Mộng Xuân Chào Đón Bạn

Chương 50

CHƯƠNG 49:

Miệng bị xâm phạm thô bạo, đầu vú bị ngậm trong miệng mà liếm mút đùa giỡn, còn cửa sau bị đầu lưỡi dẻo dai thăm dò liếm láp... Toàn thân run rẩy, Trương Khải rên rỉ nghẹn ngào.

"Đúng là dâm đãng quá." Tô Thuỵ Minh rụt đầu lưỡi đang xâm phạm về liếm môi cậu rồi nói: "Trước đây nếu không có thầy quản lí, chắc giờ em đã kêu thành tiếng rồi."

"Ưm~~~ A~~~" Như thể đáp lại lời y, khoang miệng không còn che đậy của Trương Khải lập tức phát ra tiếng kêu ngọt ngào.

Ánh mắt Tô Thuỵ Minh loé lên, y tháo kính xuống đặt ra xa, rồi cúi người xuống vươn đầu lưỡi móc đầu vú bên phải của Trương Khải, khiến cậu không nhịn được vặn vẹo thân thể.

Mà Từ Kiếm Đông đang ngậm đầu vú bên trái của cậu sau khi mút vài phát lại đột nhiên khẽ cắn hạt châu đã bị liếm cứng ngắc, rồi không ngừng dùng răng cọ nó.

"A a a a!!" Trương Khải muốn lui ra sau theo phản xạ, nhưng ngay cả đầu vú bên kia cũng bị cắn, hai bên vú đồng thời bị giữ lại, khiến cậu phát ra tiếng kêu mang chút đau đớn. Nhưng hoạ mi đã ngóc đầu của cậu thì lại không mềm oặt trong sự kích thích này, ngược lại còn ra chiều ngỏng cao hơn.

Động tác rụt lồng ngực lại của cậu dẫn theo cả thân dưới, cửa động bí ẩn đã bị liếm ướt lập tức rời khỏi đầu lưỡi vốn đang chui vào của Đường Yến.

"Celia à, em không ngoan nhé?" Đường Yến nói, hai tay túm lấy hai bên mông của Trương Khải mà tách ra, kéo mở cả cửa sau của cậu, rồi cắm đầu lưỡi vào càng sâu hơn nữa.

"Ưm~~~ Ư~~~" Trương Khải hét lên, muốn vặn vẹo thân thể, thế nhưng cánh mông của cậu đã bị giữ chặt, đầu vú bị day cắn và liếm láp, cậu chỉ đành run rẩy mà không thể cử động được.

Đầu lưỡi xâm lược cửa động tàn phá bừa bãi hết lần này đến lần khác, có lúc thì cắm thẳng vào, có lúc thì cuộn tròn lại mà vào. Lúc cái thứ mềm nhũn ướt át đó tiến vào cửa sau, thậm chí còn khẽ khuấy động vách ruột nhạy cảm.

"A~~~ Hu~~~" Sau khi Tô Thuỵ Minh ngừng hôn, tiếng kêu trong miệng Trương Khải chẳng còn gì ngăn cản, mà hoạ mi của cậu cũng ngày càng ngỏng cao hơn.

Đầu lưỡi đang lấp đầy cửa sau của cậu xâm phạm không thôi, nhưng hai cái miệng đang đùa giỡn đầu vú của cậu lại bỏ đi.

Đầu lưỡi của Tô Thuỵ Minh chậm rãi liếm lên trên men theo cơ thể của Trương Khải. Lúc lướt đến xương quai xanh của cậu, y liếm mút cả hai bên một lát, để lại vài dấu hôn hồng đậm, rồi lại chậm rãi đi men theo cần cổ mảnh mai của cậu.

Còn Từ Kiếm Đông lại liếm thẳng xuống dưới. Đầu tiên hắn từ từ sượt qua phần bụng nhấp nhô lên xuống của cậu, vẽ vài vòng tròn ngoài rốn cậu, cuối cùng men theo bụng cậu mà khẽ hôn xuống.

"Ưm~~~ dừng, dừng lại~~~ A~~~" Bị ba người đùa giỡn hồi lâu, đầu óc của Trương Khải cuối cùng cũng hoạt động trở lại, mặc dù tư duy đã bị khoái cảm đánh tan tác, nhưng méo mó có hơn không, cậu vừa rên rỉ vừa cất tiếng ngăn cản.

Nghe được câu này, Đường Yến không nói gì, nhưng đầu lưỡi của y lại hung hăng tấn công cửa sau của Trương Khải, lúc đầu lưỡi mềm đâm sâu vào, y còn dùng răng khẽ cọ miệng hoa cúc của cậu.

Còn Tô Thuỵ Minh lại liếm nhẹ dái tai của cậu, rồi thì thào bên tai cậu: "Em thật sự mong chúng tôi dừng lại sao? Học sinh hư nói một đằng nghĩ một nẻo là phải bị phạt hậu môn đó nha."

"Ha ha, dừng lại?" Từ Kiếm Đông đã liếm đến bụng dưới của cậu bật cười khe khẽ, "Bé lẳng lơ sắp bị các anh đùa đến mức bắn rồi, còn kêu "dừng lại" cái gì nữa."

Nói đoạn, hắn dùng tay búng mạnh một cái trên hoạ mi đã phình to đến độ đau đớn từ lâu của cậu...

"A a a a!" Trong khoảnh khắc ấy, Trương Khải vừa hét toáng vừa đạt cao trào, chất lỏng màu trắng bắn ra từ dưa chuột đứng thẳng tắp của cậu, rơi xuống người cậu, và, cả trên mặt của Từ Kiếm Đông và Đường Yến.

"Mới thế này đã bắn rồi, bị chúng tôi chịch bao nhiêu lần rồi, sao cậu chẳng tiến bộ tí nào thế." Từ Kiếm Đông nói, dùng ngón tay gạt tinh dịch bắn trên mặt mình, sau đó duỗi tay bôi lên mặt Trương Khải đang yếu ớt thở dốc.

Tô Thuỵ Minh giơ tay quẹt đám nhầy trắng đó xuống, rồi cắm ngón tay vào miệng cậu: "Quả nhiên là nói dối, xem ra hôm nay thầy phải địt nát mông em thì em mới nhớ rõ lời dạy bảo, sau này làm người thành thật", y khuấy ngón tay trong khoang miệng mấy lần liền, tới tận khi Trương Khải nuốt hết tinh dịch trên đó mới rút tay ra.

"Thế mà lại dám bắn lên mặt chủ nhân, gần đây Celia càng ngày càng chẳng ra sao." Đường Yến nói, y gạt tinh dịch trên mặt xuống, rồi dùng ngón tay dính tinh dịch đó nhét vào cửa sau của cậu.

"Ưm~~~" Trương Khải vẫn còn chìm trong dư âm của cao trào, thất thần phát ra tiếng. Cửa động đã bị đầu lưỡi đùa nghịch hồi lâu giờ đã mềm ướt, mà ngón tay đó lại có tinh dịch bôi trơn, thế là nó cắm vào đoá cúc đang co lại mà chẳng gặp chút kháng cự nào.

Đường Yến cắm thẳng ngón tay vào tận cùng, sau khi khuấy vài cái, y nhét cả ngón thứ hai vào. Hai ngón tay khai phá hang động một lúc, y liền rút chúng ra.

Sau đó y nhấc hai chân của Trương Khải gác lên vai mình, đỡ dương vật của mình từ từ đâm vào cửa sau đã bị khuếch trương tử tế.

"A~~~ Ưm~~~" Hoa cúc bị quy đầu cường tráng tách ra, Trương Khải vặn vẹo cơ thể, phát ra tiếng rên rõ ràng không phải đau đớn.

"Đêm hôm khuya khoắt còn kêu to tiếng thế này, làm ồn đến người khác thì sao", Tô Thuỵ Minh thở dài, giả vờ bất lực nói, "Để thầy dạy em lễ nghi làm người căn bản vậy."

Nói đoạn, y nắm cằm của Trương Khải, ấn dương vật đã cứng ngắc từ lâu của mình lên cái miệng không ngừng rên rỉ của cậu, sau đó cắm thẳng già nửa cây vào đó.

Tiếng kêu của Trương Khải lập tức bị chặn lại trong miệng, chỉ có thể phát ra tiếng kêu "ưm~~ ưm~~~".

Cửa sau của cậu bị dương vật thô to đút vào từng chút một, tiếng rên bị cây hàng khổng lồ chặn lại trong miệng, chỉ có thể vừa run không ngừng vừa uốn éo cơ thể. Nhưng còn chưa cử động được là bao, thân thể cậu đột nhiên cứng đờ...

Bàn tay của Từ Kiếm Đông trượt từ trên gò má của cậu xuống tận bụng dưới, sau đó bao phủ hoàn toàn hoạ mi đã bắn tinh đang mềm nhũn của cậu.

"Ư!!!" Tiếng kêu chói tai phát ra từ khoang miệng bị bịt kín của Trương Khải.

CHƯƠNG 50:

Dương vật thô to càng ngày càng đâm sâu trong cửa động của Trương Khải, vách ruột non mềm co lại một cách vô ích, vẫn bị tách ra từ từ.

"Ưm~~~ A~~~" Miệng cậu không thể nào khép lại được, nghẹn ngào thành tiếng. Cảm giác cực khoái vừa rồi đã trôi qua, nhưng đầu óc của cậu lại dần dần bị lấp đầy bởi khoái cảm của thành ruột bị chà xát.

Đường Yến cắm dương vật nóng rực thật sâu vào cửa hang của Trương Khải từng chút một, lúc y sắp đâm xuyên cậu hoàn toàn thì dừng lại, cười nói: "Celia, kiếm thánh của chủ nhân sắp cắm hẳn vào bao kiếm rồi nè?"

Nhưng người bị gọi lại chẳng thể nào đáp lời.

Cửa sau bị dương vật cường tráng lấp đầy hoàn toàn, thậm chí còn ra dáng muốn đâm sâu hơn nữa, vách thịt nhạy cảm còn có thể cảm nhận được tần số mạch máu trên đó giần giật, dương vật của cậu thì bị một bàn tay khác bao bọc trọn vẹn, đùa nghịch như thưởng thức, hoạ mi vốn co lại vì bắn tinh bị tuỳ tiện nhào nắn, mà cái miệng bên trên của cậu cũng như cái miệng bên dưới, bị một cây hàng cũng cường tráng như thế xâm phạm không ngừng, cây dương vật nóng rực đó gần như sắp đâm vào cổ họng của cậu.

Trương Khải vừa run rẩy vừa thở dốc, lần đầu tiên bị ba người chơi đùa cùng một lúc, ngay cả khả năng tư duy của cậu cũng bị cướp đoạt hoàn toàn.

"Thế này đã không chịu được rồi, yêu tinh mèo đúng là một chủng tộc nhu nhược." Đường Yến giả bộ thương xót, nhưng lại đột nhiên đâm lên trước, cắm cả cây gậy thịt to khoẻ của mình vào trong.

"Ư!!!" Chỗ sâu nhất trong cửa động bị tách ra đột ngột, Trương Khải ưỡn người theo phản xạ, sau đó lại yếu đuối ngã về giường.

Đường Yến từ từ rút già nửa cây hàng được vách ruột mềm mại trơn tuột bao bọc ra ngoài, rồi lại đâm vào trong với tốc độ không nhanh không chậm như thế, sau đó lại tiếp tục rút ra từ từ.

"Ư~~~ Ư~~~" Trong sự cắm rút dịu dàng mà giày vò ấy, Trương Khải vặn vẹo thắt lưng phát ra tiếng rên như bất mãn.

Nhưng âm thanh đó vẫn bị cây dương vật hung dữ bịt kín miệng cậu chặn lại như cũ.

Tô Thuỵ Minh cắm già nửa cây hàng vào khoang miệng ướt át đóng kín của Trương Khải, gần như chạm tới cổ họng của cậu, nhưng lại không cử động nữa, cứ thế để cho cậu ngậm.

"Dùng đầu lưỡi của em cọ rửa thước của thầy tử tế vào." Tô Thuỵ Minh nhìn chằm chằm vào mắt Trương Khải, ra lệnh, "Cọ sạch sẽ thì thầy mới có thể dạy em thật tốt được."

Cậu trạch nam đã đánh mất khả năng phán đoán từ lâu thất thần nhìn người bên cạnh, ngoan ngoãn uốn đầu lưỡi bắt đầu trườn quanh phần đỉnh và thân cây trụ khổng lồ ấy một cách chậm rãi.

Hai cái miệng đằng trước đằng sau đều bị đâm xuyên, dưa chuột cũng được chơi đùa một cách thuần thục khéo léo, hoạ mi của Trương Khải đang mềm nhũn từ từ có sức sống trở lại, ngỏng cao đầu.

Một tay Từ Kiếm Đông vòng quanh hoạ mi của cậu, không ngừng chuyển động từ gốc đến đỉnh, tay còn lại thì xoay tròn phần đỉnh của cậu, thỉnh thoảng còn chạm vào lỗ sáo đã hơi hé mở.

"Cứng nhanh thế này, đồ lẳng lơ này không sợ chốc nữa lại bị đùa đến không bắn nổi sao." Từ Kiếm Đông vừa thưởng thức nơi nhạy cảm nhất trên dưa chuột của Trương Khải, vừa cười chế giễu: "Đợi lát nữa lúc anh hai chịch em, nếu em không bắn được tinh dịch ra, thì bắn nước tiểu cũng được."

Người từng bị đụ đến mức tè dầm vẫn chẳng đáp lại được câu nào, ý thức của Trương Khải đã bị hai cây hàng thô to cắm trong người và đôi tay không ngừng hoạt động dưới bụng cậu chiếm lĩnh hoàn toàn.

Mỗi động tác của ba người đang xâm phạm cậu đều tăng thêm khoái cảm cuộn vòng trong người cậu.

"Ư~~~" Dù cho bị bịt miệng, tiếng rên rỉ đó cũng có thể cho người ta biết rằng người phát ra tiếng sung sướng chừng nào một cách rõ ràng.

"Nếu em đã thích ngần ấy, chủ nhân sẽ dùng bảo kiếm tẩy sạch em nhé." Nói đoạn, sau một lần rút ra đâm vào chậm rãi, Đường Yến đột nhiên nhanh chóng rút cả cây hàng ra, rồi hung hăng đâm cả vào trong, sau đó lại nhanh chóng rút ra, đâm lút cán vào...

"Ư!!!" Cửa sau bị tấn công dữ dội, lần nào cũng bị đâm đến chỗ sâu nhất, Trương Khải run rẩy ngân nga, răng cậu bất cẩn cọ vào dương vật trong miệng một cái.

"Ngay cả thước cũng không rửa tử tế, học sinh như em dù tốt nghiệp đại học xong cũng làm được gì?" Tô Thuỵ Minh siết chặt cằm cậu không cho cậu cử động, sau đó bắt đầu dùng tần suất y như Đường Yến để ra vào trong miệng cậu, lần nào cũng cắm sâu vào cổ họng cậu.

Thân thể dang rộng của Trương Khải yếu đuối dựa vào gối, nằm trên giường, hai cái miệng trước sau đều bị hai cây hàng đâm chọc không ngừng, dưa chuột dưới bụng không chỉ không co lại, ngược lại còn cứng hơn.

Từ Kiếm Đông huýt sáo một tiếng, "Yên tâm, anh hai sẽ để cậu bắn đầu tiên", nói đoạn, hai tay đang chuyển động trên hoạ mi cậu càng dùng sức hơn, thỉnh thoảng còn vuốt ve hai túi tinh hoàn vài cái.

Hoạ mi phình to đến mức sắp nổ tung, cửa sau của Trương Khải không kìm được hơi co lại.

Dương vật của mình bị cái cửa động ấm áp đó siết chặt hơn, Đường Yến vô thức nheo mắt, sau đó tốc độ đâm rút càng tăng cao, gần như muốn nhét cả tinh hoàn vào hoa cúc của Trương Khải vậy, lần nào cũng dữ tợn đâm vào tận cùng.

Trương Khải bị đâm tới mức không kìm được di chuyển lên trước, nuốt dương vật trong miệng vào sâu hơn nữa, sau đó lại bị Tô Thuỵ Minh đâm mạnh vào, cậu lại ăn gậy thịt trong hoa cúc vào thật sâu.

Hai cái miệng đều bị thọc mạnh, cơ thể cậu đột nhiên thắt lại, hai hạt đậu đỏ cô đơn không ai vuốt ve trước ngực cũng tự phình to ra.

Phát hiện ra sự thay đổi của Trương Khải, Từ Kiếm Đông mỉm cười đặt hai tay lên hoạ mi của cậu, một tay vuốt ve vòng quanh quy đầu, tay kia thì uốn cong, dùng móng tay móc nhẹ trong lỗ sáo trên phần đỉnh...

"A a a a a a!!!" Tô Thuỵ Minh kịp thời rút dương vật ra, Trương Khải cuối cùng cũng không bị bịt miệng nữa, phát ra tiếng kêu tràn đầy khoái cảm rõ rệt.

Đồng thời bị kích thích ở ba chỗ nhạy cảm, cậu lại đạt đến cao trào lần nữa, chất dịch màu trắng bị bắn lên không, phần lớn lại rơi xuống người cậu.

Vách ruột của Trương Khải co lại, càng chèn ép dương vật lấp đầy bên trong càng chặt hơn.

Khoái cảm khi bị vách ruột non mềm khép chặt xộc thẳng vào não Đường Yến, y nhanh chóng đâm sâu vào cửa sau của Trương Khải vài lần cuối, rồi dừng lại ở chỗ sâu nhất trong đó, bắn tinh thật mạnh.

"Ưm~~~ A~~~" Còn chưa kịp cảm nhận dư âm sau khi bắn tinh, chỗ sâu trong tràng ruột đã bị rưới tinh dịch nóng bỏng lên, Trương Khải vừa run rẩy vừa cong lưng lên lần nữa, nhưng còn chưa cong được nửa đường đã yếu ớt ngã xuống.

Đường Yến bắn nốt giọt tinh dịch cuối cùng vào cơ thể cậu, rồi chậm rãi rút hàng ra.

Một dòng chất lỏng màu trắng theo y rút ra mà không ngừng rỉ ra từ cửa sau khó lòng khép chặt của Trương Khải.

"Hu~~~" Bắn tinh hai lần liên tiếp lại bị bắn vào trong, Trương Khải không thể suy nghĩ nổi, thất thần thở dốc. Ngay cả Tô Thuỵ Minh dùng dương vật chọt má cậu, nói "Vậy đến lượt thầy dạy em thật tử tế rồi", cậu cũng không phản ứng lại.

CHƯƠNG 51:

Tô Thuỵ Minh nói xong bèn bế người toàn thân xụi lơ đó xuống giường, sau đó mình ngồi ở mép giường, ôm cậu vào lòng từ đằng sau. Từ Kiếm Đông và Đường Yến cũng trèo xuống giường, người bên phải kẻ bên trái đứng trước mặt Trương Khải.

"Em... em không chịu... được nữa..." Khó khăn lắm mới tỉnh táo được một chút, cảm giác được cửa sau vừa mới thoát khỏi trạng thái bị xâm lược lại bị nhét hai ngón tay vào sục sạo, Trương Khải yếu ớt thở dốc và nói.

"Thể lực tệ thế này, thầy càng phải dạy bảo em tử tế hơn", cửa sau đã bị tinh dịch của Đường Yến rưới ướt đẫm chẳng chống cự lại chút nào, Tô Thuỵ Minh dễ dàng cắm cả hai ngón tay vào trong.

Hai ngón tay đó mặc sức cắm rút khuấy động trong cửa hang, thậm chí còn dạng ra, dùng sức mở rộng vách ruột mềm mại. Theo những động tác đó, cửa sau của Trương Khải bị tách ra hết lần này đến lần khác, ngày càng có nhiều dịch trắng rỉ ra từ trong cơ thể của cậu, rỏ xuống đất và xuống người Tô Thuỵ Minh đang ôm cậu.

Từ Kiếm Đông liếc nhìn cửa sau đang rỉ tinh dịch của Trương Khải, hắn giơ tay nâng đầu cậu đang yếu ớt cúi xuống lên quay về phía mình. Hắn đang đứng thẳng người, dương vật nóng bỏng cứng ngắc từ lâu của hắn vừa khéo đối diện với mặt cậu.

Cử động eo, dùng phần đỉnh của dương vật phình to chạm vào khoé môi của cậu, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, ngón tay của Từ Kiếm Đông đập khẽ lên cằm cậu, hắn nói: "Còn không mau liếm ướt dương vật của anh hai đi, lát nữa sẽ đút no đồ lẳng lơ nhà cậu đó."

"Lẳng lơ... cái... đầu cậu..." Hơi thở dốc, Trương Khải phản bác lại từng chữ một, nhưng lại bị Từ Kiếm Đông giơ tay vặn mạnh nụ hoa trước ngực, cậu lập tức hét lên.

Đường Yến cũng đứng trước mặt cậu quỳ một chân xuống, dùng tay chọc hoạ mi đã mềm oặt của cậu, nói bằng giọng điệu thương yêu: "Celia đáng thương, dao găm của em đã cùn hẳn rồi, có điều không sao, chủ nhân sẽ mài cho nó sắc trở lại nhé?"

Nói đoạn, y bắt đầu khẽ khàng vuốt ve dưa chuột của Trương Khải, cọ xát trên đó liên tục, chẳng để sót lại chỗ nào.

Thế nhưng hoạ mi vừa mới bắn liên tục hai lần của cậu đã hoàn toàn mệt mỏi mềm nhũn, mặc kệ Đường Yến vuốt ve thế nào, nó cũng chỉ hơi ngóc đầu lên, còn lâu mới cứng được.

Đường Yến thử thêm một lát, cuối cùng cau mày buông tay ra, sau đó...

"Ưm~~~" Đỉnh hoạ mi bỗng bị ngậm vào khoang miệng nóng hổi ướt át, Trương Khải phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Đầu lưỡi mềm mại của Đường Yến trườn quanh đầu nấm, thỉnh thoảng còn đâm vào lỗ sáo bên trên, khiến tiếng kêu của cậu ngày càng vang dội.

Trong từng đợt rên rỉ, ngón tay cắm vào cửa sau của cậu từ hai biến thành ba, lại tăng lên bốn, sau đó Tô Thuỵ Minh rút hết ngón tay ra ngoài.

"Hự~~~" Cảm giác vách ruột bất chợt trở nên trống rỗng khiến Trương Khải kêu lên như thở dốc. Thế nhưng chẳng chờ cậu thích nghi với cảm giác trống không đó, người đằng sau đã nắm chặt eo cậu, kéo mạnh về sau...

"A a a!" Trương Khải đứng không vững, ngồi phịch xuống người Tô Thuỵ Minh, dương vật nóng bỏng đã phình to từ lâu đâm xuyên qua cửa sau của cậu.

Vật khổng lồ hung ác mở rộng cửa động hoàn toàn bịt kín hoa cúc của cậu, chất lỏng màu trắng vốn còn đang rỉ ra ngoài không ngừng cũng bị gậy thịt nhét về tràng ruột.

"Ư~~~ hu~~~" Mặc dù bị Tô Thuỵ Minh lấp đầy chỗ sâu trong cửa hang trong nháy mắt, nhưng do có tinh dịch lúc trước của Đường Yến bôi trơn, nên Trương Khải không hề thấy đau đớn. Ngược lại, cảm giác bị đâm xuyên, lấp đầy và chất lỏng chảy ngược về trong vách ruột khiến toàn thân cậu không kìm được run bần bật.

"Đừng chỉ lo mỗi mình sướng." Từ Kiếm Đông bất mãn vặn đầu vú của cậu, đặt dương vật cứng rắn khôn cùng của mình lên bên môi cậu lần nữa, "Anh hai còn đang đợi đồ lẳng lơ này liếm mà."

Lần này Trương Khải không cãi lời nữa. Cửa sau đang bị một cây hàng cường tráng đâm lút cán, còn dưa chuột đằng trước bị ngậm trong miệng, liếm mút tỉ mỉ, ngoại trừ vô thức há miệng vươn lưỡi ra liếm vật khổng lồ trước mặt, cậu chẳng còn phản ứng gì khác.

Trương Khải ngoan ngoãn liếm hết một vòng dương vật của Từ Kiếm Đông, đầu lưỡi mềm quấn quanh quy đầu, rồi ngậm cả phần đỉnh vào miệng, liếm nó như thể ăn kẹo mút.

Còn hoạ mi của cậu cũng đang được Đường Yến đối xử y như thế.

Dưa chuột đã teo nhỏ của Trương Khải được y ngậm vào miệng, dùng đầu lưỡi liếm mọi ngóc ngách, cuối cùng nó cũng từ từ chào cờ. Mặc dù còn chưa đứng thẳng hoàn toàn, nhưng cũng đã phình to ra ít nhiều.

Đường Yến bèn mỉm cười, sau đó ngậm hoạ mi trong miệng vào sâu hơn nữa, nhả ra ngoài, rồi lại ngậm vào...

"Ư~~~ Ư~~~" Dưa chuột nhạy cảm bị ngậm trong khoang miệng nóng hổi ẩm ướt, khoái cảm xộc thẳng vào não cậu như dòng điện, cậu vừa thở dốc vừa nhũn người muốn tựa vào người đằng sau.

"Thầy cho em ngồi xuống à?" Tô Thuỵ Minh lại tét mông cậu một cái, ra lệnh: "Đứng dậy!"

Cánh mông bị đánh thật hung dữ, Trương Khải đứng dậy theo phản xạ, thế là gậy thịt nóng rực đang cắm sâu trong cửa sau của cậu liền thoát ra ngoài, còn dương vật trong miệng thì càng được ngậm vào sâu hơn.

"Ư~~~" Cây hàng trong người bị rút ra đột ngột, cậu không kìm được tiếng kêu bất mãn.

Nhưng chẳng chờ cậu đứng thẳng, cậu đã lại bị Tô Thuỵ Minh nắm eo kéo xuống. Thế là cửa sau vừa rồi còn lưu luyến không nỡ rời lại được vật khổng lồ nanh ác bên dưới lấp đầy, còn dương vật trong miệng thì bị cậu buông ra.

"Hu~~~" Trương Khải thất thần thở hổn hển, mông lại bị tét mạnh một cái, cậu bèn nhanh trí đứng dậy, buông phần lớn cây hàng trong hoa cúc ra, nuốt gậy thịt trước mặt vào thật sâu.

Tiếp đó, cậu lại bị kéo xuống lần nữa, bị lấp đầy vách ruột một cách hung bạo.

Lần này chẳng đợi Tô Thuỵ Minh ra lệnh, cậu đã đứng dậy theo phản xạ, tự khiến cho dương vật trong cơ thể bị rút ra, rồi lại bị kéo ngồi xuống, nuốt trọn cây hàng cường tráng đó theo trọng lực.

"Celia, dao găm của em sắp ra khỏi vỏ được rồi." Theo cử động nhấp nhô của Trương Khải, Đường Yến đang vỗ về hoạ mi của cậu dừng lại, ngắm nhìn khúc thịt đã vô thức cứng đến mức sắp nổ tung đó, y cười nói.

Còn Trương Khải đang không ngừng tự đứng lên rồi bị kéo xuống, hầu hạ hai cây hàng khổng lồ trước mặt và dưới thân thì căn bản chẳng thể nào trả lời được, thậm chí đối phương đã nói gì cậu cũng chẳng nhận ra.

Thứ duy nhất cậu cảm nhận được là hai cây dương vật không ngừng tiến lui trong miệng và trong hoa cúc, và đầu lưỡi đang đùa giỡn với hoạ mi của cậu dưới bụng. Tiếng rên rỉ sung sướng không ngừng thoát ra từ khoang miệng bị bịt kín của cậu.

Đường Yến cũng chẳng để ý đến việc có nghe thấy câu trả lời của cậu hay không, y cười nói: "Ha ha, vậy chủ nhân sẽ làm bước cuối cùng nhé?"

Nói đoạn, y gần như ngậm cả cây dưa chuột của Trương Khải vào miệng, sau đó hung bạo mút một cái...

"Ư ư ư!" Khuôn miệng bị dương vật Từ Kiếm Đông lấp kín của Trương Khải hét lên, sau đó mềm nhũn người ngồi xuống thân Tô Thuỵ Minh, chẳng còn sức đứng dậy nữa.

Từ Kiếm Đông cúi đầu nhìn Đường Yến nuốt hết tinh dịch Trương Khải bắn ra, rút gậy thịt của mình ra ngoài, để tiếng hét của cậu không còn bị che đậy nữa.

"Hu~~~ Ưm~~~" Bản thân Trương Khải đã không còn sức cử động nữa, nhưng Tô Thuỵ Minh đằng sau cậu lại chẳng tha cho cậu.

Y đỡ eo cậu dậy, sau đó kéo xuống, lại nâng lên, lại kéo xuống...

Dương vật của Tô Thuỵ Minh bắt đầu tấn công cửa hang bí mật của Trương Khải dữ dội hơn, sau mười mấy lần đâm rút hoàn toàn như thế, cuối cùng y cũng ôm cậu vào lòng, không kéo cậu dậy nữa.

Vật khổng lồ trong người giần giật vài lần, bắn ra chất lỏng nóng bỏng, rót vào cửa động đã bị tinh dịch của người khác thấm ướt.

"A~~~" Trương Khải run rẩy phát ra tiếng kêu như hấp hối.

"Đừng không chịu nổi nữa nhanh vậy", Từ Kiếm Đông trước mặt cậu cúi người vỗ mặt cậu, "Đồ lẳng lơ nhà cậu còn chưa bị anh hai địt mà."

CHƯƠNG 52:

Tô Thuỵ Minh bắn tinh vào người Trương Khải xong bèn dùng tư thế cắm mà ôm cậu nghỉ ngơi một lát, rồi mới nhấc cậu khỏi người mình.

Khi dương vật của y rút hẳn khỏi người cậu kêu "pặc" một tiếng, hai phần tinh dịch không còn cái chặn lập tức ào ra từ hoa cúc của Trương Khải, làm ướt đẫm thân dưới của hai người.

Từ Kiếm Đông giơ tay đón cậu vào lòng mình, sau đó ôm cậu về giường, để cậu nằm sấp úp mặt trên đó.

Hắn vỗ mông cậu, cười nói: "Đồ lẳng lơ này làm ướt cả ga giường và sàn nhà rồi, định đền phí dọn dẹp với bọn anh thế nào đây?"

"Tôi trả tiền... dọn dẹp..." Trương Khải run khẽ.

"Sao chủ nhân lại muốn tiền của em được." Đường Yến liếc nhìn chất dịch trắng chảy ra từ người cậu làm ướt ga giường và sàn nhà, y cũng lên giường theo, ngồi bên cạnh cậu và nói.

Tô Thuỵ Minh cũng trở về giường, đến bên còn lại cạnh cậu, tiếp lời: "Đêm nay em dùng mông mà đền cho tử tế đi."

"Em... em thật sự không chịu nổi nữa... Lần sau, lần sau đền tiếp được không?" Trương Khải cầu xin.

"Làm sao thế được?" Tô Thuỵ Minh lắc đầu không đồng ý, "Em đâu phải là chưa từng bị chịch cả đêm đâu."

Đó cũng không phải là ba người cùng chịch mà...

Cửa sau của Trương Khải còn đang rỉ tinh dịch của Đường Yến và Tô Thuỵ Minh, người đằng sau lại định cắm vào, cậu hoảng loạn dùng cả tay chân bò lên trước, muốn thoát khỏi đây. Thế nhưng cơ thể đã cao trào ba lần của cậu vẫn mềm nhũn như trước, dẫu có dùng sức mạnh mấy cũng chẳng nhanh được là bao.

Chẳng đợi cậu run rẩy bò xuống giường, cặp mông vểnh lên của cậu đã bị một đôi tay giữ chặt...

Từ Kiếm Đông đỡ mông Trương Khải, chẳng dạo đầu tí nào, dùng luôn tư thế của cậu mà đâm thẳng dương vật vào cửa sau ướt đẫm.

"A a a!" Mặc dù tràng ruột đã bị mở rộng từ lâu chẳng khó chịu chút nào, nhưng bị đâm xuyên không được báo trước vẫn khiến Trương Khải hét lên. Trong sự kích thích này, mông cậu cũng yếu ớt sụp xuống.

Từ Kiếm Đông túm chặt mông cậu, khiến cậu tiếp tục vểnh mông như chó, bị dương vật thụt vào chỗ sâu nhất trong cơ thể.

"Celia, em khiến chủ nhân thất vọng quá. Sao lại có thể định trốn đi chứ?" Đường Yến vòng ra trước mặt cậu, thò tay vào miệng cậu, nhéo đầu lưỡi mềm mại và nói: "Còn không mau trả nợ đi."

Nói xong, y rút tay ra nâng cằm của Trương Khải lên, cắm thẳng gậy thịt đã cứng trở lại vào cái miệng không ngừng rên rỉ đó.

"Ư~~~ Ư~~~" Tiếng gào thét bị chặn lại trong miệng, Trương Khải chỉ có thể mơ hồ phát ra âm thanh rõ ràng không phải là đau đớn.

"Thiếu nợ mà không trả", Tô Thuỵ Minh lười biếng ngồi trên giường, ngắm nhìn Trương Khải bị hai cây dương vật khổng lồ nóng rẫy đâm vào hai cái miệng trên dưới, "Loại sinh viên này, thầy sẽ không cho tốt nghiệp suôn sẻ đâu." Nói đoạn, y giơ chân giẫm lên hoạ mi teo nhỏ của cậu, sau khi trượt lên trượt xuống trên đó vài cái, lại thỉnh thoảng dùng ngón chân lay hai túi tinh hoàn của cậu.

Trương Khải có thể cảm nhận thấy dưa chuột bị đùa nghịch rõ ràng, thế nhưng hoạ mi đáng thương đã bị ép bắn ba lần giờ đã mệt lử, rất khó chào cờ lần nữa, chỉ đành mặc cho bàn chân móc trên đó chà đạp nó thành đủ các hình dạng.

"Ư~~~" Cậu tiếp tục rên rỉ mơ hồ, toàn thân yếu ớt quỳ sấp trên giường cho ba người bên cạnh chơi.

Sau khi đâm lút cán, Từ Kiếm Đông bắt đầu thụt trong người cậu thật lực, mỗi phát đều hung tợn đẩy cậu lên trước ngậm gậy thịt của Đường Yến vào thật sâu, khiến cậu không ngừng nức nở.

Vách ruột bị vật khổng lồ nanh ác chà xát mở rộng, mà thứ nóng rực trong miệng cũng đâm mạnh vào khoang miệng của cậu như thế, lúc cậu bị đẩy lên trước ngậm dương vật của Đường Yến vào họng, sẽ lại bị đẩy về sau nuốt dưa chuột của Từ Kiếm Đông vào thật sâu.

Cậu bị hai cây hàng khổng lồ đâm rút bằng tần suất như nhau, bàn chân đùa giỡn với hoạ mi và túi tinh hoàn dưới bụng cũng mãi không dừng lại. Mọi chỗ nơi đó của cậu đều bị lòng bàn chân hơi chai nghiền qua.

Trương Khải yếu đuối vừa run rẩy vừa quỳ sấp mặc người thưởng thức, mà người đằng sau cậu còn không hài lòng.

Rõ ràng đã đạt được khoái cảm vô ngần trong cửa động mềm mại khép chặt, Từ Kiếm Đông lại giả vờ như bất mãn, vỗ mông cậu nói: "Đồ lẳng lơ, phía sau cậu bị hai người họ chơi lỏng cả rồi, còn không mau co chặt lại cho tôi!"

Mà người đã không còn tỉnh táo, thể lực cạn kiệt thì làm sao có thể đáp lại hắn ngoài tiếng rên "ưm~~~ a~~~" nữa.

Từ Kiếm Đông cười lạnh lùng, sau đó giơ tay lên vỗ "bốp" một cái vào mông Trương Khải.

"Ư~~~" Cửa động của cậu lập tức co lại theo phản xạ, cảm giác vật cứng nóng bỏng đó đâm rút tấn công trong tràng ruột truyền vào não cậu càng rõ rệt hơn.

Cậu vừa mới từ từ thoát ra khỏi nỗi khoái cảm khác thường này, thả lỏng cửa sau về trạng thái bình thường. "Bốp!" Từ Kiếm Đông lại vỗ mông cậu một cái. Cậu lập tức co vách ruột lại lần nữa, cắn chặt dương vật cắm trong đó.

Trương Khải bị đánh mông hết lần này đến lần khác, hai phiến mông đều lờ mờ hiện dấu hồng, đây rõ ràng là chuyện vừa đau đớn vừa nhục nhã, thế nhưng...

"Thế này mà còn chào cờ được, loại sinh viên dâm đãng như em, thầy thật sự phải rửa mắt mà nhìn." Cảm nhận thấy cục thịt vốn mềm nhũn dưới chân từ từ tỉnh giấc, Tô Thuỵ Minh kẹp nó vào giữa ngón chân, vừa chà xát vừa nói.

Đường Yến rút dương vật ra khỏi miệng của Trương Khải, cả căn phòng lập tức tràn ngập tiếng rên rỉ ngọt ngào. Y lại cắm cây hàng nóng rực của mình vào trong, lúc đâm cậu về phía Từ Kiếm Đông lần nữa, y cảm thán: "Celia đúng là một đứa bé dâm đãng."

Trương Khải không hề phản ứng lại, như thể động vật đã bị tình dục chi phối hoàn toàn, ngoại trừ việc khẽ đung đưa phần eo kiệt sức, và co thắt cửa sau khi bị tét mông, điều duy nhất cậu có thể làm chính là phát ra tiếng kêu sung sướng khi được nhét đầy.

Từ Kiếm Đông hung tợn đâm rút thêm vài chục phát, cuối cùng hắn cũng không tét phần mông đỏ ửng của cậu nữa. Hắn túm chặt hai cánh mông trơn nhẵn đàn hồi tròn trịa như trăng rằm đó, hung hăng thụt như muốn đâm đến tận dạ dày của cậu vậy.

Mỗi phát hắn đều thọc nhanh chóng và mạnh mẽ khôn cùng, hung dữ đập cơ thể của Trương Khải về phía trước, rồi lại kéo cậu về và đâm sâu hơn nữa.

Đường Yến lui ra khỏi miệng Trương Khải, ngồi bên cạnh cậu như Tô Thuỵ Minh, sau đó giơ tay ra bắt đầu nhào nắn một bên đầu vú của cậu.

"Ưm~~~ Hu~~~" Cửa động bị khai phá đến tận cùng, tràng ruột bị thụt không ngừng, hoạ mi bị giẫm lên, còn đầu vú cũng bị chà đạp... Tiếng rên của Trương Khải gần như khàn cả đi.

Từ Kiếm Đông nhấc thân thể của cậu lên, để cậu quỳ thẳng lưng mà bị mình đâm chọc. Sau khi thụt mạnh vài phát, cuối cùng hắn cũng bắn vào nơi sâu nhất trong cửa động của cậu.

"A a a a!" Tràng ruột nhạy cảm lại bị tưới tinh dịch nóng rẫy, Trương Khải cũng vừa hét vừa lên đỉnh.

Thế nhưng hoạ mi vừa nãy đã bắn tinh quá nhiều lần của cậu căn bản chẳng thể nào bắn được ra tinh dịch nữa.

Thế là, thân thể run rẩy, cậu vừa nghẹn ngào vừa bắn ra một dòng chất lỏng màu vàng, nó vẽ một đường cong trong không trung rồi rơi xuống ga giường.

"Ư~~~" Lúc Từ Kiếm Đông rốt cuộc cũng ngừng bắn tinh trong người cậu, Trương Khải cũng nức nở bắn nốt giọt nước tiểu cuối cùng.

"Đồ lẳng lơ này còn nghe lời anh hai thật, không bắn được tinh bèn bắn nước tiểu." Từ Kiếm Đông thơm lên mặt cậu, hớn hở nói.

"Vậy mà lại bị chúng ta đụ đến nỗi tè dầm", Tô Thuỵ Minh búng hoạ mi bắt đầu mềm nhũn của cậu một cái, y nói: "Xem ra thứ cần rèn luyện của em không chỉ có mỗi lỗ đít."

"Celia tè dầm đúng là đáng yêu." Đường Yến đón lấy Trương Khải xụi lơ từ trong lòng của Từ Kiếm Đông, "Chủ nhân cũng muốn khiến Celia đáng yêu thế này một lần."

Bị họ đánh giá như thế, Trương Khải thần trí rời rạc chỉ có thể hé miệng thở hổn hển, ngay cả kêu cũng sắp chẳng còn sức mà kêu nữa.

Chỉ có lúc dương vật của Từ Kiếm Đông rút ra khỏi cơ thể cậu, cửa sau sưng đỏ đã không còn đóng lại hoàn toàn được lại không còn bị bịt kín phun ra đám tinh dịch trắng của ba người, cậu mới co người một cái theo phản xạ.

Mà lúc này, đêm còn dài lắm...

CHƯƠNG 53:

Lúc tỉnh dậy trong ổ chăn hơi ẩm, Trương Khải chỉ muốn xỉa xói.

Bị ba người cùng chịch, hai cái miệng trên dưới bị thụt cùng lúc, bị đụ đến mức không bắn được tinh dịch, chỉ bắn ra nước tiểu... Tiết tháo và giới hạn của các người bị chó ăn hết chẳng thừa cặn nữa à?!

Cậu gần như bật dậy lao vào nhà vệ sinh, vừa đóng cửa liền gào lên: "Long Thất, mẹ nó anh cút ra đây cho tôi, Long Thất!"

"Cậu gọi tôi dịu dàng hơn không được à? Cậu thiếu niên à!" Long Thất, giờ không chỉ có vạt áo mà cả cổ áo và ống tay áo đều có đường vân màu hồng, từ từ xuất hiện, y thở dài.

"Dịu dàng cái củ cải ấy! Đêm qua tôi bị ba người xoay vòng, đụ má rốt cuộc anh đã làm gì hả?!" Trương Khải túm phắt lấy cổ áo của Long Thất mà chất vấn.

"Tôi bảo này... Cậu có thể đừng có cái gì cũng đổ lên đầu tôi có được không?!" Long Thất hất tay cậu ra, sau đó nói bằng vẻ mặt phổ cập khoa học: "Tôi còn chưa khởi động lại kết giới mộng xuân mà, được chưa? Đêm qua đơn thuần là cậu tự nằm mơ thôi. Mộng xuân, spring dream, cậu hiểu không?!"

"Đồ cổ ngàn năm như anh đừng có học theo người ta bắn tiếng Anh, mất mặt quá! Đấy là wet dream, wet... WTF! Anh bảo giấc mơ đó là do tôi tự mơ?!" Trương Khải nói được nửa câu thì nổ tung luôn.

"Thừa lời! Bây giờ linh lực của tôi không nhiều, trong kết giới mộng xuân chỉ có hai người cùng lúc được thôi. Cái chuyện khẩu vị nặng như "đêm qua tôi bị ba người xoay vòng", ngoại trừ cậu thì còn ai làm được", nhìn cậu trạch nam đã hoá đá, Long Thất tiếp tục công kích bằng lời nói, "Cái tên gei chết tiệt nhà cậu, bảo sao hôm qua cậu cứ rên mãi, khỏi nói dâm đãng biết bao. Nếu không phải tôi tốt bụng giăng cho cậu một cái kết giới cách âm nho nhỏ thì cái cậu giường dưới của cậu chắc chắn sẽ bị cám dỗ trèo lên đè cậu mất thôi."

"Sao tôi có thể nằm mơ cái giấc mơ như thế được..." Trương Khải giãy giụa không chịu đối mặt với sự thật, "Bây giờ chắc chắn là tôi đang nằm mơ, tôi phải về giường tỉnh lại đây. Tạm biệt, bye bye."

"Dũng sĩ chân chính là dám đối diện với cuộc đời u ám, dám nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa cưng à!" Long Thất nhìn Trương Khải hồn bay phách lạc định đẩy cửa bước ra ngoài, nói như thể khuyên nhủ: "Cho dù bây giờ cậu không chịu thừa nhận cũng không sao. Dương khí lúc trước, sáng sớm nay tôi đã tiêu hoá hoàn toàn rồi, vậy nên... cậu sẽ hoàn toàn hiểu được bản thân mình."

"Hiểu cái cục cớt..." Trương Khải rít câu này ra từ kẽ răng, sau đó sập mạnh cửa, ra khỏi nhà vệ sinh.

Mặc dù đã bị lời của Long Thất cho bốc hơi, đến mục sư như thần cũng không thể cứu nổi, nhưng Trương Khải vẫn giãy giụa với ý định về giường ngủ một giấc, giả vờ như chuyện vừa rồi chỉ là mơ.

Có điều cậu vừa chui vào chăn liền bỏ cuộc... mộng xuân, wet dream, nghệ thuật biểu đạt thẳng tuột của tiếng Anh, bạn hiểu đấy!

Bất lực gỡ vỏ chăn và ga giường ra cho vào máy giặt dùng chung của kí túc xá, cậu vừa định phơi chúng ra ban công thì Từ Kiếm Đông chạy bộ buổi sáng về.

"Ô~~~ Sao hôm nay dậy sớm thế?" Từ Kiếm Đông đi vài bước đã đến ban công, vừa giúp Trương Khải treo ga giường, vỏ chăn lên mắc phơi, vừa bảo: "Còn chăm chỉ dậy sớm giặt đồ nữa chứ."

"... Chuyện dài lắm..." Nhìn một trong số những thủ phạm trong giấc mộng đêm qua, Trương Khải uể oải nói.

Từ Kiếm Đông lập tức ra chiều "tôi hiểu mà", hắn nhoẻn cười mờ ám: "Ừm, chuyện dài lắm, anh đây hiểu mà."

WTF! Cậu hiểu cái lông ấy!

Cậu đoán được ông đây mộng tinh, đoán được ông đây mộng tinh thấy đàn ông sao?!

Dù cho cậu có thể đoán được ông đây mộng tinh thấy đàn ông, rồi cho cậu IQ của Sherlock, cậu cũng không suy ra được ông đây mơ thấy bị ba thằng khác đè, đụ má một trong số đó còn là cậu đâu!

Cậu trạch nam bị giày vò suốt cả đêm trong mơ nhìn dáng vẻ của Từ Kiếm Đông, lập tức xù lông phát rồ.

Cậu dùng khuỷu tay hung dữ thụi vào bụng của Từ Kiếm Đông một cái, sau đó tức giận trở về phòng.

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Tôi chẳng hiểu gì cả, được chưa?!" Từ Kiếm Đông chẳng lo lắng về việc chọc giận đối phương tẹo nào, hắn cười ha ha bám theo sau cậu: "Không phải hôm nay cậu muốn đi phố đi bộ mua đồ sao, muốn mua gì hả?"

"Ừm." Cú shock đêm qua quá dữ dội, giờ Trương Khải mới nhớ ra kế hoạch cho hôm nay, "Tôi muốn mua một món quà sinh nhật, nhưng lại không biết nên chọn gì, vậy nên muốn nhờ cậu đi cùng xem xem."

"Thứ cậu tặng, bất kể là gì đều tốt cả." Từ Kiếm Đông đằng sau cậu nói.

"Không thể nói vậy được, món quà sinh nhật dành cho người quan trọng thì phải có lòng chứ." Trương Khải vừa nói vừa quay người lại, sau đó giật nảy mình: "Cậu cười rạng rỡ thế làm gì? Cáo đi chúc tết gà cũng không cười đẹp như cậu đâu."

"Bởi tôi rất vui khi được cống hiến sức lực cho ngài mà." Từ Kiếm Đông vừa nói vừa bày tư thế chào của quản gia Anh, "May I help you, sir?"

"Vậy khi nào chúng ta đi?" Trương Khải nhìn điện thoại, "Giờ sắp mười giờ rồi."

"Phải là bây giờ luôn chứ!" Từ Kiếm Đông nói, hắn mở tủ quần áo của cậu, lục vài bộ ra đưa cho cậu, "Thay quần áo rồi đi luôn."

Trong khái niệm của Trương Khải, cái gọi là "đi luôn" cũng giống như "bây giờ đi bộ luôn", "bây giờ đi bus luôn" hoặc "bây giờ gọi taxi luôn". Có điều...

"... Đây là cái gì?" Cậu trạch nam có gia đình toàn người thường, bị mang đến bãi đậu xe ngầm ở một toà nhà văn phòng gần trường học, chỉ vào con xe mới toanh màu đen trước mặt, vừa run lẩy bẩy vừa hỏi.

"Xe của tôi đó, mới nhắc đến hôm kia mà. Sợ đậu ở trường ảnh hưởng không tốt nên mới thuê một chỗ đậu xe ở đây", Từ Kiếm Đông mở cửa ghế cạnh ghế lái, làm động tác mời lên xe: "Bố tôi bảo tôi khiêm tốn một chút, nên lần này tôi chỉ chọn Audi."

... Anh hai à cậu đúng là chỉ chọn Audi, nhưng đậu má Audi R8 chắc chắn là không khiêm tốn nổi đâu cưng à!

Tiền mua cái xe này mà mua Porsche bình thường còn thừa cả số không đó okay?!

Khóc ròng nhìn cái tên nhà giàu đẹp trai không biết đến nỗi đau trần tục này, cuối cùng Trương Khải thở hắt ra một câu: "Nếu đậu cái xe này trong trường, đảm bảo bốn năm đại học cậu sẽ được đàn chị đàn em các trường ở thành phố S tranh nhau toác đầu."

"Đàn chị đàn em gì đó thì khoan hẵng nói", Từ Kiếm Đông đẩy cậu vào xe, đóng cửa, rồi tự ngồi vào ghế lái, hắn cười nói: "Nếu anh đây lấy cái xe này làm sính lễ, cậu có theo không?"

Nếu đổi thành trước kia, cậu trạch nam thẳng như bút chì 2B chắc chắn sẽ cười nói một cách dung tục hèn hạ: "Theo chứ, theo chứ. Có một cái xe thế này, làm thiếp làm bồ cũng mừng."

Thế nhưng bút chì... hình như gần đây nó cong mất tiêu rồi.

Thế là Trương Khải vô thức bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. Tới tận khi Từ Kiếm Đông sắp lái đến phố đi bộ ở trung tâm thành phố, cậu mới rút ra kết luận...

Hình như, có lẽ, cậu sẽ theo.

CHƯƠNG 54:

Theo Từ Kiếm Đông đi dạo quanh phố đi bộ XX nổi tiếng của thành phố S chưa được bao lâu, Trương Khải đã phải khóc ròng.

Mặc dù mấy gợi ý của Từ Kiếm Đông đều rất hay, nhưng nhìn bảng giá thường 4 con số, có lúc còn 5 con số ấy, cậu trạch nam mà nguồn kinh tế vẫn đến từ gia đình xúc động muốn báo thù cả xã hội.

Cứ tiếp tục thế này... Lẽ nào mai cậu phải mua giỏ trái cây với bó hoa đến tặng đại thần Đường?! Đậu má thế thì quá lắm.

Trương Khải mặt mày đau khổ nhìn Từ Kiếm Đông hưng phấn chọn cà vạt, thỉnh thoảng còn so lên người xem hiệu quả, cuối cùng cậu không nhịn được nói: "Người anh em à... cái cà vạt này mất ba tháng tiền sinh hoạt của tôi đó..."

"Xuỳ! Sao có thể để cậu mua thứ đắt thế này thật chứ." Từ Kiếm Đông sáp lại gần quấn cà vạt quanh cổ cậu, sau đó cười nói: "Trái lại, tôi hơi muốn mua về, sau này tặng cậu làm quà sinh nhật, cái này thật sự rất hợp với cậu."

"Thứ vừa đắt vừa có gu thế này, thôi cậu cứ giữ mà dùng đi", Trương Khải cúi đầu nhìn cái cà vạt thuần một màu hồng phấn trên cổ mình.

Cái thứ từ đầu đến đuôi đều toát mùi lẳng lơ và khí chất dâm đãng, thanh niên bình thường không dám thử này, hợp với cậu mới là lạ đó!

Từ Kiếm Đông nhoẻn cười không đáp, ngược lại còn giơ tay thắt cà vạt cho cậu, sau đó ngó trái nghía phải hồi lâu, dường như vô cùng hài lòng với tầm nhìn của mình.

"Cà vạt hồng phấn không hợp với trang phục trang trọng, mua về cũng vô dụng." Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau họ.

"Thầy Tô!" Trương Khải ngạc nhiên nhìn về phía Tô Thuỵ Minh không biết đã xuất hiện sau bọn họ từ lúc nào, cậu lờ mờ có cảm giác chột dạ mà không thể nói rõ ra được.

Không phải cậu có cảm giác bị bắt gian/bắt cá hai tay không khoa học vì đụng phải người thứ hai đã giày vò cậu trong mơ đêm qua đâu... hứ!

"Cà vạt cũng đâu nhất thiết phải phù hợp với trang phục trang trọng đâu thầy." Từ Kiếm Đông vươn tay chỉnh lại cà vạt trên cổ Trương Khải, rồi nói: "Cà vạt màu hồng mặc với sơ mi và quần bò cũng là một lựa chọn rất tuyệt."

Tô Thuỵ Minh cười khẩy, sau đó chọn ra một cái cà vạt sọc đỏ sẫm từ trên giá treo vắt lên cánh tay, đi đến bên Trương Khải, giơ tay kéo cà vạt trên cổ cậu xuống, "Em nghĩ Trương Khải là người sẽ đeo cà vạt ngoài những nơi trang trọng sao?", y nói.

Sắc mặt không cam lòng, Từ Kiếm Đông giật khoé miệng, hắn cầm lấy cái cà vạt màu hồng mà Tô Thuỵ Minh đã cởi ra, nhưng không cất lời phản bác.

Nhìn Tô Thuỵ Minh thắt cái cà vạt y chọn lên cổ mình, cảm giác như bị hai người coi là mắc áo để đọ gu, cậu trạch nam rất áp lực.

"Thầy... sao thầy lại ở đây?" Cậu chuyển chủ đề thử điều tiết bầu không khí.

"Thứ tư tuần sau tôi sẽ đi Bác Ngao tham dự diễn đàn châu Á vài ngày." Tô Thuỵ Minh cúi đầu thắt cà vạt cho cậu, rồi nói: "Hôm nay ra ngoài chọn quần áo." Vừa nói, y vừa nhấc cái túi đang cầm trong tay trái ra hiệu.

"Thầy thật là cao cấp." Lúc nghe thấy hai chữ Bác Ngao, Trương Khải lập tức OTZ.

"Không đâu, tôi đi xem chút thôi, nói như các em chính là đi hóng." Tô Thuỵ Minh mỉm cười lắc đầu, ra vẻ hỏi tuỳ tiện: "Em với Từ Kiếm Đông thì sao? Hình như lần nào gặp, hai em cũng đi cùng nhau."

"Vậy á thầy? Bây giờ trong phòng có thêm Chu Uy, em với A Trạch muốn ở riêng với nhau cũng khó."

"Em định mua quà tặng người ta, cậu ấy tư vấn giúp em."

Trương Khải và Từ Kiếm Đông nói cùng một lúc.

"Ồ?" Tô Thuỵ Minh nói với Trương Khải, ánh mắt lại nhìn về phía Từ Kiếm Đông, "Em định mua quà sinh nhật à?"

"Thầy Tô, sao thầy biết?!" Trương Khải ngạc nhiên thốt lên: "Ngày mai là sinh nhật Đường Yến, em muốn chọn một món quà cho anh ấy."

Thầy Tô – có tư liệu về sinh viên cả lớp và trí nhớ xuất chúng – mỉm cười với Từ Kiếm Đông, sau đó nhìn Trương Khải mà nói: "Gần đây chẳng có ngày lễ gì, các cuộc thi ở trường còn chưa bắt đầu, bạn bè xã giao của em cũng chưa đến tuổi dựng vợ gả chồng, bây giờ mua quà ắt là sinh nhật."

"Thầy à thầy quả là thám tử lừng danh X!" Trương Khải bái phục ra mặt, lại quay đầu về hướng Từ Kiếm Đông như thể tìm người ủng hộ: "Thầy Tô đúng là vua suy luận nhỉ?"

"Ừ, suy luận giỏi hơn hẳn tôi." Từ Kiếm Đông thở dài, rõ ràng tâm trạng không được tốt lắm.

Mặc dù cậu trạch nam không đạt tiêu chuẩn ở mặt giao tiếp với người khác, thế nhưng người bên cạnh đột nhiên chuyển từ tâm trạng vui vẻ sang âm u, cậu vẫn cảm nhận được một chút.

"Có phải chúng ta đi lâu quá nên cậu mệt không?" Trương Khải nói khá là chăm sóc, "Hay là chúng ta về đi, quà sinh nhật cho đại thần Đường để tôi tự nghĩ vậy."

"Không sao, vừa nãy tôi chỉ đùa cậu thôi, giờ quay lại chủ đề chính nhé." Từ Kiếm Đông cởi cái cà vạt đỏ sẫm trên cổ Trương Khải ra đưa cho Tô Thuỵ Minh, sau đó cầm cà vạt màu hồng của mình ra quầy thanh toán.

Hắn quay lại nói: "Lúc trước tôi đã nghĩ xong rồi, cậu mua một chai vang đỏ đi."

"Vang, vang đỏ..." Thỉnh thoảng đi chơi cũng chỉ uống bia, vang đỏ mới chỉ nghe qua tên Lafite, cậu trạch nam tỏ vẻ như vịt nghe sấm.

"Nếu tặng người ngoài trường, thì vang đỏ đúng là một lựa chọn tuyệt vời." Tô Thuỵ Minh gật đầu: "Hơn nữa vang đỏ cũng không cần phải chọn Bordeaux mới tặng được. Như một số thương hiệu sản xuất ở châu Úc, chất lượng rất ổn, giá cả cũng không cao, rất phù hợp cho em mua tặng người khác."

"Hiếm khi nào đồng ý với ý kiến của thầy Tô đến vậy." Từ Kiếm Đông tiếp lời, "Có điều em không hiểu biết về vang đỏ ngoài khu vực Bordeaux lắm, vốn còn định đến cửa hàng rượu nghe người bán giới thiệu, xem ra lần này phải nhờ thầy Tô chọn quà sinh nhật cho Đường Yến rồi."

"Ngại quá", Tô Thuỵ Minh lắc đầu: "Tôi cũng chỉ hiểu biết tương đối về nhãn hiệu rượu nho ở Bordeaux và một số ở Mỹ, vụ này phải nghe theo người bán giới thiệu thật."

Thế là cuối cùng Trương Khải đã mua một chai Penfolds sản xuất ở thung lũng Barossa của Úc theo người bán giới thiệu.

Bình Luận (0)
Comment