Hàn Giang Đình và Ngũ Y Y cùng đạp xe đạp leo núi trên đường về nhà, Ngũ Nhân Ái lái chiếc xe MINI màu đỏ chạy qua mặt hai người họ.
Hàn Giang Đình chợt nhớ đến chuyện gì liền hỏi: “Buổi tối ở tòa nhà ngân hàng lớn có tổ chức buổi tiệc cậu có đi không?”
“Cái gì? Tiệc gì?”
“Tôi nghe mẹ tôi nói, tối hôm nay chúng ta đều phải tham gia, chẳng nhẽ cậu không đi sao?”
“Tôi không biết…chờ xem đi.”
Ngũ Y Y trở lại Ngũ gia trang, vừa vào cửa thì nhìn thấy ba chị em còn có Tiêu Mai rất hăng hái lực chọn quần áo.
Đúng là họ muốn đi dự tiệc.
Ngũ Nhân Lệ ngẩng đầu nhìn thấy Ngũ Y Y, cô muốn nói gì đó nhưng lại cúi đầu xuống không dám nói.
Ngũ Y Y mặc kệ những người này, cô trực tiếp đi lên lầu trở về phòng mình.
Lúc ba chị em Ngũ gia cố gắng trang điểm thật đẹp để đi dự tiệc thì Ngũ Y Y lại đang vùi đầu vào trong cuốn sách.
Đến giờ ăn cơm chiều, Ngũ Y Y kéo lê cái bụng xẹp lép xuống phòng bếp thì lại nghe dưới lầu truyền đến giọng nói.
“Nhanh lên đi, nếu đã chuẩn bị xong rồi thì có thể đi chưa? Đã lâu rồi, chậm trễ nữa sẽ không tốt.” Ngũ Phong Tập lo lắng hối thúc.
“Được được, ông xã anh nhìn xem em mặc quần áo này có đẹp không?”
“Đẹp lắm, em mặc cái gì nhìn cũng đẹp cả!”
Ngũ Y Y chán nản nhìn xuống dưới lầu.
Ba chị em Ngũ gia đều mặc trang phục lộng lẫy, Tiêu Mai thì ăn mặc trang điểm quá mức diêm dúa lòe loẹt, còn Ngũ Phong Tập thì mặc áo đuôi tôm.
Ngũ Nhân Lệ nhìn Ngũ Phong tập rồi nhỏ giọng nói: “Ba ba, Y Y không đi sao?”
Ngũ Nhân Ái mất hứng cắt ngang lời cô ấy: “Nó không thích đi!”
Ngũ Nhân Lệ cúi đầu.
Trong những nơi long trọng này, cô là con gái riêng nên không dám đi, chỉ làm cho ông ta thêm mất mặt thôi.
Ngũ Y Y hừ lạnh một tiếng, im lặng đi vào phòng.
Người nhà Ngũ gia lái hai chiếc xe ra ngoài.
Khuôn viên Ngũ gia trang đều có vẻ yên tĩnh.
Ngũ Y Y đứng chỗ cửa sổ trên lầu nhìn xuống hai chiếc xe rời đi, nhìn sắc trời nhá nhem tối, trong lòng lại bi thương, nhưng cô bướng bỉnh không để cho mình chịu khổ sở.
“Đi đi, đều đi hết đi, hãy để tôi yên tĩnh.”
Ngũ Y Y an ủi chính mình, sau đó nằm dài ra trên giường.
Buổi tiệc lần này tổ chức rất long trọng, gần như tất cả các nhà giàu trong thành phố đều có mặt.
Tiêu Lạc mặc tây trang màu xám bạc, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích, hắn mỉm cười chào đón Ngũ Phong Tập: “Anh rể, chị, mọi người đã đến rồi.”
Tiêu Mai cười thầm: “Ừ ừ, Lạc à, rất nhiều năm rồi chị không có tham gia những nơi như vậy, rất kích động……”
Từ khi Tiêu Gia ngày càng suy tàn, Tiêu Mai chuyển sang cuộc sống khốn khổ, hiện tại cũng có thể vượt qua được.
Tiêu Lạc quét mắt nhìn bọn họ vài lần, đột nhiên thu lại nụ cười hỏi: “Y Y đâu? Y Y không đến đây sao?”
Tiêu Mai hừ lạnh một tiếng: “Nó không thích đến đây! Nó là như vậy đó! Hừ!”
Ngũ Phong Tập thở dài nói: “Lạc à, Y Y đến những nơi như thấy này, tôi sợ người ta sẽ nói……….”
“Hừ!” Tiêu Lạc giận dữ bỏ đi.
Ngũ Nhân Ái buồn bã nói nhỏ: “Trong lòng anh ấy chỉ nghĩ đến Ngũ Y Y kia thôi.”
Tiêu Mai đi tới cố gắng an ủi Ngũ Nhân Ái: “Nhân Ái à con yên tâm đi, có dì ở đây Ngũ Y Y đừng mơ tưởng muốn trở thành người phụ nữ của Lạc gia, có dì ở đây dì sẽ ngăn cản nó! Đứa bé ngoan, đừng suy nghĩ nhiều nữa………”
Ngũ Nhân Ái kinh ngạc nhìn Tiêu Mai, cô thấy trong mắt bà ta hiện lên tia đồng ý, lúc này Ngũ Nhân Ái mới cười tươi.
Hôm nay tất cả những nhà giàu nổi tiếng đều gặp nhau, những người quen biết thì chào hỏi nhau, những người khác thì tụ tập một chỗ nói chuyện.