Ví dụ như Ngũ Y Y, cô ta có cái gì chứ? Về khuôn mặt, nhiều nhất cũng xem như là trên trung bình, nhưng mà so với những minh tinh nổi tiếng xinh đẹp, Ngũ Y Y cũng không được coi là nổi bật.
Nhiều phụ nữ xinh đẹp như vậy vây quanh Hoắc lão đại, điên cuồng ném mị nhãn cho Hoắc lão đại, lão đại đều nhìn cũng không nhìn.
Vì sao khi Ngũ Y Y đến, lão đại liền mê muội?
Ngũ Y Y nằm sấp trên tấm lưng rộng lớn của Hoắc Phi Đoạt, bụng nhỏ dán lên người hắn, sưởi ấm.
"Phi Đoạt, trên người anh thật là ấm áp. Giống như một lò sưởi nhỏ."
Ngũ Y Y muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Hoắc Phi Đoạt, để xem tâm tình của Hoắc lão đại là tốt hay xấu, cô nằm úp sấp ghé vào bên tai Hoắc Phi Đoạt, cố gắng hết sức nhìn một bên mặt của Hoắc Phi Đoạt, đáng tiếc cổ quá ngắn, cũng không phải hươu cao cổ, hoàn toàn không có khả năng kéo dài đến tận trước mặt người ta, chỉ có thể như vậy.
Ngũ Y Y vừa nói, miệng nhỏ của cô liền thở ra khí nóng, đều thổi tới bên tai của Hoắc Phi Đoạt, thổi khiến cho toàn thân Hoắc Phi Đoạt nóng lên.
"Có phải có liên quan tới luyện võ hay không?"
Hoắc Phi Đoạt hơi nghiêng mặt, "Mùa đông lạnh không cho em chui vào trong chăn của tôi sưởi ấm."
"A. . , không được thì không được. . . . " Ngũ Y Y nói xong mới nhận ra cái gì, trừng to mắt, "Tôi, tôi chui vào trong chăn của anh làm gì, thật là."
Hoắc Phi Đoạt âm thầm bật cười, nhẹ giọng nói, "Không nhất định . . . . "
"Vừa rồi anh nói cái gì?"
"Nói em thực nặng! So với con heo cái còn nặng hơn! Không phải là lúc sáng em nuốt một tảng đá vào bụng chứ?"
Ngũ Y Y tức giận đến nỗi tóc cũng dựng đứng cả lên, "Tôi không nặng, tôi thật sự không nặng! Mới có 95 cân! Tôi biết dáng người tôi cao, trọng lượng cơ thể quả thật cũng không nhẹ, nhưng mà cũng không đến nỗi giống như heo mẹ chứ? Nhiều lắm cũng là hơi đầy đặn một chút thôi. Thật là, vậy mà anh nói tôi như vậy, tôi không muốn sống!"
Ngũ Y Y kêu gào, dùng bàn tay nhỏ bé cào cào bả vai Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt nhếch khóe miệng lên, vụng trộm cười.
"Ôi ôi! Phi Đoạt! Anh nhìn xem, phía trước có ngựa! Chính là ngựa! Tôi muốn cưỡi ngựa! Thả tôi xuống! Tôi muốn tìm ngựa để tâm sự!"
Ngũ Y Y ở trên lưng của Hoắc Phi Đoạt lắc qua lắc lại, vùng vẫy muốn xuống.
Hoắc Phi Đoạt bị ngực đầy đặn của cô cọ vào, hít sâu một hơi, không nhịn được nhéo cái mông mũm mĩm của cô một chút.
Ngũ Y Y đều không cảm giác được, một lòng nghĩ muốn cưỡi ngựa.
Nhảy xuống từ trên người Hoắc Phi Đoạt, cô liền vui vẻ kêu lên a a a rồi chạy đi.
A Trung đã qua đây đón, "Lão đại."
"Ừ, cầm."
Hoắc Phi Đoạt đưa túi lớn cho A Trung, đi về phía Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y nhảy nhót ở phía trước, đột nhiên nhìn thấy trên đường có mấy đóa hoa, vội vàng hái xuống, nhìn thấy là cây đẹp mắt, cũng nhặt lên đặt trong tay, xoay người ngoắc tay với Hoắc Phi Đoạt đang cách hơn mười thước, "Phi Đoạt! Nhanh lên. . ., chúng ta cưỡi ngựa!"
Hoắc Phi Đoạt đút hai tay vào túi, cử chỉ nhàn nhã, lững thững đi tới, ngọc thụ lâm phong.
Gió nhẹ, nhẹ nhàng thổi, ấm áp.
Hồ nước, trong suốt trông thấy đáy, một mảnh lục nhạt.
Tiểu nha đầu mềm mại cười nhảy nhót ở phía trước. . . .
Cuộc sống, cứ như vậy, đã vô cùng hoàn mỹ rồi.
Hoắc Phi Đoạt híp mắt, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy hạnh phúc.
"Tôi muốn cưỡi ngựa, tôi muốn cưỡi ngựa!" Ngũ Y Y đứng ở trước mặt một con ngựa màu đỏ thẫm, nghĩ đi nghĩ lại, lại không dám, chỉ có thể dùng sức ngoắc tay, hướng về phía Hoắc Phi Đoạt xin giúp đỡ.
"Em biết cưỡi ngựa sao?"
Hoắc Phi Đoạt đi qua, trước tiên vuốt ve con ngựa vài cái.
Con ngựa vô cùng hiền lành, lại còn liếm lòng bàn tay của Hoắc Phi Đoạt.