Lòng ta đang thầm phỏng đoán, liền nghe Nam Cung Ly Châu đột nhiên cười hỏi: "Vị này chẳng lẽ là thiên kim của thái sư?"
Thường thái sư vui vẻ đáp: "Thái Tử Phi thật có nhãn lực.
Đúng vậy, tiểu nữ Thường Tình, đặc biệt hiến nghệ cho các vị điện hạ."
Thì ra nàng là nữ nhi của Thường thái sư Thường Tình, nói như vậy, hôm đó người cầm lệnh bài trêи xe ngựa chính là nàng!
Thiên kim thái sư phủ tự mình lên đài, những người ngồi xem đều kinh hãi, Bùi Nguyên Tu và Bùi Nguyên Hạo đồng loạt nhìn Thường thái sư, tựa như không rõ ông ta đang có ý gì, chỉ có Bùi Nguyên Sâm ôm eo Hạ Liên Sinh, một ly uống một ly đưa tới bên môi hắn, liên tục trêu đùa.
Trong lúc vô ý nhìn hắn, ta thấy đôi mắt hắn đột nhiên hướng về sân khấu, vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả tròng mắt cũng trừng lớn.
Hắn nhìn thấy cái gì?
Ta cũng vội dời ánh mắt về phía sâu khẩu, liền thấy màn được vén lên, tiểu sinh Đàm Sở Ngọc từ hậu đài chậm rãi đi ra.
Vừa thấy người này, ta cũng kinh ngạc mở to hai mắt.
Tiểu sinh này dáng người cao dài, dung mạo tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt phong tình vạn chủng kia, cho dù nồng đậm rực rỡ xung quanh thế nào cũng không bằng đôi mắt đó.
Nếu nói hắn mặc y phục diễn kịch, giấu đi một thân mạnh mẽ, họa phấn mặt, giấu đi dung mạo tuấn tú, nhưng đôi mắt phong tình vạn chủng kia khiến người đã gặp qua không quên được đôi mắt đó, ta sao có thể nhận lầm!
Hoàng Thiên Bá!
Ta thật sự không thể tin vào mắt mình, nhưng nam tử trước mặt rõ ràng chính là hắn!
Hắn sao lại tới kinh thành? Sao lại xuất hiện trêи sân khấu kịch của thái sư phủ?
Ta không khỏi khϊế͙p͙ sợ, mà Bùi Nguyên Hạo cũng kinh hãi, có điều trêи mặt hắn không có quá nhiều biểu tình, chỉ là ánh mắt nhìn người trêи đài kia không tự chủ mà trở nên thâm thúy, sau một lúc lâu, khóe miệng cong lên, lộ rõ ý cười.
Dưới đài dường như đã sống ngầm mãnh liệt, nhưng trêи sân khấu vẫn tiếp tục ca vũ thăng bình, vị thiên kim của thái sư kia sắc nghệ song tuyệt tất nhiên không cần bàn cãi, ta chỉ là không ngờ rằng, Hoàng Thiên Bá xướng một khúc cũng hay như vậy.
Đàm Sở Ngọc trong vở kịch đưa tình, sa vào dường như không chỉ có Lưu Miểu Cô.
Dưới đài, Bùi Nguyên Sâm đã xem tới hai mắt đăm đăm, ly rượu khuynh đảo trêи người cũng không hề hay biết."
"Điện hạ..." Thấy hắn như vậy, Hạ Liên Sinh có chút không vui, nhẹ nhàng kéo vạt áo của hắn.
Bùi Nguyên Sâm lại đẩy Hạ Liên Sinh ra, xoay người hướng Thường Ngôn Bách, hỏi: "Thái sư, người này...!Cũng là ngài từ Giang Nam đưa đến sao?"
"Đúng vậy, đã là gánh hát, đương nhiên mang từ Giang Nam tới."
"Tốt, tốt, tốt!"
Bùi Nguyên Sâm liên tiếp nói ra ba chữ tốt.
Tiểu sinh trêи đài vung tay áo, ánh mắt đảo qua bên dưới một vòng.
Ba hồn bảy phách của hắn dường như đã bay đi, thân mình nghiêng ngả lảo đảo, lẩm bẩm: "Mau kêu người đó lại đây!"
Ta vừa nghe liền biết hắn có ý gì, trong lòng dâng lên cảm giác ghê tởm.
Một đại anh hùng như Hoàng Thiên Bá, hắn cư nhiên dám trêu chọc đùa giỡn như thế!
Có điều, lòng ta càng nghi hoặc chính là, Hoàng Thiên Bá vì sao lại xuất hiện trêи sân khấu? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Còn đang nghĩ nghĩ, vở diễn đã tới cao trào, Lưu Miểu Cô và Đàm Sở Ngọc sống không thể gắn bó, liền cùng nhau tới Trường Giang, nhảy xuống.
Lệ ảnh vừa từ sân khấu nhảy xuống, lực chú ý của mọi người đều dồn trêи người nàng, đột nhiên có tiếng vang thật lớn, vừa ngẩng đầu, tấm ván trêи lầu hai của sân khấu đã nổ tung, mười mấy thân ảnh màu đen bỗng dưng từ bên trêи nhảy xuống.
Đó là...
Ta lập tức mở to hai mắt, chỉ thấy phi hào quang lấp lánh trêи phi tiêu trong tay những hắc ý nhân đó, vừa tiếp đất liền bắn lại đây.
Thích khách!.