Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 51

Sau khi ôm muội muội trở về phòng, Ngu Phẩm Ngôn cũng không vội vã rời đi, bước ra gian ngoài vắt một chiếc khăn ướt, lau sạch lớp tranh điểm đậm rực rỡ trên mặt nàng.

Một đóa hoa hồng có gai trong giây lát lại biến thành một khối ngọt ngào tinh tế, phơi dưới ánh mặt trời liền nhanh chóng hòa tan thành mật đường, thế mà phần mềm mại và ngọt ngào này chỉ có thể nở rộ khi ở trước mặt mình, khiến Ngu Phẩm Ngôn càng cảm thấy trái tim rung động kịch liệt, một luồng dư vị vô cùng tê dại mềm yếu thoáng qua nội tâm chảy vào tứ chi bách hài(*), còn khiến người ta say mê hơn cả khi uống hết mấy vò rượu lớn.

(*) tứ chi bách hài: tứ chi là tay chân, bách hài trăm xương,

Hắn vỗ về hai má mềm mại của muội muội, sau khi nhìn một lúc lâu, phát hiện cánh môi mềm của nàng vẫn còn lưu lại một vết son đỏ tươi, nhẹ nhàng nâng tay lau đi, sau đó đặt vào miệng tinh tế nhấm nháp. Quả nhiên ngọt ngấy người.

Ngu Tương mở to một đôi mắt đẹp hắc bạch phân minh, vô tâm vô phế hỏi: “Ngọt không? Muội bỏ rất nhiều sáp ong vào, còn bỏ rất nhiều cánh hoa hồng đấy.”

“Ngọt, nhưng vẫn còn có thể ngọt hơn một chút nữa.” Ngu Phẩm Ngôn đưa khăn tay cho Liễu Lục còn đang há hốc mồm, cởi giày bước lên giường, ôm muội muội vào trong lòng, lại lấy ra từ dưới gối nàng một quyển tạp ký, chậm rãi lật xem, cũng không tính rời khỏi.

Liễu Lục khẽ nhèo lòng một cái, nặng nề bước từng bước chân bưng chậu nước ra khỏi phòng, hành động mới vừa rồi của Hầu gia nhìn thế nào cũng thấy kì quái. Hai người bọn họ có phải huynh muội không vậy? Nhìn thế nào cũng giống như là một đôi vợ chồng trẻ mới tân hôn là sao hả?

Ngu Tương cũng không cảm thấy lo lắng chút nào, ngược lại còn cười hì hì, trốn vào trong vòm ngực cứng cáp của ca ca, sẳng giọng: “Còn có thể có món điểm tâm ngọt nào được bỏ bao nhiêu là sáp ong ấy sao? Thứ này là muội dùng làm son, cũng không phải kẹo. Ca ca, từ khi nào thì huynh thích ăn đường như vậy rồi?”

Sau khi ở cũng một chỗ với nàng. Nhưng những lời này Ngu Phẩm Ngôn cũng không dám nói rõ ngay bây giờ, nắm lấy đầu ngón tay xanh nhạt của nàng, hàm ý nói: ” cách ăn không giống nhau, đương nhiên tư vị sẽ bất đồng.”

“Son môi cũng có thể có cách ăn được sao?” Ngu Tương che miệng cười khẽ, bỗng nhiên trong đầu xẹt qua một chút ánh sáng, đang muốn suy nghĩ tỉ mỉ hơn, Đào Hồng vừa vén rèm cửa lên vừa nói nói: “Tiểu thư, Kim ma ma tới rồi!”

Ánh sáng kia bị trừ khử trong giây lát, rốt cuộc không thể tìm kiếm.

Kim ma ma là thị tỳ của Lâm thị, trong trí nhớ của Ngu Tương trừ một lần đưa bùa trấn yêu kia, bà ta chưa bao giờ tiến vào tiểu viện của mình, lúc này sợ là có việc muốn nhờ.

“Để cho bà ấy tiến vào.” Nàng tựa vào cánh tay Ngu Phẩm Ngôn, quay đầu cùng xem tạp ký với hắn.

Kim ma ma bị cảnh tượng trước mắt khiến cho tâm tình cũng hoảng liễu hoảng thần. Chỉ thấy hai huynh muội, một người tuấn mỹ vô cùng, một người kiều diễm vô song, đang tựa sát vào nhau, nửa tựa vào bên giường mềm, cùng nhau xem một quyển sách, đầu tựa như rất gần, chóp mũi cơ hồ dán cùng một chỗ, càng miễn bàn tới hô hấp đã giao hòa tuy hai mà một với nhau kia.

Tư thái này nếu đặt trên người huynh muội ruột thịt đều có vẻ quá mức thân mật, huống chi là một đôi huynh muội giả mà thôi? Nhưng khi ánh mắt Hầu gia ngẫu nhiên quét về phía Ngu Tương, quả thật không chỗ nào không ôn nhu lưu luyến, dịu dàng đưa tình.

Nhất thời trong lòng Kim ma ma lộp bộp một tiếng, coi như đã nhìn ra một chuyện bí mật nào đó, đã thấy Hầu gia nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt qua đây, trong ánh mắt ấy đâu còn nửa phần nhu tình nào, tất cả đều là hàn ý lạnh như băng thấu xương.

Thiếu chút nữa bà đã có cảm giác như bị ánh mắt chứa vô số đao phong ngầm chém thành mảnh nhỏ, cuống quít phủi sạch sẽ tất cả những tạp niệm trong lòng, quỳ xuống thỉnh an: “Nô tỳ ra mắt Hầu gia, ra mắt Tam tiểu thư.”

Ngu Phẩm Ngôn cũng không quan tâm, đưa mắt tiếp tục đọc sách.

Ngu Tương nhíu mi nói: “Đang làm Nhị tiểu thư thật tốt bỗng nhiên biến thành Tam tiểu thư, thật sự có chút không quen.”

Kim ma ma càng cúi thấp đầu, không biết nên đáp lời nàng như thế nào.

Ngu Tương lại không tính buông tha bà ta, châm chọc: “Người nhà giữa các ngươi đều luôn khinh thường việc đến thăm tiểu viện này của ta, lần trước đến đây tới nay là đã cách tám năm rồi. Thật sự là khách ít đến.”

Trái tim Kim ma ma khẽ run, hơi có chút bất an. Lâm thị chẳng quan tâm gì đến sự vụ trong phủ, không có nghĩa là bà ta không mở to mắt ra nhìn rõ thời thế. Những biến hóa mấy năm nay của Ngu Tương cũng được bà ta nhìn thấy rõ ràng. Có lẽ nên gọi là gặp đại nạn phát huy năng khiếu, tính cách ngu đần của nàng đều bị mất hết, chẳng những đầu óc càng ngày càng thông minh, tướng mạo càng ngày càng diễm lệ, chính là tính tình cũng càng ngày càng ương bướng.

Mười tuổi liền quản lý gọn gàng ngăn nắp một Hầu phủ to lớn như vậy, xử lý mọi việc vô cùng thỏa đáng, nếu nói về năng lực cùng khí độ tuyệt đối không thua gì một vị quý nữ nhà cao cửa rộng, càng miễn bàn đến việc lão phu nhân và Hầu gia sủng ái nàng vô pháp vô thiên.

Nếu nàng bất kính với phu nhân, lại không thân thiết với nhị tiểu thư, tương lai phu nhân và tiểu thư đừng nghĩ tới ngày lành. Sau khi trở về có phải nên khuyên phu nhân thức tỉnh vùng lên không, nắm lại việc phủ vụ bếp núc trong tay, như thế may ra mới có thể chống lại Ngu Tương? Nếu không chẳng phải Hầu phủ này sẽ trở thành thiên hạ cho một thứ dã loại hay sao?

Đầu óc Kim ma ma không ngừng chuyển động, trên mặt lại mảy may không hiện, vô cùng cung kính đáp lời: “Vì thường này phu nhân quá mức ưu tư, tích tụ khó tiêu, suốt ngày nô tỳ không thể rời khỏi người, nô tỳ cũng không dám khinh thường chuyện này nên mới chậm trễ tiểu thư, mong tiểu thư thứ tội.”

Ngu Tương cũng không quản ca ca đã đọc xong trang này chưa, trực tiếp lật trang giấy đã đọc xong, lơ đãng nói: “Ngươi cũng rất biết nói chuyện. Cái gì thứ tội với không thứ tội, nếu ta dám hỏi tội ngươi, mẫu thân thế nào cũng sẽ khóc cho Hầu phủ sập lụt luôn mới thôi. Không có chuyện gì thi không lên điện tam bảo, nói đi, chuyện gì?”

Mấy năm gần đây phu nhân càng thêm hồ đồ, mỗi ngày gạt lệ khóc than, lún sâu vào quá khứ, bản thân Kim ma ma cũng cảm thấy phiền, nghe xong lời này của Ngu Tương càng cảm ngượng, thấp giọng nói: “Phu nhân sai nô tỳ đến lấy đối bài, Tiền chưởng quầy vẫn đang chờ ở phía bên kia.”

Lúc này Ngu Tương mới mở to mắt nhìn bà ta, ngân nga: “Quy củ trong phủ ngươi cũng biết, danh sách và giấy vay nợ đâu? Lấy đến ta xem xem.”

Cũng may trước khi ra cửa Tiền chưởng quầy đã nhắc nhở một câu, lúc này Kim ma ma mới đem danh sách mang đến chỗ này, vội vàng khom người dâng lên.

Ngu Tương rời khỏi cánh tay của ca ca, mở danh sách ra nhìn kỹ. Ngu Phẩm Ngôn ôm vòng eo nàng, sợ nàng ngồi không vững sẽ ngã xuống mất!

(Dân FA không thích điều này -_- )

Ngu Tương nhìn một lát liền nở nụ cười, trong lời nói cũng không hề mang một chút vui mừng: “Nhìn xem mẫu hào phóng chưa này, tơ vàng hương mộc khảm Thiền Ngọc châu, toàn là cung trang ngàn hiệp, trang sức đều là hoa mẫu đơn vàng, trâm ngân châu linh lung điểm cây cỏ hoa bướm, lễ phục tơ vàng gấm, váy hồ điệp yên vân…… Ta ở bên cạnh bà mười bốn năm, ngay cả một cây kim mũi chỉ từ chỗ bà cũng chưa từng được nhận, chỉ được vứt cho một đống bùa trấn yêu.

Ta ngược lại muốn hỏi xem, đến tột cùng bà có phải mẫu thân thân sinh của ta hay không?”

Trong lòng nàng tự nhiên rõ ràng mình không phải con ruột, nhưng những người ở bên cạnh vẫn luôn cho rằng nàng không hề biết chuyện gì, nhìn thấy danh sách mà ghen tị không thể nhịn nổi, dâng trào tức giận cũng xem như bình thường.

Ngu Tương chính là người như vậy, ai khiến nàng phải chịu ấm ức, mặc kệ có chiếm được thắng lợi hay không nàng đều phải trả lại, có thể làm như vậy một cách đàng hoàng thì tuyệt đối không còn nghẹn khuất. Tuy rằng Ngu Diệu Kỳ che dấu tốt, nhưng trong mắt nàng ta ngẫu nhiên vẫn hiện ra hận ý rất nặng, lại chạy không thoát khỏi ánh mắt của Ngu Tương. Nàng hận mình thì thôi, không những vậy nàng còn tiếp tục ghi hận với ca ca như thế, cái này không có cách nào nhịn được.

Nếu trong lòng nàng ta đang chứa oán hận chờ thời cơ trả thù, Ngu Tương cũng không định dễ dàng khoan dung nhượng bộ. Thái độ đối địch bày ra vào sáng nay đã xác định tương lai sau này không cần diễn trò hư dĩ ủy xà (**), mất công vô duyên vô cớ ghê tởm chính mình.

(**)từ chính xác của nó là “hư dữ ủy xà”, ý chỉ hư tình giả ý với người khác, ứng phó cho có lệ thôi, tương tự câu “lá mặt lá trái”.

Kim ma ma cúi đầu không dám trả lời. Trước mặt Hầu gia, ai dám nói ra hai chữ ‘Dã loại’ kia thật sự là không muốn sống nữa rồi. Huống hồ nếu suy nghĩ vì danh dự của nhị tiểu thư, địa vị tiểu thư dòng chính này của Ngu Tương, các nàng dù không muốn cũng phải chấp nhận.

Ngu Phẩm Ngôn thả sách xuống, kéo nàng vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ về, an ủi: “So đo những thức này làm gì, đơn giản là chúng ta đều đã trưởng thành, không nên dựa vào bà ấy, có phải con ruột hay không thì liên quan gì? Muội thích cái gì ca ca sẽ mua cho muội, muốn sao trên trời, ca ca cũng sẽ nghĩ biện pháp hái xuống cho muội.”

Vẻ mặt uất ức của Ngu Tương trong nháy mắt đã tiêu tán, ngược lại ôm cánh tay hắn cười ngọt ngào: “Muội không cần sao trên trời, chỉ cần ca ca mà thôi.” Ca ca chính là toàn bộ thế giới của nàng, chỉ cần có ca ca ở bên liền cảm thấy mỹ mãn.

Hiển nhiên Ngu Phẩm Ngôn cũng tiếp thu được những lời nàng chưa nói ra miệng, đưa đầu qua dùng râu cọ xát lên hai má mềm mại của nàng, híp mắt thưởng thức nụ cười nở rộ như hoa của nàng.

Kim ma ma không dám ngẩng đầu nhìn hai huynh muội trên giường mềm, trong lòng âm thầm cân nhắc lời nói của Hầu gia. Cái gì mà không nên dựa vào bà ấy? Cái gì mà bảo có phải ruột thịt hay không cũng đâu quan trọng? Đây là vì tâm Hầu gia đã lạnh, không muốn nhận lại chủ tử hay sao? Cũng phải thôi, cho dù là ai, bị vứt bỏ mười bốn năm tâm hồn sẽ chứa đầy oán hận, huống chi chủ tử đối xử lạnh lùng với Hầu gia còn chưa tính, lại chống đối với nhị tiểu thư đang được ngàn kiều vạn sủng, đây rõ ràng là lấy đao cắt lên tim Hầu gia mà.

Hai người con đều là con ruột, rốt cuộc vẫn không thể bỏ qua một người lại đi sủng ái một người, dù sủng ái người kia đến đâu thì sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, không thể trông cậy gì hơn. Hiện nay chủ tử có được những ngày an ổn còn không phải dựa vào Hầu hay sao? Chính là vì tiền đồ sau này của nhị tiểu thư, tại sao lại không cố gắng dựa vào Hầu gia nhiều hơn?

Hiện tại xa lạ với Hầu gia như thế, sau này quả thật nửa bước khó đi. Chỉ nhìn một cách đơn thuần như việc mua đồ đạc này, chi phí vượt qua một trăm lượng cũng phải viết giấy vay nợ, chủ mẫu nhà ai lại phải lưu lạc đến hoàn cảnh hèn mọn thế này chứ?

Kim ma ma vừa viết giấy vay nợ, vừa âm thầm cân nhắc, chuẩn bị sau khi trở về lập tức khuyên nhủ chủ tử nhanh chóng lôi kéo tâm trí Hầu gia trở về bên cạnh mình.

Ngu Tương nhận giấy vay nợ nhìn thoáng qua, lại trả trở về: “Viết đủ ngày tháng năm vào, vì sao phải chi tiền, ai chi ai mượn, lại cần một dấu vân tay, sau này tới lấy đối bài đều phải y theo lệ này. Lần này vì tỷ tỷ trở về ta sẽ phá lệ, nếu không không có lễ mừng trọng đại hoặc việc gì có lí do chính đáng, ba ngàn lượng trở lên ta nhất định không phê chuẩn, sau này nếu các người muốn xa xỉ như thế thì tự bỏ tiền ra đi.”

Thấy Kim ma ma lộ vẻ bất mãn, nàng lạnh lùng nói: “Dừng nói chi mẫu thân, cho dù có là ta và bà nội đi nữa, chi phí dùng quá mức hằng ngày cũng đều là nhờ bản thân tiết kiệm, đương nhiên ca ca là ngoại lệ. Ca ca ở bên ngoài cần xã giao, trong tay sao có thể thiếu tiền, điểm ấy các ngươi không thể so được .”

Ngu Phẩm Ngôn trầm thấp cười, vô cùng yêu thích cái bộ dáng phó tiểu bà quản gia này của Tương Nhi.

Vì Lâm thị luôn ru rú trong nhà, ăn chay niệm phật, chi phí lớn nhất ngày thường cũng chỉ là giấy vàng, ngọn nến, dầu vừng hay vật tế điện, mỗi tháng hay trong cả năm đều dư dả, cho nên chưa bao giờ đến chỗ Ngu Tương lấy đối bài.

Kim ma ma cố nén nóng giận, lại giấy vay nợ một lần nữa rồi đánh dấu tay cái xuống giấy, sau đó mới thuận lợi nhận đối bài, đang chuẩn bị xốc rèm cửa lên, lại nghe Ngu Tương kêu: “Chờ một chút, tỷ tỷ trở về ta còn chưa tặng lễ đâu, ngươi thuận tiện lấy đi.”

Kim ma ma không thể không quay lại, khom người đợi ở một bên.

Ngu Phẩm Ngôn ôm nàng đến trước bàn trang điểm, để nàng tùy ý chọn lựa đồ đạc trong rương, bản thân lại tiện tay cầm lấy một đóa hoa giắc lên tóc mai của nàng, chống má ngồi thưởng thức một lát lại lấy búi hoa giắc ra sau búi tóc trên đầu nàng, khóe mắt chân mày đều lộ ra sự vui vẻ nồng đậm. Bộ dáng hạnh phúc ôn nhu hoàn toàn khác một trời một vực với tác phong làm việc tàn bạo ngày thường của hắn, quả thật không giống một người.

Ngu Tương cầm lấy một trâm cài hồ điệp nhìn nhìn, lắc đầu nói:“Thứ này không được, đây là quà ca ca đưa cho ta.” Lại lấy ra một bộ trang sức bằng đã quý, tiếp tục lắc đầu: “Thứ này cũng là quà ca ca đưa cho ta, không được.”

Lựa hơn nửa ngày, phàm là những thứ Ngu Phẩm Ngôn đưa đều bị nàng loại trừ sang một bên, lúc này mới phát hiện trang sức châu báu trong rương đã có chín phần là do ca ca đưa, nhất thời cảm thấy ngọt ngào như ăn phải mật, thỉnh thoảng lơ đễnh liếc nhìn ca ca một cái, sau đó mím môi cười trộm.

Ngu Phẩm Ngôn vờ như không biết, kì thực đã yêu chết dáng vẻ muốn độc chiếm của nàng, vừa cố nhịn cười vừa đưa tay điểm nhẹ chóp mũi nàng.

Liễu Lục thấy mặt mũi Kim ma ma đã sắp tái rồi, chỉ đành phải làm người hiểu biết, đưa tay chỉ về phía một chiếc hòm phủ đầy bụi nằm trên kệ, nói: “Tiểu thư, đây là món đồ trang sức người vừa mua tháng trước từ Cẩm Tú các, lại chưa từng dùng qua lần nào, đưa cho nhị tiểu thư thật sự rất thích hợp.”

Nghe thế Ngu Tương mới đóng rương lại, không chút để ý nói:“Vậy thì liền đưa thứ này đi, trở về nói với tỷ tỷ, nói nàng có thời gian thì đến chỗ ta chơi. Ta đi đứng không tiện, sẽ không thể đến bái phỏng nàng .”

Kim ma ma liên tục xác nhận, cầm hòm trang sức vô cùng lo lắng chạy về phía nhà giữa. Chỉ đổi lấy một cái đối bài mà đi mất hai khắc, phỏng chừng thể diện chủ tử cũng bị mất sạch rồi. Thế này thì đâu phải là một đương gia chủ mẫu nữa, ngược lại càng giống một thị thiếp phải nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:…..Nói phải giữ vững đáng kể bao nuôi quan hệ, ta ngày hôm nay tựu song canh tới, sao sao đát. Còn có thấy một cái rất tang bệnh bình luận, thuyết ca ca cái này của quý lúc nào năng cân cái kia của quý thân mật trao đổi một chút. Tuy rằng tang bệnh, thế nhưng rất đái cảm ni, không hiểu nhượng ta não bổ phật đường H, giả sơn H, khuê phòng mềm tháp H chờ một chút tràng cảnh. . . Ho khan một cái, sau đó đô hội điểm đến đó thì ngừng viết nhất viết, chỉ là điểm đến đó thì ngừng a, hiện tại mọi người đều là lạp đèn đảng, khảo nghiệm các ngươi não bổ năng lực thời gian đến rồi.

p.s: Xin lỗi tác giả, em phải học bài T.T, không thể edit nổi phần của chị..hẹn ngày sau ebook nha <3!

hết chương 51

Bình Luận (0)
Comment