Chương 19: Kẹp hạt dẻ
Mùa đông đến gần, giờ đây chỉ cách cuộc thi tuyển chọn còn nửa tháng cuối năm thời gian.
Học phí năm đầu tiên của Khương Vũ cũng xem như đã kiếm đủ, thời gian tiếp theo cô sẽ đặt toàn bộ tinh lực vào việc luyện tập.
Lần này, bất kể thế nào, cô nhất định phải tiến vào được trung tâm nghệ thuật Esmela.
Trung tâm bồi dưỡng nghệ thuật Linh Tước tổng cộng có năm lớp, mỗi lớp sẽ chọn ra một học sinh xuất sắc nhất để tham gia cuộc thi tuyển chọn cuối cùng.
“Nghe nói năm nay, trung tâm nghệ thuật Esmela không hề giới hạn số người vào học.”
Bạn học trong lớp vũ đạo nói với Khương Vũ: “Có thể cả năm người cùng vào, cũng có thể không chọn được người nào, đây mới là khó khăn nhất.”
Khương Vũ đương nhiên cũng biết, nếu như trong năm người chọn ra một người là quán quân, thì có thể nói rằng xác suất là 20%.
Nhưng thực tế nếu như giáo viên của trung tâm Esmela trong lúc tuyển chọn, không quy định số người, bọn họ chỉ có thể tìm được người múa hợp ý nhất.
Hơn nữa, cô còn nghe nói, trung tâm múa ba lê lớn nhỏ trong Bắc Thành khoảng gần trăm chỗ, sau khi các giáo viên trong Esmela chọn lọc, chỉ chọn ra học sinh có tiềm năng nhất trong ba trường.
Trong số trăm nghìn học sinh chỉ chọn ra ba người, có thể thấy rằng cuộc cạnh tranh này khốc liệt bao nhiêu.
“Lớp bồi dưỡng của chúng ta, rất có khả năng không chọn được người nào cả.”
Bên cạnh có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang ép chân bảo: “Giáo viên của Esmela có ánh mắt rất cao, trình độ mà họ cần có thể bằng trình độ lấy được giải quán quân của cuộc thi toàn quốc, mà trong trung tâm của chúng ta lại không có nhân tài như thế.”
Một cô gái tóc ngắn lai nói: “Những người khác đa phần tham gia làm nền, nhưng Phạm Đan Khê chắc chắn có thể vào được.”
Phạm Đan Khê chính là học sinh ưu tú nhất của Linh Tước, cũng là cô gái có thiên phú nhất. Cô ta từ bảy tuổi liền bắt đầu học múa ba lê, lấy được rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi trong thành phố và toàn quốc.
Đồng thời, cô ta cũng là nữ sinh có gia thế tốt nhất trong lớp Linh Tước.
Trước đây Khương Vũ từng nghe Trần Vi nói, đôi giày múa ba lê Elita của Bộ Đàn Yên đáng giá nghìn vàng...cũng là do nhà họ Phạm Bắc Thành mua lại.
Khương Vũ sẽ không để ý đến việc người khác có thể vào được hay không, cô chỉ để ý đến bản thân mình, phải ở trong cuộc thi tuyển chọn phát huy năng lực cực hạn của mình, để lọt vào mắt xanh của giáo viên trung tâm nghệ thuật Esmela.
Trong lớp huấn luyện, trung tâm đã cho các giáo viên dạy múa chuyên nghiệp nhất đến dạy cho các học sinh ưu tú được chọn luyện tập động tác và tư thế.
Đương nhiên là các giáo viên rất coi trọng Phạm Đan Khê, nên cẩn thận hướng dẫn động tác cho cô ta, dường như họ đặt toàn bộ hi vọng lên người cô ta.
Đối với các bạn học khác, cũng không quá chú ý.
Thật ra đây cũng là chuyện rất đỗi bình thường, nhà họ Phạm là thế gia có tiếng trong Bắc Thành, vậy nên Phạm Đan Khê cũng là học sinh được các giáo viên trong lớp bồi dưỡng Linh Tước xem trọng nhất.
Lần này nếu như lớp bồi dưỡng Linh Tước có thể có đào tạo được một học sinh tiến vào Esmela, thì người đó chắc chắn là Phạm Đan Khê.
Trình độ của Phạm Đan Khê thật sự rất cao, một đoạn Grand Jete xinh đẹp trên không trung liền nhận được sự vỗ tay nhiệt liệt của tất cả các thầy cô và bạn học.
Phạm Đan Khê mỉm cười khiêm tốn, nhận lấy khăn lông mà Ngô Tư Lâm đưa đến: “Cảm ơn cậu, Tư Lâm.”
Ngô Tư Lâm cố ý cao giọng khen ngợi cô ta: “Đan Khê, cậu thật sự quá lợi hại rồi, chỉ có trình độ của cậu mới có thể vào được trung tâm nghệ thuật Esmela mà thôi.”
Phạm Đan Khê lau mồ hôi trên trán, khó hiểu hỏi: “Tại sao cậu lại không được chọn?”
Nhắc đến chuyện này, Ngô Tư Lâm liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng nhìn về hướng Khương Vũ đang đứng trong góc.
Là do Khương Vũ ăn may, giành hết vinh quang của cô ta, hại cô ta giờ đây chỉ có thể đứng bên cạnh quan sát.
Phạm Đan Khê cũng theo ánh mắt của Ngô Tư Lâm nhìn sang, cô ta nhìn thấy Khương Vũ đang đứng luyện tập dáng đứng thế hạc.
Ngũ quan của cô rất xinh đẹp, mắt phượng hẹp dài rất đặc biệt, làm da trắng ngần như ngọc ngưng chỉ.
Dáng người cũng rất đẹp, bất kể là vai lưng hay là bắp đùi đều vô cùng cân xứng, thon nhỏ. Dáng người như thế, dường như không hề tìm ra nửa điểm tì vết nào.
Cô là người khép kín, không hề lộ mặt, thậm chí Phạm Đan Khê cũng không để ý đến trong lớp đào tạo Linh Tước lại có một cô gái có nhan sắc và vóc dáng tuyệt vời thế này.
Cuối cùng bạn học vây quanh Phạm Đan Khê, học động tác của cô ta, nhờ cô ta hướng dẫn.
Chỉ có cô gái tên Khương Vũ kia một mình đứng trong góc, tự mình tập luyện.
Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến cho trong lòng Phạm Đan Khê có chút linh cảm chẳng lành.
Chẳng lẽ nha đầu này còn cho rằng bản thân có cơ hội tranh giành với cô ta ư?
Buồn cười.
Trong lòng Phạm Đan Khê không hề để ý đến, lần nữa thể hiện bản lĩnh của mình, nhảy một đoạn kiễng chân xoay tròn cực nhanh, khiến cho các bạn học và giáo viên liên tục vỗ tay khen ngợi…
“Đan Khê, cậu thật sự quá lợi hại rồi.”
“Mình dám cá, giáo viên Esmela vừa nhìn thấy cậu, lập tức bị cậu thuyết phục.”
“Cậu được sinh ra để múa ba lê, nữ vương ba lê tương lai, nhất định là cậu!”
“Đương nhiên rồi, Đan Khê vì lần tập luyện này mà tuyệt thực hai ngày, động lực như thế ai làm được thì làm, dù sao tớ cũng không làm được.”
…
Phạm Đan Khê đắc ý nhìn về hướng Khương Vũ.
Cô đương nhiên cũng bị Phạm Đan Khê thu hút, cô dừng động tác, dùng khăn lông lau mặt, quan sát tư thế khiêu vũ của Phạm Đan Khê.
Thế là Phạm Đan Khê tự tin nói: “Bạn học Khương Vũ, cậu có thể bình luận về động tác của tôi không?”
Theo câu hỏi của cô ta, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía Khương Vũ đang đứng trong góc.
Khương Vũ ngày thường trong lớp bồi dưỡng dường như không hề có cảm giác tồn tại, đương nhiên không thể so sánh với bạn học ngôi sao như Phạm Đan Khê. Nào ngờ hôm nay Phạm Đan Khê lại chủ động ‘cue’ cô.
Khương Vũ lịch sự trả lời: “Cậu múa rất đẹp.”
Ngô Tư Lâm khoanh tay, mỉa mai: “Còn cần cậu nói sao, ai mà chẳng nhìn ra, Đan Khê nhảy đẹp hơn ai kia không biết bao nhiêu lần nữa.”
Phạm Đan Khê đưa mắt nhìn Ngô Tư Lâm, nói: “Tớ biết, động tác của tớ còn cách với động tác hoàn mỹ một khoảng nhất định.”
“Đan Khê, cậu quá nghiêm khắc với bản thân mình rồi, bọn tớ thấy cậu đã múa rất đẹp rồi, đến cả giáo viên cũng khen cậu.” Ngô Tư Lâm khinh thường nhìn Khương Vũ: “Hơn nữa, cô ta là một kẻ ất ơ, nào có thể xem hiểu động tác chuyên nghiệp của Đan Khê cậu chứ?”
“Tớ chỉ là hy vọng mọi người có thể giao lưu công bằng, vậy nên mới muốn hỏi bạn Khương Vũ.” Phạm Đan Dương nói đến lý lẽ hùng hồn: “Tớ hi vọng có thể nghe được một lời bình luận khác biệt.”
“Đan Khê, cậu thật sự quá khiêm tốn rồi.”
“Múa đẹp như thế mà vẫn có thể khiêm tốn được đến vậy, quả là không dễ dàng.”
Mọi người bắt đầu thổi phồng Phạm Đan Khê, nhưng Khương Vũ lần nữa sống lại lại vô cùng hiểu rõ bản tính của Phạm Đan Khê.
Cô ta từ bé sống trong sự cưng chiều của bố mẹ và sự khen thưởng của thầy cô, đã sớm quen với việc tự cho mình là trung tâm, vậy nên vô cùng kiêu ngạo và có tự tôn rất cao, không dễ gì để cho người bên cạnh vượt mặt.
Vậy nên, Phạm Đan Khê hỏi Khương Vũ câu hỏi này, không phải muốn bình đẳng giao lưu, mà cô ta vốn dĩ muốn cô bẽ mặt.
Kẻ mới học múa chẳng bao lâu, có thể nói được gì hay ho chứ.
Chỉ đáng tiếc là, cô ta tìm nhầm người rồi.
Khương Vũ nhếch môi nói: “Nếu đã là như thế, vậy thì tôi cũng xin trình bày cách nghĩ của mình.”
Mọi người đều mong chờ nhìn cô, muốn xem cô có thể trình bày như thế nào.
“Động tác Grand jete yêu cầu sự phối hợp của tứ chi, đặc biệt là lực chân có yêu cầu rất cao. Bạn học Đan Khê nhảy trên không không đủ cao, có lẽ là vì không đủ sức. Kiến nghị là bạn thường ngày nên luyện tập cơ thịt phần chân, ăn ba bữa bình thường, nếu như kiêng ăn sẽ không tốt cho người tập múa ba lê.”
Sắc mặt của Phạm Đan Khê lập tức biến sắc.
Ánh nhìn của Khương Vũ quá chuẩn, hơn nữa vừa lên tiếng liền đâm trúng điểm yếu của cô ta.
Chẳng qua, Phạm Đan Khê vẫn là Phạm Đan Khê, cô ta nào có thể dễ dàng chịu thua, cô ta nhìn dáng người mảnh mai của Khương Vũ nói: “Xem ra bạn học Khương Vũ chắc hẳn rất tâm đắc về phương diện múa điệu Grand jete, chi bằng mời bạn lên đây múa mẫu cho tôi xem nhé.”
Ngô Tư Lâm đại diện cho nữ sinh xung quanh, xấu xa mà dẫn đầu vỗ tay.
“Khương Vũ, nếu như cậu bảo Đan Khê múa không tốt, xem ra chắc chắn cậu múa rất tốt nhỉ.”
“Để chúng tôi mở mang tầm mắt đi.”
“Đúng vậy, chỉ giỏi khua môi múa mép thì ai mà chẳng làm được.”
…
Khương Vũ bình tĩnh nói: “Điệu nhảy bước lớn này tôi cũng luyện không được tốt.”
“Chậc, quả nhiên nói dễ hơn làm rất nhiều nhỉ.”
“Đúng vậy, ai mà chẳng biết mở miệng chê bai chỗ sai của người khác.”
“Tớ thấy cậu ta là đang đố kỵ.”
Phạm Đan Khê nghe thấy câu trả lời kia của Khương Vũ, tuyệt đối không chịu buông tha.
Động tác nhảy bước lớn là động tác thương hiệu của cô ta, là học sinh múa đẹp nhất trong lớp nghệ thuật.
Cô ta tuyệt đối không để cho Khương Vũ nói không liền có thể hủy hoại danh tiếng của cô ta.
“Không sao, bạn học Khương Vũ, chúng ta giao lưu học hỏi lẫn nhau, dù nhảy không đẹp cũng không sao đâu, cậu cứ thử đi.”
Khương Vũ nhìn dáng vẻ này của Phạm Đan Khê, e rằng nhất định là muốn cô phải thể hiện.
Ngô Tư Lâm đã bật nhạc, mở đoạn khó nhất của bản Kẹp hạt dẻ.
Khương Vũ bị đẩy lên sàn, sau khi đơn giản làm nóng người cô liền hòa mình liên tục xoay chuyển theo điệu nhạc.
Hòa theo cao triều của âm nhạc, cô tựa như một chú yến nhỏ bay trên không trung, chân sau thẳng tắp nhảy lên, kéo theo cả cơ thể lướt đi chỉ thông qua một cú tung người, sau đó cô nhẹ nhàng tiếp đất.
Các nữ sinh xung quanh đều sững sờ há hốc, khó tin nhìn Khương Vũ.
Động tác này rất khó, chỉ cần từng học qua ba lê đều biết, động tác khó nhất chính là sau khi liên tục xoay chuyển vẫn có thể duy trì đầu óc không bị choáng mà thong thả tung người.
Khương Vũ không chỉ làm được động tác này mà cô còn thực hiện một cách tuyệt đẹp, dường như không nhìn ra bất kỳ sai lầm cùng tì vết.
Sau khi có động tác nhảy bước lớn của cô lại nhìn động tác vừa rồi của Phạm Đan Khê, thật sự là lực đạo của cô ta rõ ràng không đủ.
Cao thấp thấy rõ!
Phạm Đan Khê nghiến chặt răng, lúc nhìn Khương Vũ, trong mắt cô ta chứa đầy sự không cam lòng cùng đố kỵ.
Mà trong lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng vỗ tay.
Các bạn học đều quay đầu nhìn, nhìn thấy là cô Lâm Khúc Văn - giáo viên hướng dẫn đứng đầu trong lớp nghệ thuật.
Bà vừa vỗ tay, vừa bước vào khen: “Một đoạn múa vô cùng xuất sắc, có thể đạt được đến trình độ diễn xuất chuyên nghiệp rồi.”
Trong trung tâm múa ba lê Linh Tước, tất cả mọi người đều biết giáo viên hướng dẫn đứng đầu trung tâm, cô giáo Lâm Khúc Văn, trước giờ bà sẽ không dễ dàng khen ngợi bất kỳ ai.
Yêu cầu của bà rất cao, đến cả Phạm Đan Khê cũng chưa từng được bà khen ngợi.
Thế mà bà lại khen Khương Vũ, hơn nữa còn là lời đánh giá rất cao như thế!
Bạn học đều quay đầu nhìn Khương Vũ với con mắt khác.
Lâm Khúc Văn đi đến trước mặt Khương Vũ, đầu tiên nắn lấy cơ thịt trên cánh tay cô, sau đó đánh giá sau lưng, hài lòng mà gật đầu: “Trông thì gầy nhưng lại có sức khỏe không tệ. Chỉ là nếu như em muốn bước vào trung tâm nghệ thuật Esmela, với thời gian nửa tháng, mỗi ngày em đều phải luyện tập với cường độ cao, bởi vì bọn họ yêu cầu rất cao về thể chất.”
Khương Vũ dùng sức gật đầu: “Cảm ơn cô, em sẽ cố gắng.”
Phạm Đan Khê đang được các nữ sinh vây quanh, nghe thấy lời nói này của Lâm Khúc Văn liền vô cùng ngỡ ngàng.
Trước đây tất cả mọi người đều cho rằng nếu như trong lớp nghệ thuật Linh Tước có một nữ sinh có thể bước vào Esmela, thì người này nhất định là Phạm Đan Khê.
Nhưng Lâm Khúc Văn lại chỉ dặn dò Khương Vũ cần tăng thêm thời gian luyện tập.
Chẳng lẽ trong lòng bà Khương Vũ có cơ hội vào Esmela hơn Phạm Đan Khê ư?
Lúc các nữ sinh nhìn về hướng Phạm Đan Khê, ánh mắt liền có chút ý vị thâm sâu.
Tay của Phạm Đan Khê siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt đỏ bừng.
Cô ta tuyệt đối không để Khương Vũ được như ý nguyện!