Vốn ban đầu Lâm thị còn cười tủm tỉm vấn tóc giúp nữ nhi, lại cài thử châu sai, một khắc sau đã bắt đầu liên tục ra ngoài nhìn ngó, hai khắc sau vẻ mặt đã hoàn toàn vặn vẹo, sai một tiểu nha đầu đi tìm.
Tiền chưởng quầy mở một chiếc hòm son cuối cùng ra, miệng lưỡi lưu loát giới thiệu châu báu nhà mình, nhờ thế mới giảm bớt không khí xấu hổ.
Lại qua một giây lát sau, Kim ma ma cầm một cái tráp tiến vào.
“Sao đi lâu như vậy chứ?” Lâm thị trầm giọng chất vấn. Ngu Diệu Kỳ cầm một cây trâm cài ngắm nghía trước gương đồng, làm vẻ như không hề nghe thấy gì.
“ Bẩm phu nhân, tam tiểu thư tìm kiếm nửa ngày mới tìm ra cái hộp này nói muốn tặng cho Nhị tiểu thư, chính vì vậy nên mới chậm trễ .” Kim ma ma đưa chiếc hộp qua, phát hiện mặt trên dính đầy tro bụi, hiển nhiên đây là vật Ngu Tương quăng một góc không thèm dùng, chợt cảm thấy hết sức khó xử, vội vàng dùng tay áo lau sạch tro bụi đi.
Sắc mặt Lâm thị vốn đã âm trầm lúc này có thể nói là lạnh lẽo đến rơi nước, đang muốn mắng một câu ‘Khinh người quá đáng’, Tiền chưởng quầy đã la hoảng lên: “Ôi trời, đây không phải bộ diêu Loan Phượng bằng vàng ngậm ngọc duy nhất của Cẩm Tú các chúng ta sao? Chưa nói đến ba viên đông châu trên đó, viên nào viên nấy to như quả nhãn đính quanh chân Phượng, được cho là thứ khó tìm trong thiên hạ.
Đơn giản như chiếc hộp đựng cũng đã có giá trị chế tạo xa xỉ rồi. Thân hộp được dùng một khối gỗ lim tơ vàng nguyên chất khắc thành, trên nắp hộp được khảm mấy đóa hoa hải đường, đóa hoa cao nhất chính là từ hồng thúy tước mỏng mà thành, ánh sáng chiếu vào ánh màu kiều diễm, thế nước thuần chất, đặt dưới ánh mặt trời sẽ tạo sắc màu giống hoàn toàn với đóa hoa thật, càng khiến người ta muốn đưa tay ra vỗ về chơi đùa.”
Nàng vừa nói vừa nhận lấy chiếc hòm đưa ra lay lay trước ánh sáng, chép miệng tán thưởng:“Nhị…Tam..tiểu thư Tương Nhi thật ghê gớm, chiếc hộp này chính là món bảo vật của trấn điếm chúng ta, chưa nói tới bộ diêu này. Mỗi viên đông châu gỡ ra bán cũng phải tầm này.” Nàng vươn một bàn tay ra huơ huơ.
Hôm nay cũng thật lạ, Vĩnh Nhạc Hầu phủ tự dưng lại bốc ra một vị nhị tiểu thư, nói là tỷ tỷ song sinh của tiểu thư Tương Nhi. Nhưng dáng vẻ của hai người lại không giống nhau chút nào, khí chất cũng hoàn toàn khác hẳn, cũng không biết rôt cuộc có lai lịch ra sao.
Quản nó làm gì, nàng chỉ cần có tiền là được rồi.
Trong lòng Tiền chưởng quầy lẩm bẩm, ngoài miệng lại khen lễ vật mà Ngu Tương đưa tới thêm một lát, thế này mới giúp cho sắc mặt âm trầm của Lâm thị hơi hòa hoãn một chút, cầm đối bài đưa qua: “Cầm đối bài đi nhận bạc đi.”
“Đa tạ phu nhân chiếu cố. Lần sau có cần cái gì xin hãy sai người đi gọi dân phụ, đồ đạc dân phụ bán cũng tầm số một số hai trong kinh thành, tuyệt đối không làm phu nhân thất vọng.” Tiền chưởng quầy cười tủm tỉm nhận đối bài, sau khi ra cửa mới thở dốc một hơi.
Lâm thị sai Kim ma ma thu hồi mấy món châu báu đang chất đống trong phòng đi, quay lại đã thấy nữ nhi mở hộp gỗ khắc hoa hải đường ra mà rơi lệ.
“Kỳ nhi, con làm sao vậy? Ai chọc con không vui sao?” Bà vội vàng đi qua, kéo nữ nhi ôm vào trong lòng vỗ về.
“Mẫu thân, chỉ riêng cái hộp gỗ này thôi cũng đã là vật quý báu trên đời, chưa nói đến những vật châu báu bên trong” đóng hộp lại đẩy ra xa, nước mắt càng thêm nặng nề: “Mà khi con ở Trầm gia ngay cả viên đông châu là cái thứ gì cũng chưa từng thấy qua. Với con mà nói, những thứ này đều là báu vật không thể có được, vốn con vĩnh viễn không dám cầu mong cuộc sống quá xa vời.
Nhưng sự thật thì sao? Trên thực tế những thứ này vốn phải nên thuộc về con, lại bị nàng ta cướp đi tất cả! Mẫu thân, ngay cả khi con muốn mua một ít quần áo trang sức đều phải chạy đến chỗ nàng ta bẩm báo, đến tột cùng con có phải tiểu thư dòng chính của Hầu phủ hay không vậy? Nếu sau này đều phải nhìn sắc mặt nàng sống qua ngày, con còn trở về làm gì chứ? Không bằng đưa con trở về chỗ kia một lần nữa đi!”
Nàng càng nói càng đau lòng, cởi cái hà bao từ bên hông xuống, nức nở nói: “Mẫu thân, trong cái Hầu phủ này, trừ người ra, còn có ai đặt con vào trong lòng chứ. Người xem xem, bà nội đưa cho con cái gì vậy, hé ra nhìn cũng chỉ là một cái bùa bình an mà thôi. Bỏ ra một đồng là có thể mua một cái bùa bình an từ trong chùa ra, bà ấy lại lấy ra làm quà lễ gặp mặt cho con. Đây có ý ghét bỏ nữ nhi từ đầu rồi không phải sao!”
Kỳ thật là Ngu Diệu Kỳ hiểu lầm, lá bùa bình an này không phải là thứ chỉ một đồng tiền có thể mua được, mà là lá bùa bình an do chính thần tăng Khổ Hải hòa thượng của Đại Hán tự tay viết. Nếu đưa ra ngoài không biết có bao nhiêu người đấu đến sức đầu mẻ trán cũng chưa chắc có được.
Cũng phải mất công mấy năm nay Ngu Tương thường xuyên đàm luận kinh phật với Khổ Hải hòa thượng nên có giao tình tốt, có thể khiến ông ngoại lệ một lần phong bút sau hơn mười năm không động đến.
Chỉ tiếc một phen khổ tâm của lão thái thái đều bị trút vào bụng chó, Ngu Diệu Kỳ không những không cảm kích, ngược lại con âm thầm ghi hận lên người bà.
Lâm thị nghe xong giận đến không thở nổi, vừa mắng lão thái thái bất công vừa bước ra gian ngoài, ném lá của bình an vào trong chậu thau đang đốt giấy vàng. Lúc lửa đỏ liếm nát bùa còn tản ra một mùi phật hương nồng đậm, bất quá chỉ trong giây lát đã biến mất hầu như không còn.
Bà quay lại, ôm nữ nhi nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Kỳ nhi, con cứ yên tâm, từ nay về sau, nhất định mẫu thân sẽ không để cho con chịu phải thứ khuất nhục như hôm nay nữa. Tốt xấu gì mẫu thân cũng là đương gia chủ mẫu của Hầu phủ, thanh nhàn mười bốn năm, cũng nên bước ra chưởng quản việc bếp núc một lần nữa, ai phải nhìn sắc mặt ai sống qua ngày còn chưa biết đâu!”
“Mẫu thân, chỉ có người là đối xử tốt với nữ nhi. Nữ nhi chỉ có thể dựa vào người!” Ngu Diệu Kỳ nhào vào trong lòng bà ta thấp giọng khóc, đôi mắt đẫm lệ nhanh chóng xẹt qua một tia sáng tăm tối.
Kim ma ma nghẹn một bụng, định nói vài câu khuyên bảo chủ tử, lại phát hiện Nhị tiểu thư đã nói ra tất cả nhưng điều bà muốn nói. Nếu chủ tử chưởng quản việc bếp núc một lần nữa, sau này bà lại trở thành ma ma quản sự uy quyền bao người kính sợ trong Hầu phủ, bao nhiêu thứ béo bổ đang chờ chứ? Nghĩ đến đây, trong lòng bà ta vui mừng không thể kiềm chế được, vội vàng dùng khăn tay che lấp ý cười bên môi, khóe mắt lại cúi xuống dưới, giống như đang vô cùng đau thương.
————————————————————
Ở chính viện, lão thái thái cầm xem một quyển kinh thư, đã thấy Vãn Thu nghiêm mặt tiến vào, bám vào bên tai Mã ma ma nhẹ giọng bẩm báo cái gì đó, có thể lơ đãng nghe thấy mấy chữ ‘Phu nhân, đốt mất, ghét bỏ’.
Sắc mặt Mã ma ma đại biến, bàn tay nắm khăn lụa không tự giác run lên.
“Nói cái gì vậy? báo lại ta nghe xem?” Lão thái thái lật qua một tờ kinh Phật khác, chậm rãi mở miệng.
Mã ma ma cho Vãn Thu lui xuống, vẻ mặt có chút do dự.
Lão thái thái cười nhạo: “Có phải Lâm thị lại làm ra cái trò quỷ quái nào không? Nói!”
Mã ma ma quỳ gối bên chân bà, đau lòng nói: “Bẩm lão phu nhân, tiểu thư nói người ghét bỏ nàng, đưa món lễ vật gặp mặt lại là một lá bùa bình an chỉ cần bỏ ra một đồng là có thể mua được trong chùa, phu nhân nghe xong nổi giận đùng đùng, lập tức ném lá bùa bình an ấy vào trong chậu than thiêu sạch rồi.”
Từ lúc bắt đầu biết số mệnh cháu gái ruột, lão thái thái liền để cho Ngu Tương đi cầu đạo bùa này, cung phụng trong Trấn Quốc Tự mỗi ngày, lại thêm việc thỉnh cao tăng niệm kinh, một lần cung phụng này cũng đã mất hết bốn năm. Mỗi tháng phải đi dâng cho Trấn Quốc Tự dầu vừng rồi hoa mất hai trăm lượng bạc.
Tất cả đều là tiền túi của lão thái thái. Tạm thời chưa nhắc đến phần thành tâm này, chỉ riêng số bạc bỏ ra cũng phải hơn vạn lượng, có thể nào chỉ một ngọn lửa than đã đốt sạch sẽ?
Ngươi đốt rồi thì thôi, nhưng trong lời nói còn chửi bới lão thái thái, đây loại lang tâm cẩu phế đến mức nào, không biết cảm ơn! Phàm là có một chút kính trọng dành cho lão thái thái, cũng sẽ không thể làm loại chuyện như vậy được!
Mã ma ma hận không thể lao đến nhà giữa tát cho Lâm thị cùng Ngu Diệu Kỳ hai cái.
Lão thái thái lại không tức giận, ngược lại cười nhẹ, lời nói ra càng thêm tang thương: “Vẫn là Ngôn Nhi nói đúng, Ngu Diệu Kỳ kia là một người tính tình lạnh bạc, mang thù không nhớ ân, nên cách xa một chút. Ta đối xử với nàng có tốt đến đâu, lại có thể so được với vợ chồng Trầm thị có công nuối dưỡng nàng lớn lên sao?
Ngay cả vợ chồng Trầm thị nàng nói bỏ qua liền bỏ qua ngay, làm sao có thể nhớ được chỗ tốt của ta? Thôi thôi, sau này cũng không nên làm cái việc lấy mặt nóng úp lên mông lạnh ấy nữa, nuôi dưỡng chu đáo thêm một năm rưỡi nữa liền gả đi ra ngoài đi, giống hệt như Ngu Tư Vũ, không thể bớt lo được mà.”
Mã ma ma liên tục gật đầu, sau một lúc lâu đắn đo mới nói: “Nha đầu kia còn nói, sợ là phu nhân muốn đoạt lại quyền chưởng gia trong tay tiểu thư Tương Nhi. Lão phu nhân, người xem……”
Nghe được lời này, lão thái thái thật sự giận đến cực điểm, hừ lạnh: “Quyền chưởng gia? Chỉ bằng nàng ta sao? Hầu phủ bây giờ cũng không phải là Hầu phủ lúc Tuấn Kiệt còn sống, chút bản lãnh đó của nàng sợ là nuốt không trôi đâu. Nếu như nàng dám mở miệng nói chuyện đó, ta cũng có thể thành toàn ước nguyện cho nàng xem.”
Mã ma ma nghe xong hoảng hốt, nhắc nhở: “Lão phu nhân, nếu xảy ra sự cố thì phải làm sao bây giờ?”
Đúng như lời lão thái thái nói, hiện tại Vĩnh Nhạc Hầu phủ đã không còn giống như xưa. Tuy rằng trên đầu Ngu Phẩm Ngôn treo cái danh Phiêu Kị tướng quân, kì thật hổ phù đã sớm nằm chỗ Hoàng thượng. Hắn một lòng làm thanh đao chém giết trong tay Hoàng thượng, đi phía trước vượt mọi chông gai đẫm máu.
Vì muốn mở đường cho Thái tử đăng cơ, đã trừ bỏ vài vị Vương gia khác họ, năm sau sẽ Hoàng thượng sẽ khai đao lên các thế gia đại tộc rắc rối khó gỡ kia. Dưới tình huống chung lúc này, Vĩnh Nhạc Hầu phủ chỉ có thể làm một cô thần đơn độc, tuyệt đối không thể dính dáng gì tới các đảng phái khác.
Chừng mực này chẳng những cần Ngu Phẩm Ngôn đi từng bước nắm chắc, người phụ nhân đứng ở hậu trạch trong lúc lui tới cũng không thể vượt qua điểm mấu chốt của Hoàng thượng. Lúc trước Ngu Tương làm rất khá, lão thái thái xem xét quả thật hoàn hảo tới mức không thể hoàn hảo hơn.
Bà càng không thể tưởng được Tương Nhi lại có thể trí tuệ đến mức đó, đến ngay cả thánh ý cũng có thể nghiền ngẫm thông suốt, thậm chí không cần bà phải nhắc nhở nửa câu.
Lúc trước dù Lâm thị chưa hồ đồ cũng rất khôn khéo có khả năng, nhưng cái loại này cũng chỉ quanh quẩn trong cái vòng tính vài tiểu kế dùng sau hậu trạch, xét về mức độ cẩn thận thì lại không bao giờ bì được với tầm mắt nhìn xa trông rộng của Tương Nhi.
Cái nhà này mà giao cho Lâm thị, nhất định xảy ra nhiễu loạn.
Lão thái thái nghĩ tới nghĩ lui, xua tay nói: “Nếu nàng dám mở miệng thì cứ để cho nàng quản gia, ta và Tương Nhi ở bên cạnh nhìn chằm chằm chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Những thứ Tương Nhi dùng quản lý Hầu phủ chính là kiên cường và hi sinh, là chân truyền của ca ca nàng.
Chỉ bằng với sự khôn khéo nửa vời của Lâm thị, tiếp quản chắc không được mấy tháng sẽ sụp bàn thôi. Mấy năm nay nàng chỉ ru rú ở nhà giữa, trầm mê quá khứ, ta cũng không thể tìm ra sai lầm của nàng ta. Lúc này cứ việc thả nàng ra làm mấy cái trò quỷ quái, đợi lúc bắt được nhược điểm, ngay lúc đó cho nàng nhận hưu thư về nhà đi, nhà mẹ đẻ nàng ta cũng không thể nói gì nữa.”
Mã ma ma nghe xong lời này mới hiểu được tính toán của lão thái thái. Cũng đúng, tưởng niệm vong phu không bị coi là sai lầm, lão phu nhân chính là không muốn dẽ dàng tha thứ cho Lâm thị đấy! Mười bốn năm, cũng đã đến lúc nhịn hết nổi rồi.
“Còn chỗ Hầu gia……” Mã ma ma không thể không nhắc nhở một câu.
“Ngươi đến hỏi Ngôn Nhi, còn muốn nhận Lâm thị làm mẫu thân nữa hay không?” Lão thái thái cười lạnh. Lúc trước vẫn còn băn khoăn mặt mũi tôn tử nên bà mới chưa gây chiến, lần này đón Ngu Diệu Kỳ trở về bà mới chân chính thấy rõ lòng tôn tử. Chỉ sợ là tôn tử đã không còn muốn nhận Lâm thị nữa, chính vì thế cũng không chịu thừa nhận Ngu Diệu Kỳ, nếu không làm sao lại tỏ ra thái độ chẳng thèm quan tâm ấy.
“Nàng không nhận Hầu gia, Hầu gia đương nhiên cũng không nhận nàng. Trong lòng nàng làm sao còn chỗ cho Hầu gia nữa, tất cả tâm tâm niệm niệm đều vì nhị tiểu thư, cũng không nghĩ lại xem nhiều năm này sống được tốt lành như thế là nhờ ai.” Mã ma ma lắc đầu thổn thức.
Lão thái thái cũng bùi ngùi thở dài, cầm lấy kinh Phật thấp giọng ngâm.
Nhà giữa, Lâm thị không biết hạ phó trong viện mình trừ Kim ma ma và hai mẹ con bà ra, những người còn lại đều là cơ sở ngầm của lão thái thái và Ngu Tương, còn cứ nghĩ mình là đương gia chủ mẫu nói một không nói hai ngày xưa, làm việc cũng không phòng ngừa ai chút nào.
Ngu Diệu Kỳ không rõ ý tưởng, thấy bà tùy ý như thế cũng thanh tĩnh trở lại. Hai mẹ con thương lượng nên mở miệng với lão thái thái như thế nào cho tốt, thẳng qua canh ba giờ hợi mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Ngu Diệu Kỳ sử soạn trang phục tỉ mỉ theo sau Lâm thị đi đến chính viện thỉnh an lão thái thái.
hết chương 52