Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 92

Ngu Tương đã cam đoan với lão thái thái sẽ tạm thời nhẫn nại, quả nhiên cũng chịu nhẫn nại bốn năm ngày. Trong lúc đó, Ngu Diệu Kỳ cũng thành thật trốn trong phòng dưỡng thương, không dám ra cửa. Lâm thị thấy trên mặt nàng ta xuất hiện bốn vết bấm móng tay máu chảy đầm đìa, vội vàng chạy tới viện phía nam tìm Ngu Tương tính sổ, đúng lúc gặp Ngu Phẩm Ngôn ngay trước cửa, một bụng mắng chửi lại không dám phát tiết, chỉ đành xám xịt trở về.



Vì Ngu Tương thật sự đắc tội với rất nhiều quý nữ, Thường Nhã Phù trong họa có phúc lại may mắn lọt vào mắt những người này, liên tục mấy ngày nay đều được mời đi tham gia tụ hội, kết giao rất nhiều bạn bè.

Thường phu nhân cũng không nhàn rỗi, chạy khắp nơi giúp nữ nhi xem mắt, cuối cùng cũng chọn được đích thứ tử nhà Tề đại nhân ngoại vụ bộ hữu thừa làm con rể, tuy rằng đối phương không có quyền thế ngập trời như Ngu Phẩm Ngôn, nhưng tướng mạo nhân phẩm lại không hề có phải lo lắng, chỉ là trước đó vị hôn thê của hắn cũng phải chịu tang, qua đợt hiếu kì, đang chuẩn bị kết thân lại không ngờ bị bệnh mà chết, chính vì thế Thường gia mới nhặt được cọc hôn sự này.

Thường Nhã Phù lo lắng đề phòng mấy ngày, thấy Ngu Tương trì trệ không hề động tĩnh, cảm giác lo âu cũng dần dần được an ổn lại. Cũng đúng, thanh danh của Ngu Tương tệ hại tới mức đó, nói xấu nàng quả thật là chuyện thuận lý thành chương (hợp lẽ thường) rồi. Dù nàng ta có biện bạch kiểu gì, người ngoài cũng chỉ nghĩ rằng nàng ta hẹp hòi trả thù riêng, làm sao tin được!

Ác giả ác báo, lúc này dù nàng ta có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được. Đời này nếu Ngu Phẩm Ngôn còn muốn cưới vợ, nhất định phải tìm cách nhanh chóng đuổi nàng ra khỏi cửa mới được. Nàng ta cũng chỉ là một người tàn phế, tính tình lại bạo liệt như thế, trừ những kẻ tiểu nhân có ý đồ dựa vào thế lực Hầu phủ , người nào còn thèm lấy nàng?

Gả cho người như vậy, lúc đầu còn có thể sống vài ngày an ổn, chờ lúc đối phương đắc thế rồi, còn không đem phải sẽ chỉnh chết Ngu Tương sao? Càng nghĩ càng thấy cực kì thoải mái! Ngồi trên xe ngựa lắc lắc, Thường Nhã Phù nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

“Canh thiếp đã đổi, hôn thư cũng đã hạ, bây giờ con vui vẻ rồi chứ?” Thường phu nhân ôm nữ nhi trêu ghẹo.

“Đúng vậy, cuối cùng đã khổ tận cam lai.” Giọng điệu Thường Nhã Phù ung dung.

“Cũng mệt cho thanh danh của Ngu Tương bị phá hư, nếu không ta còn không biết nên làm thế nào để giải thích việc từ hôn này đấy.” Thường phu nhân vuốt ve tóc mai nữ nhi, trào phúng cười: “Người Ngu gia cứ một mực sủng nàng, sủng lên trời đi, sau ít hôm nữa Ngu Phẩm Ngôn không thể cưới được thê tử, bọn họ phải hối hận chết.”

“Đúng vậy. Năm nay Ngu Phẩm Ngôn cũng đã hai mươi mốt, bên người lại không có ai làm ấm giường, con muốn nhìn xem hắn có thể nhẫn nhịn đến bao lâu. Nữ nhân và muội muội, hắn sẽ phải chọn lựa một trong hai?” Thường Nhã Phù rất muốn biết Ngu Phẩm Ngôn sẽ chịu đựng Ngu Tương đến mức nào, lại sẽ bị nàng ta liên lụy thảm đến mức nào.

Thường phu nhân xua tay cười lạnh: “Quản hắn lấy hay bỏ làm gì, tóm lại là cứ diễn một hồi gà bay chó sủa mới tốt. Chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch là được.”

Ở thời điểm các nàng đến gần phủ Tĩnh quốc công, Ngu Tương đã trước một bước đến, theo sau là rất nhiều phó dịch khỏe mạnh nhảy xuống từ năm chiếc xe ngựa khác, cầm đòn gánh nâng một đám rương bằng gỗ lim từ trên xe xuống xếp trước cửa phủ.

Ngu Tương đưa ánh mắt ra hiệu, Liễu Lục lập tức tiến lên gõ cửa.

Người gác cổng nghe thấy động tĩnh liền mở cửa nhỏ ngay cạnh đại môn, hỏi: “Ai đó?”

“Nói cho chủ nhân nhà ngươi biết, tam tiểu thư phủ Vĩnh Nhạc Hầu tới thăm.”

“Tam tiểu thư phủ Vĩnh Nhạc Hầu?” Người gác cổng vừa nghe xong cái tên ấy liền biến sắc, vội vãi đóng cửa cái rầm, hô lớn: “Ngươi chờ đó, ta đi bẩm báo Quốc công gia!”

Ân oán giữa phủ Tĩnh quốc công và phủ Vĩnh Nhạc Hầu đã sớm được ghi chép thành vô số thoại bản truyền lưu trong phủ, Ngu Tương lại chính là nhân vật ti bỉ vô sỉ nhất trong đó. Nàng đến bái phỏng có thể có chuyện gì tốt đẹp được? Người gác cổng nhanh chóng chạy vào tiền sảnh bẩm báo sự việc, nghe Quốc công gia nói một câu ‘Không gặp’, sau khi trở ra liền đứng cách một khe hở mở miệng đuổi Liễu Lục.

“Tiểu thư, bọn họ không chịu gặp người? Làm sao bây giờ?” Liễu Lục nhíu mi.

“Không gặp lại đúng lúc hơn.” Ngu Tương che miệng cười, mở nắp một chiếc rương gỗ lim bên cạnh, lấy ra một bình sứ thanh hoa nhấc nhấc trong tay.

“Tiểu thư, không phải người định……” Liễu Lục nuốt nước miếng, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.

“Đào Hồng, cầm lấy nó đập lên cửa cho ta. Đập xong cái này thì còn có rất nhiều cái khác, đập toàn bộ cho ta, không cần phải tiếc của dùm ta!” Ngu Tương đem bình hoa ném cho Đào Hồng đang hưng trí bừng bừng, rồi sau đó vỗ vỗ chiếc rương đầy nhóc bình sứ.

“Tiểu thư, vậy giờ nô tỳ đập thật nhé!” Đào Hồng cười tươi như hoa. Nàng thích nhất loại việc nặng nhọc lại vui vẻ này.

“Nói nhảm gì nữa, đập một cái thưởng ngươi một lượng bạc, đập cho ta.” Ngu Tương vung vẩy mã tiên.

Đào Hồng không đợi nàng nói xong đã hung hăng ném bình sứ qua, một tiếng vỡ loảng xoảng vang dội khiến đám người qua đường đều nghỉ chân nhìn lại, phát hiện người gây sự là Ngu Tương, lại sốt ruột hoảng hốt lui ra phía sau bảy tám bước để tránh bị dính họa.

Liễu Lục bụm mặt, hận không thể ngất xỉu ngay lập tức, cũng không thể không mạnh bạo, túm lấy một bà tử đang lăm lăm đòn xóc trong tay thị uy, thấp giọng hạ lệnh: “Nhanh chóng đến sở Long Lân Vệ gọi Hầu gia đến, nói với ngài ấy tiểu thư lại gây chuyện rồi, hôm nay không thể lại gây thêm xích mích gì với phủ Tĩnh quốc công!”

“Làm thì làm thôi, sợ gì?” Lão bà tử cụp mắt nói.

“Ngươi choáng váng rồi sao? Người ở đây tay chân lẫn lộn, ngộ nhỡ làm tiểu thư bị thương, toàn bộ chúng ta cứ chờ bị Hầu gia cho một đao chết ngay tức khắc đi!” Liễu Lục dùng sức bấm cánh tay bà.

Lão bà tử nghe vậy mới sợ hãi, nâng đòn gánh chạy về hướng sở Long Lân Vệ.

Cùng lúc đó, Đào Hồng đã liên tục đập năm sáu bình hoa cùng một cái lò đồng, đập đến mức đại môn phủ Tĩnh quốc công đã gồ ghề lên, tróc cả nước sơn. Tĩnh quốc công không thể lại dây dưa cãi nhau với một tiểu nha đầu bị tàn phế, chỉ có thể tránh ở phía sau cửa nghe động tĩnh, hy vọng bọn họ đập xong sẽ trở về.

Đập hết mấy rương đồ sứ, trước cửa phủ Tĩnh quốc công đã hoàn toàn không có chỗ đặt chân, Ngu Tương dùng một chiếc khăn tay che mặt, tránh bị mảnh sứ văng bị thương, thấy Đào Hồng nhìn mình lắc lắc đầu mới cao giọng hô: “Thường Nhã Phù, ngươi nghe rõ cho ta, chính ngươi có hành động không đức hạnh, hành vi phóng đãng, muốn từ hôn cũng đừng có đi vu oan lên đầu ta. Hơi một chút liền thoát y vểnh mông lắc lư, ngươi có tật xấu kiểu gì vậy? Nốt ruồi bên ngực trái của ngươi xém chút nữa đã chọc mù mắt ta rồi! Hôm nay ta muốn để lại chút công đức mới không nói toẹt ra bản chất của ngươi, ngươi biết tốt xấu thì mau thu lại cho ta, đừng hòng lấy ta ra làm đá kê chân. Toàn bộ đống lễ vật ngươi gửi sang ta đều đập trả lại, tránh ô uế phủ Vĩnh Nhạc Hầu ta!” Dứt lời nhìn sang đám phó dịch vẩy tay áo: “Chúng ta đi.”

Mọi người nâng đống rương gỗ rỗng lên, chậm rãi quay về.

Trước khi lên xe ngựa, bỗng nhiên Ngu Tương quay đầu bồi thêm một câu: “Thường Nhã Phù, sau này ra cửa nhớ mặc thêm vài món xiêm y, tốt xấu gì cũng phải che đi cái khí chất cợt nhả của ngươi! Nếu ngươi treo cổ cũng không phải bị ta mắng, mà là vì bản thân ngươi không có mặt mũi gặp người!”

Được rồi chứ, vừa mắng mấy câu đã khiến người ta hận không thể đi tìm chết, nói mấy câu sau lại chặn đứng cả con đường tìm chết của họ. Nếu Thường Nhã Phù quả thật treo cổ, đó chính là vì nàng không còn mặt mũi, hoàn toàn không phải vì những lời quát mắt hôm nay của Ngu Tương.

Những người qua đường vây xem nhất thời ồn ào.

Trốn ở phía sau cửa, Tĩnh quốc công thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu rồi, đừng nói đến hai mẹ con Thường gia vừa mới trở về, tránh ở trên xe ngựa cách đó không xa ôm đầu khóc rống, nóng vội lo sợ không yên.

Dù nghĩ kiểu gì các nàng cũng không thể ngờ, không thể ngờ Ngu Tương lại có thể đứng bên đường mắng to loại chuyện ấy, khuê tú nhà ai lại có lá gan này? Nàng mắng đến sảng khoái, nhưng chính nàng ta cũng đâu có chỗ tốt nào? Rốt cuộc thanh danh hung hãng cũng không thể cứu lại .

Thanh danh là cái gì? Có thể ăn sao? Ngu Tương bĩu môi, chỉ cảm thấy tâm tình đã thoải mái nhất từ trước nay.

Lúc mọi người nâng rương vác lên xe ngựa, đại môn phủ Tĩnh quốc công bỗng nhiên mở ra, Thường Kỳ giơ một thanh bảo kiếm lao tới, không nói một tiếng liền muốn đâm lên ngực Ngu Tương. Liễu Lục vội vàng tiến lên ngăn cản, lại nghe một tiếng “đinh” vang lên, một viên bạc vụn vụt tới đánh gãy cả thanh bảo kiếm thành hai đoạn, Ngu Phẩm Ngôn xanh mặt bước đến, đi qua đám người đang ầm ầm bàn tán, mơ hồ còn có người hoảng sợ hô to: “Không tốt, ác nhân đến đây, chạy mau đi!”

Thanh danh của Ngu Phẩm Ngôn ở Đại Hán đã tới mức dùng để dọa trẻ con không dám khóc, vốn Ngu Tương còn có chút hết hồn, thấy thế liền nâng cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên, nhào vào trong lòng ca ca trêu ghẹo: “Ca ca, nhìn thấy không, chúng ta là hắc bạch song sát, ai cũng phải sợ đấy!” (-_-)

“Muội thành thật một chút cho ta! Vừa rồi thiếu chút nữa đã bị kẻ khác đâm trúng đấy, có biết không hả!” Ngu Phẩm Ngôn ném nàng vào trong xe ngựa, sau khi buông màn xe xuống mới hung hăng đánh lên cái mông nộn thịt của nàng, sắc mặt vẫn xanh lét như cũ.

Ngu Tương rầm rì cầu xin tha thứ, mông nhỏ lắc qua lắc lại tránh né.

Ngu Phẩm Ngôn đánh năm sáu cái, lực đánh cũng dần dần nhẹ xuống, lại đổi thành vuốt ve, nâng mặt nàng lên cảnh cáo: “Sau này tới nhà nào gây chuyện thì phải nói trước cho ca ca một tiếng, nghe chưa hả? Hả?”

“Nghe rồi, nghe rồi.” Ngu Tương thật cẩn thận đẩy ngón tay hắn ra, trong lòng thầm nghĩ: Thì ra cảm giác bị người ta nắm cằm lại khổ sở như vậy.

Ngu Phẩm Ngôn nâng nàng lên chỉnh đốn ngay ngắn, kéo nàng vào trong lòng cắn lên cái mũi nhỏ xinh một cái, sau đó mới xuống xe đi đến chỗ Thường Kỳ đang bị một đám phó dịch áp chế không thể động đậy. Tĩnh quốc công sốt ruột hoảng hốt lao ra từ bên cửa hông, ngoài mạnh trong yếu mắng: “Ngu đô thống, có khí phách quá nhỉ, lại nhiều lần ra tay với một đứa bé.”

“Quốc công gia, ngươi cũng thật có khí phách, để mặt cho con mình đi ám toán muội muội tay không tấc sắt vô hại của ta. Hôm nay nếu hắn thật sự động vào một sợi tóc của muội muội ta, ta róc xương hắn! Thủ đoạn ta lăng trì tội nhân, tin tưởng Quốc công gia đã sớm nghe qua, tổng cộng ba ngàn sáu trăm đao, nhất định không thiếu một đao.” Hắn vừa nói vừa kéo kéo đao ra khỏi vỏ, con người tối đen dần nhiễm một tầng huyết sắc, không khí bởi vì sát khí tản ra từ người hắn mà trở nên lạnh như băng.

Thường kì sợ tới mức mặt xám như tro tàn, lạnh run. Tĩnh quốc công cắn răng cố gắng chống đỡ: “Ngu Phẩm Ngôn, trong mắt ngươi còn có vương pháp hay không? Không phải Kỳ Nhi vẫn chưa làm gì nàng sao!”

Một nơi khác, hai mẹ con Thường gia thấy ngươi ta trốn hết cũng dùng khăn tay che kín mặt chạy vào nhà, Thường Nhã Phù vừa bước chân vào cửa nách liền ngồi phục xuống khóc rống, Thường phu nhân nhào lên muốn kéo con từ đám đòn gánh ra.

Ngu Phẩm Ngôn phụ đến Tĩnh quốc công bên tai lược nói nói mấy câu, sau đó vung tay áo đi nhanh rời đi. Chúng phó dịch thế này mới tan.

Ngu Tương ghé người lên bệ cửa, thấy Tĩnh quốc công sợ tới mức linh hồn nhỏ bé cũng bay mất, vài giọt đại giọt mồ hôi lạnh ồ ạt rơi xuống, đợi ca ca lên xe ngựa liền vội vàng hỏi: “Huynh nói với ông ta cái gì ? Xem xem, ông ta bị dọa tới mức ấy.”

Ngu Phẩm Ngôn ôm nàng đặt lên đùi mình, thấp giọng nói: “Không có gì, chỉ là vài mật thư qua lại giữa hắn và Từ Mậu đều nằm trên tay ta. Việc này chỉ là việc không lớn không nhỏ, còn phải nhìn xem tâm tình của ta có tốt hay không thôi.”

“Vậy tâm tình của huynh có tốt không?” Ngu Tương cười hì hì sờ đám chân râu trên cằm hắn.

“Thiếu chút nữa muội đã bị Thường Kỳ đâm trúng, muội nói xem lòng ta có tốt không hả?” sắc mặt Ngu Phẩm Ngôn nhất thời xanh lét trở lại.

Ngu Tương không dám hé răng, trở lại thành thành thật thật ngồi trong lòng hắn. Trên cả đường đi, hai người đều không nói chuyện, thẳng đến tiểu viện tây sương, Ngu Phẩm Ngôn đặt nàng ngồi xuống tháp mềm mới dặn dò: “Trước lúc cập kê muội ngoan ngoãn đợi trong nhà cho ta, không được đi chỗ nào hết nghe chưa.” Chỉ vào Liễu Lục: “Canh chừng chủ tử ngươi cho kĩ, nếu để cho bản Hầu biết ngươi dẫn nàng đi ra ngoài hồ nháo, trượng hình năm mươi rồi đuổi ra ngoài.”

Liễu Lục liên tục gật đầu, trong lòng lại oán thầm nói: Rõ ràng là chủ tử làm hỏng chúng ta thì có, vì sao giờ lại thành chúng ta dẫn nàng đi hồ nháo? Hầu gia, trong lòng ngài thiên vị lệch đất lệch trời rồi đấy!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lễ Giáng Sinh khoái hoạt, cám ơn của ta hào nhóm, cũng cám ơn sở hữu duy trì chính bản bằng hữu, sao sao đát! Cầu bao dưỡng, cầu ấm giường, cầu đầu uy!

Bình Luận (0)
Comment