"Chuyện ngươi làm, một phân một hào đều phải nhớ kỹ, không chỉ ghi tạc bọn họ, cũng phải ghi tạc chỗ này cho ta.
"
Hắn vừa nói vừa duỗi tay chỉ chỉ đầu mình, lại cúi người một ít, mặt hắn cơ hồ chỉ cách ta một tấc, hơi thở nóng bỏng thổi tới khiến ta không ngừng co rúm, sau đó, hắn tìm đến bên tai ta, trầm giọng: "Đừng quên, hoàng trang bên ngoài, còn cả một tòa Thượng Dương Cung!"
Đầu óc đột nhiên ong lên, lập tức trống rỗng.
Hoàng trêи bên ngoài, còn cả một tòa Thượng Dương Cung.
Cho dù ta có thể rời khỏi cung tường cao ngất này, cho dù ta có thể rời khỏi tòa cửu trọng tam điện của hoàng thành này, nhưng trước mắt ta vẫn còn một tòa Thượng Dương Cung!
Chờ tới tấm rèm cuối cùng hết đong đưa, toàn bộ Vĩnh Hoa Cung trở về an tĩnh, chỉ còn tiếng của tuyết rào rào bên ngoài, trong phòng huân hương lượn lờ, ta mới nâng bước vào trong.
Hoàng đế vẫn nằm trêи giường, sắc mặt tái nhợt, ông ấy nhắm chặt hai mắt, tựa hồ đã ngủ.
Ta nhẹ nhàng đi tới trước giường, giúp ông ấy chỉnh lại góc chăn.
Làm xong tất cả, vừa quay đầu, phát hiện ông ấy mở mắt, ta vội đi qua: "Hoàng Thượng!"
"! " Hoàng đế trầm mặc nhìn ta.
"Hoàng Thượng, ngài có gì cứ phân phó, nô tỳ vẫn luôn ở đây.
"
"! "
Hoàng đế trầm mặc, trầm mặc tới thanh âm của tuyết bên ngoài càng thêm rõ ràng.
Ta không khỏi cảm thấy kỳ quái, không biết vì sao ông ấy giữ mình ở lại trực đêm, trong mọi người, ta rõ ràng là kẻ xa lạ nhất, mà hiện tại ông ấy lại không nói câu nào, cũng không có bất cứ chỉ thị gì.
Ngay thời điểm ta nghi hoặc khó hiểu, đôi môi hoàng đế mấp máy, phảng phất như nói gì đó, ta vội đưa tai tới gần, lại không nghe gì cả.
Nhưng gần như vậy, ta mới phát hiện trong mắt ông ấy ẩn ẩn có tơ máu, vành mắt nặng nề biến thành màu đen giống như đã lâu chưa ngủ, môi cũng khô nứt.
Ta vội pha chút mật ong vào nước đưa tới bên môi, ông ấy nhìn ta, cẩn thận uống hết.
Uống xong, ông ấy lại nhìn ta, ta dùng khăn nhẹ nhàng giúp ông ấy lau khô, nói: "Hoàng Thượng nghỉ ngơi đi, nô tỳ sẽ luôn canh giữ bên cạnh.
"
"! "
Hoàng đế nhìn ta hồi lâu, đôi mắt vẫn không linh động.
Ta quy quy củ củ lui ra gian ngoài, ngồi dựa vào ghế nhỏ bên rèm châu, nghe hơi thở đều đều của ông ấy.
Sau đó, ông ấy bất giác nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền chìm vào giấc.
Một đêm này, từ lúc rời khỏi Dương Châu tới nay, là đêm an tĩnh nhất.
Không có tiếng người ầm ĩ, không có từng trận vó ngựa, cũng không có tiếng thở dốc rêи rỉ yêu kiều như bóng đè vây lấy ta, nhưng ta lại không ngủ được, cứ mở to hai mắt nhìn nội thất xa hoa, trống rỗng khiến người ta cảm thấy bất lực.
Cơ hồ tới canh tư, ta cũng đã mệt mỏi, mí mắt bắt đầu hạ xuống, bên ngoài lại có bước chân đạp trêи nền tuyết phát ra thanh âm.
Bước chân kia đi tới trước cửa, dừng lại.
Ai?
Là ai?
Ta lập tức tỉnh táo trở lại, cẩn thận đứng lên đi tới bên cửa, nín thở nghe động tĩnh bên ngoài, l ại nghe tiếng cười nhẹ nhàng truyền tới, người đó ôn hòa nói: "Thanh Anh, ngươi ở cạnh cửa đúng không?"
Là Bùi Nguyên Tu?.