Chuyện Ngu Tương đại náo ở trước của phủ Tĩnh quốc công rất nhanh đã lan truyền đến tai tất cả mọi người. Tuy rằng những lời nàng nói không tỉ mỉ, nhưng chỉ dựa vào mấy câu “nốt ruồi bên ngực trái”, “thoát y vểnh mông lắc lư”, “hành động không đức hạnh” thôi đã có thể đoán ra nội tình trong đó.
Không bằng không chứng, Ngu Tương có thể nói rõ ràng lưu loát như vậy sao? thì ra chuyện Thường Nhã Phù từ hôn không phải vì không chịu nổi cô em chồng ác độc, mà chính là bị phủ Vĩnh Nhạc Hầu bắt được nhược điểm trí mạng, vả lại nhược điểm kia còn vô cùng “tươi đẹp thơm ngát”.
Đừng nói tới các đại lão gia đang có ý nghĩ dâm đãng nào, chủ mẫu các nhà cùng đám nữ quyến nhất thời nhượng bộ lui binh với phủ Tĩnh quốc công. Vài vị quý nữ qua lại thân thiết với Thường Nhã Phù mấy hôm trước nay đã trốn biệt, không còn mặt mũi gặp người.
Nhớ tới ngày thọ yến của Thường phu nhân ấy, Ngu Diệu Kỳ chủ động chạy tới an ủi đồng cảm với Thường Nhã Phù, các nàng càng tức muốn nổ phổi. Đây là Ngu Diệu Kỳ đã bàn bạc giao ước với Thường Nhã Phù cùng nhau vẽ nhầm đường đi cho các nàng, làm chứng nhận cho lời đồn đãi mà Thường gia truyền ra để bôi đen Ngu Tương, muốn bảo toàn thanh danh của Thường Nhã Phù đấy!
Rốt cuộc Ngu Diệu Kỳ này là loại người nào? Ngay cả ca ca muội muội ruột thịt cũng có thể hãm hại như thế, coi mọi người như tên ngốc để đùa giỡn sao! Suy nghĩ cẩn thận những điểm mấu chốt ấy xong, quả thật đám quý nữ càng hận Ngu Diệu Kỳ đến tận xương, mọi yến ẩm tụ hội đều không thèm rủ nàng.
Lúc này Thường Nhã Phù thật sự rất muốn đi tìm cái chết, vừa đặt cổ lên sợi dây thừng lại nhớ tới câu kia của Ngu Tương: ‘Có chết cũng là vì bản thân ngươi không có mặt mũi gặp người’, đứng trên ghế đôn bất động nửa ngày, cuối cùng bỏ luôn ý định.
Tề phu nhân trốn trốn tránh tránh chạy đến phủ Tĩnh quốc công, lấy hôn thư ra muốn lui, còn ám chỉ Thường phu nhân nên nhanh chóng tìm cách gả Thường Nhã Phù ra ngoài, nếu không đích trưởng nữ của bà sợ là cũng không được tốt đẹp. Thường phu nhân rối rắm mấy ngày, không thể không lặng lẽ đuổi nữ nhi về quê nhà.
Tin đồn truyền lan một trận, trừ Ngu Tương vô tâm vô phế ra, không biết có bao nhiêu người đã không thể ngủ yên liên tục mấy tháng. Thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt đã đi qua mùa hạ nóng bức lại nghênh đón cuối thu, rốt cuộc hai vị đích nữ Ngu phủ cũng đã đến lúc cập kê .
Lâm thị vì muốn cho nữ nhi chính danh, lại yêu cầu lão thái thái tổ chức điển lễ long trọng hơn nữa.
“Ngươi nghĩ phải như thế nào mới long trọng? Chính tân, xướng lễ, tán giả, bấn giả cùng nghi trượng, ngươi có thể mời ai đến? Ngươi nói cho ta nghe thử đi.” Lão thái thái đang cầm đơn lưu trình hỏi.
Nhiều năm nay Lâm thị chưa từng ra ngoài xã giao, mấy tháng trước nữ nhi còn cho cả đám khuê tú trong kinh thành lọt hố, chớ nói đám người xướng lễ, ngay cả tân khách còn không có ai tới cửa, trong lúc nhất thời bà ta cũng không nói ra lời. Ngồi ở một bên, Ngu Diệu Kỳ càng cảm thấy nhục nhã, lại sâu sắc hận Lâm thị yếu đuối vô dụng.
Đúng tại lúc này, Ngu Tương cầm một tờ giấy Tuyên Thành hấp tấp vào cửa: “Bà nội, đây là danh sách khách dự lễ cập kê của con này, người xem giúp con đi.”
Lão thái thái vừa tiếp nhận nhìn vào, nhịn không được nở nụ cười: “Con thế mà lại thuyết phục được Thái tử phi nương nương làm chính tân cho mình sao, tốt tốt tốt. Để cho Cửu công chúa và Kiều Kiều làm nghi trượng cho con có phải có chút không hợp hay không? Đến lúc đó cần phải ngồi xổm một canh giờ, chỉ sợ các nàng chịu không nổi.”
Lâm thị vừa đi qua nhìn liền cảm thấy không thở nổi. Chính tân là Thái tử phi; xướng lễ là Phạm phu nhân; tán giả là Mẫn thị, mẫu thân của Thái tử phi; nghi trượng là Cửu công chúa và Phạm Kiều Kiều; bấn giả là Ngô thị, chị dâu nhà mẹ đẻ của lão thái thái, này cũng thật quá phô trương rồi.
“Không phải con bảo các nàng đến đâu, là bọn họ cứ cứng rắn muốn làm nghi trượng, còn không phải muốn có góc nhìn tốt sao. Con đi đứng không tiện, rõ ràng đã muốn rút gọn quá trình thật đơn giản, đỡ phải giày vò mình và mọi người.” Ngu Tương vừa vuốt vuốt tờ giấy vừa nói.
Lão thái thái cười gật đầu: “Được, cầm đến cho ta xem xem, ta giúp con châm chước rút gọn lại.”
Lão thái thái đang muốn đưa tay ra nhận lấy, lại bị Ngu Diệu Kỳ giành trước, nàng ta tươi cười dịu dàng: “Con đã quản gia hơn nửa năm, theo lý thì con nên phụ trách việc này mới đúng, lại không ngờ muội muội đã dự trù chuẩn bị gần xong, thật sự là hổ thẹn. Sức khỏe bà nội không nhiều, muội muội có yêu cầu gì thì cứ việc nói với ta, tất cả điều điều khoản khoản tỷ sẽ giúp muội làm thỏa đáng. Dù sao đây cũng là điển lễ cập kê của cả hai người chúng ta, muội muội tạm thời yên tâm, ta không thể không trút hết sức lực.”
Chỉ mới nghe ăn chực uống chực, lại chưa từng nghe đến việc chực luôn cả lễ cập kê. Ngu Tương lơ đễnh liếc mắt nhìn nàng một cái, phốc một tiếng nở nụ cười: “Vẫn là câu nói kia, người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch. Ngu Diệu Kỳ, ta phục ngươi rồi. Được rồi, nếu ngươi dám phá hủy buổi lễ cập kê của ta, coi chừng ta lột da ngươi ra.”
Giọng nói của nàng hết sức nhẹ nhàng xinh đẹp, còn giống như đang vui đùa nhưng lại sâu sắc kéo vặn một tầng da thịt trên bàn tay của Ngu Diệu Kỳ. Ngu Diệu Kỳ nhìn nàng mỉm cười, trong đôi mắt lại hàm chứa vài phần hung ác nham hiểm.
Lão thái thái chỉ ra vẻ như mình không thấy gì, không nhìn thấy sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, xua tay nói: “Thôi, ngươi muốn làm thì hãy làm cho tốt, cả đời người chỉ có một lần làm lễ cập kê, nếu ngươi muốn phá hủy nó, cũng không phải ai khác bị thiệt thòi ngoài ngươi.”
“Kì nhi đã biết.” Ngu Diệu Kỳ vội vàng quỳ xuống đáp lời, trong lòng lại thở hắt một hơi. Mời được Thái tử phi nương nương đến làm chính tân cho mình, để xem sau này còn ai dám coi khinh nàng.
———————————–
Tắm rửa trai giới ba ngày, đến ngày làm lễ cập kê, Ngu Tương phá lệ dậy thật sớm. Trước mắt đã là cuối tháng mười, gió thu mát mẻ mang theo vài phần lạnh, đám phó dịch đã sớm thay những bộ áo bông thật dày, bước chân đạp lên đám lá khô rơi rụng vang lên tiếng xào xạt.
Ngu Tương ngồi ngay ngắn trước gương thủy ngân thoa son môi, chọn đến chọn đi mấy màu cũng đều cảm thấy không hài lòng, sau khi dùng khăn tay lau mấy lần, môi cũng hơi đỏ ửng lên. Nàng lại trưởng thành một lần nữa, không giống như thời điểm mười tám tuổi kiếp trước, cùng anh hai trốn trên tầng cao nhất của trại an dưỡng nói chuyện uống bia.
Một đời này nàng có hắn là người nhà yêu thương nàng nhất, có bạn bè sớm chiều thân thiết, có lễ mừng long trọng. Ngồi trước gương nhìn vào chính mình, bỗng nhiên nàng có loại cảm giác dường như mình đã trải qua mấy đời rồi.
“Tiểu thư, thử lại màu quýt này một lần nữa đi, bên trong có một chút kẹo mạch nha, thật là ngọt .” Liễu Lục cầm lấy một hộp son môi.
Những thứ ở cổ đại đều rất tốt, hoàn toàn không bị ô nhiễm, ngay cả kem dưỡng da và son môi tự chế đều có thể ăn thoải mái bất cứ lúc nào, đương nhiên ngoại trừ son cùng phấn. Ngu Tương sâu kín cảm thán, dùng ngón út chấm một chút cẩn thận thoa lên môi.
Vì mặt trời còn chưa dâng lên, không gian bên ngoài chỉ vừa phiếm ra một ít tia sáng yếu ớt, Đào Hồng nâng một ngọn nến lên chiếu sáng cho nàng. Vốn là một thiếu nữ có dung nhan kiều diễm, sau khi trang điểm lại xinh đẹp rực rỡ như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ, mái tóc đen dày óng mượt xõa tung trên vai như một dòng suối, lại thêm một đôi mắt đẹp to tròn không có tiêu cự, vừa ngây thơ lại vừa hồn nhiên, có lẽ còn có chút mê mang.
Liễu Lục thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, hôm nay dường như người không vui vẻ sao?”
“Không có, chỉ là cảm thấy dường như mình đã trưởng thành chỉ sau một đêm, có chút hoang mang.” Sau khi trưởng thành, có thể sẽ có đủ loại phiền não nối gót xảy ra. Ngu Tương nghĩ như thế, cong môi thở hắt ra một hơi phiền não.
Liễu Lục cười mà không nói, cầm lấy chiếc lược bí chải đầu giúp chủ tử. Đúng tại lúc này, Ngu Phẩm Ngôn bước qua bậc cửa chậm rãi đi đến, phía sau còn có Phùng ma ma cùng vài nha đầu đang bưng những rương nhỏ đi theo, Đào Hồng Liễu Lục vội vàng tiến lên chào.
“Ca ca, đây là quan kê, quan đóa cùng châu sai mà muội phải mang hôm nay sao?” Ngu Tương nhướn cổ nhìn.
“Đúng vậy, muội nhìn xem có thích hay không.” Ngu Phẩm Ngôn đi qua đi vuốt vuốt khuôn mặt nàng.
Vài tiểu nha đầu mở những rương nhỏ trong tay ra, sắp xếp đặt thành một hàng trên bàn trang điểm, quan đóa được chế tác từ phỉ thúy và vàng tạo thành hình hoa sen, nương theo ánh sang chiếu rọi ra xung quanh, có vẻ vô cùng xa hoa quý giá.
Cho dù là Ngu Tương có kiến thức rộng rãi cũng không nhịn được phát ra tiếng than sợ hãi.
“Thích chứ?” Ngu Phẩm Ngôn cúi người cười hỏi.
“Không thể thích hơn được nữa!” Ngu Tương nâng rương lên hôn hai cái.
Vì ở đây nhiều người mắt tạp, Ngu Phẩm Ngôn cố nén xúc động muốn hôn nàng, sai mấy nha đầu nâng rương đồ đem đến cho lão thái thái xem.
Mấy thứ này đáng ra nên được nghi trượng cất giữ, nhưng vì hai vị nghi trượng của Ngu Tương đều có thân phận cao quý, cũng là thuần túy đến giúp vui mà thôi, tóm lại vẫn là Ngu Phẩm Ngôn và lão thái thái phải đích thân chuẩn bị.
Đợi đoàn người đi xa, Ngu Phẩm Ngôn tiếp nhận chiếc lược bí trong tay Liễu Lục, từng chút trừng chút chải lên những lọn tóc mềm như mây của muội muội, bởi vì tóc nàng quá mức bóng loáng, hắn thoa một ít dầu hoa quế lên lòng bàn tay, búi gọn lại thành một kiểu đọa mã đơn giản, sau đó chọn vài trâm châu sai trang điểm lên.
“Rốt cuộc Tương Nhi cũng trưởng thành, ca ca chờ đợi ngày này không nổi nữa rồi.” Hắn cúi người, dán mặt mình lên gò má xinh đẹp của muội muội, bình tĩnh chăm chú nhìn giai nhân xinh đẹp tuyệt trần trong gương, giọng nói khàn khàn ẩn chứa sự ái muội không kể xiết cũng không thể nói rõ.
Ngu Tương bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn đến mức trái tim hoảng hốt, cũng có một thứ cảm xúc không rõ khiến người khác run rẩy truyền từ hai má hắn đến tận vành tai nàng. Ngu Tương nhìn gương mặt tuấn mỹ của nam tử bên cạnh rồi mỉm cười, sau đó lại vờ như bận rộn chọn lựa hoa điền trong hộp nữ trang. Nàng không dám hỏi hắn thâm ý của câu nói kia, bởi vì nàng biết chỉ cần bản thân mình tiến thêm một bước theo sự dẫn dụ của hắn, cuộc sống sau này của nàng sẽ càng biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Nàng cảm thấy cuộc sống bây giờ của bản thân rất khá, không cần loại thay đổi kia. Hoặc nếu nói thẳng thắn ra, nàng sợ hãi loại thay đổi ấy.
Ngu Phẩm Ngôn dừng lại lúc này, giúp nàng chọn một hoa điền hình đóa sen dán tại ấn đường, lại vạn phần yêu thương hôn lên hai bên tóc mai nàng, sau đó mới ôm nàng đi ra phía trước viện.
Đào Hồng Liễu Lục phụ giúp đây xe lăn đi theo phía sau.
Ngu Tương nằm úp trên đầu vai huynh trưởng, bộ ngực không thể tránh khỏi việc ma sát với cánh tay cường kiện hữu lực của huynh trưởng, dĩ vãng cũng không cảm thấy gì, hôm nay lại có chút xấu hổ, hai má không cần thoa son vẫn cứ ửng lên một tầng hồng nhạt kiều diễm giữa ánh nằng bình minh. Nàng cố gắng nhắc nhủ bản thân phải xem nhẹ hơi thở mang đầy tính xâm chiếm của huynh trưởng phát ra bên tai, còn nghiêm túc đếm lá rụng, một chiếc, hai chiếc, tam chiếc…… Vô số chiếc lá……
Từ từ đã, hôm nay lá rụng có phải quá nhiều rồi hay không? Hạ nhân đã quên quét rác rồi hay sao!
Mày liễu của Ngu Tương dựng thẳng, vỗ nhẹ bả vai huynh trưởng nói: “Ca ca, từ từ đã, hỏi thử xem chỗ này là ai phụ trách dọn dẹp? Tân khách sắp sửa đến rồi, vậy mà Hầu phủ chúng ta ngay cả đường đi cũng chưa quét tước sạch sẽ, còn ra bộ dáng gì nữa!”
Ngu Phẩm Ngôn luôn mặc kệ những việc vặt như thế, nhưng thấy một bộ dáng như bà quản gia nhỏ của muội muội thật sự đáng yêu, liền nhìn sang hai tên thị vệ phía sau phất tay áo.
Hầu gia tự mình hỏi đến, hạ nhân làm sao dám chậm trễ, nhưng sau khi trải qua đợt cải cách của Ngu Diệu Kỳ, nhóm phó dịch vốn đã được phân công công việc chính xác lại trở nên phân tán không chịu nổi, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, rốt cuộc cả buổi vẫn không tìm ra ai phụ trách, trong lúc nhất thời ầm ĩ cả lên.
“Đừng ầm ĩ nữa, Ngu Diệu Kỳ đâu, gọi Ngu Diệu Kỳ đến đây. Không phải nàng ta nói nhất định giúp ta chuẩn bị một buổi lễ cập kê thỏa đáng đầy đủ phong quang rực rỡ sao?” Mặt mũi Ngu Tương nhanh chóng nhăn nhó, bỗng nhiên có chút hối hận vì quyết định ngày đó của mình.
Đây chính là lễ điển duy nhất trong đời đánh dấu việc nàng đã trưởng thành trong cả hai kiếp, nếu sai dám có ý định phá hỏng nó, nàng cũng sẽ phá hủy luôn kẻ đó.
Sau khi Ngu Diệu Kỳ giúp đỡ Trầm mẫu quản gia, sau đó lại tiếp nhận phủ Vĩnh Nhạc Hầu, tuy rằng ngẫu nhiên cũng xảy ra một ít khó khăn, nhưng có Lâm thị ở bên chỉ bảo, lại tham chiếu theo những quy củ mà Ngu Tương đã định ra trước đó, việc xử lý cũng không quá khó khăn.
Nhưng mà vì trình tự chi lễ cập kê rườm rà, quy mô long trọng, ngay cả Lâm thị cũng là lần đầu tiên làm việc này, thêm việc các nàng đã phá hủy hết những quy củ của Ngu Tương hết bảy tám phần, lại vì muốn nâng đỡ những quản sự thân tín mà làm mất lòng các quản sự có kinh nghiệm trong phủ, ngày thường cũng liền thôi, gặp một lễ mừng lớn như thế liền loạn hết cả lên.
Trong chốc lát, phòng bếp thiếu mấy giỏ nguyên liệu nấu ăn, khố phòng thiếu mấy trăm cái chén nhỏ, hay cũng lúc đó sân khấu kịch không xây dựng chắn chắc đã có chút lỏng lẻo…… Đủ loại phiền toái kéo nhau mà đến. Đầu óc Ngu Diệu Kỳ đã mê muội, đến ngay cả quy tắc vệ sinh cá nhân cơ bản nhất cũng không kịp lưu ý, nghe Ngu Phẩm Ngôn gọi mình đến, hận không thể biến ra mấy trăm phân thân, tự mình dọn đống hỗn độn kia sạch sẽ.
hết chương 93