Mộng Xuân Chào Đón Bạn

Chương 44

CHƯƠNG 44:

Sáng sớm tỉnh dậy, Trương Khải cảm thấy hơi đau đầu.

Mặc dù so sánh với cái chuyện đáng sụp đổ như bị Đường Altaïr đụ đến cao trào trước mặt Tô Ryze trong mơ, thì bị Tô Thuỵ Minh chịch trong lúc nghe điện của Đường Yến đến độ lời xấu hổ nào cũng thốt ra được vẫn còn khá là dễ chấp nhận.

Dù sao thì dẫu là nói cho đối phương qua điện thoại cũng tốt hơn bị nhìn trực tiếp.

Thế nhưng... Gì mà "bây giờ đang bận dùng cái miệng bên dưới ăn gậy thịt của thầy", "ăn no tinh dịch của thầy"... Trương Khải cảm thấy tiết tháo của mình sắp vỡ nát đầy đất rồi.

Nếu chuyện này không phải xảy ra trong mơ, nếu không phải chỉ có mình cậu biết đêm qua đã có gì xảy ra, cậu có thể tự sát để cảm ơn thế giới luôn.

Không đúng, không thể coi là chỉ có mình cậu biết được, vẫn còn có Long Thất lừa đảo không đền mạng.

Vừa nghĩ đến Long Thất, Trương Khải vừa mới tắm và lau khô người trong nhà tắm chợt nhận ra giấc mơ mấy ngày nay hình như có chỗ nào đó không đúng.

"Long Thất! Anh ra đây cho tôi!" Trương Khải hét.

"Gọi tôi làm gì đó?" Xuất hiện lơ lửng trong không gian chật hẹp, vạt áo vốn trắng muốt như tuyết giờ rõ ràng đã hoa văn hình mây màu đỏ, Long Thất nhìn Trương Khải, sau đó nhanh chóng ngoảnh đầu nói: "Cái tên gei chết tiệt nhà cậu làm gì mà không mặc quần áo thế hả, mù mắt tôi rồi..."

"Đụ má ai đi tắm mà không cởi quần áo hả?" Trương Khải cắt lời y: "Đừng có già mồm nữa, lúc anh rảnh rỗi đi xem mộng xuân của tôi chả nhẽ chưa từng thấy tôi khoả thân?!"

"Thấy rồi chứ, thấy lần nào mù lần nấy." Long Thất ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Hại tôi lần nào cũng phải hồi tưởng lại thân thể của sư tôn mình để rửa mắt."

Trương Khải nhanh chóng trả đòn: "WTF! Một ngày làm thầy cả đời làm cha, anh ngấp nghé đến cả thân thể của sư tôn, còn dám bảo tôi là tên gei chết tiệt?!"

"Ngấp nghé cái đầu cậu!" Long Thất ngoái đầu lại hung dữ trừng mắt nhìn Trương Khải: "Sư tôn của tôi giữ mình trong sạch, cao quý thanh khiết, ánh trăng sáng vằng vặc cũng không dám tranh với người! Tôi đây là chiêm ngưỡng, chiêm ngưỡng thuần tuý!"

"Sư tôn của con rắn tinh lắm hố nhà anh phô trương ghê thật đấy", Trương Khải yếu ớt nói.

"Thừa lời, sư tôn của tôi là thần long thượng cổ đó!" Long Thất nói với vẻ kiêu hãnh.

"... Vậy xin hỏi, Long Thất tiên sinh, sư tôn là thần long thượng cổ," Trương Khải thoáng dừng lại rồi nói tiếp,"Tại sao trong giấc mơ của tôi lại xuất hiện quần chúng đứng nhìn, hơn nữa quần chúng càng ngày càng rõ nét, đêm qua còn lờ mờ phát ra tiếng?!"

"Bởi tu vi của tôi đã hồi phục được một ít rồi", Long Thất ra vẻ "cậu mau khen ngợi tôi đi", "Chờ tôi hấp thụ đủ nguyên dương, hồi phục được nhiều hơn nữa, NPC làm nền trong kết giới giấc mơ còn có thể rõ nét y như hiện thực cơ."

"WTF! Anh rảnh rỗi làm lắm NPC và bối cảnh như thế làm gì?!", Trương Khải tức giận gào lên với Long Thất, "Học theo phim hành động tình cảm của Nhật không được à?! Một căn phòng hai con người mấy món đạo cụ là đủ rồi, làm lắm hoa cỏ thế cũng có ăn được đâu!"

"Lúc đầu không phải tôi sợ cậu cứ phải chịch gái ở cùng một nơi thì sẽ thấy nhàm chán tẻ nhạt hay sao", Long Thất nhún vai, "Ai dè cái tên gei nhà cậu cuối cùng toàn bị đàn ông chịch."

"Chẳng phải tôi bị anh hại hay sao?!" Trương Khải nói mà nghiến gãy cả răng, "Tôi chỉ muốn một cái phòng ngủ đơn giản, không cần đạo cụ, không cần NPC khác, kể từ đêm nay trở đi anh đổi ngay cho tôi!"

"Éc..." Long Thất lại bắt đầu ngẩng đầu lên nhìn trần nhà: "Kết giới mộng xuân của tôi là một thế giới hoàn chỉnh, khung cảnh trong đó cũng do người nằm mơ quyết định. Có điều, cậu cũng biết đấy, bây giờ chúng ta đang dùng chế độ mộng xuân nữ (tiết kiệm pháp lực). Vậy nên... chỉ cần cậu có ý chí mạnh hơn đối tượng mộng xuân của cậu, là cậu có thể được chọn khung cảnh. Cố gắng phấn đấu đi cậu thiếu niên, mặc dù ý chí của đám trạch nam các cậu còn chẳng sánh bằng kiến."

"..." Trương Khải nhìn Long Thất hồi lâu, cuối cùng cũng thốt được ra lời: "Lúc trước không phải đã bảo anh nói rõ hết mọi chuyện trong cái giấc mơ toàn hố đó sao?! Đụ má cái thứ chết tiệt này chòi ở đâu ra hả?"

"Tôi có tuổi rồi, trí nhớ suy giảm, cậu phải thứ lỗi chứ." Nói đoạn, bóng Long Thất từ từ biến mất trong không trung, cuối cùng để lại một câu, "Sau này người ta nhớ ra cái gì sẽ nói cho cưng nha, chụt chụt" rồi biến mất hoàn toàn.

"Đậu má chứ chụt chụt à!" Trương Khải dộng nắm đấm lên tường nhà tắm, oán hận nói: "Ngày mai tôi sẽ đi chùa tìm một đại sư đến bắt anh!"

Nói xong, cậu liền khóc ròng mà xoa tay, kết quả của lực phản chính là tường đau, tay cậu còn đau hơn.

"A Khải à cậu ổn chứ?" Rèm bồn tắm đột nhiên bị kéo mở, Từ Kiếm Đông lo lắng ra mặt nhìn cậu, "Cậu tắm rửa lâu quá, tôi còn tưởng cậu ngất trong này rồi cơ đấy."

"Không, không sao", Trương Khải thở dài, "Trái lại còn bị cậu doạ sợ."

"Không phải là tôi đang quan tâm cậu sao", Từ Kiếm Đông cười, sau đó ánh mắt hắn vòng xuống đầu gối bên phải của cậu.

"Hai ngày nay cậu làm gì vậy?" Từ Kiếm Đông ngưng cười, nói: "Sao tôi lại thấy vết thương đầu gối của cậu càng nghiêm trọng hơn thế."

"Hả? Vậy sao?" Trương Khải tự cúi đầu nhìn, rồi bảo: "Tôi thấy vẫn ổn mà."

"Cậu đừng cử động, để tôi xem đã", Từ Kiếm Đông quỳ một gối xuống, cúi đầu làm như nghiêm túc xem xét vết thương của cậu: "Nếu mà bị viêm thì phiền to."

"Éc... không cần đâu." Trương Khải gượng gạo nói.

Sau khi người trước mặt quỳ xuống, đầu hắn vừa khéo ở ngay trước thân dưới trần trụi của cậu. Mặc dù hình như Từ Kiếm Đông chỉ đang đơn thuần xem xét vết thương của cậu thôi, nhưng hơi thở phả ra từ mũi hắn lại không tránh khỏi lướt qua hoạ mi không được che đậy của cậu.

Từ Kiếm Đông chẳng để ý đến cậu, tiếp tục cúi đầu nhìn. Còn dưa chuột nhạy cảm của cậu thế mà lại hơi ngóc đầu dậy sau khi bị hơi nóng lướt qua vài lần.

Cảm giác được sự thay đổi dưới bụng, Trương Khải không kìm được lùi lại hai bước, dựa sát vào tường. "Nếu không ổn thì tôi sẽ đi tìm bác sĩ của trường bôi ít i ốt. Cảm, cảm ơn cậu."

Từ Kiếm Đông lo lắng ra mặt, hắn ngước nhìn Trương Khải, rồi lại cúi đầu liếc nhìn đầu gối cậu, sau đó mới chú ý đến dưa chuột đã dần nhô lên của cậu như thể giờ mới biết.

"Ồ, tôi bảo này... Cậu xấu hổ cái gì?" Từ Kiếm Đông mỉm cười tự nhiên, nhìn Trương Khải và nói: "Đây là xúc động sinh lí bình thường của đàn ông, anh đây hiểu mà."

Dừng lại một lát, hắn lại cười xấu xa mà bổ sung: "Có cần tôi giúp cậu giải quyết không, kĩ thuật tay của tôi tốt lắm đó."

"Cút!" Trương Khải tức giận đẩy hắn ra khỏi nhà vệ sinh, sập cửa thật mạnh, rồi kéo rèm che chỗ tắm lại.

Nhìn dương vật đã chào cờ của mình, cậu nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn giơ tay ra cầm lấy nó.

"Ưm~~~ A~~~" Hai tay di chuyển lên xuống trên hoạ mi, Trương Khải dần dần phát ra tiếng rên rỉ.

Khoái cảm thẩm du chậm rãi tăng lên, dưa chuột trong tay cũng càng cứng rắn hơn, cậu yếu ớt dựa vào tường, tăng nhanh tốc độ chuyển động.

"Ư~~~" Giọng nói của cậu càng ngày càng sung sướng và gấp gáp hơn, nhưng trong lòng cứ cảm thấy hình như còn thiếu cái gì đó.

"Đằng sau trống rỗng quá..." Trương Khải lén lút thầm nghĩ.

Sau đó trong khoảnh khắc nhận ra mình rốt cuộc đã nghĩ gì, hoạ mi của cậu liền xìu luôn.

WTF! Lần này thì gei thật rồi!

Trương Khải, pháp sư đã coi việc "tìm gái" là mục tiêu theo đuổi cả đời biết bao năm nay, vừa khóc ra máu vừa nghĩ.

CHƯƠNG 45:

Từ lúc gặp được Long Thất cho đến hiện tại, chưa quá mười ngày, chín buổi tối, mà đã có thể hoàn thành được cú nhảy vọt về chất đầy bước ngoặt, hơn nữa vẫn là làm người nằm dưới... Lượng thông tin này thật sự quá lớn, đầu óc Trương Khải đã chết máy, tiêu xong mới khởi động lại được.

Cậu hồn bay phách lạc ra khỏi phòng tắm, Từ Kiếm Đông liền lướt qua vai cậu mà vào.

Ngẩn ngơ trước máy tính hồi lâu, Trương Khải mới ý thức được người này – một trong những hung thủ đã dẫn mình vào thế giới yooooo~ một đi không trở lại – hình như vừa mới tắm đêm qua.

Tật xấu gì đây, chẳng biết tiết kiệm nguồn nước gì cả!

"Ai si tê ru~" Điện thoại của cậu bỗng dưng đổ chuông, là tin nhắn do Lý Lâm gửi.

Đàn chị trưởng câu lạc bộ anime đại học F đã phát huy tác phong làm việc nhanh như chớp giật trước sau như một của mình, tối qua vừa mới nhận được tin tốt là Đường Yến đã đồng ý, sáng nay đã nộp hồ sơ kế hoạch hoạt động cho phía nhà trường.

Cô nhắn tin bảo Trương Khải hỏi Đường Yến khi nào thì rảnh, có thể gặp mặt bàn bạc một số chi tiết được không. Mặc dù chuyện này cũng có thể gọi điện hoặc gửi email giải quyết, có điều, tâm lí của người hâm mộ, bạn hiểu đấy.

Giống như vậy là fan boi Trương Khải, bạn cũng hiểu đấy.

Cậu lập tức chia sẻ tin nhắn đó cho Đường Yến, hỏi y khi nào thì rảnh.

"Anh là dân văn phòng tại gia, lúc nào cũng rảnh rỗi ^^ Có điều ô tô của anh hôm qua gửi bảo dưỡng hàng năm còn chưa mang về, em có thể dẫn bạn ấy đến nhà anh được không?" Đường Yến nhắn trả lời vẫn nhanh như thường.

"OK! Bây giờ em mang cô ấy đến ngay, lát nữa gặp nha đại thần Đường!" Nhắn xong, Trương Khải lập tức gọi cho Lý Lâm, hẹn mười phút nữa gặp ở cổng toà nhà học viện Quản lý kinh tế.

Chọn đại một cái áo sơ mi cộc tay, cộng với quần bò và giày thể thao từ tủ quần áo, trong vòng một phút Trương Khải đã hoàn tất việc chuẩn bị, ra ngoài.

Cậu đứng dưới toà nhà đợi chưa đầy hai phút thì thấy có người đi thẳng tới.

Áo kiểu Tôn Trung Sơn thuần trắng, mái tóc đen dài đến tận eo đuợc buộc lại tuỳ ý sau lưng, người đó có một khuôn mặt vô cùng nho nhã, mặt mày lại mang vẻ sắc bén đầy uy hiếp, mà nốt ruồi son trông như nước mắt ở đuôi mắt trái lại hơi nhuốm vẻ tà khí...

Nếu nói Trương Khải học Ngữ văn rất giỏi, bây giờ cậu chắc chắn phải đọc thuộc lòng cái đoạn "Hình dáng của nàng, Nhẹ nhàng như chim hồng bay, Uyển chuyển như rồng lượn, Rực rỡ như cúc mùa thu, Tươi rạng như tùng mùa xuân, Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên" đã bị dùng nát trong "".

Có điều, làm một trạch nam cấp ba học Văn chỉ học thuộc lòng mỗi đoạn thi, cậu cũng chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng: "Thế giới này thế mà lại thật sự có loại người mà Long Thất nói. Ánh trăng sáng vằng vặc cũng không dám tranh với người... Anh hai à, anh hack hơi quá tay rồi đó!"

Cùng là người chơi địa cầu online, Trương Khải nhất thời nảy sinh một nỗi xúc động chết bớt nặn lại. Phải bỏ bao nhiêu điểm vào thuộc tính sức hấp dẫn mới có thể tích được bề ngoài và khí chất này vậy?!

Cái hàng này chắc chắn là kẻ thù công khai của các người chơi nam trên toàn server okay?!

Cậu đang khóc ròng thì tên hack code đã đi tới trước mặt cậu. Nhận ra mình đang chắn cổng ra vào, Trương Khải lập tức né sang một bên.

Đối phương gật đầu với cậu, bước vào toà nhà.

Trương Khải nhìn theo bóng người đó đi xa, hồi lâu mà không hoàn hồn nổi.

Lúc này, một bàn tay đặt lên vai cậu, "Chị hiểu được cú sốc của cậu khi nhìn thấy Long Uyên, có điều nếu cậu dám ngoại tình, cả câu lạc bộ sẽ cùng nhau chém chết cậu." Một giọng nữ vang lên bên tai cậu.

"Long Uyên?" Trương Khải ngờ vực ngoái đầu lại, "Đậu má! Đàn chị à chị đến từ bao giờ vậy, doạ chết em mất!"

"Cậu vừa bắt đầu đần người ngắm Long Uyên thì chị đến", Lý Lâm nhún vai.

"Chị nói người vừa nãy tên là Long Uyên ấy à?" Trương Khải phản ứng lại.

"... Ngay cả Long Uyên, bạn gei thân thiết của Tô Thuỵ Minh, giáo viên thỉnh giảng Tài chính mà cậu cũng không biết à?!" Lý Lâm khinh bỉ ra mặt: "Cậu có phải sinh viên trường F hay không?! Cậu có phải người học viện Quản lí kinh tế hay không?!"

"Không phải bây giờ em biết rồi sao", Trương Khải gật đầu nói.

Tô Thuỵ Minh có cả thuộc tính đảm đang và thuộc tính độc ác , Long Uyên với thuộc tính bề ngoài cao chót vót, hai người kì quái này là bạn gei, chuyện này chẳng có tí hài hoà nào cả!

"Cuộc chiến cướp chỗ ngồi mỗi học kì khi Long Uyên đến thỉnh giảng cũng được coi là một trong số vài kì quan lớn của trường ta. Hai tháng nữa là cậu sẽ thấy, cậu thiếu niên à." Rút bàn tay đặt trên vai Trương Khải về, Lý Lâm đan hai tay vào nhau, cử động khớp tay, rồi mỉm cười u ám, "Có điều cậu phải giữ nữ tắc đạo làm vợ nhé, đàn em."

"Nữ, nữ tắc?" Cậu trạch nam trước đây thích gái mờ mịt chẳng hiểu gì.

"Không nói cái này nữa", Lý Lâm lắc cái cặp đeo chéo khổng lồ bên người, nói: "Chúng ta mau đến nhà đại thần Đường thôi. Let's go!"

"Đàn chị à... cái túi này của chị có gì thế?!" Đi được nửa đường, cuối cùng Trương Khải cũng không nén nổi tò mò nữa.

"Các loại sách muốn đại thần Đường kí tên, cộng thêm máy ảnh SLR." Người khoác cặp kiêu hãnh trả lời.

"Máy ảnh... SLR?!"

"Lần đầu đến nhà đại thần Đường, tất phải chụp ảnh chung làm kỉ niệm chứ."

... Nhân sĩ nghiệp dư chỉ biết chụp ảnh bằng điện thoại nhanh chóng OTZ trước mặt nhân sĩ chuyên nghiệp.

Lúc hai người gần đến nhà Đường Yến, cậu trạch nam cả đời chưa từng tiếp xúc riêng với gái thời gian dài đến vậy mới muộn màng nhận ra mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt để quay lại con đường dị tính luyến ái.

"Đàn chị..." Trương Khải thử cứu chữa: "Cặp chị có nặng không? Em xách hộ chị nhé."

"Bỏ đi," Lý Lâm xua tay: "Còi cọc như cậu... Để chị tự xách."

"Ò..." Thế là người đã quen thói co vòi lại co vòi, tiếp tục lặng lẽ dẫn đường.

Nếu Từ Kiếm Đông – đại biểu xuất sắc của đám nhà giàu đẹp trai – đang có mặt ở đây, hắn chắc chắn sẽ đưa ra bình luận đúng trọng tâm như vầy: "Thảo nào hai người các cậu, một người chưa từng có nổi bạn gái, một người đến nay chưa thấy mùi giai."

Có điều nếu con nhà người ta đã không ở đây, chẳng ai có thể đảm nhiệm chức quân sư để nhắc nhở Trương Khải, vậy nên hãy cứ để cậu tiếp tục bay một lát trên con đường vặn vẹo đi.

Đương nhiên, dù cho người nào đó ở đây thật, chắc chắn hắn cũng sẽ không nhắc nhở cậu.

CHƯƠNG 46:

"Vậy tôi về trước đây, không làm phiền các cậu nữa. Bye bye." Xin kí tên, chụp ảnh, thảo luận chuyện khách mời ở nhà Đường Yến xong xuôi, Lý Lâm liền khoác cái cặp khổng lồ nặng trịch của cô, lao phăm phăm ra về.

Đường Yến và Trương Khải trầm mặc nhìn nhau một lúc, sau đó y ngồi xuống sofa cạnh cậu, lo lắng hỏi: "Vừa nãy đã thấy em hôm nay sai sai. Đã xảy ra chuyện gì thế? Anh thấy nom em hơi uể oải."

"Đường Yến sama..." Cậu trạch nam tổng cộng chẳng quen được mấy người ở thành phố S do dự hồi lâu, cuối cùng dò hỏi: "Nếu một ngày Đường Yến sama đột nhiên phát hiện ra mình biến thành gei rồi thì anh sẽ làm gì?"

"Đồng tính luyến ái ư?" Đường Yến không đáp mà lại hỏi vặn: "Sao tự dưng em lại nghĩ đến chuyện này, lẽ nào..."

"Đương nhiên là không phải em!" Trương Khải lập tức nhanh chóng nói, có điều lại giấu đầu hở đuôi: "Là... bạn của em, một người bạn của em."

"Hự!" Đường Yến nén vẻ mặt nghiêm trọng, phì cười, "Ừm, là bạn em."

"Vậy người bạn của em tại sao lại cảm thấy mình cong?" Đường Yến ra dáng anh trai tri kỉ, nhoẻn cười dịu dàng ấm áp: "Cậu ấy phải lòng đàn ông à? Hay là lí do nào khác?"

Bởi cậu phát hiện ra mình bị đàn ông đụ quá nhiều (trong mơ), lúc tự xử không bị đút thì thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Đương nhiên, với IQ và EQ của Trương Khải, cậu cũng biết không thể nói thế được.

"Éc... Đại khái là bởi cậu ấy, cậu ấy chú ý đến đàn ông nhiều hơn phụ nữ, thỉnh thoảng còn nằm mơ chịch đàn ông..." Trương Khải nói mà không chắc chắn lắm.

"Vậy à, chuyện này chưa là gì." Đường Yến thản nhiên quàng tay qua vai cậu, "Sự khác biệt giữa đồng tính luyến ái và dị tính luyến ái kì thực cùng lắm chỉ là không thể sinh nở mà thôi. Thế nhưng loài người đã mất hàng triệu năm để trèo lên đỉnh cao trái đất, không chỉ sống để sinh con đẻ cái như động vật. Chỉ cần bạn em có thể tìm được một người cậu ấy yêu và cũng yêu cậu ấy, hai người ở bên nhau đến khi đầu bạc răng long, không con không cháu chẳng phải vừa tốt đẹp vừa lãng mạn sao?"

Ngắm Trương Khải đang cúi đầu trầm tư, Đường Yến dịu dàng nói tiếp: "Thích đàn ông hay phụ nữ đều được, thực ra điều quan trọng nhất là tìm đúng người. Ở bên người phù hợp cả đời, thế nào cũng tốt hơn là tìm người không phù hợp, kết hôn, sinh con xong lại ầm ĩ li hôn, cuối cùng gà trống nuôi con."

"Đường Yến sama..." Trương Khải ngoảnh đầu nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng cảm kích nói: "Nếu có thể tìm được người yêu dịu dàng chu đáo như Đường Yến sama, bất kể nam hay nữ, cuộc đời này đều đáng giá."

"Ha ha," Đường Yến cười, nói nửa giả nửa thật, "Anh lại muốn tìm người yêu như em, chúng ta cứ yêu nhau luôn đi. Anh tự tin có thể là nửa kia tốt đẹp cả đời."

"Đường Yến sama xin gả! Em sẽ là người đầu tiên trên thế giới đọc được chương mới của Đường Yến sama!" Rõ ràng Trương Khải tưởng đối phương đang nói đùa, cậu bật cười đáp lại.

"Cái dáng tiểu thụ như em, còn dám mơ cưới được anh", Đường Yến gõ trán cậu: "Đương nhiên là em phải gả cho anh, chứ không phải anh gả cho em."

WTF... đại thần Đường anh học cái từ chuyên ngành "tiểu thụ" ở đâu ra thế?!

Bình luận, diễn đàn, còn cả đám hủ nữ hoạt động mạnh trên Weibo, mấy người đừng có dạy bừa thói xấu cho đại thần phái tình yêu thuần khiết từ trước đến nay luôn trong sáng của giới viễn tưởng nha!

Nếu đại thần Đường mà giống như tác giả nào đó, bước lên con đường tạo hint không lối về thì phải làm sao?! Giới fanfic gió tanh mưa máu đã đủ nhiều rồi, đại thần Đường anh đừng hùa theo đó!

Trương Khải gào rú trong lòng hồi lâu, sau đó order đồ ăn để ăn tối với Đường Yến.

Lúc ăn cơm, trong lòng cậu không kìm được dâng trào một suy nghĩ kì quái: Cái kiểu người chẳng biết nấu ăn như cậu và Đường Yến yêu nhau, quả nhiên vẫn cần một người đảm đang như thầy Tô mới được.

Có điều nghĩ xong cậu liền phát rồ, vừa có khả năng bị bẻ cong liền muốn 3P, đây rõ ràng không phải kì quái, mà là hiếu kì okay?!

Tiết tháo, xin mày đừng chết, đừng chết nha!

Ôm ấp trái tim thả lỏng rồi lại thắt chặt, Trương Khải và Đường Yến từ từ ăn cơm rồi tản bộ về đại học F, sau đó tạm biệt nhau.

Cậu mở cửa phòng kí túc xá, phát hiện ra trong phòng có thêm một người, cái giường dưới phía đối diện cũng đã được trải ga.

"Chu Uy?!" Cậu tò mò gọi người mới chuyển đến: "Sao cậu lại đến trường, không phải nhà cậu ở ngay gần đây sao?"

"Đừng nhắc đến chuyện đó nữa." Chu Uy thở dài, "Không biết là ai lắm chuyện, bảo bố mẹ tôi là lên đại học rồi thì phải ở trường trải nghiệm cuộc sống tập thể, có thể mở rộng giao lưu, lại có thể rèn giũa bản thân. Kết quả bố mẹ liền đuổi tôi đến kí túc ở."

Gã dừng lại một lát, rồi không cam lòng mà nói: "Nếu để tôi biết được là ai có tội, tôi nhất định phải tẩn nó một trận ra trò."

"Người lắm chuyện là kẻ có tội", Từ Kiếm Đông cũng đang ở kí túc nhún vai rồi nói: "Có điều chắc chắn không nhiều tội hơn kẻ đứng sau."

"Còn kẻ đứng sau nữa, cậu đọc nhiều tiểu thuyết âm mưu quá à." Trương Khải kéo ghế, ngồi xuống trước máy tính.

"Ha", Từ Kiếm Đông bật cười, khom lưng nằm nhoài lên người cậu giả vờ giả vịt nói: "Này, cô bé Quàng khăn đỏ lòng dạ đơn thuần, cậu phải cẩn thận với Sói xám đấy nhá."

"Gì với gì cơ?" Trương Khải ù ù cạc cạc hỏi.

Đuổi Từ Kiếm Đông xuống khỏi người mình, cậu bật máy tính chơi đến tận khuya.

Buổi đêm đi ngủ bị Từ Kiếm Đông mời về giường cũ, nhìn cái giường đối diện trống không, Trương Khải thầm nghĩ xem hôm nay xác suất gặp ai lớn hơn.

Từ Kiếm Đông, Lý Lâm, Đường Yến, hay là... Long Uyên?

Hình như đúng là ấn tượng về Long Uyên là sâu sắc nhất, trông mặt bắt hình dong là đáng ghét nhất... Đậu má trong thế giới mộng xuân, ông đây đã có đủ các quan hệ phức tạp rồi, đừng có nhét thêm một cái nữa cho ông đây nha!

Suy nghĩ lung tung, Trương Khải từ từ thiếp đi.

Sau đó cả đêm chẳng mộng mị gì...

Cả đêm chẳng mộng mị gì...

Chẳng mộng mị gì...

Mộng...

...

Đụ mớ chuyện này không khoa học!

CHƯƠNG 47:

Cậu trạch nam đã chuẩn bị sẵn sàng cho hoa cúc bung nở, sáng sớm vừa tỉnh lại đã lao ngay vào nhà vệ sinh.

"Long Thất, anh cút ra đây!" Trương Khải hét, "Đêm qua là thế nào? Anh nói rõ cho tôi!"

"Cậu kích động thế làm gì", Long Thất lười nhác dựa vào tường nói, "Lẽ nào cậu muốn nhúng chàm sư tôn của tôi thật ư? Cái tên gei chết tiệt nhà cậu!"

"Đù ai thèm nhúng chàm sư tôn của anh..." Trương Khải đột nhiên phản ứng lại: "Sư tôn của anh? Lẽ nào là... Long Uyên?!"

"Đương nhiên." Long Thất đứng ngay ngắn, nhìn Trương Khải, y nói một cách kiêu hãnh: "Dung nhan thần thánh của sư tôn, hôm qua cậu cũng nhìn ngu cả người còn gì."

"... Không phải sư tôn của anh là thần long thượng cổ gì đó sao?! Sao lại chạy tới đại học F làm giáo viên thỉnh giảng, còn trở thành bạn gei của Tô Thuỵ Minh?!" Trương Khải mù mờ hỏi.

"Tôi đã bị nhốt trong miếng ngọc bội ấy mấy trăm năm rồi, biết sao được." Long Thất cũng chẳng hiểu gì, "Có lẽ sư tôn lại xuống trần rèn luyện trải nghiệm chăng..."

Y suy nghĩ một chốc rồi tự nói với mình: "Hơn nữa hôm qua cảm thấy nom sư tôn không giống trước đây lắm. Hình như có chút ma khí, lẽ nào là bởi có thêm nốt ruồi đó... Thôi thôi, chờ tu vi của tôi hồi phục đủ để đắp lại cơ thể, đi tìm sư tôn là biết ngay."

"Bị nhốt mấy trăm năm còn nhớ được người ta có mùi gì, anh với sư tôn của anh chắc chắn là tình yêu đích thực." Trương Khải yếu ớt mỉa mai, sau đó lại nhíu mày, "Không đúng! Nếu anh đã có thể khiến tôi không mơ thấy hắn hôm qua... đù anh có thể dừng cái kết giới lừa đảo của anh lại rồi phải không?!"

"Ừm, bởi mấy ngày trước kết giới mộng xuân (toàn lấy được phần của những hai người, vậy nên) đã thu thập đủ dương khí rồi, tôi phải tiêu hoá hết chúng đã, vậy nên cậu có thể tạm thời nghỉ ngơi vài ngày rồi." Long Thất xua tay, nói: "Tôi đi tu luyện đây, không có việc gì thì đừng gọi tôi, chào nhé."

Nghỉ ngơi vài ngày, nghĩa là ông đây cuối cùng cũng không phải bị người ta chịch trong mơ nữa?!

Xu hướng tình dục, mày mau tranh thủ mấy ngày này mà thẳng lại cho ông!

Nhìn Long Thất từ từ biến mất, ôm nỗi lòng mong hão được quay lại thế giới dị tính luyến ái, lần đầu tiên trong bao ngày nay, Trương Khải bị Long Thất làm cho cảm động đến độ nước mắt vòng quanh.

Không còn giấc mơ lừa đảo của Long Thất, Trương Khải thật sự được sống vài ngày thoải mái.

Ban ngày bất kể là cùng đi học, đi ăn với Từ Kiếm Đông, đi hóng gió tiện thể dạo phố với Đường Yến, hay là đến nhà Tô Thuỵ Minh đọc tài liệu cộng thêm ăn trưa... Buổi tối cậu đều không mỏi eo, không đau cúc, trèo năm tầng lầu một mạch chẳng tốn sức tí nào!

Nếu thỉnh thoảng buổi sáng tỉnh dậy cậu không cảm thấy hình như thiếu mất cái gì đó, những ngày này chẳng thể hoàn hảo hơn okay?!

Stockholm quá rồi... Sau khi hoa cúc trống rỗng (trong mơ) tròn một tuần, sáng sớm tỉnh dậy, Trương Khải đập đầu vào tường mà nghĩ: "Cảm thấy trống rỗng cô đơn gì đó, chắc chắn mình bị Stockholm, chứ không phải là cong hẳn rồi đâu!"

"Dậy rồi còn không mau xuống giường đi à, đập tường cái gì." Từ Kiếm Đông đứng bên giường nhìn cậu.

Từ trên giường ngồi dậy, Trương Khải nhìn quanh phòng kí túc rồi nói: "Chu Uy đâu? Lúc trống tiết vậy mà thằng này lại không học bài, hôm nay mặt trời mọc đằng nào thế?"

"Mặt trời mọc đằng nào thì khó nói", Từ Kiếm Đông bật cười, sau đó kéo chăn của Trương Khải ra, vứt quần áo cho cậu, "Nhưng cậu đã quên mất hôm nay là thứ sáu, có buổi họp lớp, chuyện này tôi dám khẳng định."

"WTF! Tôi quên thật!" Trương Khải liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó thay quần áo bằng tốc độ ánh sáng, lăn từ trên giường xuống, vừa ngồi ở giường dưới đi giày vừa bảo: "Trái lại, sao cậu vẫn còn ở trong kí túc, mà không gọi tôi lấy một tiếng."

Từ Kiếm Đông khom lưng giúp cậu buộc dây một bên giày, sau đó ra vẻ vô tội mà nói: "Tôi tưởng cậu định vùng dậy một lần, trốn buổi họp lớp của Tô Thuỵ Minh, tôi còn định ủng hộ người anh em là cậu một lần, nên cũng không đi nữa."

"... Cậu cảm thấy tôi vùng dậy được với thầy Tô hả?!" Trương Khải nói xong bèn cùng Từ Kiếm Đông ra ngoài.

Chạy thẳng đến phòng họp lớp, cậu trạch nam thở hổn hển nhìn tên nhà giàu đẹp trai bên cạnh vẫn thở đều, thầm than thở rằng rèn luyện sức khoẻ mỗi sáng quả nhiên là có ích.

Đợi hơi thở đều hơn, Trương Khải lập tức đẩy cửa bước vào cùng Từ Kiếm Đông, có điều họ đã đến muộn mất rồi.

Hơn nữa không chỉ là muộn một tẹo.

"Trương Khải, Từ Kiếm Đông, hoá ra hôm nay các em có định đến họp lớp à." Tô Thuỵ Minh nhìn thấy họ bước vào, bèn dừng lời định nói lại, ra vẻ quan tâm nói.

"Ngại quá, đồng hồ của em bị trễ một tiếng, em và Trương Khải đều không phát hiện ra." Từ Kiếm Đông bước lên trước một bước, sóng vai với Trương Khải: "Xin lỗi thầy vì đã đến muộn."

Tô Thuỵ Minh khẽ cười, nhưng không trách tội họ, ngược lại còn mỉm cười nhìn Trương Khải và hỏi: "Trương Khải, quanh thành phố S em muốn đi đâu chơi nhất?"

Đột nhiên bị hỏi một câu chẳng hiểu làm sao, Trương Khải đáp theo trực giác: "Núi P."

Núi P là ngọn núi Phật giáo nổi tiếng, nghe nói chùa XX trên núi vô cùng linh nghiệm, quanh năm hương khói nghi ngút, Tết và ngày giảng kinh hàng tháng ngập trong người, tăng nhân, cư sĩ, tín đồ, du khách... đến từ khắp nơi.

Bây giờ thích hợp nhất là đến đó tìm một cao tăng để tiêu diệt Long Thất okay?!

"Tốt lắm", Tô Thuỵ Minh gật đầu với Trương Khải, sau đó quay lại nói với cả lớp: "Buổi du lịch mùa thu vào thứ ba tuần tới, lớp chúng ta sẽ đến núi P."

Nani?!

Trương Khải hoàn toàn đứng ngoài nhìn người đứng trên bục giảng nói tiếp: "Buổi họp lớp hôm nay cũng coi như dạy một bài trước cho các em: Tự do, dân chủ, bình đẳng gì đó đều là thứ mà học viện Pháp luật và Truyền thông theo đuổi thôi; làm Tài chính thì nhớ rõ cho tôi, trong cái giới này từ trước đến nay chỉ nói chuyện bằng thực lực, lấy tiền bạc làm nòng cốt. Mấy khoản vốn bé teo của các em không thể thống nhất ý kiến, đoàn kết lại, cùng tiến cùng lui, vậy chỉ đành phải bị những kẻ đặt ra quy tắc thao túng, đùa giỡn."

"Cuối tuần này lớp trưởng thống kê số người muốn đi", Tô Thuỵ Minh đẩy kính, rồi nói: "Nếu không có chuyện gì khác, buổi họp lớp hôm nay giải tán."

Nhìn Tô Thuỵ Minh gọn gàng trôi chảy cầm cặp táp lên định đi thẳng, cậu trạch nam chỉ dùng một câu nói đã ảnh hưởng đến chuyến du lịch mùa thu của cả lớp triệt để OTZ.

Nhìn vẻ mặt sợ đơ người, nghe dạy bảo của cả lớp, cậu không biết nên lấy làm may mắn rằng mình không khiến cả lớp bất mãn, hay là quỳ bái sức thuyết phục của Tô Thuỵ Minh.

Thầy Tô à thầy ngang ngược tràn băng luôn rồi đó, băng vệ sinh dài cách mấy cũng không cản nổi đâu okay!

"Xuỳ", Từ Kiếm Đông bên cạnh cậu cười khẩy, hắn bá vai Trương Khải cười nói với Tô Thuỵ Minh đang đi tới: "Ngại thật thầy Tô à, bọn em đến họp lớp, kết quả chỉ nghe được mỗi một câu chỉ bảo của thầy."

"Câu này em thật sự nghe lọt, nhớ kĩ là đủ rồi." Tô Thuỵ Minh vừa nói, vừa đi đến trước mặt Trương Khải.

"Vội vàng thế này, em dậy muộn phải không?" Nói đoạn, y giơ tay chỉnh lại cổ áo hơi bị lộn của cậu, "Tuần sau vào tiết cái là em thuyết trình luôn. Nếu còn gì chưa ổn, cuối tuần có thể đến nhà thầy chuẩn bị tiếp."

"Tàm tạm rồi ạ", Trương Khải vội vàng nói: "Lúc trước em đã làm phiền thầy rồi."

"Vậy em làm tốt nhé, tuần sau gặp lại." Tô Thuỵ Minh cười, vẫy tay với cậu rồi đi mất.

"Kỳ thực con người thầy Tô rất tốt", nhìn theo bóng người đi xa, Trương Khải nói với người bên cạnh mình, "Còn đặc biệt chỉ bảo cho chúng ta."

"Ờ, còn đặc biệt chỉ bảo cho chúng ta cơ." Từ Kiếm Đông cũng nhìn theo bóng Tô Thuỵ Minh, nói với vẻ mặt vô cảm: "Thật sự cảm ơn thầy Tô của chúng ta quá."

CHƯƠNG 48:

Đi chưa đầy mười phút đồng hồ đã quay lại kí túc, lúc bật máy tính Trương Khải mới nhớ ra một chuyện, ngoái đầu hỏi Từ Kiếm Đông: "Chiều mai cậu bận à?"

"Sao?" Thứ năm tuần sau chính là trận bán kết top 10 ca sĩ học đường, người đang chuẩn bị ra ngoài đến chỗ ban tổ chức để thu băng liền dừng lại.

"Chiều mai tôi định đến phố đi bộ mua ít đồ, hi vọng cậu có thể tư vấn giùm. Nếu như chiều cậu không rảnh, thì buổi sáng... cũng được." Trương Khải nói.

"Xuỳ, buổi sáng trống tiết, cậu dậy được mới là lạ." Từ Kiếm Đông nói: "Không sao. Để đi cùng cậu, không rảnh tôi cũng phải khiến nó biến thành rảnh!"

"Cảm ơn, người anh em!" Trương Khải dùng mắt tiễn Từ Kiếm Đông đi mất, trong lòng hận không thể phát cho hắn mười tấm thẻ người tốt.

Cậu vừa mới nhận ra chủ nhật tới chính là sinh nhật của Đường Yến, mà cậu còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật. May mà có cái tên con nhà người ta Từ Kiếm Đông ở bên, nếu không cậu chẳng biết phải mua gì...

Trương Khải và Chu Uy ngồi trước bàn học vài tiếng đồng hồ, tuy nhiên một người thì nghịch máy tính, một người thì học hành chăm chỉ.

Buổi tối ăn xong đồ ăn đêm mà Từ Kiếm Đông mang về, đọc chương mới một lúc, nhắn tin chúc ngủ ngon với Đường Yến như thường lệ, cậu trèo lên giường trên ngủ như bình thường.

Ngủ dở chừng, cậu lờ mờ cảm thấy có người đang khẽ khàng vuốt ve mặt mình.

Trương Khải không vui khi bị quấy rầy lúc đang ngủ ngon, cậu cử động đầu, ai dè bàn tay đang vuốt ve không chỉ không rút lui, mà còn từ từ lướt qua gò má, cần cổ.... sau đó trượt thẳng xuống đầu vú bên trái của cậu, hung dữ nhéo hạt đậu đỏ nhô lên đó một cái.

Thế là cậu lập tức tỉnh dậy.

Trương Khải mở mắt ra liền phát hiện mình đã không còn ở kí túc nữa, mà đang nằm trên một cái giường cỡ kingsize không biết ở đâu ra, Từ Kiếm Đông đang ngồi bên cạnh cậu, thò tay sờ lung tung trên người cậu.

Từ Kiếm Đông vừa thấy cậu tỉnh giấc, bèn mỉm cười chào hỏi: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, anh hai đợi cậu lâu lắm rồi đó."

WTF! Chuyện gì đây?!

Không phải Long Thất bảo đã dừng thế giới giấc mơ lại rồi sao?!

Ngắm Trương Khải đờ đẫn, Từ Kiếm Đông tiếp tục động tác, tay còn lại của hắn cũng rờ lên hạt châu còn lại của cậu. Bàn tay đùa nghịch thành thạo đó khiến hai đầu vú nhanh chóng săn lại.

"Ưm~~" Trương Khải thở dốc, sau đó cậu cảm thấy mông mình bị nâng lên, cái quần lót duy nhất cậu mặc trên người khi ngủ bị người ta lột phắt ra.

Từ Kiếm Đông, rốt cuộc cậu có bao nhiêu cái tay hả?!

Cậu giật nảy người nhìn xuống chỗ hai chân mình, lại nhìn thấy Đường Yến tách hai chân cậu ra, ngồi vào giữa, sau đó giơ cao cái quần lót trong tay và nói: "Celia, không phải chủ nhân đã bảo em đừng mặc mấy cái này rồi sao?"

Đại thần Đường anh chòi ở đâu ra vậy?!

Dù cho thế giới mộng xuân lại bắt đầu, đáng ra chỗ này cũng chỉ có hai người thôi!

Cậu đang định giãy giụa ngồi dậy, bả vai lại bị người ta túm lấy. Tô Thuỵ Minh không biết xuất hiện từ bao giờ đang ngồi bên kia cậu, đẩy kính nói: "Lâu thế mà không đến tìm thầy học bù, thái độ học tập của em thiếu đứng đắn quá đấy!"

...

Lượng thông tin này quá lớn, não Trương Khải lập tức chết máy, cần phải khởi động lại.

Cậu đang khởi động, nhưng ba người bên cạnh thì lại không dừng lại.

Tô Thuỵ Minh lấy hai cái gối bên cạnh đặt đằng sau cậu, để cậu ngồi dậy tựa lên đó, sau đó y nâng đầu cậu lên, khom lưng hôn cậu. Cái lưỡi mềm mại kiên trì ngang ngược tách cặp môi khép chặt của Trương Khải ra, trườn vào trong, sau khi liếm nhẹ một vòng trong khoang miệng cậu thì quấn lấy đầu lưỡi cậu.

Từ Kiếm Đông ở bên kia tiếp tục đùa nghịch hai hạt châu trước ngực cậu, lúc thì vuốt ve nhẹ nhàng, lúc thì nhéo thật lực, lúc thì túm lấy chúng mà vặn mạnh. Chẳng đợi Trương Khải có phản ứng với sự kích thích nhói đau ấy, đôi tay đó lại bắt đầu dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn.

Còn Đường Yến ở giữa hai chân cậu thò đầu lưỡi ra, tỉ mỉ liếm láp gốc đùi cậu, để lại vệt nước và dấu hôn dịu dàng. Đầu lưỡi nóng rực ẩm ướt trượt thẳng đến chỗ riêng tư nhất của Trương Khải, vòng quanh tinh hoàn và dương vật của cậu rồi tiếp tục trượt xuống mà chẳng lưu luyến chút nào...

Thứ mềm mại và mạnh mẽ nhất trên người y trườn qua đáy chậu của cậu, đến trước cửa sau của cậu rồi dừng lại.

Đầu tiên Đường Yến nhẹ thổi một hơi vào cửa động khép chặt, hơi thở ướt át đó khiến cửa sau của cậu co chặt hơn ngay tắp lự. Sau đó y khẽ cười, vươn đầu lưỡi ra bắt đầu khẽ liếm nếp uốn tựa cánh hoa.

"Ư~~~" Tiếng rên rỉ buột ra của Trương Khải bị Tô Thuỵ Minh nuốt vào miệng.

Đầu lưỡi của Tô Thuỵ Minh tiếp tục quấn quýt trong miệng cậu, hai cái lưỡi mềm oặt không ngừng quấn lấy nhau, một sợi tơ bất giác chảy ra từ miệng cậu.

"Cái đồ lẳng lơ này càng ngày càng dâm đãng." Từ Kiếm Đông đang đùa nghịch đầu vú ngắm nhìn cơ thể khe khẽ run rẩy của cậu, cười nói: "Còn chưa bị đùa giỡn mấy mà đã không chịu nổi nữa rồi."

Nói đoạn, hắn cúi đầu xuống, khẽ ngậm một bên vú của cậu.

Hạt châu đáng thương đó bị đầu lưỡi mềm mại liếm láp trong khoang miệng nóng bỏng, có lúc thì nhẹ vẽ vòng tròn xung quanh, có lúc thì bị đẩy thẳng xuống lồng ngực. Sau khi nó hơi phình to, lại bị cắn vài cái khi nhẹ khi mạnh.

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng mút của Từ Kiếm Đông càng rõ ràng hơn.

Đường Yến dừng lại một lát, sau đó đầu lưỡi đang liếm láp ướt sũng gần cửa sau của Trương Khải đột nhiên không còn chỉ đánh vòng quanh, thứ mềm mại ướt đẫm ấy đè lên cửa động, dịu dàng nhưng cố chấp tách cửa hang ra.

"Ưm~~~" Thân trên của cậu đột ngột cứng đờ, phát ra tiếng kêu, nhưng lại bị Tô Thuỵ Minh vẫn đang xâm lược khoang miệng của cậu chặn lại như cũ.

Bình Luận (0)
Comment