Mộng Trong Mộng

Chương 20

Chương 20: Giày múa
 
Sau khi diễn tập xong, các nữ sinh tụm năm tụm bảy cùng nhau bước ra ngoài lớp tập múa.
 
Khương Vũ không lập tức rời đi, bây giờ vẫn còn sớm, cô dùng thảm yoga trong lớp để tập luyện sự dẻo dai.

 
Lời nói hôm nay của cô Lâm Khúc Văn đã nhắc nhở cô, tiêu chuẩn của trung tâm nghệ thuật Esmela chính là căn cứ vào sự dẻo dai, khỏe mạnh của học viên.
 
Khương Vũ cẩn thận nhớ đến từng clip biểu diễn trên vũ đài Esmela, tại sao từng động tác của từng vũ công đều đạt được đến trạng thái hoàn mỹ, đa phần đều phải phối hợp với cơ thịt trên cơ thể bọn họ.
 
Tuy rằng chỉ còn thời gian nửa tháng, Khương Vũ vẫn quyết định phải luyện tập trọng tâm, hơn nữa cần tập luyện về mặt dẻo dai hơn.
 
Phạm Đan Khê và bạn bè bước ra khỏi lớp học, quay đầu nhìn cô một cái, bảo: “Xem ra cô ta thật sự một lòng một dạ muốn vào được trung tâm nghệ thuật Esmela.”
 
Ngô Tư Lâm lạnh lùng mỉa mai: “Cậu nhìn xem đôi giày ba lê của cô ta đi, đã mang lâu như vậy rồi nhưng chưa từng thấy cô ta đổi giày, nghèo đến như thế, cô ta có tư cách gì để vào Esmela chứ, đến cả học phí cũng đóng không nổi.”
 
“Nếu như cô ta có thể được giáo viên trường Esmela chọn, thì không cần nộp học phí. Đây cũng trở thành chuyện cỏn con rồi.” Phạm Đan Khê siết chặt nắm tay, nói: “Nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không được chọn.”
 
Trong lúc bọn họ nói chuyện có một chàng trai mặc áo len cao cổ bước ngang qua.
 

Cậu đeo ba lô, cả người mặc áo len đen phối cùng quần đen, đôi chân dài thẳng tắp. Làn da rất trắng, cặp mắt hoa đào xinh đẹp cong cong, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, mang theo nét đẹp cao ngạo khó gần.
 
Các nữ sinh đều vô thức quay đầu nhìn cậu.
 
Thường ngày cũng không phải hiếm khi nhìn thấy trai đẹp nhưng chàng trai này không chỉ điển trai mà khí chất trên người cậu cũng rất đặc biệt, khiến cho người ta không thể không nhìn.
 
Đến cả Phạm Đan Khê cũng không nhịn được mà đưa mắt dõi theo bóng lưng của cậu, cho đến khi cậu biến mất giữa ngã rẽ hành lang.
 

 
Cừu Lệ đi đến phòng tập múa.
 
Học sinh trong lớp đều đã ra về, ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào, phủ lên cô gái đang tập yoga.
 
Khương Vũ chống người trên thảm, mồ hôi từ chớp mũi từng giọt từng giọt nhỏ xuống, xuyên qua ánh hoàng hôn vàng nhạt.
 
Cừu Lệ khoanh tay dựa cửa, từ đằng xa nhìn cô.
 
Cô gái nhỏ mặc đồ thể dục màu xám nhạt, vô cùng bó sát, phô rõ đường cong hoàn mỹ lồi lõm của cơ thể cô.
 
Tóc cô búi lên, vài sợi tóc rối rũ xuống, gò má ửng hồng tự nhiên, trông rất mê người.
 
Cừu Lệ cuộn chặt tay, ngón tay dùng sức đâm vào lòng bàn tay, cố gắng kìm chế dục niệm đang dâng trào trong lòng.
 

Trước đây, cậu không có cách nào cảm nhận được thế giới này, thanh tâm quả dục, dường như không hề có bất kỳ ham muốn nào.
 
Hiện tại, e rằng dù chỉ là một viên kẹo ngọt cũng có thể khiến cậu đắm chìm hồi lâu.
 
Giờ đây, cậu càng có khát vọng khiến cậu điên cuồng hơn.
 
Cậu lười nhác bước đến trước mặt Khương Vũ, ngồi xổm xuống.
 
Khương Vũ nhìn thấy đôi giày thể thao thô ráp kia liền biết là ai đến.
 
Chẳng qua cô vẫn tiếp tục chống người...không hề bỏ dỡ, cho đến khi chống đỡ đến giới hạn lớn nhất, hơn hai phút đồng hồ.
 
Hết giờ, cả người cô mềm oặt, giống như cá mặn nằm trên thảm yoga.
 
“Sao cậu lại đến đây vậy?”
 
Sau chuyện bánh chẻo, suốt một khoảng thời gian dài Cừu Lệ không đi tìm Khương Vũ.
 
Khương Vũ cũng bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi cuối năm, nên không có thời gian liên lạc với cậu.
 
Quan hệ của hai người dần dần chuyển từ mỗi ngày đều gặp nhau ăn cơm, chậm rãi lạnh nhạt dần.
 
“Chúng ta chia tay rồi sao?” Cừu Lệ nhìn Khương Vũ, thăm dò hỏi.
 
Khương Vũ chậm rãi nghỉ ngơi một lúc, sau đó ngồi dậy: “Tôi chưa từng nhắc đến.”
 
Cừu Lệ nghe thấy cô đáp thế, cậu liền thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh cô: “Vậy tớ cũng chưa từng nhắc đến.”
 
Mấy hôm nay Cừu Lệ không chủ động đến tìm cô, thật ra trong lòng Khương Vũ cũng có chút thấp thỏm.
 
Nếu như quan hệ hai người cứ thế kết thúc, vậy thì cô sẽ rất khó để lần nữa tiếp cận cậu.
 
Hai người im lặng vài giây, Cừu Lệ chủ động nhích lại gần cô, ngồi sát bên cô.
 
“Tôi vừa vận động xong, cậu đừng ngồi gần quá.” Khương Vũ nhấn mạnh: “Ra mồ hôi rồi.”
 
“Ừ.”
 
Cậu lại ngồi sát hơn nữa, cố ý hít hà.
 
“...”
 
Khương Vũ cạn lời rồi.
 
Trong suốt một khoảng thời gian dài, khứu giác của Cừu Lệ đều rất kém, mà trên thế giới này mùi hương cậu ngửi được chính là hương vị trên người Khương Vũ, mãnh liệt như thế, nồng nàn đến vậy.

 
Cậu ngửi được hương hoa dành dành của dầu gội đầu trên mái tóc của cô, hương chanh trên quần áo cùng với hương cơ thể dìu dịu sau khi ra mồ hôi…
 
Đối với cậu mà nói, cô gái bên cạnh cậu chính là cả thế giới.
 
Cừu Lệ ghé lại gần cô, cậu nhắm mắt, khẽ hít sâu một hơi trên mái tóc của cô.
 
Khương Vũ vội đẩy mặt cậu ra, nhíu mày nói: “Cậu có thấy mình tởm lợm không hả?”
 
“Bạn gái của tớ, ngửi một chút thì sao chứ?”
 
“Thối chết được.”
 
“Nhưng tớ rất thích.”
 
Khóe môi Khương Vũ giật giật, cô nhìn thiếu niên vừa ngây thơ vừa hung dữ bên cạnh mình, thật sự không biết phải làm như thế nào mới phải.
 
Trong lúc Khương Vũ đang ngồi ngây người, Cừu Lệ bỗng nhiên đưa tay sờ chân cô.
 
Cơ thể của Khương Vũ rất linh hoạt, nhanh chóng đề phòng mà lùi về sau, cố rút chân về.
 
Nhưng Cừu Lệ giữ lấy cổ chân cô, cô liền không giãy giụa được.
 
“Cậu làm gì thế?”
 
“Muốn xem thử.” Cậu cởi dây giày ba lê của cô ra.
 
“Có gì để nhìn đâu chứ!”
 
“Chỉ muốn xem thử thôi.”
 
Cừu Lệ cởi chiếc giày ba lê bên chân phải của cô xuống, cầm bên tay, thích thú nghịch chơi.
 
Mặt ngoài của đôi giày múa màu gạo bóng loáng, chẳng qua mũi giày ma sát lâu ngày nên trở nên vô cùng cũ kỹ, thậm chí còn hơi bung chỉ.
 
Cậu vừa nhớ đến những lời bàn tán vừa rồi của đám nữ sinh kia, hỏi cô: “Không phải cuối năm cậu có cuộc thi quan trọng ư, sao lại mang đôi giày rách như thế này?”
 
Khương Vũ giật lại chiếc giày múa trong tay cậu, không vui hỏi: “Nếu chê giày tôi cậu, vậy thì cậu mua một đôi mới cho tôi đi.”
 
Cừu Lệ xoa mũi, hỏi: “Không phải chỉ là một đôi giày múa thôi sao?”
 
“Mũi giày chất lượng giá giày không rẻ đâu.” Khương Vũ cầm lấy đôi giày trên tay cô, giới thiệu: “Đôi giày này chất lượng rất tốt, là tiền tôi dành dụm ăn uống chắt chiu nửa năm, cộng với tiền lì xì và tiền ăn vặt mới mua được đây. Thế nên cho dù đã cũ, tôi cũng sẽ không thay.”

 
Giày ba lê rẻ không phải không có, bên ngoài bán đầy, nhưng giày ba lê có chất lượng tốt hay không sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến biểu diễn trên sàn múa.
 
Vậy nên Khương Vũ chấp nhận bỏ tiền mua một đôi giày chất lượng tốt, dù đã mang rất lâu rồi nhưng cũng không muốn đổi một đôi giày mới rẻ tiền.
 
Cừu Lệ hỏi tiếp: “Bao nhiêu tiền vậy?”
 
“Đôi giày lụa AK này của tôi, khi đó mua là hai nghìn.”
 
“Đến mức này sao?” Cừu Lệ khó hiểu nhìn đôi giày vải này mà bán với giá hai nghìn tệ ư: “Đôi giày này ư?”
 
“Cậu thì hiểu gì chứ?” Khương Vũ nhẫn nại giải thích cho cậu: “Giá đôi này cũng xem như là rẻ rồi, những đôi giày chất lượng cao có giá mấy chục nghìn tệ đấy.”
 
Cừu Lệ nhìn đôi giày múa cũ kỹ trên tay cô, rõ ràng đôi giày này đã mang rất lâu rồi, đến cả màu sắc cũng đã nhạt màu rồi.
 
“Nếu như có tiền, tôi sớm đã đổi đôi mới rồi.” Khương Vũ mang giày, không để ý nói: “Tiền học phí của tôi vừa kiếm đủ, tạm thời sẽ không tiêu tiền vào những thứ khác. Vậy nên mấy hôm nay cũng không thể mời cậu ăn cơm rồi.”
 
“Sao cũng được.”
 
Bây giờ trong lòng cậu có tâm tư khác rồi, nên sự hấp dẫn của thức ăn cũng không còn quá lớn với cậu.
 
Khương Vũ cúi người buộc dây giày, Cừu Lệ thấy thế liền chẳng nói chẳng rằng mà đẩy tay cô ra, giúp cô nhặt dây giày bên chân, cẩn thận giúp cô buộc chặt.
 
Đốt ngón tay của cậu rõ ràng, ngón tay thon dài đẹp đã, lúc buộc dây giày quấn quanh bắp chân cô, ngón cái và ngón giữa cậu mở rộng, đo chiều dài của bàn chân cô.
 
Động tác rất cẩn thận, vẻ mặt cũng vô cùng dịu dàng.
 
Tim Khương Vũ đập loạn nhịp, cô dời mắt đi.
 
**
 
Sau khi đưa cô về nhà, Cừu Lệ một mình bước đi trên con phố vắng vẻ không người.
 
Cậu đứng dựa bên cột điện bên đường một lúc, cậu lấy điện thoại tải ứng dụng mua sắm.
 
Sau khi mở ứng dụng ra, cậu bắt đầu tìm kiếm giày múa ba lê.
 
Giá dao động từ mấy chục tệ đến mấy trăm tệ, nhưng cậu cũng không tìm được đôi giày mấy nghìn tệ mà Khương Vũ nói.
 
Có lẽ cô không phải mua trên đây.
 
Cừu Lệ suy nghĩ một lúc, liền gọi điện thoại cho bạn thân của cậu Lưu Cảnh Hoán.
 
Điện thoại rất nhanh liền có người nghe máy, ở đầu dây bên kia truyền đến tiếng nhạc ầm ĩ của KTV, có tiếng đàn ông gào thét hát bài Love beyond death.
 
“Ôi chao, hôm nay là ngọn gió nào thổi tiểu tử cậu đến vậy, còn chủ động gọi điện thoại cho tớ, tớ cho rằng cậu bước vào trường Duật Hi sẽ bị người ta đánh chết rồi chứ.”
 
Lưu Cảnh Hoán là bạn thuở nhỏ của cậu, nhiều năm như thế Cừu Lệ cũng chỉ có một người bạn này mà thôi.
 
Lúc nhỏ, cậu ta và Cừu Lệ là láng giềng, thế nên biết rõ chuyện Cừu Lệ từng trải qua.
 
Nếu không phải vì thế, người bình thường e rằng đều sẽ không muốn kết bạn với cậu.

 
Hoàn cảnh gia đình của Lưu Cảnh Hoán rất nghèo, cậu ta sớm đã bỏ học, lăn lộn ngoài xã hội, thỉnh thoảng lại buôn bán vài thứ để kiếm tiền nuôi sống bản thân và người cha bệnh tật trong nhà.
 
“Muốn hỏi cậu chút chuyện.” Cừu Lệ trực tiếp mở miệng nói: “Chỗ cậu có bán giày hiệu không?”
 
“Có.” Lưu Cảnh Hoán không hề do dự đáp: “Cậu muốn mua giày gì, Adidas hay Nike đều có, super fake hay auth đều có, giá cũng mềm, cậu cần loại nào?”
 
“Giày múa.” Cừu Lệ đáp: “Múa ba lê.”
 
Cậu vừa dứt lời, đầu dây bên kia chợt im lặng suốt hai mươi giây, Lưu Cảnh Hoán bật thốt lên: “Ôi đệch.”
 
“...”
 
Cậu ta dường như cho rằng mình nghe lầm, không chắc chắn hỏi: “Giày...giày múa ba lê? Cho tớ hỏi thẳng, không phải là...kiểu nữ chứ?”
 
“Cỡ size 36.”
 
“Kiểu nữ hả!”
 
Lưu Cảnh Hoán thật sự không dám tin vào tai mình: “Cậu muốn mua giày cho con gái hả? Còn là giày múa nữa? Không, không phải là…”
 
“Bạn gái tớ.”
 
“Đệch!” Lưu Cảnh Hoán hét ầm lên: “Cậu...cậu thật sự có bạn gái rồi hả!!!”
 
Cô gái kia ngại mạng mình sống lâu quá ư, sao lại dám yêu đương với gã điên như Cừu Lệ chứ?
 
Cừu Lệ không nhẫn nại hỏi: “Rốt cuộc có không?”
 
“Có, chỗ tớ muốn gì có nấy.” Lưu Cảnh Hoán nghe ra giọng điệu không vui của cậu, nên liền cố gắng kiềm chế cơn sợ hãi trong lòng, cùng cậu nói chuyện làm ăn: “Hàng nhập khẩu… từ mấy chục tệ đến mấy chục mấy trăm tệ đều có, cậu muốn loại nào?”
 
“Loại tốt nhất.” Cừu Lệ không hề do dự nói: “Loại đắt nhất.”
 
“Vậy cậu đợi chút, tới hỏi bạn tớ giúp cậu.”
 
Cừu Lệ gác máy, đứng bên đường đợi khoảng mười lăm phút, sau đó Lưu Cảnh Hoán lại gọi cho cậu: “Hỏi được rồi, có, cậu chắc chắn muốn mua loại đắt nhất chứ?”
 
“Ừ.”
 
“Bạn tớ bên này lấy hàng từ Hồng Kông về, nếu cậu muốn lấy loại đắt nhất, sẽ lấy cho cậu loại hàng hiệu, 40 000 tệ.”
 
Nghe thấy cái giá này, Cừu Lệ im lặng một lúc hỏi: “Thật sự là loại tốt nhất.”
 
“Dù sao bên tớ cũng sẽ bán hàng tốt nhất, hoàn toàn khác với mấy đôi mấy chục tệ, mấy trăm tệ trên app mua sắm. Người biết nhìn hàng đều sẽ nhìn ra, đảm bảo bạn gái cậu sau khi mang nó sẽ không mất mặt. Với giao tình của hai chúng ta, tớ không lấy phí trung gian, tiệm bán bao nhiêu, tớ báo cậu giá đó…”
 
Cừu Lệ biết Lưu Cảnh Hoán sẽ không lừa cậu, thế là liền nói: “Trong vòng nửa tháng, tớ muốn nhận được hàng.”
 
“Ok, tớ giúp cậu nghĩ cách, bên cậu có tiền đặt tiền cọc không?”
 
“Tạm thời chưa có.” Cừu Lệ nói: “Tớ nghĩ cách đã.”

 

Bình Luận (0)
Comment