnh Đào An Hinh nói: “An Hinh, Hoắc Thành thích cậu như thế, hay là cậu đồng ý làm bạn gái anh ta đi, để đứa tự ti như Khương Vũ biết rằng đồ giả mãi mãi chỉ là giả thôi, không thể sánh bằng hàng thật được.”
“Tớ sẽ không chấp nhận Hoắc Thành đâu, tớ chỉ muốn nghiêm túc học hành.” Đào An Hinh buông bút xuống, tiếp: “Chẳng qua chỉ là gia đình có tiền mà thôi, tớ không để ý đến thứ này.”
Hơn nữa, mẹ cô cũng từng dạy cô, tuyệt đối không thể để nam sinh dễ dàng có được, nếu không nhất định sẽ bị xem thường.
Điều kiện của Hoắc Thành thật sự không tệ, gia cảnh tốt lại rất đẹp trai, hơn nữa đối với cô cũng rất thâm tình. Nhưng càng như thế, cô càng phải cao ngạo hơn, để hắn ta cầu mà không được.
“Chỉ khi bản thân có bản lĩnh mới có thể tìm được nửa còn lại càng thêm ưu tú.” Đào An Hinh lý lẽ đường hoàng nói: “Đây là nguyên tắc của tớ.”
Các nữ sinh đều tán thưởng nhìn Đào An Hinh: “An Hinh, chẳng trách Hoắc Thành lại thích cậu như thế, thậm chí không tiếc đi tìm thế thân của cậu, tam quan của cậu quá tuyệt rồi!”
“Không giống như ai đó, cứ ỷ vào bản thân trông hơi giống An Hinh liền ra sức quyến rũ Hoắc Thành.”
“Gương mặt có vài nét giống thì có tác dụng gì, nhân phẩm và khí chất cách xa mười vạn tám nghìn dặm.”
“Nói trắng ra chỉ là vật thay thế mà thôi.”
Đào An Hinh nói: “Các cậu đừng nói thế, mỗi người đều có nỗi khổ của mình, hoàn cảnh nhà cậu ấy không tốt, chúng ta phải thấu hiểu cho cậu ấy.”
Cô ta càng nói thế, các nữ sinh càng cảm thấy khinh miệt Khương Vũ: “Hoàn cảnh không tốt thì thế nào chứ, An Hinh mỗi năm đều có thể nhận được học bổng gia đình khó khăn đấy. Không chịu cố gắng học hành mà cứ muốn đi đường tắt .”
Trong tiếng mỉa mai của các nữ sinh, Đào An Hinh quay đầu nhìn Khương Vũ.
Khương Vũ ngồi ở dãy cuối lớp học, điện thoại đặt trong quyển sách, đang ngồi xem clip múa ba lê.
Không thể không nói rằng ngũ quan của hai người quả thật có vài phần giống nhau.
Nhưng khóe mắt của Khương Vũ dài hẹp, đuôi mắt cong cong, nên có thêm vài phần tinh xảo quyến rũ.
Trong lòng Đào An Hinh vẫn có vài phần đố kỵ với Khương Vũ, chỉ là bản thân cô ta không muốn thừa nhận.
Sau đó Hoắc Thành theo đuổi cô ta, bị cô ta từ chối liền xoay sang theo đuổi Khương Vũ, mà Khương Vũ lại đồng ý hắn ta, cũng trở thành đề tài mà các nữ sinh thường xuyên bàn tán.
Các bạn học thường xuyên mang Khương Vũ và Đào An Hinh ra so sánh, cảm thấy Khương Vũ chính là một cô gái ham hư vinh, không thanh cao như Đào An Hinh, hai người họ thật sự không cùng một loại người.
Thế là, bọn họ càng lúc càng xem thường Khương Vũ.
Tuy rằng Đào An Hinh luôn miệng bảo rằng mọi người không nên như thế, như vậy không công bằng với Khương Vũ nhưng trong lòng cô ta lại rất hưởng thụ loại ‘khoảng cách’ này.
Bây giờ nghe thấy hai người chia tay, phản ứng đầu tiên của Đào An Hinh chính là Khương Vũ bị Hoắc Thành đá rồi.
Bạn thân bên cạnh cô ta cũng nói như thế, giả mãi mãi không thể trở thành thật được, có thể Hoắc Thành cũng cảm thấy trên thế giới này, không ai có thể thay thế được cô ta chăng.
Nghĩ đến đây, khóe môi của Đào An Hinh cũng bất giác nở ra một nụ cười.
Lúc tan học, Đào An Hinh nghe thấy bạn cùng bàn nói Hoắc Thành đang đi về lớp học của bọn họ,
“An Hinh, Hoắc Thành chắc chắn là đến tìm cậu đấy.”
“Không dễ gì mới đá được vật giả mạo kia, chắc chắn là nhanh chóng đến tìm cậu rồi.”
“Đồng ý làm bạn gái anh ấy đi! Hai người thật sự rất xứng đôi đấy, cũng chỉ có cậu mới xứng đứng cạnh Hoắc thiếu thôi.”
Đào An Hinh chậm rãi thu dọn sách vở, đáp: “Anh ta tuy rằng rất ưu tú, cũng rất để ý đến tớ, nhưng tớ vẫn cảm thấy bây giờ chúng ta nên chú tâm học hành, nếu như bây giờ ở cạnh anh ấy, người khác chắc chắn sẽ ở đằng sau đoán này đoán nọ, tớ không muốn giống như ai đó bị người khác hiểu lầm.”
Các nữ sinh vô cùng luyến tiếc nói: “An Hinh, cậu quá để ý đến người khác nghĩ gì rồi, dù sao đi nữa sẽ chậm trễ đến hạnh phúc của cậu đấy.”
Đào An Hinh lắc đầu, cười đáp: “Tớ tin, nếu là đồ của tớ thì mãi mãi là của tớ, không ai có thể cướp đi mất.”
Trong lúc họ trò chuyện, Hoắc Thành đã đi đến cửa lớp.
Trên mặt hắn ta mang theo vài phần buồn bã, ánh mắt quét quanh lớp học, dường như đang tìm ai đó.
Nữ sinh bên cạnh vội vàng giục Đào An Hinh: “An Hinh, anh ấy đến tìm cậu kìa!”
“Mới một kì hè không gặp, Hoắc Thành lại đẹp trai hơn rồi!”
Hôm nay Hoắc Thành thật sự đã sửa soạn kĩ lưỡng, mặc trên người một chiếc áo bóng rổ cực ngầu, tóc cũng được sấy phồng theo kiểu thịnh hành Hàn Quốc, trên cổ đeo một sợi dây chuyền hàng hiệu, trông rất có phong cách HipHop.
“Có người tuyệt vời như thế theo đuổi, An Hinh cậu quả thật quá hạnh phúc rồi!”
…
Các nữ sinh đều ngưỡng mộ nhìn Đào An Hinh, Đào An Hinh lại thở dài, đi đến trước mặt Hoắc Thành nói: “Tớ đã nói với cậu rất rõ rồi, giữa chúng ta không có khả năng.”
Hoắc Thành vốn đến đây tìm Khương Vũ, muốn xin lỗi vì chuyện hôm nọ đã ra tay đánh cô, nhưng hắn ta còn chưa bước vào lớp học đã bị ăn một cú ‘knock out’ của Đào An Hinh.
Hắn ta nhìn thấy mọi người đều đang nhìn về hướng hắn, cảm thấy rất mất mặt.
“Tớ hi vọng cậu có thể tập trung học hành, chuyện của sau này, chúng ta đều chưa biết được.” Đào An Hinh không hề từ chối thẳng thừng, mà cố tình đẩy đưa: “Cậu cố gắng thi đậu vào đại học mà tớ muốn thi vào, chuyện sau này, chúng ta có thể từ từ nói tiếp.”
Trong lúc mọi người cho rằng Hoắc Thành sẽ cảm kích mà đồng ý với cô ta, trong lòng Hoắc Thành lại dâng lên một trận lửa giận không tên.
Cô gái này kiêu căng như thế rõ ràng là đang muốn nhục mạ hắn ta, khiến hắn bẽ mặt.
Hoắc Thành không thèm để ý đến Đào An Hinh, đẩy cô ta ra, rất không khách khí mà va vào cô ta: “Tránh ra, cản đường quá.”
Đào An Hinh suýt nữa bị Hoắc Thành va ngã, may mà nữ sinh bên cạnh đỡ lấy cô ta.
Cô ta khó tin nhìn Hoắc Thành, không ngờ hắn lại có thể cư xử thô lỗ với mình như thế!
Mà Hoắc Thành lại đi thẳng đến chỗ ngồi của Khương Vũ.