Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 221


Bùi Nguyên Hạo nâng tay, ý bảo hắn không cần mở miệng, sau đó nói: "Phía trước là nội cung, ngoại thần không thể tiến vào, đệ về trước đi.

"
"Nhưng! "
Bùi Nguyên Hạo quay đầu nhìn hắn, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng qua ta, ta bị hắn nhìn tới sửng sốt, chưa kịp hoàn hồn đã nghe hắn nói: "Ngươi đi theo!"
Bình tĩnh suy xét, ta cũng biết tình cảnh trong cung lúc này không rõ, ta không biết kết cục cuối cùng là gì nhưng hoàng tử tranh đấu ở các đời đều vô cùng hung hiểm, người chết vô số, nhưng ta chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, không có bất cứ lợi ích hay mưu đồ gì, vì sao lại ép ta lao vào hiểm cảnh?
Ta theo bản năng định nói gì đó, Bùi Nguyên Hạo đã tiếp tục: "Vụ án của ngươi nếu không kết thúc với Hoàng Hậu, chỉ sợ nơi ngươi ở không chỉ là thiên lao.

"
Lúc này, ta mới bừng tỉnh nhớ ra.

Mục đích chúng ta xuống Nam là vì tra vụ án hạ độc trước đó, chỉ là manh mối không rõ, chỉ sợ tra thêm một trăm năm cũng không tra ra, kết quả như vậy chẳng lẽ ta phải cõng danh xấu trêи người tới chết hay sao?
Ta cắn môi, nhẹ giọng: "Vâng.

"
Dương Vân Huy lại nói mấy câu với Bùi Nguyên Hạo rồi lui xuống.


Bùi Nguyên Hạo dẫn theo ta, phía sau có hai tùy tùng mang theo hành lý, cùng nhau tới Đông Cung.

Vĩnh Hòa Cung là một trong lục cung của vua ở phía Đông, bên cạnh là Thừa Càn Cung của Thái Tử.

Nơi này trước khi chúng ta xuống Nam vẫn luôn sửa chữa, cũng không biết tiến độ sao có thể nhanh như vậy, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, hoàng đế đã dọn vào.

Cả đoạn đường, những tường đỏ ngói xanh quen thuộc lần nữa xuất hiện trước mắt ta, tường thành cao ngất bao xung quanh, giống hệt giấc mộng thành Dương Châu phát bệnh đêm đó, tường cao chót vót, áp lực đến người cơ hồ không thể hít thở, có lẽ vì đêm nay tuyết lớn gió lạnh, càng đi, ta càng cảm thấy máu trong người như đã kết băng.

Đúng lúc này, cửa cung Vĩnh Hòa phía trước, dưới hai ngọn đèn lồng màu đỏ, một thân ảnh sớm đã đứng đó.

Ta ngây ra.

Tuyết trắng không ngừng rơi xuống, người đó mỉm cười còn ôn nhu hơn tuyết, y vừa thấy chúng ta liền chậm rãi đi tới.

Bùi Nguyên Hạo cũng đi chậm lại, như cố ý vô tình nhìn ta, mà ta theo bản năng vội cúi đầu.


Rốt cuộc cũng tới gần, Bùi Nguyên Tu cười nói: "Tam đệ, đã lâu không gặp.

"
"Làm phiền hoàng huynh nhớ thương.

"
"Nghe hạ nhân nói đệ ở phía Nam làm không ít chuyện lớn, thân thể mệt mỏi, sao không trở về nghỉ ngơi trước?"
"Nghe nói long thể phụ hoàng không thoải mái, phận làm nhi tử sao có thể nghỉ ngơi trước?" Bùi Nguyên Hạo cười cười, "Hoàng huynh cũng là nhi tử, khẳng định biết tâm ý của đệ đúng không?"
"Đây là tự nhiên.

"
Bùi Nguyên Hạo mỉm cười ôn hòa, hai người rốt cuộc cũng không nói gì nhiều, ánh mắt y chậm rãi chuyển hướng qua ta, lúc này ta mới nhớ bản thân còn chưa thi lễ, vội vàng khom người.

Bùi Nguyên Tu thấy vậy lập tức duỗi tay: "Trời lạnh, không cần.

"
Trời lạnh, nhưng tay y thật sự rất ấm.

Ta cảm kϊƈɦ nhìn đôi mắt thanh minh kia, nhưng bên cạnh, thanh âm lạnh lùng của Bùi Nguyên Hạo truyền tới: "Tuy trời lạnh nhưng nô tỳ rốt cuộc vẫn là nô tỳ, hoàng huynh, chút quy củ này vẫn phải có, nếu không! ".

Bình Luận (0)
Comment