“Tôi sẽ không.”
“Em còn muốn cưỡi ngựa không? Sợ sẽ té xuống à?”
“Anh có thể dạy tôi hả? Này, con ngựa này có quen với anh không?”
Ngũ Y Y vừa nhìn thấy con ngựa há miệng le lưỡi, sợ tới mức chạy trốn sau lưng Hoắc Phi Đoạt, gắt gao ôm lấy eo hắn.
“Ừm, con ngựa này tên Lung Linh, nó là tiểu bảo bối của tôi.”
“Cái gì? Nó cũng có tên à? Là ngựa cái hả?”
Thật buồn nôn, xem con ngựa là tiểu bảo bối, Hoắc lão đại thật buồn nôn.
“Ừ, là một con ngựa cái rất ngoan. Có phải rất đẹp không?”
Ngũ Y Y lập tức bĩu môi: “Tôi nhìn nó không đẹp một chút nào, không phải là mũi ngựa mặt ngựa thôi sao? Thật bình thường. Tôi không cưỡi nó, tôi cưỡi con khác đi.”
“Nó rất ngoan. Tại sao không cưỡi nó?” Hoắc Phi Đoạt ngạc nhiên nhìn Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y đi đến chỗ con ngựa khác, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận: “Tôi chán ghét tiểu bảo bối của anh, chán ghét, anh thích thì cưỡi nó đi! Tôi mới không cần nó!”
Hoắc Phi Đoạt ngớ ra, lập tức nỏ nụ cười: “Em cũng ăn giấm chua với một con ngựa à?”
Tâm tình hắn lại rất tốt.
“Cái gì? Tôi không có ghen! Tôi chỉ sợ đè chết con tiểu bảo bối của anh thôi!”
Ngũ Y Y mở to hai mắt, bĩu cong môi, vẻ mặt rõ ràng đang rất tức giận.
Hoắc Phi Đoạt cười thầm, hắn đi qua, chỉ vào một con ngựa trắng: “Nó cũng rất ngoan, mà còn rất khỏe mạnh. Em cưỡi nó được đó!”
Ngũ Y Y mở to mắt nhìn qua: “Nó cũng là con ngựa cái? Cũng là tiểu bảo bối của anh hả?”
“Ha ha” Hoắc Phi Đoạt cười khẽ: “Nó không phải, nó là con ngựa đực.”
“Ngựa đực tốt, tôi sẽ cưỡi ngựa đực.”
“Tại sao?”
“Anh không biết à? Nam nữ kết hợp làm việc sẽ không phiền phức.”
Hoắc Phi Đoạt nhịn không được liền cười nhẹ, đưa tay vuốt ve mái tóc Ngũ Y Y: “Tôi và em sống cùng một chỗ, cũng không có phiền phức gì.”
Ngũ Y Y không nghe rõ người kia đang nói gì, cô nắm lấy dây cương, một chân đạp lên bàn đạp, một chân dùng sức, nhún người một cái muốn nhảy lên ngựa.
Đáng tiếc là con ngựa kia cao quá, mà Ngũ Y Y thì rất thấp, làm sao cũng không thể leo lên được.
Hoắc Phi Đoạt cười thầm, đưa tay qua nâng mông Ngũ Y Y lên, chỗ đó của cô thịt rất nhiều, sờ vào cảm giác thật tốt.
Hắn không nhịn được liền vuốt ve vài cái, giọng nói đầy say mê vang lên: “Thịt thật nhiều.”
“Hả? Anh nói cái gì?”
“Tôi nói chân em thật ngắn.” Hoắc Phi Đoạt nâng Ngũ Y Y lên ngựa, Ngũ Y Y ngồi trên lưng con ngựa, vừa hưng phấn vừa vui vẻ, lại nói lơ đễnh: “Chân ngắn thì làm sao? Chân tôi ngắn đó! Hừ, tôi không phải là người mẫu, làm sao có chân dài được chứ?”
Lại coi thường cô. Hừ! Kém cỏi! truyện được lấy từ Doc Truyen . o r g
Hoắc Phi Đoạt đứng bên thân con ngựa gần đó, một tay nắm lấy dây cương, quay đầu lại hỏi Ngũ Y Y: “Đê tôi dắt em đi một đoạn đường thử xem?”
“Được được, anh đừng dắt đi nhanh quá nha.”
Hoắc Phi Đoạt dùng một tay để trên lưng Ngũ Y Y: “ngồi thẳng lưng.”
Sau đó lại sờ lên chỗ đùi cô, ánh mắt nóng bỏng, giọng nói ám muội: “kẹp chặt chân…….”
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà trong giờ phút này Hoắc Phi Đoạt lại nghĩ đến, cái đêm điên loan đảo phượng kia chứ.
Cô khít chặt làm cho hắn gần như điên lên.
“Này này này, tiếp theo tôi phải làm gì hả?” Ngũ Y Y gọi Hoắc Phi Đoạt vài tiếng, người này đang ngẩn người, cô dùng chân đá đá vào ngực Hoắc Phi Đoạt, lúc này hắn mới hoàn hồn lại.
Hoắc Phi Đoạt nhìn về phía ánh mắt của Ngũ Y Y, sự ngang ngược lộ ra trôi trào, phải khống chế lại sự trôi trào vô hạn đó.
Ngũ Y Y nhìn thấy liền bối rối.