Chương 13: Ngứa ngáy
Hoắc Thành đi thẳng đến chỗ của Khương Vũ, chặn đường cô.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
Khương Vũ cũng không thèm nhìn hắn ta, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách: “Xin anh nhường đường.”
Hoắc Thành tức muốn hộc máu: “Hôm đó là anh nhất thời xúc động, sau này anh sẽ không như vậy nữa.”
Khương Vũ nhếch môi cười lạnh, lời hứa này cô đã nghe hơn trăm lần rồi, đàn ông bạo lực gia đình mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi.
Cô không thể tiếp tục tin hắn nữa.
“Sau này anh có như thế nào đi nữa, cũng không liên quan đến tôi.”
Hoắc Thành đưa tay muốn níu lấy cô, Khương Vũ lùi về sau một bước, nhanh chóng cách xa người hắn.
Hoắc Thành nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Khương Vũ, cô giống như trở thành một người khác vậy.
Cảm giác thất bại trước giờ chưa từng có mãnh liệt dâng lên lòng hắn, hắn ta cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Đánh mất Khương Vũ không phải là chuyện khiến hắn khó chịu nhất, khó chịu là...thái độ lạnh nhạt của Khương Vũ cùng với chuyện cô chủ động chia tay hắn.
Cô là gì chứ...Cô có tư cách gì chứ!
Hoắc Thành nghiến răng nói: “Chỉ cần không chia tay, em muốn thế nào cũng được, em muốn gì anh cũng cho em hết. Không phải em muốn học múa sao, em muốn vào trung tâm nghệ thuật Esmela, học phí anh cho em, bao nhiêu cũng không thành vấn đề!”
Khương Vũ cười lạnh, mang theo vài phần trào phúng.
Cô của kiếp trước vô cùng rung động với những lời hứa hẹn này của Hoắc Thành, hơn nữa còn lầm tưởng đây chính là tình yêu chân chính.
Dù sao đi nữa, vì nghèo đói mà từ bỏ ước mơ, vì mất đi cơ hội mà không còn có thể trở mình, chỉ có người từng trải qua vòng tuần hoàn ác tính này mới biết được so với đời người mấy chục năm sau này, thanh cao gì đó, những lời chửi rủa đều không đáng nhắc đến, chỉ có thể gắt gao túm lấy chiếc ván lênh đênh mới không chìm xuống vực sâu không đáy.
Nếu như không có ứng dụng Zhiguo cho cô có cơ hội kiếm tiền, có lẽ Khương Vũ vẫn sẽ rơi vào chiếc bẫy ngọt ngào mà Hoắc Thành bố trí.
Nhưng giờ đây, cô không cần nữa rồi.
Khương Vũ quay đầu nhìn Đào An Hinh, nói với Hoắc Thành: “Chọn người mà anh thật sự yêu thích đi.”
Nói rồi, cô xách cặp rời đi, không hề quay đầu lại.
Tại sao lại như thế, sao cô có thể như thế…
Hoắc Thành trước giờ chưa từng bị Khương Vũ đối xử như thế, hắn ta rất khó chấp nhận chuyện ngoài ý muốn như hôm nay, trong lòng hắn cực kì khó chịu.
Các bạn học đang hóng chuyện xung quanh cũng đưa mắt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc với một màn này.
Hoắc Thành chẳng lẽ không phải thích Đào An Hinh nhất sao, Khương Vũ chẳng lẽ không phải là thế thân của Đào An Hinh ư!
Sao hôm nay, hắn ta lại có thể thấp hèn mà cầu xin Khương Vũ đừng bỏ mặc hắn, còn gạt chính chủ Đào An Hinh sang một bên.
Không chỉ là các bạn học mà đến cả bản thân Đào An Hinh cũng cảm thấy chuyện này thật sự rất kì lạ.
Hoắc Thành thật sự là một người có điều kiện không tệ, có thể nói rằng trong tất cả những người theo đuổi cô, không ai có thể vượt qua hắn ta.
Cô ta vốn cũng muốn chọn Hoắc Thành, chỉ là không thể để hắn ta dễ dàng có được, nhất định phải ghẻ lạnh hắn, để hắn biết rằng mình rất cao giá.
Mà Hoắc Thành và Khương Vũ yêu nhau, cô ta cũng không hề hoảng loạn, bởi vì cô ta biết rằng Hoắc Thành chỉ là đang tìm vật thế thân.
Cầu mà không được, ngày đêm mong nhớ mới khiến cho yêu càng sâu đậm.
Nhưng tình hình trước mắt, dường như đã đi lệch so với dự tính ban đầu của cô ta.
…
Khương Vũ bước đến cổng trường, nhìn thấy ở gốc cây ngân hạnh bên đối diện đường, bóng dáng Cừu Lệ cao gầy đứng đó.
Cừu Lệ mặc hoodie đen, đứng tựa thân cây.
Vài lọn tóc đen rủ xuống trước trán, làn da rất trắng, đôi môi mang theo một chút sắc hồng, có lẽ là vì màu vàng của lá ngân hạnh bao phủ nên khí chất của cậu trở nên thêm vài phần rạng rỡ, giảm đi vài phần sắc bén.
Khương Vũ biết cậu đang đợi mình.
Cô hít sâu một hơi, lặng lẽ làm công tác chuẩn bị, sau đó bước về phía cậu.
“Lát nữa tôi còn phải học múa.” Khương Vũ nói với cậu: “Vậy nên không thể đi hẹn hò đâu.”
Cừu Lệ tỏ vẻ không sao: “Ăn tối trước đã.”
Khương Vũ vừa nghe thấy lời này, thầm bảo mình quả nhiên đoán không sai, Cừu Lệ thật sự xem mình là phiếu cơm dài hạn rồi.
Tâm trạng của cô… trở nên khá phức tạp.
Xem ra, cô cần phải cố gắng kiếm tiền mới có thể nuôi nổi chú sói con ăn mãi không no này rồi.
Tiền thù lao ba trăm triệu kéo dài không biết đến khi nào mới có được, điều quan trọng nhất chính là phải làm tốt nhiệm vụ.
Khương Vũ nhìn Cừu Lệ, cô chợt nghĩ ra: “Nếu như chúng ta là quan hệ bạn trai bạn gái rồi, vậy thì nếu có chuyện nhờ vả, cậu sẽ cố gắng giúp đỡ đúng không?”
Có lẽ nhiệm vụ sau này, Cừu Lệ vẫn có thể giúp đỡ cô, thằng nhóc này không chỉ thông minh mà thân thủ cũng không tệ.
Cừu Lệ cúi đầu nhìn cô, trêu: “Tình cảm còn chưa có tiến triển liền muốn sai sử tôi làm việc rồi?”
Khương Vũ liếm môi, trong lòng thầm bảo nếu cậu đã xem tôi là phiếu cơm dài hạn, đương nhiên phải ngoan ngoãn nghe lời mới được đấy.
“Đi thôi, tôi không thể ăn cơm nhưng có thể mời cậu đi ăn.”
Cừu Lệ không từ chối, lười nhác cất bước, vui vẻ đi sau cô.
Cô gái nhỏ mặc đồ thể dục mùa thu bó sát người, đủ để nhìn thấy dáng người xinh đẹp của cô, đôi vai thiên nga xinh đẹp, eo nhỏ thon thả, đặc biệt là đôi chân thon dài, nõn nà ấy, đường nét của đôi chân này có thể nói rằng hoàn mỹ.
Cừu Lệ càng nhìn cô, càng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, chính là cảm giác ngứa ngáy nhưng lại không gãi được.
Ham muốn của cậu đối với cô, đương nhiên không chỉ là ăn chút thức ăn có mùi vị.
Mà cậu còn muốn cảm nhận rất nhiều rất nhiều… chuyện.
Trên đường có vài ba đôi tình nhân nhỏ đang thân mật nắm tay đi dạo.
Khương Vũ nhìn bọn họ, bất chợt cảm thấy có chút lúng túng, thế là cô liền dời mắt đi.
Cừu Lệ nhìn thấy tâm tư của cô, liền nói: “Nếu cậu đồng ý, cũng có thể nắm tay tôi.”
“Tạm thời không cần.” Cô chột dạ nói: “Cảm ơn.”
Tuy rằng cô đồng ý làm phiếu cơm dài hạn của cậu, nhưng cô cũng không cần cậu phải ‘lấy thân báo đáp”.
Khóe môi của Cừu Lệ khẽ nhếch lên, không hề miễn cưỡng cô.
Thời gian còn dài, cậu cũng không vội.
Ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Cừu Lệ lập tức kéo Khương Vũ vào trong, mua một cây kẹo mút vị dâu, sau khi xé vỏ, cậu đưa đến bên môi Khương Vũ.
Khương Vũ nhìn chiếc kẹo mút, khó hiểu nhìn cậu.
“Ăn đi.”
“Ừ.”
Khương Vũ mở miệng ngậm lấy chiếc kẹo mút, cảm nhận được vị ngọt trên đầu lưỡi.
“Ngon không?”
“Ừm.”
Cô nhìn khóe mắt thiếu niên cong cong ý cười, trông có vẻ giống với tư vị yêu đương.
Cô không ngờ thằng nhóc Cừu Lệ này trước đây hung dữ như thế, sau khi yêu đương lại giống như một chú sói con.
Sau đó, vị còn còn chưa duy trì được mười giây, Cừu Lệ liền rút cây kẹo từ trong miệng cô ra, tự bỏ vào miệng mình.
Khương Vũ: ???
Cừu Lệ mút kẹo, nhoẻn môi cười: “Ngọt.”
Khương Vũ giận dỗi mắng: “Cậu muốn ăn thì tự đi mua một cây đi, sao lại ăn cây của tôi!”
Hàm trái của Cừu Lệ bị cây kẹo mút làm nhô lên, cậu không để ý nói: “Vậy tôi mua cho cậu thêm một cây nữa.”
“Không phải, hành vi này của cậu…”
Rất mị hoặc.
Cừu Lệ ngậm kẹo bước đi, tâm trạng dường như không tệ.
Khương Vũ đi theo cậu, có chút bất mãn lẩm bẩm: “Cậu không ngại bẩn hả?”
Cậu quay đầu, đuôi mắt cong cong, cười như không cười đáp: “Bạn gái của mình, tôi ngại gì chứ.”
Khương Vũ: …
*
Cừu Lệ đưa Khương Vũ đến lớp học múa.
Sau khi Khương Vũ làm nóng người, cô bắt đầu tập luyện bản Hồ thiên nga mà mình sẽ biểu diễn trong cuộc thi tuyển chọn cuối năm.
Cừu Lệ đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn nữ sinh đang luyện tập trong lớp, dường như có một con thiên nga đen đang dang cánh bay, ưu nhã mà quyến rũ.
Cừu Lệ chợt nhớ đến người mẹ đã bỏ rơi cậu.
Bà ấy cũng là một người đẹp có mái tóc dài thướt tha, giọng nói nhỏ nhẹ, lúc cười lên tựa như nắng xuân.
Bà là sự tồn tại đẹp đẽ duy nhất trong kí ức thơ ấu đáng sợ của Cừu Lệ.
Nhưng bà đã rời bỏ cậu, vứt cậu vào trong địa ngục tu la.
Nghe nói bây giờ bà đang sống rất tốt, ở đại học Bắc Thành làm giảng viên.
Có lẽ sự rời đi của bà cũng là bất đắc dĩ, có lẽ chỉ cần cậu có thể khiến cho bản thân càng trở nên ưu tú sẽ có thể nhận lại mẹ ruột, quay về bên cạnh bà.
Cừu Lệ lấy một quyển sách chuyên khoa về phân tích tinh thần học, ngồi ở hành lang trống trãi, tập trung đọc sách.
Cậu muốn trở thành… một người ưu tú.
*
Khương Vũ lưu loát luyện tập xong, cô đi tắm rửa, thay đồ bước ra ngoài đã là chín giờ tối.
Lớp nghệ thuật đã không còn học sinh, Khương Vũ nhìn thấy Cừu Lệ một mình ngồi trong hành lang trống trải chăm chú đọc một quyển sách dày.
Ánh đèn tờ mờ chiếu lên làn da trắng nõn của cậu, đôi con ngươi đen nhánh sâu thẳm cùng với đường nét của ngũ quan càng trở nên sắc bén hơn.
Ngón tay cậu giở từng trang sách, vẻ mặt rất tập trung,
Chàng trai như thế, Khương Vũ thật sự rất khó liên tưởng cậu có dính dáng gì với một tội phạm giết người.
Rốt cuộc trong tương lai gần, cậu phải trải qua những chuyện gì đây?
Cừu Lệ dường như chú ý đến cô gái nhỏ đứng ở xa xa, cậu ngẩng đầu nhìn cô khẽ hỏi: “Học xong rồi?”
“Ừ, sao cậu lại ở đây?”
“Đợi cậu.”
“Đợi tôi làm gì chứ?”
“Đợi cậu học xong.”
Cừu Lệ nhét quyển sách dày cộm vào trong cặp, đi về phía cô: “Trễ rồi, đưa cậu về.”
Nói rồi, cậu giúp cô mang chiếc cặp to nặng.
Đi trên hành lang, Khương Vũ nhìn theo bóng dáng thẳng tắp của Cừu Lệ, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.
Kiếp trước lúc cô và Hoắc Thành yêu nhau, hắn ta chưa từng giúp cô mang cặp, cũng sẽ không đợi cô tan học đến tối khuya.
Phần lớn thời gian đều là cô quấn lấy hắn ta, làm tất cả mọi chuyện để lấy lòng hắn, cam tâm tình nguyện hi sinh tất thảy.
Dù sao đi nữa vì thân phận khác biệt quá lớn, nên cô càng trở nên hèn mọn hơn trong mối quan hệ ấy.
Cừu Lệ cậu ‘bạn trai hờ’ này lại khiến cô cảm nhận được ngọt ngào của mối tình đầu trong thời niên thiếu.
Cô nhìn theo bóng lưng cao gầy của cậu, trong lòng cô bất giác nghĩ, không phải cậu thật sự thích cô đấy chứ.
Cô đuổi theo Cừu Lệ, tò mò hỏi: “Sao cậu lại đối xử với tôi tốt như thế?”
Cừu Lệ mặt không cảm xúc đáp: “Tôi đối tốt với cậu sao?”
“Ừ! Tốt lắm.”
“Vậy cậu cũng đối xử với tôi tốt hơn đi.” Nói rồi, Cừu Lệ ghé sát bên người cô, gò má của cậu khẽ chạm lên vành tai cô.
Khương Vũ cảm nhận được hơi thở nóng rực bên vành tai, tim cô chợt đập lạc nhịp, căng thẳng đến giọng nói cũng thay đổi: “Cậu muốn làm gì?”
Cừu Lệ cố ý dùng đầu mũi cọ lên tai cô, khóe môi nhếch lên: “Tôi đói rồi, cùng đi ăn khuya đi.”
Khương Vũ: …
Những suy đoán lung tung trong não cô lập tức tan thành mây khói.
Quả nhiên là chú sói con ăn mãi không no, còn muốn được cô bao nuôi nữa chứ.