Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 226


Ta ngạc nhiên, vội vàng mở cửa, quả nhiên thấy y đứng ở bên ngoài, trêи người khoác áo lông chồn thật dày.

Có lẽ vì quá lạnh, sắc mặt y trắng bệch, môi lại hồng hồng.
"Thái Tử điện hạ? Nô tỳ bái kiến..."
Ta nhanh chóng hành lễ, người vừa khom xuống y đã cười đỡ lấy ta: "Được rồi, Tam đệ không ở đây, đừng nhiều quy củ như vậy."
Ta ngẩng đầu đối diện với ý cười trong mắt y, bất giác nhớ câu nói đó của Bùi Nguyên Hạo, mặt lập tức ửng đỏ, lui một bước đón tiếp y tiến vào: "Điện hạ đêm khuya tới không biết là có chuyện gì?"
"Không yên tâm, nên mới tới."
Y vừa nói vừa cởi áo khoác, ta vội nhận lấy giúp treo lên giá.

Y cẩn thận đi đến mép giường nhìn hoàng đế, ta cũng nhẹ nhàng đi qua, nghe y hỏi: "Phụ hoàng có nói gì không?"
"Không có, Hoàng Thượng chỉ uống chút nước rồi nghỉ ngơi."
"Vậy sao? Vậy thì tốt."
Y gật đầu, lại an tĩnh nhìn trong chốc lát, hoàng đế thật sự ngủ rất sâu, không hề có chút động tĩnh, y lúc này mới yên tâm đi ra, ta cũng đi theo.


Vừa tới giữa căn phòng, y đột nhiên dừng bước, quay đầu, ta thiếu chút đụng phải lưng y, vội vàng đứng lại.
Y cúi đầu nhìn ta.

Trong phòng vô cùng an tĩnh, cho dù nhiều thêm một người cũng chỉ có thêm chút hơi thở ôn nhu mà thôi.

Y cứ nhìn ta như vậy, hơi thở ôn nhu kia thổi trêи đỉnh đầu khiến cái trán bất giác ngứa ngứa.
"Mệt sao?"
"Không...!Không mệt."
Ta lắc đầu, đầu cúi càng thấp, y nhìn ta một hồi, đột nhiên nói một câu: "Ngươi gầy rồi."
Những lời này y nói rất thấp, rất nhẹ, nhưng một bàn tay nhẹ nhàng phất qua nơi yếu lòng nhất trong trái tim ta.

Ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn y, y vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, giống như ly mật ong Hoàng Thượng uống trước khi ngủ, đầu lưỡi quấn quanh vị ngọt nhẹ nhàng.
Ta bị y nhìn tới không được tự nhiên, lại cúi đầu: "Điện hạ, ngài cũng gầy đi nhiều."
"A, mỗi ngày đều dùng tới lý trí, sao có thể không gầy?"

Đúng vậy, hiện tại y giám quốc xử lý chính vụ, bao nhiêu việc lớn việc nhỏ như vậy xác thật không dễ dàng.
"Cũng chưa có thời gian tới Tàng Các đọc sách, ngươi vừa đi, chỗ đó liền nhận thêm mấy cung nữ, thật phiền toái."
Nghe y nói lời này, ta đột nhiên nghĩ tới một thứ, nói: "Điện hạ, ngài chờ một lát."
"Hả?"
Y nghi hoặc nhìn nhìn, mà ta đã tới chỗ đặt hành lý ở giang ngoài, tìm mấy gói điểm tâm lấy từ phía Nam.

Có hai cái của Vạn Bảo Trai, ta lấy một bao đi tới, hai tay dâng lên: "Điện hạ, Thanh Anh tới Giang Nam không có gì mang về, đây là chút tâm ý."
Y nhìn ta, đáy mắt lóe lên tia kinh hỉ, mà vừa cúi đầu nhìn cái tên Vạn Bảo Trai trêи bao giấy, y lại cười như không cười nhìn ta: "Điểm tâm?"
Ta cười lắc đầu.
"Vậy đó là cái gì?" Y đột nhiên có hứng thú, nhận lấy mở ra, bên trong là hai cuốn sách, bên trêи viết: Chú thích và giải thích Thập Tam Kinh.
Y sửng sốt một hồi, ngẩng đầu nhìn ta.
Ta thẹn thùng mỉm cười: "Nô tỳ nhìn thấy ở Dương Châu, đây là sách ở Giang Nam dùng gỗ khắc, nét chữ bên trêи đều được thỉnh từ cao tăng Thiên Mục Tự, so với sách ở Tàng Các đương nhiên tốt hơn một chút, cho nên..."
Y an tĩnh nhìn ta, ánh mắt trong căn phòng đen tối cũng lập lòe.
Ta bị nhìn tới càng không được tự nhiên, muốn nói cũng nói không xong, hai người cứ như thế mà trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, y lại mở miệng, thanh âm không tự chủ mà có chút khàn khàn.
"Thanh Anh, ngươi...!Không giận ta chứ?".

Bình Luận (0)
Comment