Thường Duyên Bách về triều tuyệt đối không phải một lão thần Đông Sơn tái khởi bình thường, ông ta quyền cao chức trọng trong tam công, quyền khuynh triều dã, sau khi cáo lão hồi hương, hai người thái phó Thân Cung Hĩ và thái bảo của thái tử Vương Thậm giằng co trong triều không ngừng.
Vương Thậm một mực trung thành với Thái Tử, mà hành động lần này của Thân Cung Hĩ Ân Thái Hậu chưa chắc đã có phát hiện.
Ngay lúc này Thường thái sư về triều, ý tứ đã sáng tỏ.
Trận tranh đấu đã tới thời khắc cực đoan nhất.
Bùi Nguyên Hạo lại hỏi: "Người vừa rồi là Thường Khánh?"
Dương Vân Huy gật đầu.
Bùi Nguyên Hạo cười cười: "Bọn họ đúng là cẩn thận, đệ cũng nhớ đề phòng."
Thường Khánh là nghĩa tử của Thường thái sư, cũng nổi tiếng là đệ nhất dũng sĩ của thiên triều! Ta nghe nói năm đó Thường Khánh và Dương Vân Huy cùng tranh chức võ trạng.
Vốn ở giáo trường phải đánh năm trận, bọn họ đều hai thắng một hòa, có điều sau trận cuối Thường Khánh vẫn có thể tiếp tục, mà Dương Vân Huy đã kiệt sức, dâng hương châm tẫn mới có thể hưu binh giảng hòa; Dương Vân Huy ở trận thi văn phía sau cao hơn một bậc, vì thế mới đoạt được danh hiệu Võ Trạng Nguyên năm đó.
Hôm nay xem ra, vì trận giáo trường hôm đó, cả hai đều còn khúc mắc.
Ngay thời điểm này thái sư về triều, tử địch của Dương Vân Huy Thường Khánh hồi kinh, cuối cùng hiển nhiên là một sống một chết, lại không ngờ đối phương tâm tư cẩn mật, ngay cả bọn họ một chút tin tức cũng không biết!
Trong xe khá tối, Bùi Nguyên Hạo trầm mặc, khóe miệng cơ hồ mang theo ý cười tà ý, phảng phất như con báo đầu đông, tùy lúc có thể công kϊƈɦ.
"Có trò hay để xem rồi!"
Ta nghe mà lòng run lên, không khỏi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm đã bao phủ mọi thứ, gió tuyết phiêu diêu của kinh thành nghênh đón nhiều người trở về, không biết là những người này ở đây sẽ khiến thế cục thay đổi thế nào!
Đoàn xe vào thành không còn bị ngăn cản, một đường chạy thẳng tới cửa Nam hoàng cung.
Đưa mắt nhìn, hình dáng hoàng cung quen thuộc lần nữa xuất hiện trong màn đêm, đầu hạ nồng đậm bóng ma, thời điểm xe ngựa đi vào tựa như bước chân vào phạm vi phục kϊƈɦ của dã thú, ta không khỏi rùng mình.
Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, không nói chuyện.
Chỉ chốc lát, xe ngựa đã dừng trước cửa cung, vừa bước xuống, một đoàn người đã vội vàng đi tới, đưa mắt nhìn kỹ, dẫn đầu là tổng quản Ngọc công công.
Hắn tới trước mặt Bùi Nguyên Hạo, cung kính quỳ xuống: "Bái kiến Tam điện hạ."
Bùi Nguyên Hạo không hề dừng bước, vừa đi vừa nói: "Hoàng Thượng đang ở đâu?"
"Hồi điện hạ, ở Vĩnh Hòa Cung?
Vĩnh Hòa Cung? Hoàng Thượng ngày thường không phải luôn ở Thái Cực Điện ở phía Tây sao? Sao lại dọn tới lục cung ở phía Đông?
Bước chân thoáng cứng lại, Bùi Nguyên Hạo quay đầu nhìn hắn: "Sao lại ở Vĩnh Hòa Cung?"
Ngọc công công cười đáp: "Long thể Hoàng Thượng suy nhược, Hoàng Hậu nương nương nói để tiện tịnh dưỡng mà để Hoàng Thượng dọn đến Vĩnh Hoàn Cung nghỉ ngơi."
"Vậy Hoàng Thượng xử lý chính vụ thế nào?"
Ngọc công công cẩn thận đi cạnh hắn: "Điện hạ, Hoàng Thượng đã hạ chỉ để Thái Tử điện hạ giám quốc."
Thái Tử giám quốc?
Bốn chữ làm ánh mắt Bùi Nguyên Hạo sắc bén lên, độ ấm xung quanh chợt lạnh xuống, ta đứng từ xa cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của hắn, qua một lúc lâu, hắn cười lạnh: "Đã tới nước này rồi à!"
Hắn xoay người định rời đi, chợt nhớ gì đó, bước chân chậm lại đi tới trước mặt Ngọc công công: "Ngươi nói long thể Hoàng Thượng suy yếu, thái y đã tới bắt mạch chưa?"
"Hoàng Hậu nương nương...!Đã phân phó người chiếu cố."
"Là sao?"
"Đây...!Có hoàng hậu nương nương ở đó lo lắng mọi chuyện, lão nô không cần canh giữ bên cạnh." Ngọc công công vẫn cười đáp, nhưng nụ cười kia như lớp mặt nạ khiến người nhìn nhịn không được mà rét run.
Hắn nhìn trái phải, tiến lên một bước nhỏ giọng bên tai Bùi Nguyên Hạo: "Điện hạ tới Đông Cung một chuyến liền biết."
Bùi Nguyên Hạo liếc hắn một cái, không nhiều lời, phất tay cho Ngọc công công lui xuống.
Lúc này, Dương Vân Huy mới tiến lên: "Tam ca...".