Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 247


Chúng ta chậm rãi quay đầu, liền thấy Nam Cung Ly Châu mang nụ cười như đóa hoa đi tới.

Nàng một thân y phục quý phái, tóc đen như mây đeo thêm ngọc châu, vừa xuất hiện, sắc trời tối đen xung quanh lập tức sáng ngời, khiến trước mắt người ta là một hồi chói sáng.
Bùi Nguyên Hạo nhìn nàng, sắc mặt liền lạnh xuống, vẫn như thường lui mà trầm giọng: "Thì ra Thái Tử Phi cũng tới."
Nam Cung Ly Châu đi tới, thoáng nhìn ta, mỉm cười với hắn: "Nghe nói Thường Thái Sư mang gánh hát tốt nhất của Giang Nam tới, cho nên Thái Tử điện hạ dẫn ta tới xem náo nhiệt, Tam điện hạ sẽ không cảm thấy không tiện chứ?"
"Sao có thể? Hoàng huynh và tẩu tử phu thê tình thâm, thật sự khiến thần đệ hâm mộ."
Hai người rõ ràng đều đang cười, nói chuyện không hề ác ý, nhưng ta đứng bên cạnh, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy lạnh lẽo.
Lúc này, Bùi Nguyên Tu tới gần duỗi tay đỡ vai Nam Cung Ly Châu, cười hỏi: "Không phải nàng nói cho người đi hỏi Ngũ đệ sao? Sao đệ ấy vẫn chưa tới?"
Ngũ điện hạ Bùi Nguyên Phong?
Lúc này ta mới phát hiện hắn không có ở đây, chỉ thấy thần sắc Nam Cung Ly Châu đột nhiên trở nên nặng nề: "Tề Vương phủ tới truyền lời, nói Ngũ đệ đột nhiên sinh bệnh."
"Cái gì?"

Nam Cung Ly Châu vừa dứt lời, Bùi Nguyên Tu và Bùi Nguyên Sâm đều kinh ngạc, mà ta cũng chấn động.
Bùi Nguyên Tu vội hỏi: "Sao lại sinh bệnh?"
Nam Cung Ly Châu lắc đầu: "Người tới truyền lời không nói rõ, có điều nhìn dáng vẻ chắc là không nghiêm trọng lắm.

Người trong phủ vốn định đi mời thái y nhưng bị Ngũ đệ ngăn lại, có lẽ chỉ bị chút thương hàn, nghỉ ngơi tốt liền khỏi."
Tuy nàng đã nói như vậy nhưng sắc mặt Bùi Nguyên Tu vẫn không thả lỏng.
Đúng thế, đây là thời điểm quan trọng, đặc biệt là tháng sau Cửu Môn hoàng thành sẽ giao cho Bùi Nguyên Phong, nếu hắn đột nhiên sinh bệnh, hoặc xảy ra chuyện gì khác, thế cục liền sẽ thay đổi.
Bùi Nguyên Tu nhỏ giọng: "Vậy lát nữa chúng ta đi thăm Ngũ đệ."
"Được."
Nói tới đây, bên kia đắc bắt đầu, Thường thái sư lên tiếng: "Kịch hay sắp bắt đầu, thỉnh các vị điện hạ nhập tọa."
Bọn họ cũng không nhiều lời nữa, lần lượt ngồi xuống.


Ta vẫn đứng phía sau Bùi Nguyên Hạo, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của hắn, đôi mắt đen nhánh đờ đẫn nhìn về phía trước.

Tiếng trống trêи sân khấu đã vang lên, nhưng ta lại cảm thấy tâm tư hắn hình như không ở nơi này.
Có lẽ, tâm tư của hắn trước nay đều không đặt ở nơi mà ta nghĩ tới.
Lúc này, vở kịch đầu tiên "Cá thờn bờn" đã mở màn, màn che trêи sân khấu mở ra, tiểu đán giả làm Lưu Miểu Cô chậm rãi xuất hiện.
Nàng vừa bước ra liền khiến trước mắt mọi người sáng ngời.

Vị tiểu đán này sở hữu đôi mắt phượng, sống mũi cao thẳng, miệng anh đào nhỏ hồng khiến người ta mê say, gót sen khoan thai, dáng người thướt tha như nhược liễu phù phong, đôi mắt đa tình có thần, người xung quanh vừa nhìn đều nhịn không được mà hít một hơi thật sâu.
Thật đẹp!
Trêи sân khấu, vị mỹ nhân này vừa mở miệng xướng, thanh âm như dạ oanh, dương liễu theo gió, kiều mị không gì sánh được.

Mấy vị hoàng tử đều xem tới ngẩn ra, ngay cả Bùi Nguyên Tu cũng phải khen ngợi.
Lúc này, ta không tự chủ mà chú ý tới tay của nàng ấy.
Trắng nõn như ngọc, mười ngón tay nhỏ dài như mùa xuân, từng động tác nhấc lên hạ xuống như hồ điệp bay lượn, đẹp không tả xiết.
Đây hình như là....

Bình Luận (0)
Comment